Bạn đang đọc Phản ứng quá độ – Chương 24:
Bệnh viện.
Tô Hạ uống mấy ngụm nước, có hơi sốt, Lục Trấn An thở phào nhẹ nhõm khi nghe bác sĩ nói cô không có gì nghiêm trọng, Lục Trấn An yên tâm, ông có tiệc, đi từ nửa tiếng trước, Tô Hạ đã ngủ rồi, Dương Lộ rất tức giận, bà ở lại thêm mười phút rồi đi, để dì Lương ở lại trông chừng Tô Hạ.
Khi Lục Xuyên đến, đã là mười giờ tối, dì Lương quay về Lục gia.
Ban đêm ở khoa nội trú cực kỳ yên tĩnh, bác sĩ và y tá trực đều ở trong phòng làm việc, phòng bệnh của Tô Hạ ở trong góc.
Có tiếng mở cửa, Tô Hạ ngẩng đầu lên nhìn.
Bốn mắt giao nhau, dường như cô có chút… Thất vọng.
Lục Xuyên cười nhạo trong lòng, thất vọng cái gì? Cô tưởng ai đến?
Tô Hạ vươn cổ nhìn phía sau anh, hỏi: “Bạn của anh suýt chút nữa hại em chết đuối mà cũng không mua giỏ trái cây đến thăm em à?”
Lục Xuyên đóng cửa lại, hờ hững nói: “Dù có chết đuối cậu ta cũng không đến đâu, đừng có nằm mơ”.
“Vô tình quá vậy, anh ta có bạn gái không?” Cô đã ngủ một ngày, vẫn còn đang sốt, giọng như quạ kêu.
“Không”.
Tô Hạ vừa mới vui được một chút lại nghe thấy anh nói: “Có vợ rồi”.
“… Hả? Kết hôn rồi…” Cô thở dài, tràn đầy tiếc nuối, “Không ngờ anh ấy kết hôn sớm đương tuổi cường tráng”.
“Người đàn ông cao gầy đứng ở bên giường bệnh, vẻ mặt trầm tĩnh, giọng nói đều đều, “Thẩm Như không chỉ có một người vợ, mà còn có bảy tình nhân, em là người thứ tám”.
“..”.
Vẻ mặt Tô Hạ một lời khó nói hết, “… Chẳng lẽ nữ sinh kia cũng là tình nhân của anh ta… ư?”
Sau đó cô thấy Lục Xuyên gật đầu.
“Cậu ta còn có ba đứa con trai, bốn đứa đang trong bụng mẹ, không đến lượt em chia tài sản”.
“…”
“Tiếc thật”, Tô Hạ rầu rĩ lăn qua lăn lại, nằm sấp xuống.
Hộp giữ nhiệt trên bàn chưa được dọn đi, cháo vẫn còn ấm, cô không ăn lấy một miếng, Dì Lương nói cô đã ngủ cả ngày, Lục Xuyên nhìn chằm chằm ót cô, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc – Cấm Thành.
Tô Hạ nằm một lúc, quay mặt lại nhìn Lục Xuyên, cô mỉm cười mày cong cong, nói: “Anh Lục, em muốn uống nước”.
Ánh mắt Lục Xuyên lạnh lùng, “Tối qua vẫn chưa uống đủ?”
Lời nói đầy châm chọc, Tô Hạ cũng không tức giận, nhìn thấy anh như thế, cô muốn nắm lấy tay Lục Xuyên nhưng còn chưa chạm vào đã bị hất đi.
Tô Hạ không đề phòng nên mu bàn tay đập xuống tủ đầu giường, vừa khéo còn là ngay chỗ cắm kim.
Lục Xuyên không buồn nhìn, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Chìa khóa xe của anh vẫn còn đó, hẳn là không đi mất.
Điện thoại dưới gối rung lên hai cái, Tô Hạ thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn WeChat Tiêu Tề: 1421, lầu 14.
Năm phút sau, Tiêu Tề mang theo một bát hoành thánh nhỏ đến.
“Mẹ cậu không có ở đây à?”
“Về từ sớm rồi”.
“Nhân lúc hoành thánh còn nóng, ăn chút đi?”
“Đau đầu quá, không muốn ăn, để bên đó đi”, Tô Hạ kéo chăn lên che mặt.
“Mẹ kiếp! Mu bàn tay của cậu chảy máu kìa”, Tiêu Tề nắm lấy cổ tay Tô Hạ, “Sau khi rút kim ra phải bỏ bông lên giữ một lúc, trẻ con còn biết chuyện này nữa là”.
Trên bàn có vài miếng bông, cậu ta cầm đến, “Cậu ngủ đi, tôi cầm máu cho”.
Tô Hạ đang sốt, y tá không cho bật điều hòa, trong phòng hơi nóng, Tô Hạ đắp chăn bông lên mặt, Tiêu Tề sợ cô nóng nên đợi cô ngủ thiếp đi rồi mới nhẹ nhàng nhấc góc chăn lên, thoáng chốc cậu ta sững sờ.
Cậu thiếu niên nổi loạn cũng từng là một đứa trẻ đi vào giấc ngủ qua các câu chuyện bố mẹ kể.
Tiêu Tề nhớ tới câu chuyện cổ tích về một người đẹp ngủ say, trong sách nói rằng hoàng tử đánh thức nàng bằng một nụ hôn và kết hôn với nàng.
Có lẽ do bị sốt nên ngay cả da cổ của cô cũng đỏ ửng, trên chóp mũi có phủ một lớp mồ hôi mịn và dày, hàng mi rất dài, đôi môi cực kỳ xinh đẹp.
Tiêu Tề nắm góc chăn quên cả phản ứng, ngơ ngẩn nhìn Tô Hạ, hô hấp rối loạn như bị mê hoặc, đầu càng ngày càng cúi thấp.
Sắp hôn được rồi…
Kẹt, đột nhiên cửa mở ra.
Tiêu Tề đứng thẳng lên quay đầu lại theo phản xạ, người đàn ông đứng ở vẻ mặt lạnh lùng, trên tay cầm một cốc nước.
Người anh ở cái nhà đó…
“Tô Hạ muốn ăn hoành thánh, tôi mang đến cho cô ấy”, Tiêu Tề không hề hoảng loạn, bình tĩnh tự nhiên, “Làm phiền rồi”.
Cậu ta ra khỏi phòng bệnh, ma xui quỷ khiến quay đầu nhìn lại nhưng của đã bị người nọ đóng lại.
Một tiếng ‘Cạch’ nhỏ vang lên, hình như là tiếng cửa bị khóa trái.
…
Tô Hạ ngủ không ngon.
Chính xác thì, cô tỉnh dậy khi cơ thể nặng nề của người đàn ông đè lên người mình, có lẽ anh đã hút thuốc.
Tắt đèn, phòng bệnh mờ tối.
Anh bóp cằm cô và ấn ngón tay cái lên môi cô, như muốn lau sạch thứ gì đó, đôi mắt lạnh lẽo đến mức gần như rỉ nước.
“…Đau quá”, Tô Hạ cau mày đẩy Lục Xuyên nhưng anh lại bắt lấy cổ tay cô đẩy vào trong gối.
Hơi thở của Lục Xuyên cực kỳ gần cô, nó đều đều nhưng cực kỳ có tính công kích, mạnh mẽ và độc đoán.
Lục Xuyên không hôn cô mà cắn một cái vào cổ cô, tay kia thì trực tiếp vói vào đồ bênh nhân trống rỗng của cô.
“Ưm…” Tiếng rên rỉ thoát ra khỏi môi Tô Hạ.
Cái tay vốn giữ cổ tay cô của Lục Xuyên che miệng Tô Hạ lại, môi lưỡi của anh di chuyển xuống cổ cô, cắn nút thắt áo bệnh nhân của cô và ngậm lấy nhũ hoa của Tô Hạ. Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được sự thô ráp của lớp gai lưỡi, một bàn tay khác của Lục Xuyên đan vào giữa các ngón tay cô, Tô Hạ không kiềm được ưỡn người dán sát vào y, tay cô lần mò di chuyển xuống đùi mình. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc – Cấm Thành.
Tô Hạ kẹp chặt chân.
Cô kéo bàn tay đang che miệng cô ra, liếm láp những ngón tay thon dài của Lục Xuyên, ghé vào bên tai anh khẽ cười, “Anh Lục, anh đây là cưỡng dâm đấy…”
Lục Xuyên ngẩng đầu lên, đôi mắt không hề nhuốm màu tình dục.
Với chút sức cô không thể ngăn được anh, hai ngón tay lần mò tìm được chính xác nụ hoa giữa khe thịt, xoa niết nó.
“A…” Người Tô Hạ khẽ run lên, “Ưm…”
Lục Xuyên nói, “Em rên đã đấy”.
“Như vậy có nghĩa là kỹ thuật của anh tốt”, Tô Hạ cắn môi nén tiếng rên rỉ, ưỡn người lên, cái cổ thiên nga xinh đẹp như vầng trăng khuyết, nụ cười khẽ trong trẻo tựa như tơ, “Nhưng mà, em không muốn, vẫn là anh cưỡng hiếp”.
“Không muốn?”
Cô ướt.
Khóe môi cười anh của Lục Xuyên rõ ràng có ý mỉa mai.
“…Ưm…” Tô Hạ vô lực dựa vào cánh tay của Lục Xuyên hôn lên xương quai xanh của anh, “Vậy thì anh hôn em đi, nói không chừng em sẽ cho anh”.
Từng chút từng chút, hôn đến khoé miệng.
Lục Xuyên quay đầu tránh đi.
Tô Hạ không quan tâm, cô mỉm cười kề sát đến hôn lên, Lục Xuyên càng không cho cô chạm vào môi anh, cô càng muốn, sau vài lần dây dưa, cuối cùng cô cũng chọc giận Lục Xuyên, anh dùng bàn tay to của mình bóp cằm cô rồi mạnh mẽ chiếm lấy môi cô.
‘Xoạt’ một tiếng, Lục Xuyên cởi thắt lưng.
Tô Hạ nghiêng đầu thở hổn hển, tòa nhà cao mười bốn tầng, ngoài cửa sổ là bầu trời đêm tĩnh lặng.
Vật đang cương cứng của Lục Xuyên dán vào bắp đùi Tô Hạ, ma sát vài lần ở lối vào.
Màn dạo đầu quá ngắn, cô vẫn chưa đủ ướt, khi Lục Xuyên tiến vào được một chút thì bị mắc kẹt, khó vào tiếp.
Người của cô cực kỳ nóng, có lẽ là rất đau nên khóe mắt ươn ướt đỏ lên, môi cũng bị cắn, nhưng vẫn giữ sự khiêu khích, Lục Xuyên không có nhiều kiên nhẫn, một tay che miệng cô, trực tiếp ôm eo cô đẩy vào.