Bạn đang đọc Phản ứng quá độ – Chương 13:
“Tô Hạ”, giọng điệu người đàn ông lạnh như băng, trong đôi mắt đen láy của anh ẩn chứa vẻ thù địch.
Thậm chí anh không cần dùng một nửa lực cũng có thể khiến cho dây thần kinh của Tô Hạ tê liệt.
“Không cần tay nữa à?”
Cổ tay cô đau đến trán Tô Hạ đổ mồ hôi lạnh, mặc dù giọng run rẩy nhưng mỗi nụ cười đều đầy mị hoặc, “Phải mạo hiểm bị vặn gãy mới hôn được anh ư?”
“Vậy anh vặn gãy nó đi”.
Cô khẽ than dáng vẻ thuận theo anh, giọng hơi khàn khàn, “Em muốn hôn anh, bây giờ cũng muốn”.
Cô bám vai người đàn ông, nhẹ nhàng chạm vào môi anh, rồi rời đi, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu hun hút của anh không chút sợ hãi, Tô Hạ mỉm cười hôn Lục Xuyên lần nữa, chậm rãi liếm mút môi dưới của anh, đầu lưỡi trơn mềm xâm nhập vào miệng Lục Xuyên.
Lục Xuyên mới hút thuốc, mùi thuốc lá thoang thoảng có tính kích thích rất mạnh mẽ, dụ hoặc cô thêm tham lam.
Càng xa cách, càng không thể cưỡng lại.
Trong phòng vang lên tiếng nước nhớp nháp hỗn loạn, trong một thoáng, dường như Lục Xuyên đáp lại cô, cô bị đẩy ra đột ngột trước khi kịp phân biệt đây có phải là ảo giác hay không.
Khi ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng Lục Xuyên rời đi, không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ.
Tô Hạ nhíu mày cười khẽ.
Trốn kỹ thật.
Bác sĩ đến rất nhanh, thẻ chìa khóa đặt ở quầy lễ tân lầu một, anh lên lầu tìm phòng rồi quẹt thẻ vào.
Cổ tay bị trật không phải vấn đề gì lớn, cô gái có khuôn mặt như một cô ‘công chúa nhỏ’ nhưng không hề yếu đuối, suốt quá trình không than đau lấy một câu, chẳng qua khuôn mặt trắng bệch có phần đáng sợ.
“Không có chuyện gì nữa, cứ nói chuyện phiếm đi, giữa em và Lục Xuyên là quan hệ gì?”
“Quan hệ giữa anh trai và em gái”.
Nghe vậy người nọ bật cười, “Lục gia không có con gái, em là kiểu em gái gì của cậu ta?”
Tô Hạ cũng cười, “Là… ‘em gái’ kiểu đó”.
—
Bữa sáng vẫn do Dương Lộ nấu.
Tô Hạ hiếm khi nói chuyện trên bàn ăn, có vẻ như Lục Trấn An đang vui, Dương Lộ mang cháo ra cho ông, dì Lương ở bên cạnh vô ý nói đã nửa tháng rồi Lục Xuyên không về nhà.
“Không tưởng tượng nổi! Đi, đi gọi điện thoại bảo nó tối về ăn cơm, không về thì trước khi tôi chết đừng có mà mơ đến gia sản”.
“Ông Lục…”
“Cô đừng nói đỡ cho nó, quen thói, nửa tháng không thấy bóng dáng đâu, không biết ai là cha ai”.
“…”
Tô Hạ đợi ông nói xong mới nói, “Chú Lục, tay của cháu gần như đã bình phục, thành tích của cháu không tốt lắm nên muốn dành nhiều thời gian học tập hơn, cháu muốn ở ký túc xá ạ”.
“Ký túc xá?” Lục Trấn An đặt đũa xuống.
Dương Lộ nhíu mày, “Tô Hạ, chú Lục đối xử với con không tốt à? Cơm có người nấu, quần áo có người giặt. Còn có gì không như ý con, lại làm ầm cái gì đây?!”
Lục Trấn An ôn hòa nói, “Tiểu Hạ, sao đột nhiên muốn vào ký túc xá ở?”
Tô Hạ nói, “Con ở nhà làm phiền mọi người lắm ạ”.
Lục Trấn An cười hỏi, “Đều là người một nhà, có gì phiền?”
“Tối hôm trước ở trên sân thượng, con nhìn thấy cả rồi”, Tô Hạ bình thản nói, “Vô tình thôi ạ”.
Tối hôm trước trên sân thượng, Dương Lộ quỳ gối BJ cho Lục Trấn An.
Tô Hạ cầm cặp sách lên nói: “Con đi học, tối nay con không về đâu ạ”.
Trước khi đi ra ngoài, cô nhờ dì Lương xếp hành lý cho cô, buổi tối mang đến trường giúp cô.