Bạn đang đọc Phản ứng quá độ – Chương 11:
Quản lý hồ bơi sợ đến mức không kịp phản ứng cho đến khi Lục Xuyên bế Tô Hạ ra ngoài mới phản ứng kịp, vội vàng gọi xe cấp cứu.
Người đàn ông vừa mới chơi thể thao xong nên mồ hôi nhễ nhại, mặc vest và mang giày cũng không thấy thoải mái, nhịp tim của anh ở trong lòng Tô Hạ đúng là gợi cảm chết người.
“Em không có bị thương”, Tô Hạ vòng tay qua cổ người đàn ông, áp sát vào tai anh, “Là… do kỳ kinh nguyệt”.
Bước chân dồn dập của người đàn ông dừng lại.
…
Lục Xuyên có thói quen để sẵn một bộ quần áo dự phòng trên xe, đồng phục của Tô Hạ đã ướt sũng, váy dính máu kinh không mặc lại được, Lục Xuyên mặt không đổi sắc lấy một chiếc áo sơ mi trong cốp xe ra ném cho Tô Hạ, đóng cửa xe lại đi cách xa vài bước.
Anh quay lưng về phía xe hút một điếu thuốc, đốm sáng le lói giữa kẽ tay.
Đột nhiên Tô Hạ thấy buồn cười.
Cái này gọi là gì? Khi Thượng Đế đóng một cánh cửa ngài sẽ mở một cánh cửa khác cho bạn ư?
Áo sơ mi của anh quá rộng so với cô, tay áo phải xắn hai lần mới duỗi tay ra được, dài như mặc váy, trong xe mở máy sửa nên cũng không lạnh đến thế.
Sau khi Lục Xuyên hút thuốc xong, xoay người bước tới xe, giơ tay gõ hai cái, Tô Hạ vừa hạ cửa xe xuống thì nghe anh nói: “Cô đợi ở trong xe, nửa tiếng nữa sẽ có tài xế đưa cô về”.
“Trong xe rất lạnh, bụng em đau quá”, Tô Hạ hắt hơi, sắc mặt tái nhợt, trông cực kỳ đáng thương.
“Với lại, chú Lục và mẹ em đang ở nhà, em không thể về như thế này”.
Cô không định nói với người nhà.
Lục Xuyên nhớ lại lần trước cô đến tìm anh, đầu gối bị trầy xước, đồng phục học sinh bị bẩn, rõ ràng hôm nay không phải lần đầu tiên cô bị bắt nạt.
“Nếu cô không nói, bọn họ chẳng bao giờ biết được”.
“Hiểu lầm chút thôi, nói rõ ràng là được rồi, sau khi thi đại học thì còn ai quen ai”, Tô Hạ không quan tâm.
“Tùy cô”, Lục Xuyên thờ ơ nói, “Để tài xế đưa cô đi mua quần áo”.
Y xoay người rời đi, Tô Hạ quýnh lên, mặc kệ trên người cô chỉ có mỗi chiếc áo sơ mi của người đàn ông, cô mở cửa đuổi theo.
Vạt áo bị kéo, Lục Xuyên nhìn xuống bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của cô nhóc, không hiểu tại sao lại cảm thấy bực mình.
“Không phải anh có bạn học nữ à, sao lại không biết… Không biết kỳ kinh nguyệt của con gái…” Tô Hạ cúi đầu, vành tai đỏ bừng, “Chú Triệu đã hơn bốn mươi tuổi rồi, em không thể nói, cái đó… băng vệ sinh…”
…
Tô Hạ không chỉ làm bẩn quần áo của Lục Xuyên mà còn làm bẩn cả đệm xe mới của anh, Lục Xuyên tháo bỏ đệm ghế phó lái ra ném vào thùng rác.
Sau khi tắm nước nóng, cơn đau bụng dịu đi nhiều, trong phòng tắm cũng nóng bừng, Tô Hạ nhớ lại ánh mắt khi Lục Xuyên mở cửa phòng ôm cô lên lầu, tâm trạng cô rất tốt.
Khoảng nửa tiếng sau, có một tiếng bíp nho nhỏ vang lên, Tô Hạ từ trong bồn tắm đứng lên, bật vòi hoa sen.
Kính trong phòng tắm là kính bán trong suốt.
Tiếng nước chảy trở thành tín hiệu được giấu kín nhất trong đêm tối.
Hình ảnh phản chiếu trên cửa kính bị bám một lớp hơi nước nhưng lại hiện rõ dáng người của cô gái, cô lấy sữa tắm ra tay tạo bọt rồi chà lên vai và cổ, sau đó là bộ ngực đầy đặn, nhũ hoa bị lớp bọt bao phủ, cái eo thon giống như chỉ dùng sức một chút là có thể bẻ gãy.
Lục Xuyên nhìn cánh tay cô từ từ đi xuống, lần mò xuống đến giữa hai chân cô.