Đọc truyện Phán Thần Hệ Thống – Chương 62: Lòng lang dạ sói
Trần Dương mắt như cười như không nhìn Chu Đức.
Bề ngoài nhìn gã có vẻ tức giận đỏ mặt, nhưng thực sự cái đỏ mặt này có nhiều hơn là xấu hổ lẫn lo lắng.
Xấu hổ là người kia là cha của gã, thường ngày tự nhận tu vi cao thâm, lúc nãy khi Chu Đức mới đến còn nói muốn nhìn thử vị Trần đạo hữu này một chút. Ai ngờ để Trần Dương phát hiện, làm cho Chu Đức trong lòng vừa xấu hổ vừa gấp.
Gã lo lắng Trần Dương vì chuyện này mà sẽ sinh ra bất mãn.
Chỉ thấy từ phía sau đại viện đi tới một lão nhân lưng còng, có chút xấu hổ ho khan nói:
– Ha hả, Trần đạo hữu viếng thăm, ta tuổi cao sức yếu không kịp ra đón tiếp, xin thứ lỗi.
Trần Dương mỉm cười nhìn lão.
‘Lão đầu này thần quang nội liễm, thái dương nhô cao, linh lực toàn thân đang dần nội liễm vào trong chứng tỏ đã đến nửa bước Trúc cơ kỳ rồi, hoàn toàn là một cao thủ đương thời, còn học đòi cái gì tuổi cao sức yếu…’
Trần Dương âm thầm đánh giá, nhưng ngoài mặt vẫn đứng dậy chắp tay chào:
– Ha hả, thì ra là vậy. Không biết đạo hữu đây là…
Lão đầu cười, vuốt râu bước tới:
– Ta là Đại trưởng lão Chu gia, Chu Nghĩa. Chu Đức va Chu Nhân là hai đứa con bất thành khí của ta. Mong Trần đạo hữu chớ chê cười. Nhân tiện cũng xin cảm tạ Trần đạo hữu giúp đỡ nha đầu tiểu Uyển. Ài…cũng là ta vô năng…
– Chu đạo hữu chớ nên tự trách. Loại kỳ hàn thân thể này cũng là ta từ trong một lần hữu duyên biết được từ một điển tịch cổ. Nếu không thì cũng thúc thủ vô sách.
Trần Dương lắc nhẹ đầu tự giễu nói.
Chu Nghĩa nghe vậy thì làm bộ khâm phục nói:
– Quả nhiên danh môn xuất cao đồ. Trần đạo hữu xuất thân từ môn to phái lớn, quả nhiên kiến thức hơn xa thường nhân.
Nói xong, lão còn cố ý làm bộ thở dài chép miệng than thở.
Trần Dương nghe vậy thì mỉm cười bâng quơ:
– Tại hạ chỉ là một tên tán tu. Nào đâu có được danh môn gì đó như lời đạo hữu nói cơ chứ? Tính ra Chu đạo hữu mới là cao nhân, tiềm tu trong này mà cảnh giới mắt thấy cũng sắp tiến thêm môt bước dài. Xem ra không bao lâu nữa phải gọi đạo huynh là Chu tiền bối rồi, hắc hắc.
Chu Nghĩa thấy thăm dò không được xuất thân của Trần Dương, ngược lại còn bị hắn nói ra chính xác tình huống tu vi của lão thì âm thầm mắng một câu ‘tiểu hồ ly’, đồng thời cũng kinh ngạc với ánh ánh mắt của người này.
Hai người lại ngươi một câu, ta một câu trò chuyện rất là vui vẻ.
Chu Đức và Chu Lam Uyển đứng một bên mà nghe câu được câu không. Chỉ biết hai người bề ngoài tuy trò chuyện nói cười như hai người anh em ruột thịt thất lạc nhiều năm mới tìm lại được, hết sức ấm áp ôn hoà. Thế nhưng ý nghĩa trong từng câu nói thì lại làm cho người ta cảm nhận đao quang kiếm ảnh, không chút dấu vết đã giao thủ với nhau qua mấy trăm chiêu tới lui, nói đến thiên hôn địa ám, cho đến khi đầu lưỡi cả hai người đều cảm thấy có chút đau thì mới dừng lại.
Chu Đức va Chu Lam Uyển lặng lẽ lau mồ hôi.
– Trần đạo hữu, lúc nãy ta nghe đạo hữu đang nói đến hai cái phương pháp giúp cho tiểu Uyển, không biết phương pháp thứ hai kia là gì?
Trần Dương nghe vậy thì mỉm cười:
– Chậc, không ngờ Chu huynh cũng nghe được đến đoạn này rồi.
Chu Nghĩa mặt già đỏ lên, cười khan.
Trần Dương cũng không nói gì thêm mà nghiêm túc nói:
– Cái phương pháp thứ hai, chính là tu luyện kỳ hàn công pháp, đem kinh mạch trong cơ thể dần dần chuyển sang băng hàn chi lực, từ đó dần dần đồng hoá với Băng Phượng chi khí, thành tựu đại đạo.
– Đơn giản như vậy?
Chu Nghĩa va Chu Đức đồng thanh hỏi.
– Đúng là đơn giản như vậy!
Trần Dương mỉm cười, khoanh tay lại nhìn mấy người Chu gia đang trợn mắt lên.
Cuối cùng, Chu Nghĩa mới cẩn thận nói:
– Công pháp kỳ hàn, vậy có yêu cầu cấp bậc gì không? Hay chỉ cần tu luyện công pháp Băng hệ là được?
– Hắc hắc, đây mới chính là vấn đề. Công pháp thích hợp cho loại thể chất của nàng, trên đời này chỉ có một loại duy nhất, tên nó là Băng Tinh Quyết. Ngoài nó ra, trên đời này nếu như nàng tu luyện bất cứ công pháp nào khác thì đều phải chết không thể nghi ngờ. Hai vị nếu không tin có thể thử xem.
Nói xong, Trần Dương cảm thấy lời nói điểm đã vừa tới liền ngừng không nói nữa.
Chu Nghĩa hai mắt nhìn chằm chằm Trần Dương như muốn nhìn thấu suy nghĩ của hắn, hồi lâu mới từ từ nói:
– Nói vậy, đạo hữu có trong tay công pháp này?
Lời nói ra, một tia sát ý như có như không xẹt qua trong mắt lão.
Tu vi của Trần Dương trong mắt lão chỉ mới là Luyện Khí Hậu Kỳ, mặc dù đỉnh phong nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tiến vào Trúc Cơ Kỳ như lão. Vả lại, nơi này là Chu gia, chung quanh Chu gia mặc dù không nói bày trí như Thiên la địa võng nhưng nếu tập họp lại thì cũng có thể tạo thành một cỗ lực lượng không thể xem thường. Đặc biệt, Trần Dương vừa lúc nãy tự nhận hắn chỉ là một gã tán tu.
Nếu như Chu Nghĩa lão phát động tấn công thì nắm chắc đến tám thành lưu Trần Dương lại. Nếu vận dụng chí bảo của gia tộc thì sẽ nắm chắc đến mười thành.
Tất nhiên, đây chỉ là tỉ lệ trong lòng lão tự suy tính.
Không thể nói, nhân tâm vốn là như vậy. Vừa phút trước trên dưới Chu gia còn chìm trong tuyệt vọng nhìn Chu Lam Uyển dần đi vào cái chết, nhưng phút sau khi được Trần Dương chỉ đường dẫn lối thì nảy sinh tà tâm, muốn giết người đoạt bảo.
Dường như cảm nhận được sát khí này của Chu Nghĩa, Trần Dương mỉm cười, nụ cười này có vẻ lạnh lùng.
Chu Nghĩa liếc mắt nhìn Chu Đức và Chu Lam Uyển.
Chu Đức cắn răng đấu tranh, sau cùng thở dài, kéo Chu Lam Uyển về phía sau, cách Trần Dương một khoảng nhất định.
Trần Dương thấy vậy thì bật cười ha hả, tiếng cười này vừa trêu chọc vừa mang theo khí tức lạnh lẽo:
– Hay cho một cái Chu gia. Thì ra cũng chỉ là cái dạng lấy oán trả ơn. Ta còn tưởng các ngươi sau bao nhiêu năm phấn đấu, chìm nổi nhân sinh thì cũng có chút gì đó cốt khí. Xem ra là ta còn quá xem thường các ngươi rồi.
Chu Nghĩa bàn tay khẽ bóp nát một cái ngọc giản sau lưng, lúc này mới thở ra nhìn Trần Dương nói:
– Trần đạo hữu nói gì ta không hiểu? Ngươi là người duy nhất có thể cứu mạng Chu Lam Uyển, ta sao có thể làm chuyện gì bất lợi đối với ngươi.
Trần Dương cười cười, cũng rất phối hợp nhìn xem Chu Nghĩa này giở trò gì.
Chu Nghĩa ho một tiếng, nói:
– Như vậy đi, nghe nói Trần đạo hữu trong tay còn có một tấm Dưỡng Cơ Phù. Nếu như vậy, chỉ cần đạo hữu giao ra Dưỡng Cơ Phù và Băng Tinh Quyết, ta thay mặt Chu gia cảm tạ đạo hữu, hơn nữa còn tình nguyện tặng đạo hữu một số linh thạch làm lộ phí. Nhất định cam đoan để ngươi hài lòng. Đạo hữu thấy sao?
Trần Dương nghe Chu Nghĩa nhắc tới Dưỡng Cơ Phù thì trong lòng chợt hiểu. Thì ra lão hồ ly này từ đầu đã để ý tới Dưỡng Cơ Phù nên mới hành động như vậy. Thậm chí, lão rất hiểu, có khả năng Trần Dương không có cái gọi là Băng Tinh Quyết. Nhưng Trần Dương thì chắc chắn có Dưỡng Cơ Phù, cho nên lão quyết định ra tay.
– Xem ra, Chu đạo hữu đối với Dưỡng Cơ Phù đã là bắt buộc phải có a! Nhìn xem linh lực ngươi có dấu vết bất ổn, chắc cũng tự mình thử Trúc Cơ nhưng không thành công phải không?
Trần Dương nhàn nhạt trả lời.
– Hừ, Trần đạo hữu, ta còn nể mặt gọi ngươi một tiếng đạo hữu thì ngươi cũng nên biết điều một chút. Nơi này là trọng địa Chu gia, há có thể để ngươi muốn làm gì thì làm?
Trần Dương trong lòng âm thầm thở dài, xem ra việc đoạt được Dưỡng Cơ Phù, Chu Nhân cũng không nói với ai. Cho nên giờ phút này Chu Nghĩa mới đánh chủ ý lên người hắn.
– Chu lão đầu, ta nể lão tuổi tác lớn nên gọi một tiếng đạo hữu. Ngươi muốn ăn cướp thì cứ nói thẳng, cần con mẹ nó quanh co dài dòng làm gì. Thân là tu sĩ nửa bước Trúc cơ, tâm tính như vậy còn thua xa một đứa con nít. Lão xem Chu Đức kìa, mặc dù phản bội ân nhân, nhưng cũng cắn răng im lặng tránh xa, không nói một lời. Còn lão ở đây hò hét cái gì? Không biết nhục sao?
Trần Dương đầy một bụng nộ hoả, theo đó bộc phát, mở miệng mắng to không kiêng nể.
Chu Nghĩa thấy vậy thì cười âm trầm, bàn tay vừa vỗ lên túi trữ vật thì có tiếng gọi từ phía xa:
– Cha, ngươi làm gì đó?
Lời vừa nói ra thì thân ảnh một người cũng hùng hục chạy tới.
Người này đúng là Chu Nhân.
Thời gian trước, sau khi từ Thiên Sơn tiểu hội về thì Chu Nhân lập tức bế quan. Vừa đem viên đan dược đổi được nuốt vào luyện hoá, mà cũng nhân tiện đem Dưỡng Cơ Phù vào bồi dưỡng.
Nhìn khí tức hiện giờ của Chu Nhân cũng đã vừa bước vào Luyện Khí Trung Kỳ.
Trần Dương đánh giá Chu Nhân, thấy mặc dù tu vi của gã đã tiến vào Luyện Khí Trung Kỳ trung linh lực có chút tán loạn, dĩ nhiên là tiến giai chưa lâu, còn chưa ổn định.
Chỉ thấy Chu Nhân sau khi chạy tới, thấy Chu Nghĩa đang định ra tay đối phó Trần Dương, mà đám tộc nhân được bồi dưỡng trong gia tộc cũng ùn ùn kéo tới, đem chỗ này vây chặt như nêm cối thì nổi giận lên nói:
– Cha, Trần tiền bối là ân nhân của chúng ta. Ngươi sao có thể như vậy? Chẳng lẽ ngươi bỏ qua hi vọng của tiểu Uyển?
Nói xong, Chu Nhân quay sang nhìn Chu Đức nói như hét:
– Đại ca, ngươi ngày thường anh minh sáng suốt, sao hôm nay hồ đồ như vậy? Lại lấy oán trả ơn? Chẳng lẽ ngươi không muốn cứu tiểu Uyển nữa hay sao?
– Nhị đệ, chuyện này ngươi…ài…đừng xen vào nữa. Việc này bản thân ta có lỗi với Trần tiền bối. Thế nhưng trên người hắn đang nắm…
Chu Đức nhẹ giọng kể ra những lời mà Trần Dương nói ra.
Chu Nhân nghe giọng thì buột miệng mắng:
– Trần tiền bối đã nói như vậy, cũng tự mình đến đây, các ngươi nghĩ hắn sẽ keo kiệt bộ công pháp đó sao? Đây là vì cha tham lam lá Dưỡng Cơ Phù mà thành, có đúng không?
Chu Nghĩa nghe Chu Nhân nói toạc móng lợn ra như vậy thì sắc mặt tái xanh, quát:
– Nghịch tử, mau lui ra. Phạt ngươi diện bích hai năm, cút!