Đọc truyện Phán Thần Hệ Thống – Chương 52: Dưỡng Cơ Phù
Trần Dương khi nãy đi dạo bên ngoài cũng biết sự trân quý của pháp bảo nơi này. Càng nhận biết được sự quý giá của linh thạch.
Những pháp bảo dành cho tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thường được gọi là linh khí chứ chưa được gọi là pháp bảo. Chỉ những tu sĩ từ Kết Đan Kỳ trờ lên, tự mình luyện chế hoặc tìm kiếm một loại pháp bảo thuận tay nhất thu nhỏ vào đan điền, dùng Kim đan chậm rãi ôn dưỡng, ở thời khắc quan trọng mới xuất ra đối địch, loại này mới chân chính được gọi là Pháp bảo.
Còn những pháp bảo dùng cho tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thì chỉ được gọi là linh khí. Bởi vì những linh khí này khi sử dụng chỉ cần đưa linh lực vào bên trong hoặc cùng lắm là nhỏ máu nhận chủ liền có thể phát huy ra uy lực của nó.
Tu vi của tu sĩ càng mạnh, thì uy lực của linh khí cũng mạnh theo. Dựa vào tính chất và uy lực của linh khí mà người ta chia làm ba loại linh khí là Sơ giai, trung giai và thượng giai, tương ứng với ba cấp độ tu sĩ là Trúc Cơ Sơ Kỳ, Trúc Cơ Trung Kỳ và Trúc Cơ Hậu Kỳ mới có thể phát huy hoàn toàn. Bên cạnh đó, còn có một loại linh khí quý hiếm khác mà thông thường các tu sĩ sở hữu sẽ đem làm chí bảo giấu như mèo giấu cứt, bình thường không chút nào lộ ra đó chính là Cực phẩm linh khí.
Loại cực phẩm linh khí này nghe nói đã tiếp cận vô hạn đến pháp bảo rồi, uy lực là vậy nhưng một gã Trúc Cơ Hậu Kỳ có thể phát huy ra, có thể tưởng được độ quý giá của nó là cỡ nào.
Trước không bàn đến chuyện đó, thanh Liệt Hoả kiếm này hoả khí bức người, hơn nữa còn như có linh tính mà rung lên ong ong như muốn tự hành bay ra giết địch, sát khí tung hoành, khiến cho nguyên một đám tu sĩ hít thở không thông.
Nhưng bọn họ dù đỏ mắt, nhưng khi nghe đến giá cả thì cũng bị đánh trở về thực tại.
Hiện tại điều kiện tu tiên tuy không phải đến mức cạn kiệt, nhưng cũng là thiếu thốn đến thảm thương. Thông thường đều là tình trạng sói nhiều thịt ít, quái vật thì ít mà dân treo auto thì nhiều cho nên linh thạch nếu có thì đều bị một số thế lực lớn và tu sĩ cao thâm chiếm giữ.
Bọn họ một vài người có gia tộc hậu thuẫn, cũng có vài người là tán tu quanh năm suốt tháng ẩn cư nhân gian, nếu nói một hai viên thì bọn họ còn nhịn đau lấy ra được, nhưng hai mươi viên thì đúng là tâm có thừa mà lực không đủ.
Thế nhưng điều kiện phía sau là tài liệu Mộc thuộc tính trung giai hoặc tài liệu tương đương thì có thể suy xét một chút.
Mà phía trên đài, vị lão giả kia cũng không có gì bối rối, mục đích của lão khi nói ra hai mươi linh thạch cũng chỉ là làm hoa chiêu mà thôi, ý đồ của lão thực sự chính là những thứ phía sau kìa.
Mà theo vị lão giả này nghe phong phanh, thì trong đám người đang ngồi ở đây dĩ nhiên nghe nói có người có thể đáp ứng yêu cầu này.
Quả nhiên, sau chừng nửa nén nhang, mắt thấy không ai lên tiếng thì liền có một trung niên mỹ phụ, dung mạo chừng bốn mươi tuổi nhưng dung nhanh vẫn bảo dưỡng rất tốt, sau khi suy xét thì chậm rãi nói:
– Ta nơi này có một khối tài liệu. Tuy hơi nhỏ nhưng quả thật có chút ý tứ, mời đạo hữu xem qua.
Nữ mỹ phụ này quả nhiên cũng không phải hạng tầm thường, lời nói ra mơ mơ hồ hồ, vừa không làm người khác phản cảm, vừa không dẫn đến sự chú ý của những người có tâm. Lời nói của nàng cũng không có nói trên tay nàng có vật gì, làm người khác chỉ có thể ngứa ngáy như kiến bò chảo nóng nhìn nàng lấy một cái hộp ngọc nhỏ xíu nhẹ nhàng dùng Khống Vật Thuật đưa đến trước mặt lão giả.
Ông lão này cũng không có dài dòng, vừa nhận được hộp ngọc liền cẩn thận hé một khe hở nhỏ rồi quét thần thức qua thật nhanh, sau đó đóng nắp hộp lại ngay.
Gương mặt lão không có chút dị sắc nào, bình tĩnh nhìn trung niên mỹ phụ nói:
– Tốt, thành giao!
Nói xong, lão liền phất tay đưa hộp gỗ có chứa thanh Liệt Hoả kiếm đến chỗ trung niên mỹ phụ, còn phần mình thì thu hộp ngọc lại vào túi trữ vật rồi mở miệng nói:
– Lão phu đã xong, mời các vị đạo hữu tự nhiên.
Nói xong, lão thong thả đi về chỗ ngồi. Hiển nhiên lão mặc dù đã có được món đồ như ý nhưng cũng muốn ngồi lại xem một chút đồ vật của mọi người, dù sao ngồi quan sát người khác trao đổi cũng là một loại thú vui có thể mở mang tầm mắt.
Dĩ nhiên, có nhiều người rất tò mò thứ trong hộp ngọc của lão, nhưng lão già này tu vi đã đến Luyện Khí Hậu Kỳ, hơn nữa cũng không phải loại người ăn chay niệm phật gì, cho nên ai cũng chỉ tạm gác con kiến tò mò trong bụng mà tập trung dồn sự chú ý tới những vật phẩm kế tiếp.
Không biết những người khác ra sao, nhưng Trần Dương ngay khi lão giả quét thần thức nhìn vào bên trong hộp ngọc thì hắn liền thấy trong mắt lão xẹt qua một ánh mắt mừng rỡ, nhưng rất xảo diệu thu hồi.
‘Lão hồ ly!’
Trần Dương âm thầm cho lão một cái đánh giá rồi tập trung quan sát những thứ tiếp theo.
Mà ngay khi lão giả vừa đi xuống thì ngay lập tức có hai người cùng đứng lên, lao nhanh về phía bàn đá.
Một người có vẻ nhanh chân hơn một chút liền ôm quyền nhìn người kia nói:
– Lâm đ*o hữu, xin đợi lượt sau vậy! Hắc hắc…
Người được gọi là Lâm đ*o hữu kia thì có chút buồn bực phẩy tay áo trở về chỗ ngồi.
Trần Dương thấy việc này thì ánh mắt loé lên, nhưng cũng không nói gì.
Ở đây lấy nguyên tắc trao đổi làm chủ yếu, ai lên trước thì cơ hội đổi được thứ mình cần càng cao hơn một chút. Nếu như để người khác lên trước đổi mất thứ đồ vật mình cần thì đúng là có khóc cũng không ra nước mắt.
Việc này, Trần Dương sau khi đánh giá một chút thì mới nghĩ ra.
Chỉ thấy, người kia vừa cười vừa lấy ra hai ba đồ vật để trước mặt nói:
– Một khối Băng Tinh, một bình ba viên Thanh Thần Đan, một bản công pháp tàn quyển. Ba thứ này dùng để đổi một gốc linh dược có hoả hầu năm trăm năm bất kỳ.
Người này nói xong thì bên dưới liền có tiếng xì xào. Mọi người nơi này đều là đại hành gia, cũng không phải con nít ba tuổi.
Ba thứ mà người kia bày ra mặc dù có chút quý giá, nhưng nếu đổi một gốc linh dược năm trăm năm thì thuần tuý là mơ mộng viễn vông.
Chỉ thấy một trung niên mặt mài bặm trợn có tu vi Luyện Khí Trung Kỳ mở miệng nói:
– Ta có một gốc linh dược hai trăm năm, nếu ngươi muốn đổi thì chúng ta có thể thoả thuận lại.
Lời này vừa nói xong, mấy người bên cạnh liền chậm rãi gật đầu đồng tình.
‘Cái giá này mới là hợp lý!’
Đây là suy nghĩ chung của tất cả đám người.
Mà người trung niên nọ hiển nhiên cũng không ngại để lộ tài vật, không nói hắn là một tu sĩ Luyện Khí Trung Kỳ đỉnh phong, hơn nữa phía sau gia tộc nghe nói còn có một lão quái vật Trúc Cơ Kỳ trấn giữ, người khác có chủ ý cũng không dám đánh lên đầu gã.
Người bên trên chỗ cái bàn đá cũng biết đồ vật của mình giá cả thế nào, đảo mắt một chút cũng liền đồng ý.
Vừa rồi gã chỉ muốn thử vận may một chút. Dù sao, không có quy định nào bắt buộc người trao đổi phải nói đúng giá, tất cả còn tuỳ thuộc vào ánh mắt và kỹ xảo của mỗi người.
Tiếp sau đó, lại có lục tục mấy người đi lên.
Phần lớn đồ vật trao đổi đều là đan dược, công pháp và tài liệu.
Thỉnh thoảng cũng có phù lục cấp thấp và dược liệu xuất hiện, nhưng linh khí thì tuyệt đối không xuất hiện thêm lần nào nữa.
Cuối cùng, các tu sĩ trong phòng đều đi lên hết, chỉ còn Trần Dương và Chu Nhân là chưa thấy lên.
Chu Nhân nhìn về phía Trần Dương, đang định đứng dậy đi lên thì Trần Dương suy nghĩ một chút liền động thân đứng dậy trước, đi lên bàn đá.
Từ đầu đến giờ, Trần Dương luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt, mặc dù là khi các loại đồ vật quý hiếm xuất hiện thì Trần Dương vẫn luôn giữ loại thái độ này.
Việc này nhất định không thoát khỏi ánh mắt của mọi người, vì vậy mà khi thấy Trần Dương tiến lên, mọi người đều có chút hồi hộp chờ đợi.
Trần Dương tiến lên bàn đá, chắp tay bình tĩnh nói:
– Tại hạ Trần Hưng, lần đầu tham gia nếu có gì sơ suất cũng mong các vị đạo hữu bỏ quá cho!
Trần Dương không ngần ngại nghĩ ra một cái tên. Dù sao lăn lộn khắp nơi, nếu dùng một cái tên giả cũng có thể tránh đi một số chuyện tình phiền phức, nhất là sự tình liên quan đến nguồn gốc xuất thân và những người thân trong gia đình.
Mọi người thấy thái độ của Trần Dương hoà nhã như vậy thì cả đám đều nói không dám, bộ dáng hết sức hoà ái hữu hảo.
Ban đầu mọi người mặc dù có chút e ngại, nhưng thấy bộ dáng Trần Dương còn trẻ tuổi như vậy, thì trong mắt cũng có không ít xem nhẹ, cho rằng đây chắc là đệ tử của lão quái nào đó mới xuất quan nên mới có tình trạng như vậy.
Nhưng hiện giờ thấy thái độ của Trần Dương phong đạm vân khinh, trước sau nhẹ nhàng khách khí nhưng vẻ lãnh ngạo trên mặt thì không hề che giấu, khiến cho bọn họ càng thêm trông đợi với đồ vật mà Trần Dương xuất ra.
Mà trong đám những người mong chờ vật phẩm của Trần Dương, Chu Nhân chính là người trông chờ nhất.
Cũng không phải khi không gã lại muốn dẫn Trần Dương đến nơi này. Thâm ý của Chu Nhân chính là muốn thông qua cái hội trao đổi này mà thăm dò một chút thực lực của Trần Dương.
Mặc dù bọn hắn đã kiến thức qua thực lực của Trần Dương, nhưng đã là tu sĩ thì đều là những con cáo già, ai mà lại dễ dàng tin tưởng kẻ khác qua một hai lần tiếp xúc chứ.
Mà bản thân Trần Dương ngay từ đầu cũng hiểu rằng Chu Nhân muốn thăm dò hắn, cho nên cũng rất phối hợp thuận theo.
Bởi vì bên kia có một cô gái có thân thể làm cho Trần Dương rất hứng thú, nếu như cái cửa ải Chu Nhân này không qua, chuyện tình phía sau rất có thể sẽ có thêm một vài phiền phức mà Trần Dương không hề mong muốn.
Trong lòng nghĩ như vậy, cho nên ánh mắt Trần Dương như thường phất tay một cái lập tức lấy ra một cái hộp, hờ hững nói ra một câu kinh người:
‘Dưỡng Cơ Phù! Trợ giúp nguyên thần cô đọng, tăng lên bốn thành khả năng Trúc cơ! Giá khởi điểm…’