Đọc truyện Phán Thần Hệ Thống – Chương 47: Tiềm tu
Trong lúc Trần Dương bên kia đang đặt những bước chân đầu tiên vào Thiên Sơn thì ở một nơi cách đó rất xa, rất xa.
Trong một gian phòng hoa lệ, bốn phía đều được treo các loại tranh đắt giá, tất cả bàn ghế đểu được bọc nhung và mạ vàng làm cho người ta không nhịn được có cảm giác như vương cung quý tộc.
Trên một cái ghế gần cửa sổ, có một nữ tử tầm ba mươi tuổi, sắc diện lạnh lùng đang cầm một điếu thuốc cháy dở.
Trước mặt nử tữ này là bốn người tuổi tác xấp xỉ nhau, cùng đều là thanh niên.
Bốn người này đứng đó, gương mặt hơi cúi xuống tỏ vẻ thành khẩn cung kính, nhưng trong mắt tất cả đều không nhịn được loé lên vẻ tham lam sâu đậm được che giấu rất khéo.
Nữ tử kia bầu ngực cao vút, da trắng như tuyết, gương mặt xinh đẹp dịu dàng, nhưng bờ môi lại được sơn màu tím nhạt, mắt hơi híp lại, tóc nàng để xoã qua hai bên, làm lộ ra một cỗ khí chất vừa thoát tục như tiên nữ, vừa bí ẩn ma mị, tạo nên một cảm giác vừa quyến rũ vừa thanh cao.
Với khí chất này, dĩ nhiên bốn người thanh niên đều không kháng cự nổi cảm thấy thèm muốn.
Chỉ đáng tiếc, nữ tử này mặc dù xinh đẹp quyến rũ như vậy, nhưng cả bốn người thanh niên đều rõ ràng, thực lực của nàng chỉ cần động ý niệm một cái thì cả bốn người ngay cả phản kháng cũng không có cơ hội.
Chỉ thấy nàng hít một hơi rồi thổi làn khói trắng ra, đôi môi anh đào nhẹ nhàng hỏi:
– Hắc Ma đâu?
Bốn người thanh niên nghe vậy thì rùng mình. Cả bốn người đều đưa mắt nhìn nhau, ý bảo không ai biết.
Lúc này, nữ tử mới cau mài nói:
– Bạch Ma, ngươi nói!
Người thanh niên tên gọi Bạch Ma nghe gọi liền vội vàng tiến lên nói:
– Khởi bẩm đại nhân, ta cùng Hắc Ma vốn không có liên hệ, chỉ biết hắn vẫn thường hay đi chung quanh khu vực Nam Kinh để thu thập âm khí. Về phần hành tung của hắn, thuộc hạ không rõ ràng!
Khi Bạch Ma nói lời này thì có tiếng chế giễu bên cạnh:
– Bạch Ma, nghe nói ngươi cùng Hắc Ma có mối thù truyền kiếp. Tung tích của hắn nếu ngươi không nắm rõ thì còn ai vào đây?
Bạch Ma căm tức quay lại nhìn thanh niên vừa phát ra câu nói đó, tức giận quát:
– Lục Ma, ngươi chớ ngậm máu phun người!
Sau đó, Bạch Ma quay sang nữ tử cung kính nói:
– Đại nhân, thuộc hạ đúng là có xích mích với Hắc Ma. Nhưng đó là ân oán cá nhân, thuộc hạ không vì đó mà làm lỡ đại sự của đại nhân. Xin đại nhân minh xét!
Nữ tử nhăn trán ngọc chăm chú nhìn vẻ mặt của bốn người, khẽ phất tay nói:
– Các ngươi câm miệng cho ta. Tất cả tạm thời lui ra. Tất cả đến Hình Đường để nói rõ về thời gian qua đi đâu làm gì, sau đó chờ Trưởng lão Hình Đường quyết định đi.
Bốn người nghe vậy thì đổ mồ hôi, nhưng không ai dám nói thêm gì mà chắp tay cáo từ lui ra.
Căn phòng thoáng cái lại tràn ngập khói thuốc…
– Nam Kinh….
Nữ tử tự mình lẩm bẩm, thân ảnh loé lên liền biến mất tại chỗ.
…
Thiên Sơn.
Trong một khu vực hoang vắng không người.
Lúc này có một thân ảnh vừa nhảy từ ngọn cây này sang ngọn cây khác, nhoáng lên cái nữa lại đạp vào vách đá nhún mình đu lên rồi thân ảnh phiêu dật bay len lỏi giữa các tán cây rậm rạp.
– Xin lỗi nhé, thỏ con!
Người này cười lên một tiếng, tiện tay bẻ một cái cuống lá cây, không chút do dự bắn tới.
Cuống lá cây bay đi trong tích tắc đánh vào ngay chân một con thỏ trắng.
Lúc này, có thể thấy chân con thỏ đang bị một vết thương do bị rắn độc cắn, nhìn qua đã đen thui, hết sức tội nghiệp.
Mà người đang ở trên ngọn cây nhìn xuống chính là Trần Dương.
Trần Dương nhún mình một cái, thân ảnh từ trên cao rớt xuống gần tới mặt đất đột nhiên co chân điểm nhẹ lên một chiếc lá đang chìa ra, phiêu dật đáp xuống mặt lá khô bên dưới mà không gây ra tiếng động nào.
Ngay cả chú thỏ đang ru rẩy nằm sát gốc cây cũng không phát hiện ra.
Trần Dương nhìn con thỏ mỉm cười:
– Thỏ con, con rắn kia đã bị ta doạ bỏ chạy rồi. Ngoan nào, ca sẽ chữa cho ngươi!
Nói xong, Trần Dương lấy cuống lá cây vẫn đang cắm vào chân thỏ nhẹ nhàng rút ra.
Nhất thời một dòng máu nhỏ xíu màu đen chảy ra.
Trần Dương vừa rồi cố tình phóng một châm tới để phong bế lại nọc độc, lại vận dụng một tia linh khí để bức chất độc ra ngoài.
Hắn giữ gương mặt bình thản, tay loé lên liên tục điểm ra mấy châm nữa, sau khi thấy vết thương không còn màu đen sì như trước thì thả chú thỏ con xuống, nói:
– Xong rồi, qua vài ngày nữa mày sẽ khoẻ lại. Về với gia đình của mày đi!
Trần Dương thả con thỏ xuống, nhìn nó chạy ra xa xa rồi thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn Trần Dương mấy lần rồi mới lủi đi mất.
Trần Dương nhìn con thỏ, ánh mắt xa xăm không biết nghĩ đến điều gì. Lát sau, hắn thở dài một tiếng nói:
– Mình đã vào đây hơn một tháng, nơi này quả thật là nơi tuyệt hảo để luyện công phu. Hèn chi trong phim đều nói các cao thủ đều ẩn cư trong thâm sơn cùng cốc. Hiện giờ ta đã hiểu, nơi này chẳng những hoàn cảnh trong lành, hơn nữa thỉnh thoàng còn xuất hiện một ít dược liệu quý. Chỉ có điều…
Trần Dương trầm ngâm, lấy chiếc điện thoại đã lâu không dùng tới, nhìn nó một thoáng.
Khi quyết định tiến vào Thiên Sơn, Trần Dương đã gọi điện về nhà lấy lý do đi công tác liền thông báo với gia đình là hắn tạm rời đi một thời gian. Mẹ Trần Dương chỉ là im lặng thở dài rồi dặn dò hắn giữ gìn sức khoẻ chứ cũng không có giữ lại.
– Ài, ai đi vào con đường này đều là như vậy…
Trần Dương ngồi tại chỗ nghỉ ngơi một chút, sau đó nhẹ nhàng rời đi.
Thời gian tiếp theo đó, Trần Dương trước sau luôn ẩn cư rừng sâu. Đêm thì tĩnh toạ đi vào bên trong linh điền quan sát việc trồng nông trang của đám phạm nhân, ngày thì rãnh tay tu luyện Thiên Địa Truy Hồn Bộ cùng với Âm Dương Truy Hồn Châm.
Ở trong khu rừng này, Trần Dương chọn một cái động đá tự nhiên bên cạnh một dòng suối nhỏ làm nơi tu luyện.
Phạm vi hắn luyện tập đều là chung quanh chỗ này.
Mà Trần Dương ở chỗ này, mỗi ngày đều là luyện Dương châm, lấy việc nghiên cứu kinh mạch, huyệt đạo làm niềm vui. Thỉnh thoảng hắn lại ra tay cứu một ít thú nhỏ, chim hoang.
Dần dà, các loài thú nhỏ đối với nơi này cũng có một sự yêu thích theo bản năng, dần dần cũng tụ họp xa xa chung quanh đó.
Trần Dương đối với tất cả việc này cũng không có ra tay ngăn trở, hết thảy để thuận theo tự nhiên.
Mà cũng vì chuyện này, có một ít thú dữ thấy nơi đây có nguồn thức ăn phong phú, bèn lân la lại gần, nếu là một ít thú hoang bình thường thì Trần Dương đều ngoảnh mặt làm ngơ, để cho đám tiểu thú tự sinh tự diệt theo tự nhiên, hắn không can thiệp. Nhưng thỉnh thoảng lại xuất hiện một ít thú to lớn hung dữ, muốn thể hiện bản lĩnh bá chủ, chạy đến gầm rống ồn ào, liền bị Trần Dương nhân cơ hội đó mà rèn luyện Âm châm luôn.
Âm châm Trần Dương luyện tập chỉ là luyện kỹ xảo chứ không vận dụng linh lực hay sát thương gì, mà kim châm Trần Dương sử dụng cũng chỉ là tiện tay bẻ một cái cuống lá hoặc một cành cây khô mà thôi.
Mặc dù vậy, đám ác thú nọ cũng bị chấn nhiếp không nhỏ, sau mấy lần mạo phạm liền ngoan ngoãn cách xa ba thước, không dám tiếp cận.
Nơi ở của Trần Dương là một cái động đá tự nhiên. Động đá này khi Trần Dương mới tới thì rêu phong mọc đầy, không khí ẩm ướt, bên trong chỉ có không gian nhỏ nhoi.
Nhưng nhìn hoàn cảnh chung quanh còn hoang sơ, dĩ nhiên là không có người lui tới.
Khu Thiên Sơn hàng năm có rất nhiều chuyến du lịch khám phá được tổ chức, nhưng hầu hết là đi tham quan vòng ngoài, chứ không ai đi quá sâu vào bên trong.
Dù sao, đây là vườn quốc gia cần bảo tồn, đối với sự giữ gìn nơi này một bên là áp lực của nhà nước, một bên là áp lực của các chùa chiền, đền miếu thờ và tu viện ở nơi này khiến cho rừng rậm nơi này được giữ gìn tương đối tốt.
Nhờ vậy, Trần Dương mới có thể an tâm ở lại.
Lại thêm chín tháng trôi qua, Trần Dương ở nơi này đã gần một năm, tóc của hắn lúc này đã dài ra, Trần Dương cũng không cắt mà búi gọn lên như một đạo sĩ.
Trong khoảng thời gian này, Trần Dương phát giác Thiên Địa Truy Hồn Bộ hắn đã luyện đến bình cảnh rồi, không thể nâng cao thêm nữa, mà Dương châm cũng tiến bộ rất nhiều.
Trước kia, mỗi lần chữa trị thì cần Trần Dương đánh ra mấy châm, lại phải kèm một một tia linh khí nhỏ mới tạo được hiệu quả chữa trị.
Nhưng hiện nay, thông thường chỉ cần Trần Dương điểm ra không hơn ba châm là có thể hoàn thành chữa trị, hơn nữa là chỉ cần vết thương không quá nặng, đều được Trần Dương chữa trị tốt.
Còn về phần Âm châm, Trần Dương mặc dù không thể chân chính sử dụng Âm hoả và linh lực đi sử dụng, nhưng kỹ xảo phóng châm và một số chiêu thức bên trong Âm Dương Truy Hồn Châm đều được Trần Dương diễn luyện không sai biệt.
Trong những lúc rãnh rỗi, Trần Dương lại đi dạo, ngắt lấy một số dược thảo thiên nhiên có sẵn, phối hợp với nhau để rèn luyện thuật luyện đan. Nhờ vậy luyện đan chi đạo của hắn càng ngày càng tiến bộ.
Mà Trần Dương thông qua luyện đan cũng đã tạo ra được một số lượng đan dược lớn, mà ngoài Ích Cốc Đan cần thiết thì đều là Khai Linh Đan.
Trần Dương trong lúc hứng thú thậm chí còn đổi cả đan phương Trú Nhan Đan ra để luyện, nhưng không thành công. Cuối cùng chỉ đành đổi một viên bên trong Thương Khố để dùng.
Khai Linh Đan chỉ là đan dược cấp thấp, thường được các tu sĩ cổ xưa rèn ra cho linh thú sử dụng hàng ngày thay cho thức ăn. Đan dược này đối với các loại linh thú mạnh mẽ hoặc cổ tu sĩ thì không có gì đáng giá nhắc tới, thành phần của nó cũng chỉ là các loại thảo dược bình thường. Có lẽ với phàm nhân thì những dược liệu này đáng quý nhưng đối với tu sĩ thì không lọt vào mắt, chỉ đáng cho linh thú linh cầm làm thức ăn mà thôi. Bởi vậy, trải qua dài dòng lịch sử thì đan phương của cái loại đan dược này gần như tuyệt tích trên Tu Tiên Giới rồi.
Thế nhưng, Khai Linh Đan lại có một hiệu dụng, nếu như sử dụng loại đan dược này trường kỳ, có thể giúp linh thú tiến nhanh quá trình khai linh trí, trở nên thông linh. Mà nếu như các loại thú bình thường có cơ hội phục dụng đan dược này, thì nhất định có một tia hi vọng, mặc dù nhỏ nhoi, kích hoạt huyết mạch trong người nó, tiến hoá một bước thành linh thú, hoặc nếu là linh thú thì có thể kích thích nó càng nhanh tiến hoá có linh trí.
Phải biết, thứ quan trọng nhất của linh thú ngoài thực lực thì chính là linh trí. Hai con linh thú cùng tu vi, cùng sức mạnh, thì con có linh trí mới là con có địa vị cao hơn.
Trần Dương khi rãnh rỗi thường luyện ra đan dược này, sau đó tuỳ ý ban phát cho đám tiểu thú xung quanh làm thức ăn khi chúng bị thương được Trần Dương, xem như tuỳ ý phân phát một chút cơ duyên cho đám tiểu thú này.