Đọc truyện Phán Thần Hệ Thống – Chương 360: Tiến vào Âm Giới
Sau chừng nửa ngày, khói bụi tán đi, để lại một bóng ảnh khổng lồ sừng sững, tay cầm một ma hồn lắc lư giãy dụa.
Trần Dương trong bộ dáng Chiến thần bàn tay thành trảo đặt lên đầu ma hồn, trong lòng cấp tốc xoay chuyển ý nghĩ.
Sau một lúc, Trần Dương tiện tay thu Ma hồn này vào giao cho Ngục Vương xử lý, còn bản thân hắn thì hoá nhỏ lại, lơ lửng giữa không trung, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào sâu bên trong.
‘Không ngờ sự tình đến mức này…’
Trần Dương nhẹ giọng lẩm bẩm, nhấc chân lao nhanh về phía trước.
Bay được một lúc, Trần Dương nhìn thấy một khu vực ở phía trước có dấu vết đào bới, bên trên còn có hai cái một đất đã bị phá vỡ bên cạnh một cái hồ nhỏ trơ đáy.
Nhẹ nhàng đáp xuống, Trần Dương chỉ đảo thần thức qua liền bật thốt:
‘Tam Sinh Liên?’
Ở nơi kia đúng là còn dấu vết của một gốc Tam Sinh Liên và khí tức của Tinh Không Thuỷ còn lưu lại, rõ ràng nơi đây đúng là nơi mà Tam Sinh Liên từng tồn tại.
Vốn dĩ, nơi này đáng lẽ ra phải được thủ hộ cẩn mật, hoặc là cấm chế trùng trùng mới đến. Nhưng khi Trần Dương bay đến thì hoàn toàn không gặp chút trở ngại nào. Điều này làm cho hắn càng thêm trầm mặc.
Ma Hồn vừa rồi Trần Dương bắt được không phải là chân thân của Ma ảnh khổng lồ lúc trước. Bởi vì không biết Ma Ảnh kia dùng loại thuật pháp thần thông gì mà hoá thành vô số Ma hồn rồi mạnh mẽ xé mở không gian chạy đi.
Trần Dương dù cho thần thông có lớn hơn cũng không thể hoàn toàn diệt trừ hậu hoạn.
Thế nhưng, hắn cũng bắt được mấy cái Ma Hồn, thi triển Sưu hồn thuật đối với những ma đầu này, từ đó tìm được rất nhiều thông tin có ích.
Thông tin đầu tiên, đó chính là, Ma Tộc cũng không biến mất như trong truyền thuyết. Mà không biết vì lý do gì đã lui vào một không gian khác song song với Âm Giới. Nhiều năm đại chiến tìm đường quay lại Nhân Giới nhưng đều bị ngăn cách, hiện giờ, Ma Ảnh vừa rồi chỉ là một trong nhiều Ma tộc được cử đi thăm dò tình hình, vì vậy mà mới phát sinh chiến đấu với Ngưu Đầu Mã Diện.
Bất quá, theo Trần Dương được biết thì Ngưu Đầu Mã Diện cũng không có chết đi như biểu hiện. Bọn họ thân là quỷ sai nơi Âm Giới, bản mệnh tinh hồn thời khắc được đặt ở trong tay Âm Vương, cho nên cái bọn họ gặp phải chỉ là tình trạng phải tĩnh dưỡng một thời gian dài mà thôi.
Chuyện thứ hai, cũng là thứ làm cho Trần Dương cảm thấy lo lắng đó chính là đại trận này không biết do đâu mà chuyện khuyết thiếu đã bị Ma tộc này phát hiện và truyền về cho Ma Tộc. Theo những gì còn sót lại trong ký ức thì dường như tin tức này đã được truyền đi rồi, không cách nào ngăn chặn nữa.
Tin tức thứ ba, là chuyện tình về Âm Giới, đó chính là một chữ ‘Loạn’.
Trong ký ức của Ma hồn này thì chuyện Âm Giới đại loạn là chuyện làm cho gã cảm thấy sung sướng vui mừng, nhưng đối với Trần Dương thì đó lại là chuyện làm cho hắn vô cùng lo lắng.
Âm Giới là nơi tập trung các hồn phách để tiến vào luân hồi, phán xử theo công đức của mỗi người. Bên cạnh đó, nơi này còn là nơi giam giữ các loại tai hoạ mà một khi thoát ra chắc chắn là tai ương cho nhân gian.
Nghĩ đến những chuyện này, ánh mắt Trần Dương một mảnh thanh minh, thân ảnh chợt mờ nhạt đi rồi trong tay xuất hiện Quan Ấn ném tới, đồng thời trong miệng đột nhiên truyền đến mấy câu pháp chú chưa bao giờ thốt ra.
Linh lực toàn thân Trần Dương vũ động, cuồn cuộn kéo đến hai mắt, làm cho quanh thân đột nhiên huyễn hoá ra một đồ án Thái cực đồ Hắc bạch phân minh.
Thái Cực Đồ này, từ khi lần đầu tiên Trần Dương khai mở Pháp Nhãn thì còn chưa xuất hiện thêm lần nào, vậy mà lần này lại bị hắn kích phát đi ra. Hiển nhiên, Pháp nhãn đang được Trần Dương vận chuyển đến mức tận cùng.
Chớp mắt sau, nơi trước mặt Trần Dương đột nhiên không gian rung động một trận, một hắc động màu đen tuyền theo đó hiện ra.
Thân ảnh Trần Dương vốn đang mờ ảo, đột nhiên kéo dài ra một cách quỷ dị, chui tọt vào bên trong không thấy bóng dáng.
Sau khi thân ảnh Trần Dương tựa như một tấm vải kéo dài bị hắc động kia nuốt chửng thì không gian liền trở nên yên tĩnh.
Lát sau, hai thân ảnh đột nhiên xuất hiện ngay chỗ mà Trần Dương vừa biến mất. Đúng là Băng Hoả Song Quỷ.
Lúc này, hai người nhìn nhau, đột nhiên Băng quỷ mở miệng nói:
– Hoả quỷ, vị đại nhân kia tại sao lại có thứ nọ? Chẳng phải chỉ có người ở Thiên Giới mới có được hay sao?
– Băng quỷ, ngươi không nên tò mò. Ta thấy thứ đó cũng không giống như thứ mà Thiên Giới sứ giả có được. Chưa biết chừng vị đại nhân này có đại thân phận mà chúng ta không quản được. Ta với ngươi vẫn nên canh giữ chỗ này cho tốt thì hơn. Vị kia đã đi vào Âm Giới rồi, chuyện đã không còn là chúng ta quản nữa.
Hoả quỷ tính tình tương đối nóng nảy, nói một chút liền muốn rời đi. Thế nhưng Băng quỷ có vẻ điềm tĩnh lãnh đạm hơn rất nhiều, ánh mắt săm soi về hướng Trần Dương rời đi, từ bên trong toát lên một tia nghi ngờ nhưng chỉ loé lên một chút rồi gật đầu, cùng với Hoả quỷ rời đi.
…
Người ta sau khi chết đi, trước hết là do quỷ sai nơi âm gian Hắc Bạch Vô Thường dẫn ba hồn bảy phách đi, rồi giao cho quỷ Đầu Trâu Mặt Ngựa đẫn đến Quỷ Môn quan – một quan ải cần phải đi vào cõi âm gian.
Ngạn ngữ có câu: “Quỷ Môn quan, mười người đi, chín người trở về”.
Trước Quỷ Môn quan có mười sáu quỷ lớn, truyền thuyết kể rằng Diêm La Vương đã đặc cách chọn ra một nhóm ác quỷ để trấn giữ cửa ải này, họ tra xét vô cùng hà khắc, nghiêm ngặt đối với những vong hồn dã quỷ tội ác đầy mình, bản tính hung ác không đổi; Không để cho một ai có thể trà trộn đi qua quan này.
Lúc còn sống bất luận là quan chức quyền quý hay bá tánh bình dân, ai đã đến nơi đây đều cần phải tiếp nhận tra xét, xem xem có mang theo lộ dẫn – giấy thông hành đến quỷ quốc hay không, đây là căn cứ của người sau khi chết đi đến quỷ quốc báo danh.
Lộ dẫn dài ba thước, rộng hai thước được làm bằng giấy mềm màu vàng, mặt trên viết “Lộ dẫn do Phong Đô Thiên Vũ Diêm La Đại Đế phát cho con người khắp thiên hạ, cần phải đi qua đường này, mới có thể đến địa phủ chuyển thế thăng thiên”.
Đồng thời, trên mặt lộ dẫn có đóng ba dấu ấn của “thành hoàng âm ty, phủ huyện Phong Đô”. Phàm là người sau khi chết đưa vào quan tài hoặc trong lúc hỏa táng đốt bỏ, nó sẽ theo linh hồn đến địa phủ.
Ở nơi này, cũng không có phân ra ngày đêm.
Bên trên bầu trời là một màu u ám xám xịt, được chiếu sáng bằng một loại ánh sáng mờ mờ phát ra từ những cột cao có đặt những chảo dầu thật lớn cháy hừng hực.
Bên trên con đường này lúc nào cũng có vô số hồn phách nối đuôi nhau chậm rãi bước đi.
Hai bên thỉnh thoảng lại xuất hiện thân ảnh của những ác quỷ gương mặt hung ác, tay cầm những chiếc roi nhọn đầy gai góc. Chỉ cần những linh hồn đi qua nơi này có chút không an phận, đi ra khỏi con đường định trước thì chắc chắn sẽ bị vụt roi vào không thương tiếc.
Con đường này được gọi là Lộ dẫn, thế nhưng cũng không có êm đềm như cái tên của nó, ngược lại, nó tràn ngập tiếng khóc la đau đớn và cả những gương mặt bần thần mơ hồ.
Thông thường, những người chết do cạn kiệt thọ nguyên thì thần sắc còn đỡ một chút. Nhưng những kẻ chết do tai nạn hoặc chết do bệnh tật thì trên hình thể vẫn còn nguyên dấu vết dẫn đến nguyên nhân cái chết.
Lúc này, đột nhiên, từ phía xa trên không trung, không gian bỗng rung động kịch liệt, một hắc động theo đó mở ra rồi một chùm tia sáng loé lên làm cả không gian nơi này bỗng chốc sáng hẳn lên.
Một bóng người từ bên trong bước ra, thân hình khẽ động, đúng là Trần Dương!
Ngay lúc này, một đầu quỷ sai đứng gần đó liền bước tới cầm roi trong tay, lớn giọng quát:
– Người đến là ai? Tại sao tự tiện xông vào nơi này, có giấy thông hành hay không?
Trần Dương thấy vậy thì gật nhẹ đầu, lật tay đem ra Quan Ấn cùng một tờ giấy màu đỏ tươi. Bên trên viết một chữ ‘Dẫn’ thật lớn.
Đầu quỷ sai kia cũng là kẻ thông thạo, vừa nhìn qua, đột nhiên cung kính chắp tay quỳ xuống:
– Thì ra là đặc sứ đại nhân. Dám hỏi ngài đến đây có gì sai bảo? Có cần ta báo cho Phán Quan đại nhân hay không?
– Không cần, bản quan nghe nói gần đây Âm Giới có dị động nên mang lệnh cấp trên đến xem xét một chút. Lúc nào cần sẽ tự mình liên hệ. Các ngươi cứ làm việc của mình!
Trần Dương thu lại Quan Ấn và tờ giấy kia rồi nhẹ giọng nói.
Đầu quỷ sai kia nghe vậy thì gật đầu vâng dạ, ánh mắt to lớn đảo qua đột nhiên lấy ra một tấm giấy vàng có vẽ ngoằn ngoèo các loại ký hiệu đưa đến cho Trần Dương rồi nói:
– Đại nhân, đây là Thông Hành Thư. Ngài mang theo thứ này có thể tuỳ tiện đi đến Địa Phủ mà không bị rắc rối.
– Tốt, thưởng cho ngươi.
Trần Dương tiếp nhận Thông Hành Thư, vung tay ném tới một tia linh quang tiến nhập vào cơ thể quỷ sai làm cho nó run rẩy một cái rồi mừng rỡ tạ ơn.
Trần Dương thấy vậy gật nhẹ đầu, nhưng trong lòng cũng thở phào.
Thực ra, Trần Dương cũng không thong dong như vẻ bề ngoài. Dù sao, nơi này có công nhận hắn thật sự không thì Trần Dương không có hoàn toàn nắm chắc. Mà Trần Dương đã cẩn thận khảo sát với Khí Linh Phán Thần Hệ Thống. Sau khi xác định, phẩm cấp Phán Quan của Trần Dương do Phán Thần Hệ Thống ban cho, có thể tuỳ tiện đi vào Âm giới, thậm chí còn có phẩm vị cao cấp chẳng khác gì những người được phong tước vị ở nơi này thì Trần Dương mới an tâm.
Ngoài ra, Trần Dương thông qua Khí Linh Phán Thần Hệ Thống cũng được biết, nơi này thứ trân quý nhất chính là điểm công đức. Những oan hồn cần công đức để tìm được nơi đầu thai tốt hoặc là giảm đi chút hình phạt.
Những quỷ sai này thì cần tích luỹ công đức để thoát khỏi thân quỷ, thậm chí đầu thai thành người hoặc là thăng quan tiến chức. Tất cả đều dựa vào công đức mà quyết định!