Đọc truyện Phán Thần Hệ Thống – Chương 357: Hàn đàm
Bất quá, mặc dù suy ngẫm đánh giá nhưng Trần Dương cũng biết việc này không thể chậm trễ, nếu như bỏ qua thời cơ, chắc chắn sẽ có biến cố khác. Dù sao người bố trí cấm chế nơi này cũng không phải tâm cơ bình thường, ai biết được hắn có bố trí bẫy rập gì phía sau hay không, vì vậy mà Trần Dương liền chắp tay về phía trước rồi mười đầu ngón tay hợp thành song chưởng đẩy tới.
Chỉ thấy ngay lúc đó, một khối cầu nhỏ bằng nắm tay xoay tròn mà ra.
Quả cầu này ngoài việc phù văn chuyển động quỷ dị bên trên thì cũng không thể nhìn ra điều gì bất thường, vừa xuất hiện lập tức bay thẳng vào bên trong vết nứt không gian nọ.
Mà quả cầu này vừa đến gần vết nứt lập tức bị nó một ngụm nuốt lấy, trong nháy mắt liền vặn vẹo một cái rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Tiếp sau đó, vết nứt không gian này lại ngay lập tức trở lại như chưa phát sinh bất cứ chuyện gì, mọi việc vẫn như thường.
Trần Dương thấy điều này thì sắc mặt hơi tái nhợt, khoé miệng đột nhiên niệm chú, bàn tay chụp về phía trước chợt nắm lại thật nhanh.
Tống Vạn Khang hoá thành bốn phân thân đang liên tục truyền yêu lực vào bốn cái cột trụ khổng lồ, lúc này cũng phân ra một tia tinh lực kinh nghi quan sát động tác của Trần Dương.
Khi thấy Trần Dương đánh quả cầu kia vào vết nứt thì gương mặt hơi kinh nghi, đang muốn nói gì đó thì từ bên trong vết nứt bỗng nhiên truyền ra tiếng nổ ầm ĩ, một đoàn bạch quang đột ngột từ bên trong vết nứt không gian loé ra, chớp mắt đã biến thành một vòng bạch quang chớp tắt đem miệng vết nứt không gian chèn lại, làm cho nó ổn định hơn trước rất nhiều.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Dương gật đầu với Tống Vạn Khang nói:
– Trở về đi!
Nói xong, bàn tay mang Thất Giới chớp loé, thân ảnh Tống Vạn Khang còn chưa nói được gì thì lập tức đã bị thu vào Thất Giới. Trần Dương không chút chần chừ, nhấc chân một cái thân hình ngay lập tức tiến vào bên trong vết nứt đã được bạch quang gia cố.
Trần Dương sau khi đi vào, thân ảnh chợt loé lên rồi biến mất.
Mà ngay sau khi Trần Dương rời đi, đột nhiên vết nứt này ngay lập tức khép lại như cũ, mà mọi dấu vết của Trần Dương thi pháp cũng ngay lập tức biến mất. Lát sau, không gian trên bầu trời đột nhiên rung động, một ánh mắt trong suốt vô tình hiện lên rồi nhìn về phía vết nứt không gian mà Trần Dương vừa bước vào, một tia nghiền ngẫm hiện lên sau đó một tiếng thở dài vô lực vang lên sau đó ánh mắt này tiêu thất không thấy bóng dáng.
Mà Trần Dương vừa bước vào, chỉ thấy quanh thân không có không gian lực cuồng bạo như dự định mà chỉ cảm giác được một chút lạnh lẽo sau đó trước mắt bị một loại bóng tối bao phủ, thân ảnh của hắn đột ngột xuất hiện ở một nơi có chút tối mù và ẩm ướt.
Sắc mặt Trần Dương hơi cổ quái. Với tâm cơ của hắn, sự việc hay bất cứ nơi nào chỉ cần đi qua một lần thì hắn đều không thể nào quên được.
Mà bầu không khí nơi này, làm cho Trần Dương cảm giác một tia quen thuộc, sau khi nghiêng đầu, ánh mắt chớp động nhìn ra chung quanh thì đột nhiên sắc mặt của hắn biến đổi, hô lên thất thanh:
– Nơi này… Tại sao lại là nó?
Nơi này đâu phải chỗ nào xa lạ, mà chính là nơi cổ mộ bị Âm Dương Tuyệt Trận năm xưa Trần Dương khi còn là một gã Trúc Cơ Kỳ tu sĩ từng liều lĩnh tiến vào.
Nơi này khi đó Trần Dương tiến vào đã bắt gặp cả một đội quân bằng đất và một đám Thôn Sinh Quỷ. Hiện giờ tu vi Trần Dương đã cao hơn trước, chắc chắn cho dù gặp chúng thì cũng không đến nỗi chật vật như lúc trước.
Thả thần thức khổng lồ nhìn ra chung quanh, Trần Dương liền nhấc chân bay thẳng về phía trước.
Hiện giờ nếu đã vô tình lọt vào nơi này, Trần Dương cũng không ngại mà tìm đến Tam Sinh Liên năm xưa hắn phải bất đắc dĩ từ bỏ. Còn nếu muốn đi ra thì cũng nhất định phải đi vào trong, đến chỗ Truyền Tống Trận năm xưa thiết trí.
Nghĩ tới nghĩ lui, đường nào cũng phải đi vào bên trong một chuyến, Trần Dương liền nhẹ nhàng bay đi.
Trên đường bay đi, Trần Dương liền nhìn thấy một khung cửa động quen thuộc. Bất quá lần này trên đường Trần Dương cũng không gặp bất cứ thứ gì, dường như toàn bộ đều đã biến đâu mất vậy. Nếu như không phải Trần Dương từng đi qua nơi này một lần thì chắc chắn không hề cảm giác được chút nguy hiểm gì.
Đã có kinh nghiệm lần trước, hơn nữa với tu vi hiện giờ của Trần Dương, những rắc rối bên ngoài chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Bất quá, bay được đến chỗ Mê Thần Thảo lúc trước thì Trần Dương liền ngạc nhiên.
Bởi vì nơi này hiện tại đang bừng lên một cỗ tử khí nồng đậm, khác xa với tình hình sinh cơ bừng bừng như khi xưa Trần Dương chứng kiến trong lần đầu đến đây.
Năm đó Trần Dương nhờ sức của Tiểu Long Nữ Hoàng Na mà chỉ lấy đi một mảng lớn Mê Thần Thảo, chứ hoàn toàn không có đi đào sạch toàn bộ. Vậy mà hiện giờ tất cả đã biến đổi nhanh đến ghê người.
Chỉ thấy nơi đây ngoài việc toát lên tử khí thì mặt đất dường như bị sụp xuống, từ bên dưới trào lên các loại chất lỏng đen ngòm hôi tanh, mùi vị sặc sụa.
Theo Trần Dương phỏng đoán, với cỗ vụ khí này, nếu như hiện giờ Trần Dương còn là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thì sẽ mất mạng như chơi chứ không phải chuyện đùa.
Hắn nhún chân bay lên trên, với tu vi của hắn hiện giờ đối với trận pháp cấm chế, chỉ cần tự hình thành một tầng cấm chế bao quanh người thì đã có thể phi hành ở nơi này, không cần quá sợ hãi trận pháp cấm không bên trên như khi xưa nữa.
Bay được một lúc, Trần Dương bỗng nhìn thấy phía trước mặt, ngay chỗ mép giao với mê cung có một màng đen kịt, không gian nhiễu loạn, từ bên trong phát ra nhiều tiếng gào thét và âm thanh khóc la ghê rợn.
Đảo pháp nhãn qua, Trần Dương trong lòng liền âm trầm, vì thứ màng đen này lại là một loại vật chất kỳ dị, Trần Dương cũng chỉ có thể nhìn thấy bên trong đang cố vô số hồn phách bay lượn, đuổi giết nhau, cực kỳ hỗn loạn.
Mà sau khi nhìn kỹ, Trần Dương bèn lẩm bẩm:
– Bọn họ sao lại đến đây? Chẳng lẽ nơi này phát sinh chuyện gì sao?
Tự đánh giá một chút, Trần Dương dứt khoát không tuỳ tiện xông vào bên trong mà là xoay người bay về một hướng.
Năm xưa Trần Dương từng phát hiện nơi này rất có thể con đang giam giữ ba thần thú khác ngoài Tiểu Long Nữ Hoàng Na. Dựa theo phương vị trận pháp, hắn còn phải đi một vòng mới có thể tìm được những nơi kia.
Dựa theo suy đoán của Trần Dương, nếu như Hoàng Na đã bị giam giữ như vậy thì ba thần thú kia chắc chắn kết cục cũng không khá hơn bao nhiêu. Hiện giờ khu vực bên trong mê cung đã bị bao phủ, Trần Dương cũng không ngại mà tìm hiểu thử xem có thật ba thần thú còn đang bị giam giữ ở nơi này không.
Lúc trước, Trần Dương trong lúc chiến đấu với Ma Thai, phát giác Quan Ấn cũng không phải là một loại pháp bảo không thể cải tạo.
Trần Dương còn nhớ rất rõ, lúc ấy hắn triệu hồi ra được bốn hư ảnh thần thú, cùng nhau tấn công khoá chặt Ma Thai, khiến cho nó vô pháp phản kháng. Loại lực lượng mạnh mẽ đó, ngay cả Trần Dương cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
Phân một tia thần thức nhìn ngắm Quan Ấn, Trần Dương vừa bay đi vừa nghiền ngẫm thật kỹ.
Bên trên Quan Ấn từ lúc mới xuất hiện đã có tự đại thần thú nằm bốn góc. Điều này lúc trước Trần Dương cho rằng đó chỉ là một sự ngẫu nhiên, thiên về ý nghĩa trang trí và biểu tượng cho thân phận của Phán Quan hơn.
Nhưng qua thời gian, càng ngày Trần Dương càng cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản như bề ngoài. Mà mỗi một chuyện, mỗi một sắp xếp bên trong Phán Thần Hệ Thống đều có mục đích riêng, có vẻ như nhằm hướng Trần Dương đến một mục đích bí ẩn nào đó.
Trải qua chuyện của Hoả Thần, Trần Dương sớm đã biết rõ, trên đời này cũng không riêng gì mình hắn có được một cái pháp bảo mang tên ‘Hệ Thống’, mà còn có thể có rất nhiều loại hệ thống khác xuất hiện ở khắp mọi nơi không ai đoán trước được.
Cũng vì vậy mà Trần Dương vốn đã làm việc luôn đắn đo thì giờ lại càng thêm cẩn thận. Trừ những lúc thật sự cần ra tay, Trần Dương sẽ không tuỳ tiện ra tay.
Nếu như hắn có được Phán Thần Hệ Thống thì chưa biết chừng người khác cũng có được cái Hệ thống nào đó có thể khắc chế hắn.
Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, luôn luôn có những điều nằm ngoài sức tưởng tượng của bất kỳ ai.
Bởi vậy, khi phát hiện sự thay đổi của Quan Ấn, Trần Dương liền muốn đem cơ hội này mà nâng cấp nó một phen.
Quan Ấn này, ngoại trừ việc nâng cấp phẩm quan ra thì cũng có thể tập trung vào bốn cái hư ảnh thần thú kia mà thôi.
Bay qua một đoạn thời gian, thân ảnh của Trần Dương liền xuất hiện lơ lửng bên trên một hàn đàm.
Hàn đàm này có bề mặt tĩnh lặng như gương, mà nước bên trong thì thuần một màu xanh biếc, toả lên một ít hơi lạnh. Trần Dương đảo mắt nhìn qua, liền phát hiện nơi này có vẻ hết sức bình thường, không hề có chút dị thường nào.
Nhưng chính sự tĩnh lặng này, lại làm cho Trần Dương càng thêm cẩn thận đề phòng. Vì theo như hắn biết, chính giữa hàn đàm này chính là một trong tứ đại phương vị rất có thể đang giam giữ một đầu thần thú.
Nhìn nhìn toàn bộ mặt hàn đàm một thoáng, Pháp nhãn lại không chút khách khí quét xuống phía dưới, Trần Dương đột nhiên nở nụ cười nhạt, bắt đầu đi chung quanh đem đủ thứ kỳ lạ bắt đầu bố trí.
Trong suốt quá trình này, Trần Dương cũng cảm giác được có một đôi mắt đang nhìn hắn chằm chằm, đặc biệt mỗi khi Trần Dương đánh ra từng đạo cấm chế ở các vị trí thì đôi mắt kia lại truyền đến một tia lạnh lùng. Điều này khiến cho khoé miệng Trần Dương nhếch lên, động tác trong tay hết sức thong dong bình tĩnh bố trí thật cẩn thận.
Hắn, một bước đầu nhập võng du, hắn dùng phong cách của chính hắn đi lên trên đỉnh cao cùng mỹ nữ.