Phán Thần Hệ Thống

Chương 328: Thiên địa biến sắc


Đọc truyện Phán Thần Hệ Thống – Chương 328: Thiên địa biến sắc

Cảm nhận bàn tay truyền đến cảm giác ê ẩm, thân hình Vu Hồi lập tức lùi ra sau nửa bước, hừ lạnh một tiếng liền đưa tay bấm quyết, trong miệng niệm xuất một loại chú ngữ cổ quái.

Chỉ thấy phía sau hắn xuất hiện một cái hư ảnh mãng xà cao mấy chục trượng, chớp mắt liền ầm ầm dung nhập vào người hắn.

Trần Dương thấy cảnh này, miệng hô:

– Hàng Linh Phù?

Chỉ thấy cả người Vu Hồi đột nhiên uốn éo, hoá thành một cự đại mãng xà màu đen, làn da trơn bóng, dài hơn trăm trượng, gương mặt thì lại mang theo gương mặt Vu Hồi, hết sức kỳ dị.

Con mãng xa này chỉ uốn éo một cái lập tức đã quất đuôi tới, muốn một kích đem phân thân Trần Dương chấn nát, thế đến cực nhanh, chỉ nghe âm thanh vù vù thì bóng ảnh cự đại màu đen đã lao tới.

Nếu trong trường hợp này đổi lại là tu sĩ bình thường, cho dù có thân thể mạnh mẽ thì dưới một kích nhất định cũng sẽ bạo liệt nổ tan tại chỗ.

Thế nhưng Phân thân Trần Dương, bản thân vốn mà ma thân, lại thêm được Trần Dương tinh luyện vô số lần, đem công pháp luyện thể bí ẩn truyền cho, làm cho nhục thân của nó cơ hồ đã đạt đến Kim Thân Bất Hoại, chỉ loé lên liền tránh thoát một kích này mà hướng về phía đầu của Cự mãng đánh tới.

Mà Cự mãng mang khuôn mặt của Vu Hồi này thì cũng không chút nào yếu thế, há mồm liền phun ra một cỗ vụ khí bay tới, ý đồ muốn đem phân thân vây lại bên trong.

Mà cũng không biết vụ khí này là thứ gì mà vừa phun tới lập tức làm cho không gian vang lên tiếng xèo xèo như bị đốt cháy, mà phân thân vừa tiếp xúc với thứ này thì lập tức mơ hồ bên ngoài như bị chất độc cực mạnh ăn mòn, ống tay áo cũng bị đốt một mảng.

Trần Dương thấy cảnh này thì trong lòng thầm kêu một tiếng, sắc mặt không khỏi biến đổi mấy phần. Dĩ nhiên, sự hùng mạnh của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đúng là khác xa với những gã Kết Đan Kỳ mà Trần Dương từng đối chiến. Nếu Vu Hồi này là một tu sĩ Kết Đan Kỳ thì chắc chắn nãy giờ Trần Dương đã xử lý xong, thế nhưng thần thông người này không phải dạng vừa, nhất thời liền giằng co với phân thân Trần Dương.


Bất quá, Trần Dương cũng không bị sự hùng mạnh của Cự mãng doạ sợ, hầu như chỉ giật mình một cái lập tức hai bàn tay đưa lên, mười đầu ngón tay lập tức đánh ra một đạo pháp quyết quỷ dị, miệng quát:

– Giải Khai Hai Thành Phong Ấn!

Chỉ thấy phân thân Trần Dương vốn đang giằng co với Cự mãng, đột nhiên ánh mắt loé lên, từ bên trong cơ thể trào ra một cỗ khí thế cực mạnh, mà cơ thể cũng theo đó đột nhiên hoá lớn.

Trong chớp mắt, thân ảnh của Phân thân đã to lớn không khác gì Cự Mãng, sau khi gầm lên một tiếng giận dữ vung tay đấm xuống ngay đỉnh đầu Cự mãng.

Chỉ thấy một đạo kim sắc quyền ảnh to lớn từ trên giáng xuống, loé một cái lập tức hung hăng giáng xuống, khí thế bạo tạc làm cho không gian chung quanh vang lên tiếng ầm ĩ, không khí bởi vì ma sát mà sinh ra tiếng nổ lốp bốp.

Một tiếng nổ ầm vang nổi lên!

Chỉ thấy cự đại quyền ảnh giáng xuống, không gian chung quanh bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, một đoàn hào quang chói mắt bộc phát mà ra, đem toàn bộ cảnh tượng bên trong che lại.

Trần Dương thần thức đảo qua lập tức ngẩn ngơ.

Bởi vì Cự Mãng vậy mà bị cự đại quyền ảnh sanh sanh đấm nát đầu, máu thịt mơ hồ. Thế nhưng đống máu thịt mơ hồ này vậy mà lại có xu hướng nhúc nhích như muốn tái sinh lại.

Hừ lạnh một tiếng, trên tay Trần Dương lập tức xuất hiện Hải Tâm Yêu Diễm, vừa đánh ra lập tức đem trọn vẹn thân ảnh Cự Mãng bao lại, tiến hành thiêu đốt.

Chỉ trong tích tắc một hơi thở, thân ảnh Cự Mãng liền bị thiêu đốt đến mờ mờ ảo ảo, hiện ra Vu Hồi miệng tràn máu tươi, ánh mắt mơ hồ tan rã, bộ dáng bị chấn thương bất tỉnh.


Trần Dương hừ lạnh, phất tay một cái lập tức phân thân Trần Dương cấp tốc thu nhỏ lại, chộp một cái lên thiên linh cái của gã rồi thu hồi hồn phách của Vu Hồi lại.

Làm xong tất cả những việc này, đột nhiên Trần Dương mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về một phía. Liền thấy có một người mang theo Hoả diễm vờn quanh lao đến, bộ dáng như vội vã vô cùng.

Trần Dương thần sắc đảo qua, ngay lập tức bật cười khổ.

Người đến hiển nhiên là một cố nhân mà Trần Dương từng ăn thiệt thòi không nhỏ. Bất quá, hiện giờ, Trần Dương đã tiến giai Nguyên Anh Kỳ, cũng không ôm quá nhiều áp lực khi nhìn thấy kẻ này.

Người đang lao đến này, chính là Hoả Thần!

Chỉ thấy Hoả Thần vừa đến, ngay lập tức phẫn nộ hướng Trần Dương quát:

– Trần Dương, cuối cùng cũng tìm được ngươi!

– Bớt nói nhảm!

Trần Dương cười lạnh một tiếng, chỉ tay về phía Hoả Thân, tiên phát chế nhân, đem Mộc Kiếm xuất ra quỷ dị chém tới.

Hoả Thần nhìn thấy động tác của Trần Dương thì cười lạnh, đột nhiên khẽ cười, quát:

– Hoả Giáp.


Chỉ thấy quanh người hắn đột nhiên bùng phát một bộ giáp rực lửa, đem trọn vẹn thân hình hắn phòng ngự kín kẽ.

Bất quá Hoả Thần cũng biết kiếm này của Trần Dương cực kỳ tà dị, có thể nói là sắc bén khó lường, vô thanh vô tức, cho nên dù xuất ra Hoả Giáp nhưng cũng lùi về phía sau, đang định khởi vận Hoả Giới thì bỗng nhiên một tiếng ‘Phanh’ trầm đục truyền ra.

Hoả Thần cảm giác cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phút chốc phun ra.

Hoả Thần dù mạnh, thế nhưng thực tế tu vi cũng chỉ mới Kết Đan Hậu Kỳ, còn chưa tiến giai Nguyên Anh Kỳ, tất nhiên lực chiến không thể nào so sánh với Trần Dương cho được.

Nếu như là Vu Hồi lúc toàn thịnh, phỏng chừng còn có thể ngang tay vừa sức với Hoả Thần, thế nhưng hiện giờ đối chiến với Trần Dương, Hoả Thần nhìn thế nào cũng có vẻ yếu thế hơn.

Chỉ thấy một bóng người chợt loé lên liền đấm vào lưng Hoả Thần, khiến lưng gã lõm vào bên trong, Hoả Giáp ngay chỗ đó liền tán loạn nứt vỡ ngay lập tức.

Hoả Thần giờ phút này tựa như một quả bóng lửa ầm ầm bị đánh bay về phía Trần Dương.

Trần Dương chưa kịp vui vẻ, ánh mắt ngay lập tức đanh lại, bởi vì từ trong tay của Hoả Thần giờ phút này đột ngột truyền ra một khí tức pháp tắc.

Phải biết, pháp tắc mà thứ mạnh mẽ và mơ hồ nhất trong thiên địa. Cũng là thứ phân biệt mạnh yếu giữa mà chỉ có các tu sĩ Nguyên Anh Kỳ trở lên mới có thể nắm giữ. Vậy mà giờ phút này, giữa hai lòng bàn tay của Hoả Thần lại truyền ra một tia pháp tắc làm cho Trần Dương đảo mắt nhìn qua cũng có cảm giác ngưng trọng vô cùng.

Mà lúc này, tia pháp tắc giữa hai lòng bàn tay của Hoả Thần cũng càng hiện lên rõ rệt, chỉ thấy một tia hoả diễm nhỏ bằng đầu ngón tay xuất hiện, trong phút chốc liền phát ra quang mang diễm lệ, phảng phất như muốn đem cả thiên không nhuộm thành một màu sắc duy nhất khiến cho người khác nhìn vào liền có cảm giác bất an yêu dị vô cùng.

Trần Dương thấy tia quyết liệt trong mắt Hoả Thần, liền biến sử dụng thứ này đã là thủ đoạn áp rương của hắn, cho nên nét mặt Trần Dương cũng nghiêm túc, đột nhiên động niệm, trước mặt liền liền xuất hiện phân thân.

Phân thân nét mặt lạnh lẽo.


Trần Dương vung tay điểm vào lưng phân thân, nói khẽ:

– Giải Ấn! Năm Thành!

Chỉ thấy đầu ngón tay Trần Dương đột nhiên hiện lên một phù văn quỷ dị, vừa xuất hiện lập tức đánh vào lưng phân thân, cả người phân thân đột nhiên run rẩy một trận.

Phân thân hai mắt đột nhiên xuất hiện hai đồ án quỷ dị chớp động xoay tròn, miệng rống to một tiếng thì thân thể lấy một tốc độ khó tin trong phút chốc cuồng trướng lên mấy chục trượng. Chớp mắt đã thành một thân ảnh cao lớn, quanh thân tràn ngập kim quang.

Chỉ thấy hai phù văn trong mắt phân thân vừa loé, đột nhiên một cỗ uy áp truyền ra, cỗ uy áp này vừa lọt vào tai Hoả Thần liền ‘Oanh’ một tiếng tựa như bị vạn đạo lôi đình đánh xuống, thân hình đang lao tới run lên một cái, nhưng cũng hồi phục cực nhanh.

Tất cả diễn biến cực nhanh, hầu như chỉ trong chớp mắt thì hai bên đã giao thủ một chiêu.

Thứ thần thông mà phân thân vừa thi triển chính là thần thông của Khống Thần Quyết, được Trần Dương khi tế luyện phân thân cố tình thêm vào trong cấm chế của hai mắt phân thân này, làm cho nó có khả năng chấn nhiếp địch thủ.

Mà sở dĩ Trần Dương phải giải ấn cho phân thân, chính là vì bản thân của phân thân này ẩn chứa sức mạnh kinh thiên, nhưng phát huy ra uy lực càng mạnh thì tốc độ càng chậm đi một phần, mà linh lực bên trong cũng sẽ tiêu hao càng nhanh. Mặc dù Trần Dương đã bố trí một cơ quan tương tự Tụ Linh Trận và đặc biệt để lại ba giọt Ngũ Hành Linh Nhưỡng bên trong cơ thể phân thân để làm nguồn năng lượng cho nó. Thế nhưng trong những trường hợp cần thiết thì cũng không nên dùng dao giết trâu đi mổ gà cả.

Nhìn thấy một kích công kích thần thức cũng không làm gì được Hoả Thần, hơn nữa Hoả Thần đã đến rất gần, khí tức trên tay cũng ngày càng mạnh thì bên ngoài phân thân bỗng nhiên hiện ra vô số phù văn, điểm điểm linh quang chớp động kim quang, thần bí vạn phần.

Còn chưa hết, hầu như cùng lúc này, phân thân chợt đưa tay về hư không chụp một cái, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một thanh Lôi Thương khổng lồ, lôi quang tràn ngập, một cỗ cự lực bất khả tư nghị tựa như thái sơn áp đỉnh hướng về phía Hoả Thần áp tới.

Hoả Thần cảm giác được điều này, trong lòng thầm hô không tốt, thế nhưng ngọn lửa trong hai lòng bàn tay cũng đã to cỡ nắm tay, phát ra khí tức khổng lồ.

Chỉ thấy Hoả Thần chợt nhẹ nhàng vung tay chưởng tới, giống như tuỳ tiện đẩy nhẹ tới. Động tác cực kỳ chậm chạp thế nhưng cả không gian dường như dưới cỗ lực lượng kỳ dị này cũng trở nên chậm chạp, mà phân thân Trần Dương thấy cảnh này thì cuồng tiếu một trận, Lôi Thương trong tay đột nhiên như hoá thành một con Lôi Long tràn ngập kim quang lao tới.

Lôi Long vừa ra – Thiên địa biến sắc!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.