Phán Thần Hệ Thống

Chương 325: Lại đến Kinh Đô


Đọc truyện Phán Thần Hệ Thống – Chương 325: Lại đến Kinh Đô

Chuyện này đúng là làm cho Trần Dương vô cùng tức giận.

Sở dĩ Trần Dương lập ra Phán Thần Cung chính là vì thu thập tình báo làm thành một mạng lưới để giúp cho mọi người giải quyết những oan tình không có ai giúp đỡ, chứ không phải là tranh quyền đoạt thế. Hơn nữa, nghe Bạch Chính nói thì Phàn Dương kia hình như đã giành quyền khống chế, còn đám người Cao Thiết và Điền Thi Dung chắc chắn với tu vi yếu kém sẽ không thể làm được gì quá nhiều.

Trần Dương càng nghĩ càng cảm thấy bản thân hắn đã tính toán thiếu sót, mới làm cho tình huống đó xảy ra.

Dù sao, nhân tâm thay đổi rất nhanh. Phàn Dương này lúc trước hết hi vọng tiến giai nên mới cầu may tìm đến Trần Dương. Nhưng sau khi có được Duyên Thọ Đan rồi thì trở giáo lại đâm sau lưng. Sợ rằng, khi ấy Trần Dương ra đi sớm cũng rất đúng ý với mong muốn của con cáo già Phàn Dương này đi.

Trần Dương suy nghĩ một chút, nhìn Bạch Chính hỏi:

– Thương Long Môn có Truyền Tống Trận về Hoang Địa phải không?

– Đúng vậy đại nhân. Mà cái Truyền Tống Trận này được cất giấu ở một địa điểm bí mật. Ngày đêm đều có một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ ở đó túc trực. Chẳng lẽ đại nhân muốn… Trở về?

– Không sai. Thế nhưng trước đó ta còn cần giải quyết một vài chuyện. Bạch Chính, ngươi có muốn đi cùng ta hay không? Hay là muốn ở lại nơi này tiếp tục tu luyện? Nếu như vậy, ta sẽ xoá toàn bộ ký ức liên quan đến chúng ta, cũng thu hồi toàn bộ chức vị cũng như đặc quyền Cẩm Y Vệ của ngươi. Trả cho ngươi tự do. Dù sao, trong thời gian qua, những gì mà ngươi làm cũng khiến ta cảm thấy rất hài lòng. Tin rằng sau này ngươi sẽ trợ thiện phạt ác, dù tu vi có cao đến mức nào đi nữa cũng không xem mạng người như cỏ rác mà phạm vào thiên đạo.

Trần Dương nhìn Bạch Chính, cân nhắc một chút liền mở miệng nói. Nếu như Bạch Chính gật đầu, thì sau khi tìm hiểu được sự tình liên quan đến Truyền Tống Trận, Trần Dương sẽ làm đúng như những gì vừa nói.

Bạch Chính nghe Trần Dương nói vậy thì trong mắt xẹt qua một tia do dự.

Mà tia do dự này Trần Dương phát hiện rất nhanh, cười nói:

– Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối giữ lời. Cũng không phải là thử lòng ngươi đâu. Trên thực tế mặc dù có khả năng đọc ý nghĩ của tất cả các ngươi, nhưng đối với ta, các ngươi còn là những người thân cùng ta lăn lộn, tất nhiên sẽ tôn trọng các ngươi. Vì vậy mà ta chưa bao giờ sử dụng khả năng đọc ý nghĩ. Cho nên ngươi có gì muốn nói cứ nói ra đi, bản quan sẽ giải quyết.


Bạch Chính suy nghĩ một chút, hành lễ với Trần Dương nói:

– Đại nhân, ti chức cả đời này sẽ đi cùng đại nhân. Nhưng Thương Long Môn đối với ta cũng có ân tài bồi, kính xin đại nhân cho ta chút thời gian để về môn phái sắp xếp, sau đó sẽ theo đại nhân lên đường.

– Tốt, vậy thì ngươi nghỉ ngơi một chút rồi sáng mai lên đường trở về đi. Ta giải quyết một chút chuyện rồi sẽ lên đường đi đến Thương Long Môn gặp ngươi.

Trần Dương gật đầu nói xong, nhún chân hoá thành một đạo độn quang rời đi.

Bạch Chính ngồi tại chỗ, trong lòng khổ sở. Thật ra hắn rất muốn đi theo Trần Dương ngay lập tức. Bao nhiêu năm qua, hắn luôn mong có một ngày gặp lại Trần Dương để cùng sát cánh với Trần Dương trừ gian diệt ác. Thế nhưng hiện tại gặp được cơ hội thì lại do dự không quyết, chuyện này làm cho gã rất khổ tâm.

Mà Trần Dương vừa phi hành trên không trung, bay được một đoạn thì thả Phi Thiên Ngân Chu rồi ngồi lên, ánh mắt hơi trầm tư, lát sau thở dài một hơi sâu lắng, đem chuyện của Bạch Chính để lại sau đầu.

Dù sao, nếu như Bạch Chính có nỗi khổ của hắn thì Trần Dương cũng không quá thúc ép. Bởi vì thông qua hành động và khí chất của Bạch Chính lúc này, Trần Dương tin rằng người này chắc chắn sẽ không làm ra chuyện tình gì sai trái. Bởi vậy mới yên tâm rời đi.

Hiện giờ Trần Dương đã có thông tin về một Truyền Tống Trận khác, thì dĩ nhiên sẽ không mạo hiểm đi vào Truyền Tống Trận bên dưới Hoàng Cung. Mà mục đích quay về trở về Kinh Đô của Trần Dương là vì một chuyện khác.

Từ Thanh từ ngày nhận chức Thái Uý thì thân phận bỗng chốc thay đổi. Trước kia, phủ viện của hắn mười ngày nửa tháng cũng không có ai đến, thì từ khi nhậm chức Thái Uý, chẳng những số lượng gia nhân trong phủ viện bỗng chốc tăng lên, cơm bưng nước rót mà số người đến bái phỏng cũng ra vào nườm nượp.

Bất quá, mỗi khi Từ Thanh có việc đi ra ngoài đều phát hiện mình không thể nào vượt quá một phạm vi nhất định. Nhất là có một lần Từ Thanh thử đi ra phía ngoài thành thì ngay lập tức có binh lính chặn lại, thậm chí còn tuyên bố là ý chỉ của Đế Vương.


Đối với chuyện này, Từ Thanh trải qua suy nghĩ cũng có thể đoán ra nguyên do. Bởi vậy cho nên hắn cũng rất yên phận, hoàn thành tốt cương vị của mình.

Hiện giờ, có thể nói, ở Kinh Đô thì danh tiếng của Từ Thái Uý càng ngày càng nổi như cồn. Bởi vì Từ Thanh đã lệnh cho binh lính làm một cái trống thật lớn trước cửa, hàng ngày nếu dân chúng có điều gì cần kêu cáo thì sẽ đến đánh trống này.

Mà ban đầu, còn có một vài người vì hiếu kỳ mà đến đánh trống, cuối cùng bị phạt, chẳng những bị phạt tiền mà còn bị đánh mấy chục đại côn sau đó đuổi ra khỏi phủ. Cho nên bình thường, chỉ có những oan tình thật lớn không nơi giãy bài thì dân chúng mới chạy đến nơi này.

Khi gặp được những chuyện như vậy, Từ Thanh dù bận đến đâu cũng đều sắp xếp thời gian xử lý, dần dần được dân chúng tin yêu sủng ái.

Đế Vương đối với tất cả chuyện này đều không nói đến, để mặc cho Từ Thanh muốn làm gì cũng được. Chỉ cần một ngày Từ Thanh còn giá trị thì gã tất nhiên sẽ không xử lý. Mà bên trong đó, Hoa Chấn Thiên còn có một ý nghĩ, đó chính là dùng hai cha con Từ Thanh làm mồi nhử, cài cắm Long Vệ ngày đêm túc trực ở Phủ Thái Uý. Chỉ cần Trần Dương xuất hiện thì ngay lập tức bắt giữ.

Ngày trước, mặc dù đã nhận được cảnh cáo của Thiên Cơ lão nhân, nhưng Hoa Chấn Thiên vẫn chỉ tin sư phụ gã một nửa, còn nửa còn lại, gã vẫn muốn tìm gặp Trần Dương, vì trong lòng gã luôn cho rằng Trần Dương chính là câu dẫn con gái của y.

Ngày hôm nay, Đế Vương Nam An đại lục – Hoa Chấn Thiên đang ngồi uống rượu một mình trong Ngự Hoa Viên, trước mặt là mấy chục mỹ nữ mặc y phục sặc sỡ đang nhảy múa một vũ điệu không rõ tên, nhưng dáng điệu người nào người nấy hết sức lả lướt mềm mại, dường như cố ý muốn đem trọn vẹn sức quyến rũ của mình ra vậy.

Đáng tiếc, ánh mắt Đế Vương thuỷ chung vẫn lãnh tĩnh, không chút xao động, dường như đang có tâm sự nặng nề.

– Các ngươi lui ra!

Hoa Chấn Thiên phất tay đuổi những vũ công này ra ngoài, sau đó ngồi yên lặng, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.


Lúc này, từ xa có một người mặc quan phục đi tới, cung kính quỳ xuống:

– Vi thần tham kiến Bệ hạ!

– Đã trễ như thế này rồi, Thái Sư còn có việc gì hay sao?

– Bẩm bệ hạ, Phía Đông đại lục gần đây có yêu thú tụ tập, dường như là phát sinh thú triều. Thành Vương bên đó đã gửi thư cầu tiếp viện. Xin bệ hạ cho thánh chỉ.

– Lệnh cho quân đoàn của Trần Nguyên Soái đến hỗ trợ tiếp ứng ngay lập tức. Đồng thời tiếp vận ngay binh lương và lương thực. Nội trong ba ngày báo lại cho ta tin tức.

– Cẩn tuân thánh chỉ. Vi thần cáo lui.

Nói xong, Thái sư nọ liền lui ra.

Hiện giờ trời đã sụp tối, Hoa Chấn Thiên muốn nhấm rượu một chút cũng bị Thái Sư đến làm phiền, nhất thời hứng thú suy giảm, đang muốn đứng dậy rời đi thì bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng nói:

– Bệ hạ thật là có nhã hứng a!

– Ai đó?

Hoa Chấn Thiên ánh mắt sắc bén, bàn tay lập tức xuất hiện một cái ngọc bội muốn bóp nát thế nhưng liền cảm thấy thân thể cứng đờ, một cái chớp mắt cũng không động đậy được, trong lòng liền hết sức lạnh lẽo.

Phải biết, Hoàng Cung được thủ vệ cực kỳ cẩn mật, cao thủ như mây, cạm bẫy trùng trùng lớp lớp. Ngay cả một con ruồi muốn bay vào đây cũng là chuyện khó hơn lên trời. Vậy mà có người lặng yên không tiếng động, hơn nữa còn chế ngự gã như vậy, bảo gã làm sao không kinh hãi.

Chỉ thấy đối diện với Hoa Chấn Thiên lúc này đột nhiên xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, bình tĩnh ngồi xuống rồi nói:


– Ta không có ác ý!

Nói xong, đem phong ấn giải trừ, làm cho Hoa Chân Thiên ngay lập tức cử động lại được.

Hoa Chấn Thiên cảm thấy cơ thể đã được thả lỏng, bàn tay cầm ngọc bội điêu khắc hình một con rồng mà xoa nắn mấy lần, cuối cùng thở dài cất lại vào rồi ngồi xuống, sắc mặt bình tĩnh nhưng không giấu một tia lửa giận hỏi:

– Con gái ta đâu?

Thì ra người vừa đến chính là Trần Dương!

Nghe câu hỏi này, Trần Dương thở dài, nói:

– Tử Tuyết vẫn còn sống. Hồn lực của nàng đã cạn, hiện tại ta dùng một phương pháp đặc biệt mới giữ lại cho nàng một mạng. Ta đã tìm ra cách có thể cứu sống nàng, cho nên ngày trước mới chưa hỏi ý ngài đã dẫn người đi, việc này là lỗi của ta. Xin thứ lỗi.

Nói xong, Trần Dương chắp tay vái một cái.

Nói cho cùng, những việc mà Hoa Chấn Thiên này làm cũng là vì quá thương yêu con gái mà thôi, đáng thương hơn là đáng trách.

Hoa Chấn Thiên thấy thái độ Trần Dương như vậy, lại nghe hắn nói thì chậm rãi khép mí mắt, thật lâu mới thở dài sâu lắng, đáp:

– Thôi được, vậy hiện giờ con gái ta ở đâu?

– Đế Vương, ngài yên tâm. Ta đang để nàng ở một nơi an toàn, nếu ngài muốn gặp thì cũng có thể được, thế nhưng sau đó ta phải xoá đi ký ức của ngài về việc đã gặp ta. Bất quá, tình trạng của nàng hiện giờ rất bất ổn, gặp hay không gặp, ta vẫn tôn trọng lựa chọn của ngài.

Trần Dương nhẹ nhàng trả lời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.