Phán Thần Hệ Thống

Chương 318: Tiểu Mẫn cũng muốn


Đọc truyện Phán Thần Hệ Thống – Chương 318: Tiểu Mẫn cũng muốn

Thiên Cơ lão nhân gương mặt rất nhiều nếp nhăn, mà những nếp nhăn này lúc nào cũng yên lặng không nhúc nhích, chứng tỏ tâm cơ của lão cực kỳ cẩn mật, vui buồn không hiện ra nét mặt. Giờ phút này nghe đệ tử của mình đến cầu thì nhẹ nhàng đáp:

– Nếu con muốn thông tin, thì quy củ là không thể bỏ. Cho dù ta là sư phụ của con, nhưng nguyên tắc vẫn phải giữ. Nếu con muốn mua thông tin, thì phải bỏ tiền ra mua.

– Sư phụ, tiền không thành vấn đề. Nhưng con muốn sư phụ tính toán giùm con một quẻ. Bởi vì hành tung người kia cực kỳ quỷ dị, con đã ban ra Đế Vương Lệnh nhưng cũng không thể nào tìm thấy dù chỉ là một dấu hiệu.

Đế Vương quỳ gối xuống cầu khẩn.

Thiên Cơ lão nhân là sư phụ của y, tất nhiên biết rõ chuyện tình bên trong. Giờ phút này lão cũng chỉ thở dài rồi nói:

– Được rồi, ta sẽ vì con mà ra tay một lần. Tuy nhiên, đây là lần cuối cùng.

Thiên Cơ lão nhân thở dài.

Đế Vương nghe vậy thì khấu đầu:

– Sư phụ, đồ nhi bất hiếu, biết rõ sư phụ…

– Tiểu Hoa, không cần nói nữa. Vi sư không trách con. Nha đầu kia là một thiếu nữ thiện lương, ta cũng rất thưởng thức. Được rồi, hiện tại ta bắt đầu tính toán.

Thiên Cơ lão nhân nói xong, hai tay đột nhiên bấm pháp quyết miệng đọc chú ngữ.

Mười đầu ngón tay của lão liên tục đánh ra các loại thủ ấn, làm cho dần dần trước mặt hiện lên một cái đồ án màu xanh quỷ dị.

Mà ngay lúc đồ án màu xanh này hiện lên, đột nhiên hai mắt lão mở ra, sắc xanh chớp động liền có hai đạo lam quang bắn tới xuyên thẳng vào trong đồ án như muốn thâm nhập vào bên trong.

Đột nhiên, khoé miệng Thiên Cơ lão nhân co quắp ngã xuống, một dòng máu tươi phun ra.

Mà lam quang trong mắt lão biến mất, đồ án cũng loé lên rồi tan rã.


Đế Vương đang ngồi phía xa thấy cảnh này liền kinh hoảng chạy tới đỡ lão.

Chỉ thấy từ hai hốc mắt Thiên Cơ lão nhân chảy ra hai dòng máu tươi, sắc mặt cực kỳ hoảng hốt.

Đế Vương lật tay lấy xa một viên đan dược rồi cho lão uống vào.

Nửa ngày sau lão mới hơi tỉnh lại, liền ngồi xếp bằng điều tức. Đế Vương thấy vậy thì cũng không làm phiền lão mà hết sức kiên nhẫn ngồi một bên chờ đợi trong lo lắng.

Nửa ngày sau, Thiên Cơ lão nhân mới suy yếu ho ra một ngụm máu đen, gọi Đế Vương lại gần rồi nói:

– Người này không thể đụng vào. Nếu không thiên hạ đại loạn!

Nói xong, lão ngậm miệng lại tiếp tục điều tức, bộ dáng sẽ trực tiếp điều khí lâu dài.

Mà Đế Vương nghe xong câu này thì trong lòng lạnh lẽo.

Thân là đệ tử của Thiên Cơ lão nhân, y rất hiểu tính tình sư phụ mình. Đối với tất cả sự việc trên đời đều có cái nhìn thấu đáo. Hơn nữa tâm cơ như nước, dù trời có sập xuống thì chắc chắn lão cũng không nháy mắt một cái.

Thế nhưng, giờ phút này gương mặt Thiên Cơ lão nhân lại kinh hãi như vậy, hiển nhiên là đã phát hiện chuyện gì đó rất ghê gớm mới có thể có thần sắc như thế.

Đế Vương tên thật Hoa Chấn Thiên. Từ nhỏ đã được Thiên Cơ lão nhân truyền thụ y bát, đối với thuật bói toán đoán vận của sư phụ mình cũng hiểu được một chút. Cũng nhờ những điều này mà gã mới có địa vị như ngày hôm nay.

Phải biết, tranh đấu bên trong Hoàng Cung cực kỳ khốc liệt. Hoa Chấn Thiên khi xưa chỉ là Ngũ hoàng tử, phía trên hắn còn có có nhiều người khác. Do vậy, để đạt được địa vị Đế Vương như hiện tại thì hắn cũng phải trả giá không ít. Thậm chí, mẫu thân của Hoa Tử Tuyết cũng vì chuyện tranh đấu địa vị mà mới qua đời. Cho nên Hoa Chấn Thiên từ khi đăng cơ Đế Vương, luôn luôn đối với cô con gái Hoa Tử Tuyết này cực kỳ sủng ái.

Có thể nói, Hoa Tử Tuyết còn có địa vị và tiếng nói mạnh mẽ hơn tất cả các quan viên đại thần trong triều cộng lại. Nhưng nàng tử nhỏ đến lớn luôn đơn thuần chân chất, đối với sự tình quốc gia đại sự, minh tranh ám đấu không hề tham gia. Mà tu vi của nàng cũng là có một tay Hoa Chấn Thiên thúc đẩy. Nếu không, Hoa Tử Tuyết chắc chắn sẽ mãi là một cô công chúa vô ưu vô lo, không bị vướng bụi trần thế.

Hoa Chấn Thiên nghe sư phụ mình nói câu đó, trong lòng khó chịu, vội vàng bái tạ rồi nhẹ nhàng lui ra.

Mãi cho đến khi Hoa Chấn Thiên rời đi, Thiên Cơ lão nhân mới hơi mở mắt ra, ánh mắt vẫn chưa hết sự kinh hãi:


– Là Đại phúc hay là Đại hoạ, tất cả tuỳ ngươi. Vi sư chỉ có thể nói đến đó mà thôi.

Nói xong, lão thở dài sâu lắng.

Vừa rồi Thiên Cơ lão nhân đã thử áp dụng pháp môn bí quyết, dựa vào mô tả của mình mà thử dò tìm vị trí của Hoa Tử Tuyết.

Thế nhưng, vừa tìm hiểu, lập tức liền bị thiên đạo phản phệ, nhém tý nữa mất mạng ngay tại chỗ. Sở dĩ xuất hiện chuyện này, chỉ có thể là chuyện này không thể là chuyện có thể dùng sức phàm nhân mà dòm ngó được. Nếu cố gắng tìm tòi chắc chắn bị tru diệt.

Bất quá, Thiên Cơ lão nhân cũng biết được một điều, đó chính là thân phận của Công chúa hoặc là người kia không phải tầm thường. Cho nên vừa rồi lão mới nhịn không được mà nhắc nhở Hoa Chấn Thiên một câu trước khi gã rời đi.

Hạnh Hoa Thôn là một thôn trấn nhỏ xíu nằm dựa vào chân một núi tên là Hạnh Hoa Sơn.

Trên Hạnh Hoa Sơn hiện giờ cây cối um tùm, trên đỉnh núi có một cây Hạnh Hoa cổ thụ, mỗi năm đều ra hoa dày đặc, là địa danh rất đẹp được nhiều người yêu thích.

Mà thôn xóm nằm bên dưới ngọn núi này cũng có chỉ khoảng hai mươi nóc nhà, đa số đều là phụ nữ trẻ em và người già. Còn thanh niên sớm đã đi đến một thị trấn cách đó không xa để mưu sinh.

Hạnh Hoa Thôn có trồng rất nhiều cây Hạnh Hoa, nghe nói đều là con cháu của cây Hạnh Hoa to lớn trên Hạnh Hoa Sơn.

Hiện tại là mùa xuân, cả thôn đều được bao phủ bởi một màu hồng sắc tuyệt đẹp. Thỉnh thoảng lại có một làn gió nhẹ lướt qua làm cho những cánh hoa phủ đầy mặt đất.

Trong khung cảnh tuyệt đẹp này, có một đôi nam nữ đang dạo bước đi tới.

Hai người này đều ăn mặc rất giản dị, áo vải thô, chân đi giày vải. Nam thì khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan đoan chính khí chất phiêu lãng tuấn dật, nữ thì thanh cao tao nhã, mỗi động tác bước đi cũng toát ra vẻ phiêu nhiên xuất trần.


Đôi nam nữ này, mặc dù hiện tại y phục trên người vô cùng đơn sơ thì cũng không thể nào che giấu vẻ cao quý trên người, dưới những cơn gió mang theo những cánh hoa dập dìu, hai người tựa như một đôi tiên đồng ngọc nữ sóng vai nhau bước đi.

Hai người này chính là Trần Dương và Hoa Tử Tuyết đi đến nơi này.

Vốn Trần Dương ý định muốn quay trở lại Kinh Đô, tìm cách lẻn vào Truyền Tống Trận mà Hoa Tử Tuyết đã miêu tả cho hắn.

Theo như miêu tả thì trong Hoàng Cung quả thật có một cái Truyền Tống Trận đặt bên dưới hoàng thành. Truyền Tống Trận này có lối đi vào phải thông qua lão tổ thủ hộ Kinh Độ cấp Nguyên Anh Kỳ mới có thể đi tới được.

Vả lại, Hoa Tử Tuyết lại kiên quyết muốn cùng Trần Dương sống một cuộc sống bình phàm, cùng Trần Dương rong ruổi tìm một nơi yên tĩnh ở một đoạn thời gian rồi mới tính tiếp.

Mà hai người ngẫu nhiên đi ngang nơi này, cũng chính là ý kiến của Hoa Tử Tuyết. Nàng nói:

– Trần ca, Hạnh Hoa Thôn này khi trước muội từng đi qua một lần. Khi ấy Hạnh Hoa chưa nở, muội rất nóng lòng muốn xem nhưng mãi đến hôm nay mới có cơ hội quay lại. Quả nhiên cảnh sắc thật là đẹp. Ca, hay là chúng ta ở lại đây một đoạn thời gian có được hay không?

– Được, tất nhiên là được. Nếu vậy thì chúng ta sẽ dựng một căn lều. Muội dệt vải, ta săn bắn đánh cá, sống một cuộc sống bình phảm ở nơi này.

Trần Dương mỉm cười nhẹ nhàng nói.

Hoa Tử Tuyết nghe vậy mặt hồng lên, mỉm cười e lệ gật đầu.

Dưới cảnh vật kiều diễm, nhan sắc mỹ nhân trước mặt lại càng cho Trần Dương thêm say đắm, mỉm cười hỏi:

– Hoa Tử Tuyết, muội có đồng ý làm vợ ta không?

Hoa Tử Tuyết không ngờ Trần Dương sẽ nói ra những lời này, trong hoàn cảnh nàng tự biết sống không bao lâu nữa, hốc mắt đột nhiên đỏ lên.

– Ca, huynh làm thế để làm gì? Muội không biết còn tồn tại được bao lâu nữa… Có đáng hay không?

– Tuyết muội, dù chỉ còn một tuần, một ngày, một giờ, hay chỉ là trong khoảnh khắc này, ta cũng muốn muội là thê tử của ta!

Trần Dương chém đinh chặt sắt nói.

Hoa Tử Tuyết nghe vậy, trong lòng ấm áp tựa như uống mật ngọt, đôi mắt say mê.


Trần Dương khẽ đưa tay nâng cằm Hoa Tử Tuyết lên, nhẹ nhàng áp sát đôi môi, chậm rãi đặt lên một nụ hôn dịu dàng.

Đôi môi anh đào của Hoa Tử Tuyết nhanh chóng tràn ngập trong đê mê dịu ngọt của tình yêu.

‘Ưm… Ưmmm..’

Hoa Tử Tuyết không chịu nổi nhiệt, cổ họng vô ý vang lên âm thanh ư ử làm cho Trần Dương trong lòng càng thêm lửa nóng, đang suy nghĩ không biết có nên tiến vào Phán Thần Hệ Thống hay không thì bên cạnh bỗng vang lên tiếng nói ngây thơ:

– Đại ca ca, sao ca lại cắn tỷ tỷ?

Trần Dương và Hoa Tử Tuyết đang tới hồi cao trào, bàn tay chuẩn bị tiến hành thám hiểm nhân sinh thì nghe âm thanh non nớt này làm cho cả hai như bị sét đánh.

Hoa Tử Tuyết gương mặt đỏ bừng, cảm nhận đôi môi vẫn còn vương lại hương vị nam tử của Trần Dương thì gương mặt đỏ tới tận mang tai, cúi đầu vân vê chéo áo không nói tiếng nào.

Trần Dương là người hiện đại, tất nhiên đối với chuyện này mặc dù bối rối nhưng cũng nhanh chóng lấy lại phong độ, ho khan một tiếng nói:

– Ca không có cắn tỷ tỷ, chỉ là tỷ ấy bị ong chích, ca giúp tỷ tỷ hút nọc độc ra mà thôi!

Trẻ con dễ dụ, lời ấy quả là sai lầm.

Chỉ thấy cô bé vừa làm kỳ đà này lại hỏi:

– Ong thì làm gì có nọc độc hả ca ca? Ca ca là người xấu, tỷ tỷ, muội sẽ giúp tỷ.

Nói xong, chạy tới đứng trước mặt Hoa Tử Tuyết giơ hai tay ra làm động tác bảo vệ.

Lúc này thì ngay cả Hoa Tử Tuyết cũng cảm thấy cô bé này đúng là quá đáng yêu, cười một tiếng nói:

– Ca ấy nói thật, vừa rồi… Đúng là giúp tỷ hút nọc độc đó!

– Thật sao tỷ tỷ? Ca ca, ngươi thật tốt, tiểu Mẫn sau này cũng mong có người tốt như ca ca hút nọc độc cho muội!

Trần Dương và Hoa Tử Tuyết đầu đầy hắc khí, buồn bực thổ huyết tại chỗ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.