Đọc truyện Phán Thần Hệ Thống – Chương 12: Dự định
Uống một hồi, đầu óc của Trần Dương và Trương Thái đều có điểm say.
Tiểu Linh thấy vậy thì chạy vào trong mang ra mấy ly trà đồng thời dọn dẹp bàn ăn.
Thi Mạn thấy thế định đứng dậy phụ dọn dẹp, thì bên cạnh bỗng có tiếng nói truyền tới:
– Tiểu mỹ nhân, ăn no rồi phải không. Để bọn anh dẫn đi hoạt động chút cho xuống cơm nhé. Hé hé…
Đồng thời từ bàn bên cạnh bốn gã thanh niên có tý mực trên người, đầu đinh hai mái nhanh chóng xoa xoa tay bước tới.
Không thể không nhắc lại, cái tình tiết này đúng là xuất hiện nhiều không đếm xuể trong các loại chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, thấy có người chọc ghẹo liền ra tay ngăn cản rồi để cho mỹ nhân một tia rung động, cuối cùng ôm mỹ nhân về.
Đáng tiếc, Trần Dương còn chưa kịp đứng dậy thì đã nghe ‘Bốp’
Gã đi đầu vừa nói câu nói chọc ghẹo kia ngay lập tức ngã văng qua bên cạnh, trên mặt còn hiện lên một bàn tay rõ ràng màu hồng.
Gã này vừa té xuống lập tức miệng mồm méo xệch, phun ra một cái răng.
Ba tên còn lại thấy vậy lập tức biết hôm nay đi nhậu không xem ngày, đá phải thiết bảng rồi.
Một tát làm văng một người hơn sáu mươi ký, lại làm hắn gãy mất một cái răng thì cần bao nhiêu lực đạo, ai nghĩ tới cũng rợn hết cả người.
Ba tên còn lại cũng rất nhanh nhẹn đỡ tên kia dậy, dùng ánh mắt oán độc trừng đám người một cái rồi chạy đi.
Thi Mạn phủi phủi tay như một chuyện nhỏ nhặt, lại nhìn tiểu Linh cười nói:
– Chị giúp em dọn dẹp!
Nói xong, một tia cười lạnh như có như không chiếu tới chỗ Trần Dương như muốn nói:
‘Nhìn thấy chưa, một cái ví dụ sống nếu có ý đồ với bổn cô nương đấy!’
Trần Dương thấy cái nhìn này thì nhếch miệng cười lạnh, cũng không có ý kiến gì.
Mà thông qua hành động vừa rồi, thái độ của tiểu Linh đối với Thi Mạn bất giác đã mang theo tôn trọng và một tia thân cận hơn rất nhiều.
Trần Dương cảm thấy cơn say đang dâng lên, không nhịn được vận chuyển linh khí trong người một cái liền cảm thấy đầu óc thanh tỉnh hơn không ít.
Dọn dẹp xong, Thi Mạn đi lấy xe, sau đó Trần Dương lại kè Trương Thái say mềm nằm lên ghế sau xe, bị nàng chở về.
Trần Dương lắc nhẹ đầu nhìn chiếc xe chạy đi.
Tiểu Linh đứng bên cạnh cũng không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên nhìn Trần Dương nói:
– Anh Dương, hay là anh cũng gọi taxi về đi!
Trần Dương nghe vậy thì nở nụ cười. Hắn biết đây là ý tốt của tiểu Linh.
Ánh mắt Trần Dương như có như không liếc nhìn về phía xa xa, trấn an tiểu Linh nói:
– Em yên tâm, chuyện này anh sẽ đi giải quyết, không ảnh hưởng tới việc buôn bán của nhà em đâu. À, đây là tiền bữa ăn hôm nay.
Nói xong, Trần Dương móc túi lấy tiền ra đưa cho tiểu Linh rồi xoay người chậm rãi rời đi.
Tiểu Linh cầm tiền trên tay, nhìn thân ảnh Trần Dương rời đi, trực giác không hiểu sao nổi lên một cảm giác xa lạ với Trần Dương.
Cảm giác xa lạ mà tiểu Linh cảm thấy chính là đến từ sự tự tin của Trần Dương!
Trần Dương vừa đi chậm rãi, vừa vận chuyển linh khí trong người, chậm rãi bài trừ hết các loại tác dụng của rượu gây ra.
Đi được chừng mười phút, Trần Dương lại không hiểu sao đi vòng vào một con hẻm tối.
Con hẻm này là con hẻm cụt, không có lối ra.
Đi đến cuối con hẻm, Trần Dương cười lạnh lùng xoay người lại nói:
– Theo ta lâu như vậy, còn không đi ra?
Từ góc tối, một đám sáu người tay cầm gậy gộc bước ra.
Trần Dương vừa nhìn liền phát hiện có ba người trong số đó là ba gã vừa nãy gặp trong quán.
Trần Dương thấy vậy nhíu mài, hắn thầm nghĩ lại bản thân chắc chắn bị vạ lây.
Phỏng chừng đám người này thấy Thi Mạn rời đi mang theo Trương Thái, mà quán kia cũng không thể tuỳ tiện đập phá nên liền chỉ còn cách đi theo tìm Trần Dương hắn để trút giận.
Trần Dương suy nghĩ như vậy quả thật đúng đến tám chín phần.
Phần còn lại chính là bọn người này còn muốn đòi một ít tiền trị liệu và trồng răng cho đồng bọn.
Một tên cầm đầu, dáng vẻ rất thư sinh, tay cầm một điếu thuốc rít vào sau đó phun khói về phía Trần Dương, hất hàm nói:
– Ngươi là đồng bọn với người đánh lão Bằng?
Trần Dương nghe vậy thì biết ngay người lúc nãy bị đánh rớt răng chắc là lão Bằng trong lời hắn rồi, hắn nhịn không được cười rộ lên:
– Sao? Bị một cô gái đánh cho sái quai hàm xong không dám thả một cái rắm, giờ tìm người khác chịu tội thay, buồn cười quá.
Trần Dương cũng không buồn giải thích quan hệ của hắn với Thi Mạn. Bởi vì nhìn bộ dáng đám lưu manh này, có giải thích cũng vô dụng, chi bằng thống khoái làm việc.
– Giỏi, mày gan lắm, tao không biết lá gan mày to tới cỡ nào, nhưng nếu không bỏ ra một vạn tiền thuốc men cho lão Bằng thì hôm nay đừng hòng lành lặn rời khỏi đây!
Nói xong, hắn hất hàm một cái.
Đám tiểu đệ rất thuần thục tiến đến dàn thành một vòng cung bao vây lấy Trần Dương.
Trần Dương thấy vậy thì trong lòng cười lạnh, nhưng ngoài mặt cũng muốn đùa giỡn đám người một chút, giả vờ run giọng nói:
– Các ngươi…ỷ đông hiếp ít…ta không có tiền…
Đám người nhìn thấy cảnh này liền hùa nhau cười lên sằng sặc. Mà tên cầm đầu lại càng khoái chí hơn, nói:
– Khặc khặc, biết sợ rồi sao?
– Các ngươi đến gần nữa là ta la lên đó!
Trần Dương bỗng nhớ một câu nói kinh điển trong tiểu thuyết mà hắn hay đọc lúc trước, liền vui vẻ ném ra.
Ai ngờ, bọn người lưu manh này cũng cực kỳ có năng khiếu, Trần Dương vừa quăng thính ra thì bọn chúng liền đớp thính ngay:
– La lên sao? Khặc khặc, la đi, la lớn lên đi, la rách cổ họng xem có ai đến cứu mày không?
Trần Dương hận không thể lớn tiếng vỗ tay khen hay, nụ cười không nhịn được nở ra:
– Ha ha ha….hahaaaa
Trần Dương cười đến rất vui vẻ, cười thoải mái vô cùng.
Nhưng nụ cười này rơi vào trong mắt thì làm cho nguyên một đám lưu manh hai mắt phóng hoả. Gã cầm đầu giận dữ:
– Cơm mẹ nấu, có gì vui sao? Tụi bây đâu, giã nó nhừ xương cho tao!
Nguyên một đám nghe vậy liền nặn ra gương mặt hung thần ác sát tiến tới.
…
Nửa tiếng sau, Trần Dương nhẹ nhàng bước ra khỏi con hẻm nhỏ, ngêu ngao huýt gió một giai điệu quen thuộc.
Từ giờ, lực lượng nhân công trong Nông trang của Phán Thần Hệ Thống lại tăng thêm sáu người.
Mà điểm công đức của Trần Dương thoáng cái cũng được tăng lên gần tám tăm, đạt đến con số bảy trăm tám mươi điểm.
Bình thường đám lưu manh này đều sợ mạnh hiếp yếu, cũng làm một ít chuyện trấn lột nhưng đều chưa gây ra án mạng.
Mặc dù vậy, sau khi tổng hợp công đức của cả đám lại thì Trần Dương cũng có thu hoạch rất lớn.
Nửa giờ sau về đến nhà, Trần Dương nhanh chóng lên giường ngủ một giấc.
Nói là đi ngủ nhưng thực ra là kiểm tra lại điểm công đức, thuận tiện tu luyện theo thói quen.
Thân ảnh Trần Dương vừa xuất hiện trong Phán Thần Hệ Thống liền lên tiếng hỏi:
– Khí linh, ta có một vấn đề thắc mắc.
– Mời đại nhân cứ nói.
Khí linh Phán Thần Hệ Thống nhanh chóng hồi âm.
Trần Dương liền nói ra thắc mắc của mình:
– Nếu người bị bổn quan phạt lao động ở đây, nhưng trong thời gian đó, người này vì lý do nào đó mà bị tử vong thì khi đó sẽ như thế nào?
Khí linh hầu như không có chút ngập ngừng nào, nhanh chóng giải thích:
– Bẩm đại nhân, nếu như phạm nhân trong thời gian lao động cải tạo nhưng nhục thân bị huỷ, thì khi đó, toàn bộ linh hồn sẽ tiến vào nơi này thi hành cho xong án phạt mà ngài ban ra. Sau khi hoàn thành xong bản án thì mới được đại nhân cấp quyền đi vào Luân hồi trình diện.
– Ồ, nếu như sau thời gian đó, ta nhận thấy bọn họ làm tốt, muốn giữ bọn họ lại đây làm việc lâu dài thì sao?
Trần Dương cảm giác mình đang chạm đến một thứ gì đó rất mơ hồ nhưng lại mang ý nghĩa hết sức lớn lao.
Khí linh giọng nói mang thêm vài phần thán phục, đáp:
– Trần đại nhân quả nhiên trí óc thông tuệ, thuộc hạ bái phục. Nói về chuyện mà đại nhân thắc mắc, thuộc hạ tạm thời chỉ có thể giải thích rằng, nếu như bản án của phạm nhân đã được hoàn thành. Khi đó, họ sẽ có quyền tự quyết định. Đại nhân cần có sự chấp thuận của họ thì mới có thể giữ họ lại, nếu không, đại nhân cần trả phí bằng công đức của mình cho thời gian họ ở lại làm việc nơi này. Bằng không, đại nhân nhất định phải cho họ siêu thoát luân hồi. Còn các chi tiết cụ thể khác, tạm thời thuộc hạ không thể nói gì thêm. Mong đại nhân suy xét.
Trần Dương khẽ gật gù:
– Ừm, tạm thời cứ như vậy đã. Ta hiểu ý ngươi nói. À, điểm công đức hiện tại của ta sao rồi?
– Bẩm đại nhân, hiện tại công đức của ngài là bảy trăm tám mươi điểm, cách hạn mức thăng quan phẩm là hai trăm hai mươi điểm công đức.
– Được rồi, cảm ơn ngươi.
– Đại nhân chớ khách sáo, đó là bổn phận của thuộc hạ.
Trần Dương phân vân.
Trong lòng hắn hiện giờ đang có hai cái lựa chọn.
Một là cố gắng tích luỹ công đức, chờ ngày đạt đủ một nghìn điểm thăng lên Phán Quan Nhị Tinh, khi đó có thể tiêu hao điểm công đức thoải mái mà không ảnh hưởng đến quá trình tích luỹ thăng cấp. Nhưng không phải lúc nào cũng có chuyện tốt tìm tới cửa như hôm nay. Thường nói người không phạm ta, ta không phạm người.
Trần Dương cũng không thể nào suốt ngày chạy nhong nhong ngoài đường kiếm chuyện bất bình để lao vào kiếm chác được. Hơn nữa, hiện nay Trần Dương mặc dù là tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng một, nhưng còn chưa có công pháp hay chiêu số gì đáng nói.
Qua trường hợp của bản thân, Trần Dương cho rằng trên đời này chắc chắn tồn tại nhiều sinh linh có thực lực mạnh mẽ rất nhiều chứ không riêng gì bản thân hắn. Nếu vậy, lỡ đâu vận rủi kéo đến, Trần Dương chọc tới một lão quái vật thì đúng là khóc không ra nước mắt.
Nếu theo phương án một thì đúng là mặc dù khá ổn, nhưng phụ thuộc vào thời gian và cả cơ duyên.
Ý thứ hai, đó chính là dùng số điểm công đức kia đổi thành một số mầm dược thảo, sau đó cho đám phạm nhân tiến hành trồng trọt, nhân giống ra.
Từ đó, cải thiện linh khí bên trong Phán Thần Hệ Thống này, làm cho nồng độ linh khí tăng lên một mức độ nào đó đủ phục vụ cho nhu cầu tu luyện của Trần Dương hắn.
Khi đó, thực lực của Trần Dương chắc chắn tăng lên nhanh chóng.
Một khi thực lực tăng lên, dù có xảy ra chuyện gì, Trần Dương cũng có thể xoay sở. Mà bản thân hắn cũng có năng lực đào bới nhiều chuyện hơn, kiếm càng nhiều điểm công đức hơn.
Dù gì, trước mắt Trần Dương vẫn cần phải tiêu hao điểm công đức để đổi một ít tài nguyên tu luyện.
Thân làm một tu sĩ, Trần Dương hiểu rất rõ, không có tài nguyên chống đỡ, chỉ tuỳ tiện ngồi xuống thổ nạp hít không khí thì có đến muôn kiếp cũng không nâng cao tu vi được.
Nếu như làm được như vậy, thì thế giới này toàn bộ thành tiên hết rồi, đâu đến lượt Trần Dương hắn chứ!