Phán Quyết

Chương 88: Lại Xuyên


Đọc truyện Phán Quyết FULL – Chương 88: Lại Xuyên


Sự kiện quỷ vương phi thăng thành tiên khiến cho chúng quỷ vừa hoang mang vừa phẫn nộ, như là bị phản bội mà quay ngược lại cắn xé.

Song chúng không áp trục được hoàng đế của mình, còn bị hắn dìm xuống sâu dưới lòng đất của cực âm chi địa, làm sao cũng không trồi lên được.
Vương Nguyên sững sờ: “Quỷ vương.

.

.hắn bây giờ thế nào?”
“Bị cột cùng một con quỷ khác, là hắn chủ động trói buộc hồn phách của cả hai trong cột sáng kia.” Hoà thượng thở dài: “Chẳng bao lâu nữa hai người bọn họ sẽ cùng tan biến.”
“Hắn nhất định sẽ đánh bại được Uông Viễn.” Vương Nguyên sốt ruột nói: “Không phải nói hắn phi thăng thành tiên à? Hắn chắc chắn sẽ có biện pháp gì đó.

.

.”
Hoà thượng lắc đầu: “Thiện tai, đây là cơ trời, bần tăng không đủ công đức để nhìn thấu.

Bần tăng chỉ biết Vương Tuấn Khải bây giờ đã không thể dùng năng lực phán quan để chống trả đối thủ.”
“Tại sao?!”
“Là do những con quỷ bị chôn vùi dưới mảnh đất này.” Hoà thượng nhìn xuống vùng trũng hắc ám che giấu vô số bẫy rập bên dưới: “Bị quỷ vương giam cầm, bọn chúng nguyền rủa hắn, nếu có một ngày hắn quay lại nơi này, chúng phải bắt hắn chịu đủ một trăm lẻ tám cực hình, chịu đủ cảnh gồng xiềng giam giữ trong mù mịt tăm tối.

Một ngàn năm sau quỷ vương đúng thật là đã trở về, nhưng quỷ khí của hắn đã tan biến hoàn toàn và thay vào đó là khí tức của Minh phủ, hắn thoát thai hoán cốt tái sinh trở lại, một lần nữa trở thành cực âm chi quỷ.”
Hoà thượng chắp hai tay, ánh mắt hàm chứa bi thương vô tận: “Lời nguyền của những con quỷ kia bắt đầu ứng nghiệm.”
Vương Nguyên siết chặt nắm tay, nhìn cột sáng chói mắt trong cự ly xa: “Tôi có thể làm được gì?”
“Thí chủ phải ngăn hắn lại.”
Cậu sửng sốt: “Không phải chúng ta nên cứu hắn ra à?”
Hoà thượng lắc đầu, hai tròng mắt bắt đầu biến thành màu đen sẫm quỷ dị, quanh thân toả ra hào quang màu vàng nhạt nhưng cũng có khí đen bao phủ, chính tà bất phân: “Quỷ vương sở dĩ được phong làm quỷ vương, là bởi vì hắn cai trị cực âm chi địa.

Để hắn có thể thống lĩnh chúng quỷ tồn tại đến ngày hôm nay, hắn phải duy trì một nguồn năng lực cực lớn khoá kín nơi này lại, hạn chế sự đột nhập của các thế lực bên ngoài.

Hắn gần như có mặt ở khắp nơi tại vùng đất này, khí tức của hắn tràn trề sung túc ở mỗi cánh rừng, mỗi dòng sông, kể cả những con quỷ được sinh ra từ đây cũng có lây nhiễm máu huyết của hắn.”
“Nói cách khác, cực âm chi địa chính là bản thể nguyên thần của Vương Tuấn Khải.”
“Một khi hắn bị lời nguyền ứng nghiệm hoặc tự bản thân muốn tuyệt diệt, cực âm chi địa sẽ hoá thành cát bụi.”
Hoà thượng ngửa đầu nhìn lên cao, giọt nước mắt trong suốt từ gò má lăn xuống vùng trũng, tiếng sóng vang dội bắt đầu truyền ra tứ phía, kèm theo đó là âm thanh kêu thét của những kẻ đang nấp bên dưới.


Một cột nước không biết từ đâu xuất hiện đột nhiên bắn lên cao, bọt trắng tung toé, cuốn trôi không ít sinh vật kỳ lạ cùng với đất đá cát sỏi.

Dòng nước như cơn lũ bắt đầu chảy về phía cột sáng, mở ra một con đường trước mặt bọn họ.
“Đi thôi, đến đó cậu sẽ biết mình phải làm gì.”
Hoà thượng thần bí nói, tiếp đó giơ tay, không nương tình đẩy Vương Nguyên ngã nhào xuống nước.

Bản thân Vương Nguyên không biết bơi, lại không hề chìm nghỉm, dòng nước rõ ràng rất hung mãnh, nhưng cái cách mà nó ôm lấy cậu, đưa cậu đến cột sáng kia thì lại rất nhẹ nhàng.

Vương Nguyên xuôi dòng đến đích, cậu leo lên một tảng đá cách cột sáng gần nhất, thử chạm tay vào bên trong.
Phanh!
Vương Nguyên bị hất văng ra ngoài, lồm cồm bò dậy.

Cậu không thể trông thấy thứ gì trong cột sáng, cũng không thể tuỳ tiện chạm vào nó, nghĩ mãi cũng không biết làm cái gì tiếp theo, bèn lẩm bẩm: “Vương Tuấn Khải, mật khẩu nhà anh là gì vậy? Anh mà không cho tôi biết, đợi bảo vệ đến đuổi tôi đi thì chúng ta không có cơ hội gặp lại đâu.”
Cột sáng dĩ nhiên là không có phản ứng gì, nhưng mặt đất dưới chân cậu thì bắt đầu rung rinh.

Vương Nguyên hoảng hồn tránh đi những vết nứt hung hiểm đang lan tràn trên mặt đất, nhưng chúng nó giống như có mắt mà cứ đuổi theo cậu.

Cậu sợ mình càng chạy sẽ càng xa cột sáng, cuống quít tìm đường quay lại chỗ cũ, song đúng lúc này một âm thanh ồm ồm vọng ra từ cánh rừng giữa vùng trũng khiến cậu ngây người, thầm nghĩ chắc không trùng hợp đến nỗi đụng phải thú dữ? Nước đã rút đi gần hết, hoà thượng dường như cũng chỉ có thể giúp cậu đến đây, Vương Nguyên nhặt một khúc gỗ dài, cả người ướt đẫm chuẩn bị tình huống sẵn sàng đối kháng.
Chẳng qua con thú này có hơi khổ lòng.
Tiếng bước chân ầm ầm kéo lê trên mặt đất, kèm theo đó là mùi tanh hôi nồng đậm và hơi thở phì phì thổi tung cát bụi – Vương Nguyên trợn mắt ngửa đầu nhìn quái thú lớn bằng một toà nhà sáu tầng, hai mắt to như chuông đồng, mồm rộng đến nỗi có thể nuốt người cả một cái sân vận động cùng lúc – quan trọng nhất là cơ thể nó được cấu tạo từ vô số xương cốt đen sì, giống như một tác phẩm mỹ thuật chủ nghĩa kinh dị vậy.

Quái thú há miệng rống lên, cậu không kịp phản ứng, bị mùi thối xộc thẳng vào khứu giác, suýt chút nữa choáng váng hôn mê.

Vương Nguyên thầm nghĩ nếu trong tình huống bình thường, cậu mà ngất xỉu luôn thì có khi lại tốt, bởi vì khi quái thú để lộ khoang miệng khủng bố của mình, cậu trông thấy những bàn tay gầy khẳng cố chới với bò ra ngoài.

Trong khoang miệng của nó là một rừng người còn sống – nhưng chỉ có một nửa, nửa còn lại của họ dính chặt vào hai khớp hàm quái thú, khắp người đầy chất nhầy nhơ nhớp.

Bọn họ nỗ lực bò ra ngoài, nhưng nửa cơ thể còn sót lại gần như đã hoà thành một thể với miệng quái thú.

Bọn họ yên lặng gào thét bằng cách cấu xé tất cả những gì xung quanh, nhưng chỉ cần đầu lưỡi quái thú liếm qua một cái, những người đó lập tức ngã rạp, rồi lại một lần nữa cố gắng vươn dậy.

Cậu thấy rất rõ, mặt tất cả những người đó đều trống trơn không có mắt mũi miệng gì, chi chít rậm rạp kề sát bên nhau, quay cuồng trong khoang miệng của một con quái thú.


Điều này làm cho cậu ớn lạnh, đây rốt cuộc là vùng đất gì, tại sao lại sinh ra một loài vật khủng khiếp như vậy?
Vương Tuấn Khải đã phải ở trong này bao nhiêu lâu? Nếu lời nguyền rủa của chúng quỷ ứng nghiệm, có phải mỗi giây mỗi phút hắn đều phải đối mặt với những thứ này hay không?
Trong lúc cậu chần chừ, quái thú đã mò đến trước mặt Vương Nguyên.

Chỉ với một cái thổi khí là nó có thể hất tung cậu lên rồi nuốt gọn, nhưng khi đến gần cậu, nó khựng lại trong chốc lát rồi phát ra tiếng gầm rú giận dữ.
Vương Nguyên có dự cảm chẳng lành, quả nhiên không tới vài phút sau, tiếng ầm ầm bắt đầu vọng đến từ khắp nơi – con quái này đang kêu gọi đồng loại, mẹ, đúng là cái xui trong cái rủi.

Đây chỉ là quái vật cấp thấp
Không biết tại sao trong đầu cậu lại nghĩ như vậy.

Cậu lau mồ hôi lạnh rịn ra từ thái dương, nắm chặt khúc gỗ trong tay, rồi không biết lấy dũng khí từ đâu mà lao đến ném khúc gỗ vào miệng con quái gần nhất, dụ dỗ nó chạy theo mình.

Những con khác cũng dồn dập truy đuổi, tuy hình thể chúng nó lớn nhưng di chuyển rất nhanh, và cũng bởi vì chúng nó hấp tấp tham lam muốn ăn cậu nên bất chấp tình hình, cuối cùng quấn vào nhau lăn xả thành một đống.

Khiến Vương Nguyên bất ngờ là khi đám quái thú ngã xuống đất, cơ thể chúng nó đập vào cột sáng, trong một tích tắc nhỏ nhoi, cậu phát hiện cột sáng có phản ứng.
Gần như là nháy mắt, Vương Nguyên phóng đến vị trí bị quái thú va phải nhưng không phát hiện thứ gì.

Tiếng gió quát vun vút bên tai quật đến sát người cậu, Vương Nguyên không kịp đề phòng bị móng vuốt quái thú đập trúng, cả người lăn lông lốc dưới đất, suýt chút nữa thì rơi vào khe hở địa chấn.

Cậu đau đến mức trước mắt tối đen, xương cốt trên người có lẽ đã gãy vài chỗ, nhưng vì để tránh cho mình trở thành một cá thể trong mồm con quái dị hợm này, cậu cắn răng bò dậy quay lại chỗ cột sáng.

Đáng tiếc khi Vương Nguyên muốn động đậy, những cây cỏ xung quanh đột ngột giương cao rồi bao trùm lấy cậu, tạo thành một chiếc lồng giam khép kín.

Trên người cậu có không ít vết thương còn chảy máu, đám cỏ cây xì xào cọ vào nhau một cách hưng phấn, cậu đoán là giây tiếp theo chúng nó sẽ nhào tới len lỏi vào mạch máu của cậu, gieo mầm vào mạch máu rồi phá toạc cơ thể cậu ra làm chất dinh dưỡng.

Cậu ôm cánh tay đau đớn lồm cồm bò dậy, thử dùng mẩu xương ngón tay giơ lên không trung.

Thực vật biến dị đúng là có kiêng dè thứ này, nhưng ngay sau đó chúng nó lại dồn dập sôi nổi hẳn lên, Vương Nguyên cảm giác được ác ý tràn lan đang vây chặt mình, nếu có đuốc ở đây nhất định cậu sẽ châm một mồi thiêu rụi hết thảy.

“Vương Tuấn Khải, anh thực sự nhắm mắt thấy chết không cứu hả? Anh muốn chết cũng được, nhưng tôi còn phải sống đây!!” Cậu tức giận nghiến răng: “Các ngươi thì là cái thá gì? Ta đây không sợ, lỡ có chết rồi ta cũng sẽ trở thành cực âm chi quỷ, quay lại ăn thịt các ngươi!!!”
Sau khi cậu dứt lời, toàn bộ hiện trường im bặt.

Vương Nguyên cũng ngây người: “Đúng rồi, sao mình không nghĩ đến biện pháp này nhỉ.

.

.”
Quái thú và thực vật biến dị: “.

.

.”
Chúng nó cuống quít chạy xa, rầm rầm rút lui, nhanh đến độ trước mặt cậu chỉ còn cột sáng dựng thẳng lên cao, ngay cả tảng đá cậu đứng ban đầu cũng sợ hãi co quắp lăn xuống lòng đất.
“.

.

.”
Vương Nguyên nhìn bãi đất trống hoác bằng ánh mắt cô đơn, cầm mẩu xương ngón tay lên, thở dài: “Biết vậy đã mang theo dao găm.”
Cậu liếc cột sáng, cố ý lớn tiếng nói: “Muốn biết có dao làm gì không? Dĩ nhiên không thể giết quỷ ở thế giới này bằng dao được, cho nên chỉ có thể tự sát để biến thành quỷ rồi đánh với chúng nó.”
“Tôi biết cách kết thúc mạng sống bằng một dao ở cổ.” Cậu ngửa đầu, giơ mẩu xương lên cao: “Nhưng không dùng cách đó cũng được, giờ tôi sẽ nuốt thứ này.”
Nói rồi, Vương Nguyên ném nó vào miệng, máu cậu đã thấm vào mẩu xương không ít, mùi tanh tràn ngập trong cổ họng.

Cậu ôm cổ họng ho khan vài tiếng, tiếp tục nhặt đất đá dưới chân lên: “Tôi sẽ nuốt cho đến khi nào chết, anh nhìn đi nhé.”
Một lực lượng vô hình đẩy cậu quỳ rạp xuống đất, Vương Nguyên lạnh lùng liếc cột sáng, mười ngón tay bấu chặt dưới mặt đất: “Anh biết tôi là ai mà, tôi nói được làm được.”
“Chết mà thôi, đâu có gì đáng sợ.”
Ầm.

Ầm.
Mặt đất lại lắc lư dữ dội khiến Vương Nguyên lảo đảo, trong lúc chật vật bò dậy, địa hình dưới chân cậu đột ngột rã thành trăm mảnh.

Cậu rơi tự do xuống dưới lòng đất, thứ cuối cùng nhìn thấy là cột sáng phía trên đang chuyển dần thành màu đen, không, là nó từ từ nhạt dần rồi tắt hẳn.

Có chuyện gì xảy ra vậy?
Cậu làm sai điều gì sao?

.

.
Vương Nguyên lê cơ thể đau ê ẩm đi dọc theo lối mòn duy nhất.


Cậu không biết mình rơi xuống nơi nào, khi tỉnh lại cậu đã nằm vắt vẻo trên một cành cây, toàn thân rệu rã, tứ chi tê liệt.

Phải mất một khoảng thời gian để cậu tìm cách xuống đất, rồi không biết làm gì hơn là mò đường rời khỏi chỗ này.

Đây là một vùng thảo nguyên rất lớn, cỏ xanh ngát ngút ngàn đến tận chân trời, cách đó có vài con linh dương nhảy nhót tưng bừng – cậu đoán này rất có thể là vùng đồng bào dân tộc thiểu số, sống trên núi cao, hoang sơn dã thảo các loại – như vậy ắt hẳn gần đây có nhà dân.

Kết quả đúng là có nhà dân nhưng Vương Nguyên lại không dám bước vào trong.
Ngôi nhà được lớp mái tranh, đơn sơ giản dị tạo cảm giác an toàn, nhưng người đang đứng pha trà bên trong làm cho cậu thấy không ổn chút nào, bởi vì trừ việc trang phục là đồ thổ cẩm dành cho miêu cương dị sĩ ra, gương mặt của đối phương gần như là y hệt cậu.

Vừa nhìn thấy Vương Nguyên, người kia liền mỉm cười, rồi ngay lập tức nhíu mày: “Lại nghịch ngợm cái gì vậy? Ta đã nói ngươi đừng đi đến chỗ thác nước đó chơi, xem ngươi kìa, khắp người đều là bùn đất, còn bị thương.”
“Không sao, không chết được, ta trường sinh bất tử mà!” Vương Nguyên nghe chính mình nói như vậy, cậu kinh hồn táng đảm cúi đầu nhìn bản thân – không biết khi nào cũng đã khoác một bộ trang phục dị vực phong tình.

Cậu vẫn cảm giác được tay chân thuộc về mình, nhưng dường như có một người khác cũng đang khống chế cơ thể này.

Đối phương không nhận ra sự tồn tại của cậu, vẫn hồn nhiên đáp chuyện: “A Nguyên, ta phát hiện một khe núi có rất nhiều khoáng thạch, nội trong một trăm năm nữa chỗ đó chắc chắn sẽ khó có thể mọc cây, chúng ta có thể đặt cơ quan ở đó, tạo một cái bản đồ kho báu cho hậu thế.”
“Rảnh rỗi như vậy sao không nghĩ xem làm sao thu phục chúng quỷ ở nhà ngươi.” Người kia buồn cười: “Bọn họ bị ngươi đẩy xuống lòng đất, đau lòng muốn chết, ngươi thì ở đây nhảy nhót tung tăng suy tính chuyện xa vời.”
“Đó là do họ xứng đáng, không nên chọc ta.

Ta phi thăng cũng phi thăng rồi, chẳng lẽ tự nguyện đoạ xuống à?” Vương Nguyên thấy mình ngồi xuống trước mặt A Nguyên, trong lòng vui vẻ tột cùng, còn có một chút ngọt ngào: “Dù sao họ cũng không chết, giam vài ba ngày là ta thả ra thôi, bọn họ muốn leo lên đầu ta ngồi còn phải xem người đang ở cạnh ta là ai, đúng không tiên nhân?”
A Nguyên lắc đầu: “Ngươi.

.

.Thôi, gần đây ngươi cẩn thận một chút, sắp tới ngươi còn phải làm nhiệm vụ đầu tiên khi phi thăng nữa, tốt nhất là đọc nhiều sách, tích luỹ kinh nghiệm.

Ta có thể hỗ trợ một tay, nhưng chỉ trong phạm vi cho phép, Đế quân thường sẽ không nhân từ với người sở sinh là quỷ đâu, ngươi cũng biết mà.”
Trong lòng Vương Nguyên âm thầm gật đầu, đúng đó, thời kì nào mà chả có kì thị, nhất là khi kẻ vốn phải là địch thủ bỗng trở thành đồng loại, hoài nghi là lẽ thường tình.

Cậu còn đang gật gù xem xem vị A Nguyên này giảng giải cái gì, thì nghe chính mình nói một câu sét đánh ngang tai:
“Vương Tuấn Khải ta thì sợ cái gì chứ? Cùng lắm ta mang ngươi cao chạy xa bay, đi đến cực hạn thế giới xem có ai đuổi kịp không!!”
Vương Nguyên: “.

.

.”
Từ từ, ai cơ?
Hết Chương 87


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.