Phán Quyết

Chương 7: Mẫu Tử


Đọc truyện Phán Quyết FULL – Chương 7: Mẫu Tử


Vương Tuấn Khải nói, nữ quỷ kia chắc chắn bị nhà họ Trần hại chết, nhưng không phải trực tiếp giết người chôn xác mà là bức tử tới chết.

“Trần Tứ lắm của nhiều tình nhân, người đi kẻ đến đếm không xuể, nhưng ắt hẳn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình chết dưới tay một trong những tình nhân đó.

A, chết dưới đoá mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.” Vương Tuấn Khải ngồi xổm đầu tường mà tư thái lại rất quang minh chính đại, như thể chuyện hắn làm là quốc gia đại sự không ai có thể phán xét nổi.

Vương Nguyên nhìn cái đầu lẻ loi nằm trong bụi cỏ của Trần Tứ, cảm khái tạo hình nam quỷ phong lưu không đầu rất là khó tiếp thu, lặng lẽ hỏi hắn: “Cô ta bây giờ đang ở đâu?”
“Trong nhà họ Trần, tại vị trí từ đường.”
“Không nhìn ra ngôi biệt thự hiện đại như vậy còn xây dựng một nơi là từ đường.”
“Thực ra tất cả những người trong nhà này đều giống như cậu, không hề biết ở đây có từ đường.” Vương Tuấn Khải giải thích: “Mang danh là từ đường, nhưng nơi đó chỉ thờ một người thôi.”
Vương Nguyên nháy mắt tỉnh ngộ: “.

.

.Thờ nữ quỷ kia?”
“Không tồi, đúng là thờ nữ quỷ kia.” Hắn vừa nói vừa tìm vị trí đáp xuống, phong thái đoan trang cẩn túc, nghiêm chỉnh đứng đắn này khiến Vương Nguyên hoảng sợ: “Không phải anh nói không vào nhà sao? Lỡ như cô ta phát hiện.

.

.”
“Tôi là ai chứ?” Vương Tuấn Khải ngẩng đầu, rất là không vui: “Cậu cứ ngoan ngoãn ngồi xổm ở đó đi, có người thì nấp vào.”
“.

.

.Không được.” Vương Nguyên chim sợ cành cong mà duỗi tay bắt lấy áo hắn, chật vật bò xuống theo, bất chấp bị Vương Tuấn Khải cười nhạo vẫn quyết định đi sau đuôi hắn.

Vương Tuấn Khải cũng không thực sự muốn vứt cậu ở lại, ai biết được trong lúc hắn quay cuồng trong từ đường, ả ma nữ kia chạy ra đây giao lưu thân thiết với Vương Nguyên thì sao?
Hắn chỉ là cứu vớt chúng sinh, ai.
Hai người lẻn ra nhà sau, vòng đến khu vực được coi là từ đường.

Vốn người trong nhà nhân tâm bất ổn, đứng ở đâu cũng có quỷ trong lòng, kẻ nhát gan đều đã chạy hết, chỉ còn người làm không có nhà ở thành thị ở lại, thành ra đâu đâu cũng vắng tanh.

Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên rất dễ chuồn vào trong, đi vào nhà kho, mở ra cánh cửa từ đường.

Căn phòng tối tăm bị phủ bởi tiền giấy và ánh nến còn chưa tắt hẳn.


Một bộ phục trang tân lang thời cổ đại được treo sừng sững trên vách, xem ra là Trần Tứ tự chuẩn bị để rước ma nữ kia về nhà.
Vương Nguyên ngước mắt trông thấy bài vị cùng ảnh chân dung của một người phụ nữ có vài phần quen thuộc, không tự chủ thở chậm lại.

Nếu gương mặt kia tròn hơn một chút, trắng hơn một chút thì chính là chủ nhân của thi thể nổi ở mặt hồ hôm nào, quả nhiên cái chết của cô ta có liên quan đến Trần Tứ.

Điều khiến cậu thắc mắc là: “Tại sao Trần Tứ lại thờ phụng người phụ nữ này?”
“Nhìn qua là biết rồi.” Lần này Vương Tuấn Khải rất kiên nhẫn giảng giải: “Có một số người gián tiếp giết hại sinh mạng để nuôi quỷ, tạo phúc cho gia đình.”
“Nuôi quỷ mà.

.

.tạo phúc cho gia đình?” Vương Nguyên kinh ngạc: “Chẳng lẽ trong phim là thật? Chẳng lẽ quỷ thực sự có thể mang vận may đến cho người sống?”
“Nào có chuyện đó, vận may của mỗi người đều là do nghiệp lực ứng nghiệm.” Hắn cười nhạt: “Một số quái lực loạn thần có tu vi thâm hậu, nhìn rõ được quá khứ vị lai của con người, cậu có thể hiểu là quỷ thần đem vận may trong số kiếp của bọn họ di dời từ tương lai đến hiện tại, khiến con người liên tục phát đạt thành công.”
“Rồi sau đó rủi ro cũng đồng loạt kéo đến?” Cậu gật gù đồng tình: “Thảo nào không ai trong bọn họ sống thọ và chết tại nhà.”
“Nhớ cho kỹ.” Vương Tuấn Khải đột nhiên ngẩng đầu, đẩy Vương Nguyên ra xa: “Kẻ tham lam kết giao với ác ma không bao giờ có kết cục tốt.”
“Ha ha ha ha.

.

.”
Lời của hắn vừa dứt, tiếng cười khanh khách rùng rợn của người phụ nữ vang vọng tứ phía.

Vương Nguyên bị hắn đẩy lăn vào trong góc, vừa lúc kề sát bàn thờ hương án, cậu liền chui luôn vào dưới gầm bàn.
Nữ quỷ bò trên nóc kiệu hoa lúc này đang treo mình trên trần nhà, cô ta dùng tứ chi dán chặt xà cột, đầu xoay ngược 180 độ đối diện với Vương Tuấn Khải, mái tóc rũ rượi ướt sũng nước nhỏ tí tách xuống theo chiều trọng lực, lại không rơi một giọt lên mặt hắn.

Cô ta răng rắc lắc lư khớp tay, nghiêng đầu đánh giá món ăn khó nhằn bên dưới, không biết suy tính thế nào lại quyết định đổi mục tiêu, chuyển sang tấn công Vương Nguyên.
Vương Nguyên: “.

.

.”
Vương Tuấn Khải nào cho cô ta cơ hội đó, vồ tới vỗ một tiếng chát ở trước mặt ma nữ, tro bụi lập tức bị hất tung mù mịt.

Ma nữ gặp phải hiệu ứng làn sương mờ ảo, vậy mà thụt lùi lại, dè chừng nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải.

Lúc cô ta xuất hiện, ánh nến leo lét đã hoàn toàn tắt ngúm, ảnh thờ cùng bàn vị lạnh lẽo như tản ra điệp khúc cầu hồn, khiến khung cảnh kinh dị càng thêm phần khủng bố.

Vương Nguyên nguyên bản vốn có chút sợ ma, giờ phút này chôn chân trong phim trường cảm giác mạnh sợ tới mức không dám nhúc nhích bậy, đau đáu hai mắt dõi theo Vương Tuấn Khải – Làm gì đó đi nào?!

Vương Tuấn Khải bị ánh mắt trông đợi của cậu làm cho không hiểu ra sao, đang suy tính nên bạo lực nhét ma nữ vào tay hay là đánh cho ngu muội rồi câu hồn cũng phải ngừng lại, ưu tiên người sợ ma: “Chuyện gì?”
“.

.

.

Không có gì.” Vương Nguyên chột dạ lui về bàn thờ, im lặng hoá thân thành vai phụ mờ nhạt.
Vương Tuấn Khải giải quyết ma nữ rất gọn gàng, không rườm rà phức tạp như trong phim phù thuỷ ma thuật, hắn chỉ đơn giản nắm tóc ma nữ kéo lại dúi vào một cái bát – nếu như Vương Nguyên không nhìn lầm, đó là bát hành khất của tu sĩ mật tông.

Cậu co ro trong góc âm thầm phỏng đoán, lẽ nào Vương Tuấn Khải là đệ tử tục gia của mật tông?
Không giống nha, hắn mắng người một cách thành thạo như vậy chắc chắn đã rèn luyện rất lâu, nói hắn là tu sĩ thì khác nào phá giới cấm.

Hơn nữa cậu nghĩ không ra ai có đủ kiên nhẫn làm sư phụ dạy dỗ hắn từng ngày, suy đi tính lại cậu liền chắc mẩm Vương Tuấn Khải là phường tự học tự sáng tạo, bẩm sinh đã có năng lực thấu thị quỷ hồn.

Quan sát hình ảnh điêu luyện khi hắn ra tay vì dân trừ hại rất là mãn nhãn, Vương Nguyên thầm nghĩ nếu sau này thực sự không ai nhận cậu làm việc thì theo hắn lăn lộn giang hồ cũng không tồi.
Vương Tuấn Khải đâu biết vị bằng hữu nhỏ hắn vẫn luôn mắng là nhát cáy đã tính chuyện nhân sinh lên tới đầu hắn, chuyên tâm nhét ma nữ vào trong túi, ung dung đi tới trước bàn hương án: “Xem chưa đủ sau mà còn ngồi đó? Ra đây đi.”
Vương Nguyên tưởng hắn gọi mình, động đậy động đậy mấy cái, bình tĩnh nói: “.

.

.Có thứ gì đó đang nắm chân tôi.”
Cậu không dám cúi đầu nhìn, nghĩ cũng biết không phải thứ gì tốt.

Vương Tuấn Khải ở bên ngoài không biết thấy cái gì, đột nhiên mắng thầm, ầm một tiếng tay không chẻ bàn hương án ra làm đôi.
Vương Nguyên: “.

.

.Phá bàn thờ người khác hình như không phúc hậu lắm.

.

.

Vương Tuấn Khải cáu: “Dám lừa ông đây thì mồ tổ ông cũng quật lên!!”
Vương Nguyên: “.

.

.”
Cậu lấy hết can đảm quay lại nhìn xem thứ gì nắm chân không cho mình, chỉ thấy một bàn tay nhỏ nhắn đen sì đang ghì chặt chân cậu, vật kia mở hai con mắt tròn to vô tội sóng sánh nước, nhe răng cười toét mang tai: “.

.

.”
Vương Nguyên: “.

.

.”
Vương Tuấn Khải: “Tránh ra!”
Hắn kéo Vương Nguyên ném ra phía sau mình, túm cổ thằng nhóc con đang giương nanh múa vuốt thị uy nhồi luôn vào túi chứa ma nữ.
Ma nữ: “.

.

.”
“Một đôi mẹ con, một ông bố cực phẩm.” Vương Tuấn Khải chẳng hề khách khí hầm hầm nhìn bàn hương án, ảnh thì đúng là người phụ nữ chết dưới hồ, nhưng bài vị là tên của một người khác!: “Tên Trần Tứ này không muốn đầu thai nữa à? Dám làm chuyện tổn hại phúc đức như vậy!”
Vương Nguyên nghĩ đến thảm trạng tử vong hết sức khủng bố của Trần Tứ, yếu ớt nói: “Tôi không hiểu gì hết.”
Vương Tuấn Khải quắc mắc trừng cậu: “Không sợ nữa rồi? Không sợ nên bắt đầu nhiều chuyện nhà người ta? Lại đây!”
Hắn gắt gỏng rất cay, Vương Nguyên đành phải lết qua.

Vương Tuấn Khải ra lệnh cho cậu chìa bàn chân bị nắm cho hắn xem, khiến Vương Nguyên nhớ đến một cảnh trong phim tình cảm cổ trang lãng mạn lúc tám giờ tối, thẹn thùng nói: “Từ từ.

.

.”
“Từ từ cái gì mà từ từ! Cậu biết thứ gì nắm chân mình không?! Thuỷ quỷ!!” Vương Tuấn Khải mãi mãi không hiểu phong tình cho hay: “Tên nhãi ranh này chết dưới nước, hồn phách bị oán khí của đám người chết gần đó ảnh hưởng, vì chưa được sinh ra đời mà mất mạng nên chấp niệm rất sâu, đã biến thành quỷ rồi!!”
Vương Nguyên rụt cổ: “.

.

.Nói vậy, cảnh hôm đó tôi thấy là thật.”
Vương Tuấn Khải nhớ ra lần cậu từng nói cho mình biết ổ bụng của thi thể nữ kia nhúc nhích, gật mạnh đầu: “Chính là nó! Sớm biết nó thành tinh tác quái hoành hành như vậy, tôi nhất định đã bắt nó lại.”
“Không phải thần côn các anh thấy ma quỷ đều bắt sao? Còn phân biệt tốt xấu?”
Vương Tuấn Khải lườm cậu, biểu thị vấn đề cậu thắc mắc rất ngây thơ: “Ma quỷ cũng có cốt cách tôn nghiêm, giống như chúng ta vậy, có kẻ tốt người xấu, có giúp người làm vui cũng có hại người thống khoái, tuỳ vào hình tướng khi chết.”
“Nếu một người chết đi bằng hình tướng tốt, tức là sống thọ chết tại nhà hoặc nguyện ý hy sinh vì một lý do nào đó, sau khi chết sẽ thành ma tốt.


Ngược lại người đó nếu là bị ám hại, bị giết chết, chết không cam tâm hay uất hận tự sát, sẽ mang theo oán niệm lẩn quẩn tại nơi mình chết.

Đợi đến khi oán niệm tích tụ đến một mức độ nhất định, người nọ sẽ biến thành ác quỷ.”
Vương Nguyên yên tĩnh nghe hắn nói, không hiểu sao nhớ đến cảnh tượng lúc bản thân tử vong.

Cậu là bị người khác giết chết, nếu không phải tá thi hoàn hồn vào thân xác khác, có phải cũng giống như đứa bé lúc nãy bồi hồi ở con hẻm đó, rồi biến thành ác quỷ hay không?
“Không ngờ Trần Tứ dám đem con mình chế tạo thành quỷ mạn đồng, hèn gì tình nhân của gã ta quyết biến thành nữ quỷ chết rồi cũng muốn trở về giết gã ta.”
Tiếng lẩm bẩm bên tai khiến cậu hoàn hồn lại, định thần nhìn Vương Tuấn Khải.
Nếu hắn biết linh hồn cậu thuộc về thân xác khác, liệu hắn có bắt cậu nhốt vào túi không?
“Nhưng.

.

.nhốt vào túi nghe ra còn rất đáng yêu.” Vương Nguyên thì thào, nhìn túi áo Vương Tuấn Khải, rất tò mò nó có phải là túi càn khôn?
Vương Tuấn Khải xách cậu cùng với hai mẹ con quỷ nhỏ theo đường cũ trở về đầu tường, phát hiện thi thể của Trần Tứ đang được cảnh sát xử lí.

Vụ án này đã định trước là không thể phá giải, trừ phi hồn phách của Trần Tứ tự động bay đến tìm cảnh sát nói lý lẽ, nhưng hồn phách gã đã bị kẻ nào đó túm lấy trước khi Vương Tuấn Khải tìm đến, vì vậy lần này cảnh sát lại đụng phải huyền án, nhất định sẽ tới tìm tên kia.
Vương Nguyên nghe hắn lải nhải đến tên kia, tò mò: “Bạn của anh à?”
“Không biết.

Rất khó ưa.” Vương Tuấn Khải đáp, mặt mày đen thui.

Vương Nguyên thầm nghĩ, với hắn, không phải tất cả mọi người đều khó ưa sao? Nhưng cậu cũng không có can đảm chọc hắn phát hờn, chỉ hỏi: “Hồn phách Trần Tứ đã đi đâu rồi?”
Vương Tuấn Khải nhìn cậu: “Bao giờ cậu trở thành nhân viên dưới tay tôi hẵng hỏi, không có gan đối diện với quái lực loạn thần còn tỏ vẻ quan tâm săn sóc, muốn mua chuộc vị trí công tác ở chỗ tôi đến vậy sao?”
Vương Nguyên thề có trời đất chứng giám cậu không hề nghĩ đến chuyện đó: “.

.

.Vậy tôi về nhà trước đây.”
“Đợi chút, gần đây khu nhà cậu không yên ổn.” Vương Tuấn Khải níu lại: “Còn nhớ cái bóng không đầu ở bên cạnh cửa sổ nhà cậu không”?
Vương Nguyên kinh ngạc: “Anh biết?!
“Buồn cười!!” Vương Tuấn Khải nhe răng trợn mắt, vỗ mặt cậu cái bốp: “Cậu cho rằng đêm đó mình có thể ngủ ngon là vì sao? Vì may mắn à?”
Nhìn gầy thế mà mặt còn rất đàn hồi – hắn vỗ xong sướng tay, còn muốn niết hai cái, vừa hừ cười lạnh lùng vừa véo mặt con người ta, làm rất thuận tay: “Đêm nay tôi đến ngủ nhà cậu.

Nhìn cái gì? Nhân viên hiện thời của tôi còn không có cái đãi ngộ trơn tru này đâu, đang cảm thấy vinh hạnh lắm chứ gì? Tôi biết mà!”
Vương Nguyên: “.

.

.” Thật là cay mắt!
Dám xông vào nhà người khác lần thứ hai còn cho rằng bản thân quý giá phát sáng, đời này Vương Nguyên gặp lần đầu tiên.
Hết Chương 6


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.