Phán Quyết

Chương 58: Thuỷ Vực


Đọc truyện Phán Quyết FULL – Chương 58: Thuỷ Vực


“Đột nhiên mọc ra một cái ốc đảo ở giữa đại dương, đám nhân loại này còn không lao đến cướp bóc?”
Sau khi cậu ta buột miệng thốt ra lời này, Vương Nguyên không nghĩ rằng người phản ứng lớn nhất chính là Vương Tuấn Khải.
Hắn có vẻ vội vã hỏi: “Ốc đảo? Trồi lên khi nào? Đã được mấy ngày rồi?”
Cá ta bị hắn hỏi dồn dập quá, lại có vẻ không biết hắn là ai, vừa đề phòng vừa nhẫn nại trả lời: “Đã xuất hiện gần một tháng nay rồi, các người đến đây du lịch lẽ nào không thấy sương mù ở nơi này rất kỳ quái sao? Không chỉ xuất hiện bất thình lình mà còn đầu độc tâm trí.

Từ khi ốc đảo đó bắt đầu hiện diện trên phía nam kia, số người dám lượn ra đảo ngày càng nhiều, dân địa phương thì lại tin vào bùa chú tà thần mà cúng bái, sau đó ném tế phẩm xuống biển.” Cậu ta càng nói càng phẫn nộ, chỉ vào đầu: “Ném cả một bát hương bằng đồng thau xuống, ai chịu nổi?!”
“Đầu cậu cũng đâu phải giấy, sợ cái gì.

.

.” Cốc Vũ muốn dè bỉu mấy câu, song vừa trông thấy vết rạn trên trán cá mặn, tắt đài.
Vương Tuấn Khải hỏi: “Ngươi biết ai là kẻ bày trò cho bọn họ làm lễ tế bái không?”
“Là một gã thầy pháp vừa mới xuất sư, nghe đâu thuộc dòng dõi con ông cháu cha, từ nhỏ đã được truyền thụ và rèn giũa pháp thuật để cứu nhân độ thế.” Cá mặn nói đến đây, gằng giọng: “Ta ghét nhất loại người không biết gì về thời cuộc, chưa tìm hiểu kỹ tình huống đã vội nghe từ một phía, giả bộ thanh liêm cao quý để mua chuộc lòng người, chỉ biết ngửi tiếng thơm mà không biết cái gì là cân bằng thiên địa!”
“Bị ngươi chửi như thế thì chắc chỉ có một kẻ làm được.” Cốc Vũ bĩu môi: “Chắc lại là tên Dương Chấn nữa chứ gì!”
“Không phải Dương Chấn!” Cá mặn lắc đầu, nheo mắt: “Đồ đệ của gã.”
“.

.

.” Quả nhiên là danh sư xuất cao đồ.
“Hắn tới vùng biển này vào tuần trước, vừa mới tới đã đụng phải vụ án tìm thấy thi thể đầu tiên.

Trùng hợp lúc đó hắn xem tử thi của nạn nhân, quả quyết nói rằng cô gái kia là lệ quỷ tự sát chết không cam tâm, nếu không tế bái đàng hoàng tử tế cho cô ta, cô ta sẽ ám hại cả làng chài vùng biển này, kể cả những du khách đến đây thưởng ngoạn.

Hắn nói cô ta chết là vì bị người trong thôn ép gả cho thuỷ quái, tròng lồng heo đẩy cô ta xuống nước dìm chết, cho nên cô ta rất căm hận đàn ông trẻ tuổi trong làng, tại sao thấy cô ta chết mà không cứu.” Cá mặn kể lể: “Về phần tại sao chỉ có đàn ông bị chú ý, thì vốn cô ta ở trong làng chính là hoa khôi được nhiều người yêu thích, thế mà lúc cô ta chết lại không có ai dám đứng ra bảo mệnh, cho nên oán khí này không thể tiêu tan.”
“Ngày đầu tiên chúng ta đến đây đã gặp một lễ tế cô gái này, ngay tại con hẻm bên cạnh khách sạn.” Cốc Vũ lé mắt, nói: “Người tế bái cô ta ngày hôm sau đã chết trôi.”
“Vốn là không phải cô ta giết.” Cá mặn tặc lưỡi: “Ma nữ kia ngay cả hình hài còn không được đầy đủ thì có bản lĩnh hại ai.”
Nói rồi cậu ta lấy ra một cái vỏ sò ném lên bờ, dưới bóng cây râm mát, một linh hồn yếu ớt xiêu vẹo đang run rẩy bám lấy vỏ sò, hốt hoảng nhìn mấy người đang quan sát mình: “Gì.

.


.Gì, không phải anh đã nói sẽ đưa tôi di Minh giới đầu thai sao.

.

.

Tới Minh giới rồi ư? Đây là ai? Phán quan à? Diêm Vương đại nhân à.

.

.?”
Thần trí lẫn hình thể của cô ta đều có chỗ không ổn định, cá mặn lại ấn cô ta quay lại vỏ sò: “Các người cũng thấy rồi đó, tên đạo sĩ kia chỉ biết đi lừa gạt người khác! Ngay cả những kẻ mắc vào tấm lưới này, đều là do một tay hắn gây ra! Nếu không phải hắn nói với bọn họ ở ngoài kia có một toà cô đảo đầy vàng, bọn họ sẽ chết ư!”
Cậu ta nói thì nói vậy, nhưng chính bản thân cậu ta lẫn những người có mặt đều hiểu rõ, nếu không phải do những người này tham lam cũng sẽ không có kết cục thê thảm như vậy.

Đạo sĩ thúi chẳng qua là đẩy một tay, cũng không biết có phải do hắn động tay động chân gì không mà linh hồn của những người này đều vô cùng yếu ớt, đã nhanh chóng tan biến dưới ánh mặt trời.
Vương Nguyên nhìn những thi thể nằm im lặng trên nền cát trắng, sinh mệnh là một thứ mỏng manh như thế.

Ở trong thế giới mà đâu đâu cũng có thể tử vong này, liệu rằng có biện pháp nào an toàn để bảo hộ tính mạng người ta?
Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, thì liền chết dí luôn ở đáy lòng, mãi sau này cậu vẫn không thể nào buông xuống được.
“Trước tiên cậu giải quyết chuyện này được không?” Yến Bách Hành bỗng dưng nói: “Hoặc là cậu thối lui về biển, hoặc là duy trì hình dạng nhân loại, đừng làm cho Cốc Vũ phải chịu tình trạng không giống người cũng chẳng giống yêu tinh.”
Cả hai anh em thuỷ sản trăm miệng một lời: “Ai không giống người cũng chẳng giống yêu tinh?!”
“Thấy không? Thấy không?! Lên bờ làm chi để gặp phải cái loại mở miệng câu nào là muốn cào câu đó!” Cá mặn rú lên: “Ngoan ngoãn ở dưới nước để cha mẹ sắp xếp hôn nhân không tốt sao?! Công chúa thuỷ sản không tốt sao!?”
“Cậu im đi! Ai cần cậu lắm chuyện!!” Cốc Vũ cũng rú lên: “Đi mà chơi với công chúa thuỷ sản của cậu!!”
Yến Bách Hành bắt đầu hỗn loạn trong gió: “Công chúa gì?”
Cá mặn nhìn chằm chằm Yến Bách Hành, lại nhìn chằm chằm anh trai cùng cha khác mẹ của mình, nói: “Anh bị như vậy không phải là do ảnh hưởng từ tôi, mà bởi vì hít phải quá nhiều sương mù nơi này.”
Cốc Vũ: “.

.

.” Thằng oắt nói như thể y chơi ma phiến.


Nhưng phải công nhận là sương mù ở đây vô cùng kỳ quái, nhìn lâu cũng có thể khiến một yêu tinh có tu vi không ít như y đầu váng mắt hoa.

“Đó là lý do ta không thích lên bờ.” Cá mặn làm động tác nôn mửa, bày tỏ trong sương mù thỉnh thoảng sẽ có vài mùi hương còn thối hơn hố chôn tập thể phân huỷ mấy chục ngày: “Không biết đã có thứ gì chạy ra từ Minh giới, hấp dẫn lũ ngạ quỷ lại đây trốn trong những ngôi nhà cao tầng này, còn thu hút không ít thứ không sạch sẽ, khiến cho bầu trời hắc thổ càng lúc càng đục.”
“Không phải chạy ra từ Minh giới.” Vương Tuấn Khải đột nhiên phản bác, làm cho cá mặn khá bất ngờ: “Không phải từ Minh giới tại sao có thể khiến ngạ quỷ yêu thích?”
“Chuyện đó không nằm trong phạm vi của ngươi, giao đám thi thể này cho ta là được rồi.” Vương Tuấn Khải chủ động giải quyết vấn đề khiến Vương Nguyên hơi ngạc nhiên.

Chỉ thấy hắn dùng Bút Phán vẽ vài đường lên không khí, ánh sáng mờ nhạt từ đầu bút lập tức sà xuống ôm lấy toàn bộ thi thể, đẩy nó lăn lại trở về biển.
Cá mặn: “!!!”
Vương Tuấn Khải nói: “Tạm thời cứ để ở chỗ ngươi, yên tâm, ta đã niêm phong nó lại rồi, không ai nhìn thấy cũng chẳng có mùi gì đâu.”
Cá mặn xắn tay áo lên đòi giáp lá cà với hắn.

Sau khi cá mặn quay trở lại biển cả với gương mặt bầm dập và bộ vảy bị mất vài cái, hình dạng con người của Cốc Vũ vẫn chưa quay trở lại.

Yến Bách Hành lo lắng nhìn ra khơi xa, ánh mắt tập trung tại một toà cô đảo nhỏ nhắn nằm ngoài mặt biển xanh: “Nếu hòn đảo này đã trồi lên, ta nghĩ chuyện tên đạo sĩ dòng tộc Dương gia đó xuất hiện ở đây cũng là chuyện dễ hiểu.”
Cốc Vũ buột miệng hỏi hắn ta: “Vì sao?”
“Vì nơi đó vốn từng là điểm khởi đầu của dòng tộc nhà bọn họ.” Hắn trả lời, rất hưởng thụ cảm giác được người mình quan tâm để ý: “Cách đây rất nhiều năm về trước, nó đã chìm xuống đáy biển cùng với vô số vàng bạc châu báu, kể cả bí kíp võ lâm hay trận pháp truyền thuyết đều nằm trong bảo tàng đó.”
“Nếu toà cô đảo này xuất hiện cũng có thể giải thích tại sao nhiều người tìm đến mà chết như vậy.” Yến Bách Hành chậm rãi nói, ánh mắt nhìn về điểm đen phía xa cũng có vài phần thổn thức: “Một vị cao nhân đã cố tình thiết kế bẫy rập, giam cầm một con thuỷ quái ở phía dưới cô đảo, vừa là bảo hộ vừa là phạt nó phải trấn giữ cô đảo kia.

Phàm là có thứ gì dám tiến đến gần, nó đều phải tìm cách đuổi đối phương đi.”
Nhưng những người kia lại chết vì độc thuỷ quái, chứng tỏ con thuỷ quái kia đã không còn nghe lời cao nhân.

Chuyện này chỉ có một nguyên nhân, chính là do cao nhân đã không còn trên đời, thuỷ quái cho rằng không ai còn có thể uy hiếp nó.
“Nếu quả thật sương mù là do toà cô đảo xuất hiện, chúng ta phải đến đó một chuyến để giải quyết.” Yến Bách Hành đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của Cốc Vũ, vừa định nói hắn sẽ đưa y đi cô đảo thì cảm giác trên tay đột nhiên nhẹ tênh: “.

.

.”
Hắn sững sờ nhấc áo choàng lên, chỉ thấy một bé sứa trong suốt nằm im giữa tầng tầng lớp lớp vải vóc, dùng hai con mắt màu vàng nhạt hung tợn trừng hắn.
Yến Bách Hành: “.


.

.” Manh, manh quá.

.

.
Cuối cùng vẫn là Vương Nguyên nhanh trí lấy bình thuỷ tinh cho Cốc Vũ trèo vào, đổ một chút nước sạch giữ ẩm.

Sứa đại nhân tuy bị ép biến thành tí hon nhưng vẫn bảo trì thái độ cao lãnh với họ Yến, không cho phép hắn ta bê cái bình, kiên quyết ở trên tay Vương Nguyên làm tổ, xoay mông chừa cho hắn bờ lưng lạnh lùng.

Yến Bách Hành không hề hấn gì, thản nhiên nhặt quần áo Cốc Vũ rơi dưới đất lên, mặt không đổi sắc nhét vào hành lí của chính mình.
Vương Nguyên nhìn thấy tất cả: “.

.

.”
“Chúng ta không chờ Anh Minh sao?” Biết là sắp ra khơi, sắp đụng độ thuỷ quái trong truyền thuyết, nhưng Vương Nguyên không hề có một chút nao núng hồi hộp gì, chỉ nói: “Có cần tôi báo với khách sạn thông tri cho y không?” Anh Minh đuổi theo cậu cảnh sát, không biết đã gặp phải chuyện gì, hoặc giờ phút này cũng có thể đang ở đồn tìm lời giải thích cho việc năm tên đều chạy trốn, bị kỷ luật luôn.
Vương Tuấn Khải xem thường: “Không cần, y sống dai lắm.”
Vương Nguyên: “.

.

.

Được rồi.”
Cậu nghĩ rằng bọn họ đang trong thời kì bị truy nã vì đã trốn trại giam, nên che giấu thân phận, điệu thấp để tránh sự chú ý của cơ quan chức năng.

Sau đó cậu chứng kiến Vương Tuấn Khải mua hẳn một chiếc du thuyền xa hoa, nghênh ngang ra khơi trước ánh mắt ái ngại của người bán, hoàn toàn không coi ai ra gì mà bẻ bánh lái hung hăng tiến về toà cô đảo.

Tốc độ của du thuyền dù nhanh, nhưng muốn đến được hòn đảo kia cũng phải mất hai tiếng.

Trong hai tiếng đồng hồ này Vương Nguyên không chỉ được mở mang tầm mắt mà còn đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, khi mà Vương Tuấn Khải liên tục lấy ra đồ bảo hộ, bình dưỡng khí, các loại thiết bị ghi hình dưới nước, ngay cả camera siêu nhỏ hắn cũng có luôn.
“.

.


.” Ai không biết còn tưởng bọn họ chuẩn bị đi khảo cổ hầm mộ dưới biển.
Hắn cẩn thận trang bị cho Vương Nguyên, vừa dạy cậu cách sử dụng vừa nói: “Nếu thấy không khoẻ thì cậu có thể lên thuyền chờ trước, dù sao con thuỷ quái đó cũng không dám đập nồi dìm thuyền, nó còn muốn được giải thoát để rời khỏi nơi này đây.”
Vương Nguyên ngạc nhiên: “Năm xưa vị cao nhân nọ sao lại phong ấn nó?”
“Con thuỷ quái này vốn là thú cưỡi của người đó, nhưng vì sắc thực tính dã còn quá nặng, thường xuyên đi quấy rối người sống xung quanh nên bị cao nhân ném xuống đây.

Cao nhân kia cũng chỉ muốn phạt nó hối lỗi vài năm, để nó biết sai mà ăn năn sửa đổi, không ngờ một lần ném đã qua ngàn năm, con thuỷ quái kia ắt cho rằng mình bị hắt hủi bỏ rơi, thì cũng không việc gì mà phải nghe lời cao nhân.” Hắn có vẻ rất rành chuyện này: “Có điều đến tận bây giờ nó cũng chưa thể rời khỏi đây, cũng đủ biết cao nhân kia mạnh như thế nào.”
Lúc hắn nói câu này, không hiểu sao Vương Nguyên lại cảm giác được một sự tự hào lẫn kiêu ngạo không nhỏ, nét mặt hắn giãn ra, đầy vẻ đắc ý.

Cậu còn lầm tưởng hắn chính là cao nhân kia mà hỏi lại một lần, Vương Tuấn Khải lập tức lắc đầu: “Lúc đó tôi chỉ là một đứa trẻ cao chưa đến eo người nọ.”
Cậu ngừng một chút, làm như không thấy vẻ cô đơn nhàn nhạt trong mắt hắn, gật gù: “Vậy thì người nọ đúng là đáng kính.”
Vương Tuấn Khải nhìn cậu, cậu không hiểu gì cả: “Sao vậy?”
Hắn dùng ánh mắt rất quái lạ nhìn Vương Nguyên, tựa như có rất nhiều điều phức tạp muốn nói, nhưng cuối cùng hắn đội mũ bảo hộ lên đầu cậu, lẩm bẩm cái gì đó.
Có lẽ nếu cậu là người bình thường, cậu sẽ không nghe được hắn nói gì.
Cốc Vũ là vua hải dương, đáng lẽ vừa xuống nước là phải tung tăng nhảy nhót, nhưng không hiểu sao Vương Nguyên vừa mở nắp bình thuỷ tinh là y nhất quyết không chịu ra mà nằm chết dí bên trong, có vẻ rất sợ hãi.

Yến Bách Hành không nỡ để y chịu khổ, nhận mệnh ôm bình cẩn thận bơi xuống trước, dựa theo giác quan tìm hướng mà đi.

“Cẩn thận theo sát tôi, có chuyện gì cứ phát tín hiệu bên hông cầu cứu.” Vương Tuấn Khải nói đi nói lại mấy lần, Vương Nguyên cười cười: “Anh không tự tin mình có thể bảo vệ được tôi sao?”
Hắn há miệng, rồi như nhớ đến chuyện gì mà im lặng, theo dòng nước bơi về phía thuỷ quái.

Vương Nguyên thu lại nụ cười, cúi đầu nhìn bản thân mình.

Cậu không nói cho Vương Tuấn Khải biết, bình oxi của cậu chưa từng mở ra, nếu như cậu còn là người sống đã sớm chết từ lâu.

Vương Nguyên biết, cậu vẫn luôn biết.

Nhưng cậu không nói, vì điều này đã không còn quan trọng.
Một con cá phát sáng từ bên hông cậu sượt qua, kèm theo hiệu ứng chói mắt là một đàn cua mai đỏ di chuyển phía sau nó, như một đám lính đi tuần quanh lãnh thổ.

Thực vật và động vật dưới đây đều rất đa dạng phong phú, Vương Nguyên không dám chạm bậy, chỉ ở xa xa chụp vài tấm ảnh, coi như là phục vụ cho chuyến du lịch lần này.
Càng vào sâu đáy biển, nhiệt độ càng xuống thấp, đồng thời ánh sáng mặt trời cũng không chiếu được đến, cho nên cậu lập tức mở đèn trên đỉnh đầu để nhìn rõ cảnh vật phía trước.

Và rồi Vương Nguyên trông thấy, một thành phố khổng lồ với kiến trúc vĩ đại đang hiện diện tại nơi này.
Hết Chương 57


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.