Phán Quyết

Chương 32: Mèo


Đọc truyện Phán Quyết FULL – Chương 32: Mèo


Trước đây từng có một bài báo nói về việc người đi thang máy bị kẹp chết, vì cửa thang máy gặp trục trặc đóng quá bất ngờ mà nạn nhân không kịp đi vào, bị thang máy cắt lìa nửa thân thể, chết không nhắm mắt.

Tử trạng của y tá Tào không kém là bao, cô ta đứng đó, nửa người trên chồng lên nửa người dưới, trông như một con búp bê sống động bị sản xuất lỗi phần eo vậy.

Máu chảy lênh láng dưới sàn, ruột gan phèo phổi cùng xương cốt đứt gãy cắm tứ tung vào da thịt, Vương Nguyên thậm chí còn trông thấy đứa con vừa mới thành hình của y tá Tào, nó cuộn tròn tứ chi cố bám vào cuống rốn cơ thể mẹ, toàn bộ thân thể gần như bị ép nát thành cám.

Mặt y tá Tào trắng nhợt, miệng không ngừng nôn máu, một câu cũng không nói nên lời.

Cô ta muốn nhích về phía trước, Vương Nguyên lại sợ chỉ cần cô ta động đậy một chút thôi, nửa người trên sẽ trượt khỏi nửa người dưới rồi rơi ầm xuống đất, máu thịt be bét văng tung toé tứ phía.
Như thế này thì làm sao mà nói chuyện được.

Y tá Tào cũng biết thế, khập khiễng giơ tay chỉ vào khoa bỏng, nơi vẫn còn một số bệnh nhân đang nằm nghỉ.

Sau cái chết của y tá Tào và bác sĩ Lâm, hầu như không còn ai dám manh động biểu tình làm loạn trong khu vực khoa bỏng nữa, cũng không có người nào để người nhà mình nằm trong cái bệnh viện này.

Nhưng Vương Nguyên lại trông thấy trên giường bệnh đều có không ít dáng người nằm, cậu đoán đại khái đây là.

.

.linh hồn của những người đã chết ở đó.
Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên nhìn vào trong phòng bệnh, cửa kính trong suốt giúp bọn họ phát hiện khá nhiều thứ quái dị.

Tất cả bọn họ đều có màu đen kịt, mùi thịt cháy khét và mỡ tanh bị thiêu đốt lẩn quẩn trong không khí khiến người ta buồn nôn.

Cho dù đã chết rồi, bọn họ vẫn không ngừng lăn lộn, rên rỉ kêu đau, cả một dàn người nằm xếp hàng dài nỉ non âm ỉ, như là bản giao hưởng âm hồn vọng tới từ bãi tha ma.
Vương Nguyên nghĩ, bọn họ nhất định đã bị đốt chết.

“Cái gì vậy.

.

.?” Vương Tuấn Khải nhịn không được thốt lên, Vương Nguyên tò mò nhìn theo ánh mắt mắt, thấy được một cụ già đã quá lục tuần, đang ôm cái bụng bị phanh mở của mình mà thống khổ kêu gào.


Mí mặt cậu giật giật, cậu phát hiện được, trong ổ bụng đối phương không hề có gì cả.

Trống rỗng.
“Đây, chuyện này là thế nào.

.

.?” Cậu nhịn không được bật thốt, kinh hãi quan sát những người khác, bọn họ đa số đều là người cao tuổi, có mập có gầy, nam nữ khác nhau, nhưng đều có một điểm chung duy nhất chính là ít nhiều đều thiếu một cơ quan nội tạng.
Có người thiếu tim, thiếu phổi, có kẻ thiếu gan thiếu thận, giống như những nội tạng đó đều đã bị người khác cố ý lấy đi.
Y tá Tào vẫn còn đó, lần này Vương Nguyên có thể nhìn ra được cô ta đang khóc, nhưng nước chảy ra từ hốc mắt đều là máu, như một hình thức chuộc tội, lại là tố cáo một sự thật vô hình.
“Là có ai giết người, đánh cắp nội tạng rồi hoả thiêu thi thể?” Vương Nguyên sững sờ: “Nhưng một thi thể người lớn như vậy làm sao có thể hoả thiêu mà không bị ai phát hiện?”
“Cậu đã quên nơi này là đâu?” Vương Tuấn Khải nhắc nhở: “Chỉ cần bác sĩ nói bệnh nhân đã không còn biện pháp cứu chữa, ai sẽ quan tâm người ta chết đi như thế nào?”
Vương Nguyên không cho là đúng: “Nhưng họ có thân nhân, có người nhà, chẳng lẽ người nhà không chú ý đến tình trạng bệnh tật của bọn họ ư? Sau khi họ chết, người nhà không mai về an táng ư?”
“Phải, thân nhân quả thật sẽ chú ý, nhưng nếu họ không có thân nhân thì sao?”
Vương Nguyên sửng sốt: “Không có thân nhân?”
“Hung thủ lựa chọn những người lớn tuổi neo đơn thân thể còn chưa hoàn toàn tàn lụi, bằng cách nào đó khiến cho bọn họ nhập viện, trong quá trình điều trị bí mật giết rồi cướp nội tạng, thiêu cháy thi thể rồi giấu nhẹm chuyện này xuống.

Nếu bị phát hiện chữa bệnh chết người, cùng lắm là ngồi tù vài chục năm, nhưng nếu làm ăn trót lọt, số tiền kiếm được so với trúng xổ số nhiều hơn gấp bội.” Vương Tuấn Khải nhếch miệng: “Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của tôi, dù sao trong lịch sử hình thành loài người, không phải chưa từng xảy ra chuyện tương tự.”
Vốn là Vương Tuấn Khải muốn chiêu hồn bác sĩ Lâm nên điều tra tường tận, nhưng không tìm thấy hồn phách anh ta.

Hai người bọn họ đành đổi cách, chạy đến phòng hồ sơ xem xét, quả thật chứng thực được không ít suy đoán của Vương Tuấn Khải.
Những người già nhập viện trong vòng từ năm 2176 cho đến hiện tại đa số đều chỉ còn một mình, cũng có người bối cảnh không tệ, nhưng con cháu ở nước ngoài hoặc đã không còn liên lạc với bệnh nhân một thời gian rất dài, cho nên bọn họ trở thành mục tiêu của hung thủ.

Người tuổi già sức yếu, phần lớn đều nhập viện vì bệnh đau nhức xương khớp, suy gan tiểu đường, chỉ có một số ít người vì bị bỏng mà vào đây, nghe đâu là do gặp phải một sự cố cháy nổ diện rộng.
“Năm 2184, một toà nhà cao ốc phát nổ lớn, phá hỏng toàn bộ tầng lầu, chết sáu người, bốn người bị thương, sau khi đưa vào bệnh viện có ba người đã tử vong, chỉ còn lại một người đàn ông may mắn thoát chết, ông ta.

.

.tên là Nghiên Vĩ.”
Trở về hiện thực, Vương Nguyên tra internet, ngây người mất một lúc lâu: “Nghiên Vĩ là cha ruột Nghiên Hà.”
Cậu click đến tấm ảnh được đăng trên mạng, Nghiên Vĩ cũng được tính là doanh nhân thành đạt, mở rất nhiều gara xe hơi, thường thường được nêu tên trong các bảng xếp hạng phú hào quốc gia, muốn tìm thông tin ông ta rất dễ.

Vương Tuấn Khải liếc mắt một cái: “Phẫu thuật thẩm mỹ.”

Nghiên Vĩ đã từng phẫu thuật thẩm mỹ.
Vương Nguyên vẻ mặt kỳ quái: “Nghiên Vĩ thoát chết khỏi đám cháy, thương tật không rõ, có thể là do lửa lan đến mặt nên phẫu thuật.

.

.Từ từ, ánh mắt của người đàn ông này.

.

.”
Cậu như bắt được trọng điểm, vội vàng tìm tên bệnh viện trung tâm thành phố trên internet, chẳng mất bao nhiêu thời gian mà tìm thấy lịch sử hình thành của bệnh viện, đồng thời cũng biết được những viện trưởng tiền nhiệm là ai.
“Đào Vận?”
Kia đúng là vị viện trưởng mà bọn họ gặp ở bệnh viện năm 2185, người đã giết chết bác sĩ Lâm.
“Đào Vận, Nghiên Vĩ,.

.

.” Vương Nguyên đem hai tấm ảnh ra so sánh, kinh ngạc: “Mắt thật giống, có phải là anh em hay không?!”
“Nghiên Vĩ là nhà giàu mới nổi đi từ quê lên thành thị, vốn là không rõ lí lịch.” Vương Tuấn Khải lắc đầu: “Nhưng tuyệt đối không có anh em.”
Vương Nguyên mặc dù không biết tại sao hắn chắc chắn như vậy, lại vô cùng tin tưởng hắn: “Như vậy chỉ có một khả năng, Nghiên Vĩ vốn đã chết trong đám cháy, mà Đào Vận sau khi giết bác sĩ Lâm đã chạy khỏi bệnh viện, cố tình phẫu thuật thẩm mỹ để trở thành Nghiên Vĩ.”
Cậu nghĩ nghĩ, lại lắc đầu: “Cũng không đúng lắm nha, cứ cho là Đào Vận làm như thế, nhưng đám cháy xảy ra trước, ông ta giết người sau, nếu đã công bố trong số bốn người nhập viện có một mình Nghiên Vĩ sống, ông ta làm sao đảm bảo sự hiện diện của Nghiên Vĩ trước khi bản thân quyết định giả mạo?”
“Vậy thì chỉ có một trường hợp, Đào Vận giết chết Nghiên Vĩ rồi chiếm lấy thân phận của Nghiên Vĩ.”
Vương Nguyên khó hiểu: “Vì sao Đào Vận phải làm như thế? Để chạy tội? Sự việc xảy ra trùng hợp thế kia cảnh sát không nghi ngờ ư?”
Vương Nguyên rất thắc mắc, song khi tập hợp manh mối lại, cậu nghĩ đến một khả năng: Đào Vận đã tính cho mình con đường lui từ trước, không giết Nghiên Vĩ cũng sẽ giết kẻ khác để thế thân thoát tội.

Nhưng tại sao lại là Nghiên Vĩ mà không phải người nào khác?
Chuyện của bệnh viện năm đó quả thật khiến người ta đau đầu.

Vốn là ban đầu cậu chỉ muốn giúp Vương Phục giải quyết chuyện trong nhà, không ngờ lại dẫn đến quá nhiều đầu mối bí mật.
Quan trọng nhất, Gelina tham dự vai gì trong vụ này? Những chuyện trên dường như hoàn toàn không dính líu gì đến cô ta.
Đáng tiếc Tôn Đình bị sét đánh chết, nếu không bọn họ đã có cơ hội tiếp cận chân tướng gần hơn.
Vương Tuấn Khải bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Vụ cháy năm đó tại sao phát sinh?”

“Nổ gas.

Ba người chết tại hiện trường đó đang làm việc trong phòng bếp nên không tránh khỏi thảm trạng thi thể nổ tung.

Bởi vì có quá nhiều vụn thịt tại hiện trường mà cảnh sát không thể xác định có tổng cộng bao nhiêu người chết, chỉ là tra xét số người còn lại, loại trừ ra mới biết là có ba người.”
Vương Nguyên cào tóc: “Sau vụ đó hệ thống quản lí công tác an ninh cháy nổ của toà nhà ấy bị khiển trách nặng nề.

Quản lí chính từng khai, hệ thống an ninh của bọn họ tuyệt đối an toàn, chắc chắn có người động tay động chân phá hoại mới gây nên cơ sự.

Khi cảnh sát kiểm tra camera lại không tra được gì, giống như có người cố ý làm hỏng đoạn ghi hình đó vậy, manh mối đến đây là bế tắc, người nhà nạn nhân không cam lòng nên đệ đơn kiện lên toà án, cuối cùng chủ quản toà nhà phải bồi thường tất cả, quản lí cũng ngồi tù vài chục năm rồi biến mất tăm.”
Vương Tuấn Khải bấm đốt tay, nheo mắt: “Đã chết vì bệnh tật, vẫn còn chưa siêu thoát.”
Vương Nguyên rùng mình, biết hắn muốn gọi quản lí kia lên hỏi chuyện, liền ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Vương Tuấn Khải nói cậu không nên tiếp xúc với âm khí quá nhiều, bình thường ngay cả Lục Cẩm cũng hạn chế đối mặt với cậu, cũng không biết có phải là do linh hồn cậu và thân thể này không khớp với nhau hay không.
Vương Nguyên đi xuống cửa tiệm, mấy ngày nay cậu chạy ở bên ngoài, toàn bộ cửa tiệm đều do Cốc Vũ toạ trấn.

Cốc Vũ cũng biết cậu bận nên không chủ động đi tìm, chỉ khi có việc cần có chủ tiệm ra mặt mới phải kéo cái mặt dài thuỗng ra đi quấy rầy Vương Nguyên.

Ví dụ như bây giờ, Cốc Vũ y đang rất khó chịu, bởi vì sao? Đám cảnh sát kia vẫn chưa chịu tha cho Vương Nguyên! Bám dai như đỉa!
Trình Chính giả vờ đứng chọn thuốc lá, sau khi cầm dăm ba hộp lên tỏ vẻ không ưng ý thì thấy Vương Nguyên cuối cùng cũng lộ mặt, hai mắt sáng lên, tự cho là kín đáo quan sát Vương Nguyên.

Theo lý mà nói, những thông tin mâu thuẫn của cậu đã đủ cơ sở khiến cảnh sát tạm giam cậu, nhưng Trình Chính nhìn thấy Vương Tuấn Khải có giao tình không cạn với cậu, liền chần chừ.
Hắn biết, Vương Tuấn Khải sẽ không bao giờ giao du với kẻ giết người.

Trình Chính ngứa ngáy ngọ nguậy, thực sự rất muốn tiếp cận Vương Nguyên lần nữa!
Dựa theo những gì bọn họ tra được, Vương Nguyên vốn không phải tên là Vương Nguyên, xuất thân từ phố tây, đầu óc có chút vấn đề, bình thường vẫn luôn nhận trợ cấp xã hội sống qua ngày.

Chỉ bắt đầu từ hai tháng nay, cậu ta đột nhiên đổi tính thành một người hoàn toàn khác, không biết đối nhân xử thế ra sao, nhưng ít nhất trông Vương Nguyên không giống kẻ có bệnh tâm thần.

Trình Chính rất rầu, Vương Nguyên nếu quả thật có bệnh tâm thần, thì rất khó để kết tội hành vi giết người của cậu, cho nên hắn cố tình tới đây lượn vài vòng xem cậu có bệnh hay không, giám định xong, Vương Nguyên tỉnh táo vô cùng.
Nhưng cũng không giống kẻ sẽ giết người.
Trình Chính còn đang đau đầu không biết nên làm thế nào dụ Vương Nguyên khai thật, một người hấp tấp lao vào cửa tiệm, vừa thở hồng hộc vừa nói: “Mẹ của Vương Phục gặp chuyện rồi!!”
Vương Nguyên biến sắc, chẳng chờ nói một tiếng với ai đã theo đối phương đến bệnh viện.

Trình Chính sững sờ, lập tức đuổi theo.
Mẹ Vương Phục là người thực vật, nằm trong phòng săn sóc đặc biệt, bình thường được cho ăn xong sẽ ngủ, nhưng hôm nay bà chẳng những không ăn mà còn phát bệnh, liên tục trợn mắt trừng trừng nhìn vào một góc giường, vẻ mặt khủng hoảng vô cùng.
Vương Phục tưởng mẹ mình hồi phục, mừng rỡ cực kỳ, nhưng sau khi anh ta trông thấy cảnh tượng kỳ dị đó, cả người như là bị tạt một chậu nước lạnh.


Mẹ anh ta bắt đầu run rẩy dữ dội như có ai đó bóp cổ bà ta, trợn trắng mắt, sau cùng không đợi được Vương Phục chạy vào đã tắt thở.
Bà ta chết.
Khương Ân đưa Vương Nguyên đến nơi, là lúc băng ca đẩy người phụ nữ giãy dụa nhiều năm giữa lằn ranh sống chết kia xuống nhà xác.

Cậu chỉ kịp liếc mắt nhìn, trông thấy một đôi mắt đỏ tươi ló ra dưới tấm vải trắng, sống lưng cậu lạnh toát.
Một con mèo im lặng ngồi bên thi thể, trên người nó đầy vết đâm chém, chỉ có máu thịt không có da lông, làm cho cậu liên tưởng đến con mèo đã chết của gia đình họ Vương.
Vương Nguyên đột nhiên cảm thấy choáng váng.

Cậu vịn tường đứng vững, đầu óc mờ mịt.

Cậu sống trong nhà họ Vương ngần ấy năm, nhưng chưa từng trông thấy con mèo đó.
Đúng là vậy.

.

.sao? Cậu có nhớ nhầm không?
Đúng là không có con mèo nào sao?
Một bàn tay bắt lấy góc áo Vương Nguyên.

Vương Phục thẫn thờ quỳ dưới sàn, nhìn chằm chằm vào cậu: “Mẹ tôi chết.”
Vương Nguyên nhíu mày, còn chưa thoát khỏi cảm giác máu rút khỏi não quá nhanh.

“Mẹ tôi chết rồi.” Anh ta thều thào: “Các người còn chưa tìm được hung thủ.”
Vương Phục chẳng có dũng khí xuống nhà xác nhìn mẹ mình lần cuối.

Khương Ân phải đưa anh ta về nhà, Vương Nguyên nói cậu cần ở lại bệnh viện, cậu muốn thử.

.

.câu thông cùng con mèo kia, có lẽ sẽ biết được gì đó.

Mẹ của Vương Phục đối với cậu không có tình cảm gì, cậu trước kia là cái gai trong mắt người nhà họ Vương, ngay cả Ngô Nhược Vân cũng không muốn quan tâm cậu, cậu không cảm thấy đau xót khi ai đó chết cũng là chuyện dễ hiểu.

Nhưng cậu vẫn chưa hỏi được rốt cuộc là ai gửi địa chỉ nhà cũ của thân thể này cho Vương Phục, cậu không thể bứt ra khỏi chuyện này, cậu cấp thiết cần phải tra ra chân tướng.

Vương Nguyên đi theo chiếc băng ca kia, đến nhà xác lạnh băng.
Hết Chương 31


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.