Đọc truyện Phán Quyết FULL – Chương 12: Lẩu
Chuyện trước cửa cửa hàng tiện lợi 24h mới khai trương xuất hiện một thi thể nát bươm như thịt băm nhanh chóng náo động khắp khu dân cư.
Lời sấm truyền của Cốc Vũ ứng nghiệm ngay tức thì, cửa hàng đúng là trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm, nhưng nào ai muốn nổi tiếng bằng hình thức này! Vương Nguyên ưu sầu ra khỏi cảnh cục sau khi lấy lời khai, ưu sầu nghĩ đến tương lai hắc ám.
Cốc Vũ ở bên cạnh lạc quan giải toả giúp cậu, cầm quạt giấy phành phạch phành phạch phe phẩy bên cạnh Vương Nguyên: “Sáng nay tôi thấy cửa hàng của chúng ta lên báo rồi! Cậu thấy sao? Có hào hứng không? Phấn khích không? Sắp nổi tiếng! Sẽ có nhiều người tìm đến mua hàng!”
Trong đầu Vương Nguyên vẫn còn nguyên in hình ảnh người nọ trợn trừng hai mắt, thảm trạng khủng bố: “.
.
.”
Cậu ủ rũ nói: “Tôi rất buồn.” Ngày đầu tiên khai trương đã đụng phải người chết, bảo bảo trong lòng khổ.
Cốc Vũ không lí giải được tâm tình chìm chìm của cậu, nhưng cũng quan tâm vỗ vai an ủi: “Đừng lo lắng quá, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, xảy ra sự việc này âu cũng là nghiệp lực của cậu.”
Vương Nguyên vô lực nhìn y: “.
.
.” Nhân loại không ai an ủi người khác như thế cả!
Cũng may trước cửa hàng không phải thực sự có nhiều người tò mò đến xem như trong tưởng tượng, người thì vẫn có nhưng chỉ dám thập thò trong góc khuất, dùng ánh mắt ngạc nhiên đánh giá Vương Nguyên, tuy không ảnh hưởng nhiều đến cậu nhưng vẫn làm cho cậu gai sống lưng không ngừng.
Cốc Vũ đảm nhiệm chức vụ thủ hộ thần, cầm vỉ đập ruồi ra trước cửa vẫy phong long, rốt cuộc cũng đuổi được đám người hiếu kỳ kia đi.
Người chết là nam, hai mươi sáu tuổi, làm nghề bán bảo hiểm, đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội mua bảo hiểm cho bản thân đã vong mạng.
Cảnh sát tra được nơi ở của hắn không ổn định, căn hộ ở chung cư bên cạnh cửa hàng của Vương Nguyên chỉ là một trong những chỗ dừng chân tạm thời của hắn.
Nghe đâu bình thường sinh hoạt của người này rất gò bó, cá tính thiên về tự bế, rất ít bạn bè, có giao du thì cũng là khách hàng cũ và đối tác làm ăn.
“Công ty không chịu ra bảo hiểm toàn phần, chỉ lo chi phí mai táng cho hắn rồi bỏ đó.” Cốc Vũ rảnh quá sinh đa tâm, bắt đầu huyên thuyên về người chết góp phần tăng cường danh tiếng cho cửa hàng: “Tôi mà là hắn hả, tôi nhất định sẽ hiện hồn về doạ lão tổng của công ty một phen, cho lão biết thế nào là quỵt nợ người vô sản, hằng ngày lén lút bỏ thuốc xổ vào đồ ăn của lão, hất tung quần áo trong tủ lão lên, chọc thủng bao cao su lão mang theo bên người, hach tài khoản ngân hàng khiến lão sống không được chết không xong, đi khách sạn bao gái cũng không có cái quần mặc về!”
Không biết là bị thái độ thản nhiên của Cốc Vũ lây nhiễm hay là phương thức chửi bới của y chân thật quá, nhịn không được bật cười, tâm tình nặng nề trong lòng của tản đi phân nửa.
Cốc Vũ vẫn còn nhiệt tình dè bỉu: “Con thỏ bị chọc quá đáng còn biết cắn người, sinh vật họ linh trưởng trí tuệ ba con số mà để cho đồng loại chèn ép đến nỗi không thể ngóc đầu lên được thì đúng là quá thảm.”
“Vì mưu sinh, con người còn có thể chọn cách nào đây.” Vương Nguyên thở dài.
Thế giới này vốn là mạnh được yếu thua, xót thương chỉ có thể dành cho kẻ không thể điều khiển vận mệnh chính mình.
“Ai.
.
.” Cốc Vũ cũng biết vậy, buồn rầu đi lau cửa kính, phát hiện ở bên ngoài vỉa hè có một người đàn ông đang đứng ngơ ngác, bèn ló đầu ra hỏi: “Anh đẹp trai gì đó ơi? Anh làm rơi mất bạn trai này!”
Người nọ sửng sốt một chút, ngại ngùng gãi đầu: “A, vậy cậu có muốn tôi nhặt lại không?”
Vương Nguyên thề có trời đất chứng giám, cậu hiểu được lời của người đàn ông này, hắn ta hoàn toàn chỉ là xuất phát từ thật lòng đáp trả chứ không hề có ý trêu ghẹo gì, thật sự, nếu không phải da mặt hắn xám ngoét như bầu trời hiện tại thì Vương Nguyên cam đoan mình có thể thấy được hai rặng mây đỏ ửng trên má hắn.
Người đàn ông lạ mặt cũng rất xấu hổ, gió bên ngoài quá lớn, hắn chịu không nổi liền thuận theo lời mời của Cốc Vũ đi vào cửa hàng, vừa đi vừa giải thích: “Tôi không hiểu sao mình lại có mặt ở đây, vốn là tôi đang ở trong nhà, chớp mắt một cái, lại thấy mình đứng trước cửa hàng rồi.
.
.”
Cốc Vũ gật gù đồng tình: “Mộng du đó mà, tôi hiểu.”
Người nọ ngượng ngùng: “Thật ngại quá, làm phiền hai người rồi.”
Cốc Vũ: “Nhà anh ở gần đây sao? Ở khu trọ nào vậy? Tôi hình như chưa từng thấy qua anh.”
Vương Nguyên im lặng: “.
.
.” Tên sứa lả lơi này mới đến đây hôm qua mà, đúng chứ?
“Tôi thuê một căn phòng ở chung cư bên cạnh.” Hắn chỉ chỉ bên tay trái, vừa lúc đó gió bên ngoài cũng đã dịu bớt, hắn bèn cười nói: “Có dịp mời hai người đến làm khách!”
Cốc Vũ rất sáng khoái đáp ứng: “Được thôi!”
Sau đó Vương Nguyên trơ mắt nhìn người đàn ông đi ra khỏi cửa hàng.
Cốc Vũ che miệng nói: “Hắn sẽ quay lại đây thôi, nhanh lắm.”
Vương Nguyên cũng cho là vậy.
Mười lăm phút sau, người nọ quả thật đã quay lại cửa hàng, vẻ mặt so với ban đầu còn ngốc trệ hơn, dường như đã chịu phải đả kích không nhỏ.
Đối phương vừa vào cửa cơ hồ là thảm thiết nhào tới túm chặt lấy áo Cốc Vũ, hoảng hốt hoang mang: “Cậu nhìn thấy tôi đúng không? Cậu vẫn nhìn thấy tôi đúng không?!”
Không chờ Cốc Vũ phản ứng gì, hắn ta ngồi thụp xuống ôm đầu suy sụp, run rẩy khẩn thiết rên rỉ: “Tại sao bọn họ không nhìn thấy tôi? Tại sao bọn họ không trả lời tôi? Tôi không vào được nhà mình.
.
.! Tôi không vào được nữa.
.
.Chẳng lẽ tôi không còn sống? Tôi đã chết rồi hay sao.
.
.?”
Cốc Vũ ngồi xổm theo vỗ vai hắn ta: “Đừng buồn, ít nhất anh còn biết rằng mình chết rồi.”
Vương Nguyên: “.
.
.” Một tên Vương Tuấn Khải một tên Cốc Vũ, phong cách nói chuyện khéo léo đến độ người khác muốn thổ huyết.
Người đàn ông nghe y nói xong, khóc rống lên hồi lâu mới thẫn thờ ngồi bệt xuống sàn nhà, ngây ngẩn không biết đang suy nghĩ cái gì.
Vương Nguyên thấy hết thảy toàn bộ hành động của người nọ, thầm nghĩ, đây mới là phản ứng của người bình thường khi biết mình chết, ai giống như cậu bình tĩnh tới phát lạnh, ngay cả việc sống lại trên cơ thể người khác cũng dễ dàng tiếp thu.
Cậu cúi đầu thở dài, bỏ đi một cuộc đời cũ là chuyện tốt, đáng lẽ ra cậu không nên phiền não.
Dùng một thân phận mới để bắt đầu lại từ những bước đầu tiên, đây là kết quả là cậu không bao giờ ngờ tới.
Người đàn ông kia tên là Lục Cẩm, thích màu tím, yêu trứng ốp la, ngày mùa đông thường rúc trong chăn chơi game sinh tồn, còn có chút tật xấu là mỗi khi căng thẳng hồi hộp chuẩn bị nói dối sẽ nói lắp.
Cốc Vũ thấy hắn không giống như lời hàng xóm khai với cảnh sát, rất là hứng thú với hắn ta, cả một buổi chiều ngồi xoay quanh trò chuyện với hắn.
Lục Cẩm đúng là có hơi tự bế, nhưng không phải vì hắn ta mắc chứng trầm cảm anti-social mà là hắn không am hiểu tiếp chuyện như thế nào, thường xuyên ngại ngùng im lặng, thành ra bị người khác nhầm là quan hệ xã hội không tốt.
Lục Cẩm bán bảo hiểm đến nay đã là năm thứ sáu, lương bổng vừa đủ cho một người dè xẻn sinh hoạt, cũng không biết với cá tính dễ bị tắt tịt chủ đề nói chuyện như hắn ta làm sao lại có ước mơ đảm nhiệm ngành dịch vụ bảo hiểm.
“Vì đam mê.” Cốc Vũ quả quyết như thế, trước trạng thái cảm xúc không mấy ổn định của Lục Cẩm, y trở thành người tri kỉ truyền kiếp thân quen lạ lùng, cũng khai thác thành công cái chết của Lục Cẩm.
Lục Cẩm đến tận bây giờ mới biết mình là ma, kinh sợ hồi lâu, cũng muốn đến trước gương soi rọi một phen nhưng không dám nhìn đến nguyên hình máu me nát bét của bản thân.
Hắn ta nói mình không nhớ gì cả, hình ảnh cuối cùng trước khi còn ý thức khống chế thân thể chính là đang đứng trong phòng tắm, đột nhiên nhoáng lên một cái, sau đó hắn trông thấy Vương Nguyên cùng Cốc Vũ.
“Thật ra mấy ngày nay tôi cảm giác không khoẻ lắm.” Lục Cẩm sờ sờ gương mặt mình, xác định nó vẫn còn trơn tru bình thường mới thở phào: “Cụ thể là một tuần gần đây, thường xuyên nằm mơ thấy đầu lìa khỏi cổ.”
Danh từ đầu hiện tại rất nhạy cảm đối với Vương Nguyên, cậu trong lòng có suy đoán, lại nghe Lục Cẩm nói tiếp: “Phòng chỉ có một mình tôi, nhưng khi tôi mơ màng thiếp đi, thường có cảm giác ai đó đứng bên cửa sổ nhìn mình.
Có một lần tôi tăng ca về muộn, quá mệt mỏi nên không chú ý gài chốt cửa ban công, nửa đêm gió thổi cửa đẩy vào, tôi bị lạnh quá mới lồm cồm bò dậy, vừa lúc trông thấy một người đang đứng ở ban công, chuẩn bị bước chân vào nhà mình.”
Khi ấy Lục Cẩm nghĩ là mình hoa mắt, bèn nhấp nháy mấy cái lấy tinh thần nhìn lại thì làm gì còn ai ở đó nữa.
“Giờ nghĩ lại, nhà tôi ở tầng chín, ở độ cao đó ai có thể bày trò trêu đùa?” Lục Cẩm thành ma vẫn run lập cập, sắc mặt xám xịt nổi lên một tầng đen đúa, Cốc Vũ vừa nhìn thấy lập tức đập vào lưng hắn một cái, hắn mới hoảng hốt sực tỉnh, màu đen cũng dần dần rút đi.
“Anh không vào được phòng mình, rất có thể là do ai đó cố ý dán bùa trừ tà ngăn cản anh vào.” Cốc Vũ suy đoán: “Đợi Vương Tuấn Khải trở về, hỏi hắn một chút.”
Tối hôm đó, cửa hàng Vương Nguyên nghênh đón một vài khách hàng quảng giao đến làm quen, những người này mua khá nhiều đồ, còn đặt hàng riêng, Vương Nguyên trao đổi số di động và địa chỉ xong liền hẹn ngày tốt nào đó sẽ mời bọn họ ăn cơm.
Cậu cố ý mua lẩu chiêu đãi Cốc Vũ, dựa theo hình thức cúng kiến phân phát cho Lục Cẩm một bát, ba kẻ rảnh rỗi xì xụp ăn lẩu chờ Vương Tuấn Khải về.
Nhưng Vương Tuấn Khải còn chưa về, trước cửa âm phong từng trận, cát bụi bay tứ tung.
Ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một bóng đen cuộn lại thành hình quả cầu, không rõ tứ chi mặt mũi, đen thùi khiến người ta có ảo giác bất kỳ ánh sáng nào cũng không xuyên thấu qua được nó.
Rõ ràng nó không có ngũ quan thực thể, Vương Nguyên lại có thể cảm giác được nó đang nhìn vào trong cửa hàng, cụ thể là nhìn chằm chằm cậu, sau đó là tới Lục Cẩm, tuyệt nhiên không đả động gì đến Cốc Vũ.
Kinh nghiệm nhiều ngày cho Vương Nguyên biết sinh vật này không tầm thường, không sợ người càng không sợ sứa, còn đang chăm chú quan sát giống như chuẩn bị tiến vào cửa hàng.
Vương Nguyên run lên, làm rơi thìa múc lẩu vào trong nồi.
Cốc Vũ cũng trông thấy thứ đó, túm cổ áo Lục Cẩm lôi vào gian hàng trong, cùng Vương Nguyên sánh vai đứng: “Đó là thực linh quỷ, thường thường vẫn sống trong rừng rậm, chuyên môn ăn linh hồn người chết lang thang yếu ớt.
Cậu là người bình thường, đừng sợ, nó sẽ không làm hại cậu.”
Vương Nguyên nghe được lời này, vô thức hỏi: “Nó sẽ ăn những dạng linh hồn gì?”
“Vô gia cư, không thân thích, bị mấ ký ức, hoặc là chết mà không rõ nguyên nhân tại sao mình chết.”
Chết mà không rõ nguyên nhân tại sao mình chết là một câu nói có nhiều tầng nghĩa, có thể là vong linh không biết bản thân mình chết bằng cách nào, bị tai nạn hay bị ám hại, tận số hay hết phúc đức; cũng có thể là đề cập đến chuyện biết mình chết bằng cách nào, nhưng không biết nguyên nhân gì dẫn đến cái chết đó.
Giống như cậu.
Lục Cẩm đây lúc này rơi vào cả hai trường hợp, quả thật xứng chức đùi gà thơm treo lơ lửng trước mặt thực linh quỷ.
Lục Cẩm thân là nhân vật chính, lại không có bàn tay vàng, không có hộ pháp bảo vệ, lo lắng nấp trong cửa tiệm, lắp bắp nói: “Nếu, nếu là liên luỵ đến hai người, tôi có thể, có thể, ra, ra, ra ngoài.
.
.”
Cốc Vũ nhét hắn ta vào lại: “Đừng làm rộn, ở yên đó, nó không vào đây được, anh cứ bình tĩnh.”
Vương Nguyên không đoán được sứa con có trò gì chống lại thực linh quỷ đang ra sức cạp cắn cửa kính kia, tò mò nhìn y: “Thứ này trị thế nào?”
Cốc Vũ vui vẻ nói: “Tôi nào biết!”
Vương Nguyên: “.
.
.” Top 1 đồng đội gây khó khăn trong việc lấy lại niềm tin.
Vương Nguyên hít sâu một hơi, chà xát lòng bàn tay, đang định triệu hồi Vương Tuấn Khải bằng hình thức hết sức là ấu trĩ nào đó, liền thấy một tia chớp nhoáng lên, thực linh quỷ đã không còn cái bóng.
.
.
Trễ một chút sau, Vương Tuấn Khải rốt cuộc tới, Vương Nguyên vì giảm bớt sợ hãi và hoang mang nên rủ hai người còn lại kiểm kê hàng hoá ngân sách, dường như đã quên Lục Cẩm là ma mới chết, Cốc Vũ là một con sứa không có học vấn.
Có điều nhắc đến tương lai, cậu vẫn rất phấn chấn, nhiệt tình tính toán:
“Bốn thùng nước khoáng, sáu thùng mì ăn liền, mười bao khoai tây, hai mươi lon bia, còn có thực phẩm đông lạnh và hải sản khô.
.
.Đơn hàng của chúng ta thật nhiều! Cứ với đà phát triển này, cửa hàng nhất định sẽ phát quang dương đại, chân chính bước vào làm ăn!!”
Nhìn Vương Nguyên phấn khởi trù tính kế hoạch làm giàu, Cốc Vũ rất vừa lòng, vênh váo tự đắc nhìn Vương Tuấn Khải với vẻ khiêu khích: “Viên ngọc quý mà để ra ngoài sáng sẽ càng sáng bóng a, nhưng cẩn thận có kẻ để mắt đến.”
Vương Tuấn Khải thừa biết y ám chỉ cái gì, hiếm có khi không cáu kỉnh quát lại, chỉ cười lạnh hút hút hai cái: “Bọn họ có lẩu của viên ngọc quý làm cho ăn không? Không có! Không có lẩu ăn còn đòi tranh người với ông đây, nằm mơ tới thoái hoá trí tuệ, đương trường thiểu năng rồi à!!!”
Cốc Vũ sà tới muốn giành mì, bị Vương Tuấn Khải một cước đá dính vách tường, suýt trào nước biển.
Vương Tuấn Khải đại gia vừa ăn vừa đánh giá Lục Cẩm, không biết là do tướng tinh khí tràng của hắn quá bá đạo hay là cố ý uy hiếp Lục Cẩm, người nọ run lẩy bẩy cố gắng đứng vững, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Cốc Vũ cùng Vương Nguyên.
“Số mệnh của anh vẫn chưa tận, vốn là không thể chết vào lúc này.” Vương Tuấn Khải chùi mép, ném khăn giấy vào túi áo Vương Nguyên: “Có kẻ ám hại anh, cố ý cướp đoạt tuổi thọ cho nên anh mới phải chết uất ức như vậy.”
Thấy Lục Cẩm muốn nói lại thôi, Vương Tuấn Khải mất kiên nhẫn vỗ bàn: “Nói!!”
Hắn quá đanh thép, Lục Cẩm giật bắn lên, lại bắt đầu trào nước mắt nước mũi: “Tôi vẫn chưa muốn chết.
.
.”
“Bây giờ nói lời này có ích gì? Sao không thông minh mà ngẫm lại xem mình có thù oán với kẻ nào, có xúc phạm đến ai, có vô tình làm cái gì khiến người ta phật lòng hay không?!”
“Tôi làm nghề dịch vụ, cạnh tranh gây chiến làm mất lòng nhau là không thể thiếu.
.
.” Trải qua hai tràng quát tháo, Lục Cẩm nhận ra khi đối mặt với vị này cần dũng cảm lớn tiếng, đau khổ nói to: “Nhưng tôi dám lấy hai mươi sáu năm trinh tiết ra thề, tôi tuyệt đối không hề hại ai!!!!!”
Vương Nguyên: “.
.
.”
Cốc Vũ: “Chà.
.
.”
Vương Tuấn Khải: “Ai cần anh lấy trinh tiết ra thề!! Ngu ngốc!”
Lục Cẩm vừa mới cố hết sức dũng cảm một lần, lại bị quát, xì hơi xẹp lép ủ rũ đứng một bên.
“Nếu nguyên nhân không nằm ở chỗ anh, thì là đối phương cố tình gây sự.” Vương Tuấn Khải đứng dậy phủi tay, mày nhíu chặt: “Có lý do để tìm đối phương định tội rồi sẽ dễ dàng làm việc hơn.”
Hết Chương 11