Đọc truyện Phán Quan – Chương 122: Ngoại Truyện 5
Độ sát thương của việc “Tiểu sư đệ thoắt cái trở thành bề trên” không lớn lắm, nhưng lực công kích thì cực mạnh.
Cũng không phải là không thể chấp nhận.
Dù sao tính tình Chung Tư rộng rãi cởi mở, vừa nghĩ thoáng lại vừa thích sự mới mẻ, trên đời này vốn chẳng có chuyện gì mà hắn không thể tiếp nhận được.
Còn Trang Dã thì chuyện gì cũng “ừ ừ ừ” nên càng không có ý kiến gì.
Bọn họ đơn giản là bị giật mình mà thôi.
Hễ là người có lương tâm phát hiện ra rồi báo động trước để giảm xóc, bọn họ cũng không đến nỗi “chết” ngay ngắn như thế này được.
***
Sau này có lần rảnh rỗi ngồi tán dóc, Bốc Ninh hỏi: Ngày đó sao lại phản ứng dữ dội như thế.
Khi đó cơ thể họ đã bình phục tương đối, có thể vào lồng như thường, hằng ngày đều luyện tập độ chính xác và ổn định.
Chung Tư ngồi trên thành đài luyện công, cặp chân dài thả đong đưa bên vách núi, hai mắt mở to, tay kẹp lá bùa ngắm vào một chiếc lá nào đó nơi núi thẳm rừng sâu.
Hắn nghe thấy câu hỏi của Bốc Ninh bèn nghĩ ngợi đáp: “Có đánh chết cũng không ngờ tới mà thôi.”
“Sư phụ là tiên, thần tiên thì làm gì có thất tình lục dục.”
“Còn sư đệ……trước giờ đệ luôn nghĩ dù tất cả mọi người trên cõi đời này lập gia đình, hắn cũng sẽ là ngoại lệ.
Có dạo đệ nghi ngờ đệ ấy nhìn người, nhìn rối, nhìn chim, nhìn hoa cỏ như nhau hết, tất cả đều xếp vào “Sinh vật sống”, trừ sư phụ.”
“Giờ ngẫm lại, đúng là trừ sư phụ ra thật.”
Hai ngón tay Chung Tư thả lỏng, lá bùa kia bay thẳng vào cánh rừng.
Hắn lắc lắc cổ tay rồi đổi sang tay trái, kẹp một lá bùa mới, ngắm một chiếc lá cách xa hơn, vừa điều chỉnh góc độ vừa nói: “Tiểu sư huynh, đệ cần được an ủi.”
Bốc Ninh: “…..”
Dựa vào kinh nghiệm phong phú trong quá khứ, anh chàng họ Chung mà nói vậy thì thường chứng tỏ hắn đang ngứa thịt.
Bốc Ninh đắn đo hỏi: “Vì sao đệ cần an ủi?”
Chung Tư quăng lá bùa thứ hai đi, lại lắc cổ tay quay đầu nói: “Vai vế của sư đệ tăng lên một cấp, đệ tụt xuống lót đáy sư môn, đây chẳng phải mặc cho mấy người bắt nạt à, đệ đương nhiên cần được an ủi rồi.”
Bốc Ninh đau đầu, đồng thời cảm thấy cái tên này không có lương tâm gì cả: “Ai bắt nạt đệ, lần nào chả do bản thân đệ trêu chọc người khác trước?”
Chung Tư không biết xấu hổ, trực tiếp bỏ qua câu này: “Nếu đã an ủi, sư huynh có thể đồng ý một yêu cầu nho nhỏ của sư đệ không.”
Hắn mô tả sự nho nhỏ bằng khoảng cách giữa hai đầu ngón tay.
Bốc Ninh linh cảm nhất định có bẫy, ngoài miệng bảo “Vậy để huynh suy nghĩ tý”, tay đã luồn vào túi áo tìm đá trận.
“Ấy ấy ấy ——” Chung Tư vừa kêu vừa đứng bật dậy bên vách đá: “Không hợp ý thì cũng đừng khởi động trận chứ.”
Hắn cười đùa tí tởn chắp tay xin tha, sau đó nói: “Hay là thế này đi, tiểu sư huynh nể mặt chơi với sư đệ nhé, kiểu huynh giỏi nhất ấy, đoán thử xem hai lá bùa đệ vừa phóng ra ngoài thì tay trái hay tay phải ném chuẩn hơn.
Nếu đoán đúng…..”
“Đệ tặng huynh một hộp đồ chơi nhỏ.” Bàn tay sau lưng Chung Tư móc từ đâu ra một hộp đá, quân cờ trong hộp óng ánh như ngọc, toả ra ánh đỏ dưới ánh mặt trời.
Hắn quơ qua trước mắt Bốc Ninh sau đó rụt về như trêu chọc.
Bốc Ninh thoáng ngạc nhiên: “Ở đâu ra thế?”
Chung Tư: “Giấu đấy.”
“Giấu từ bao giờ?”
“Từ lâu lắm rồi.”
Từ tận nghìn năm trước, khi dắt ngựa vào thành ở nơi cách núi Tùng Vân trăm dặm.
“Đệ cứ tưởng mất lâu rồi, không ngờ lại tìm được.” Chung Tư tấm tắc cảm thán.
Còn Bốc Ninh nửa ngày không nói nên lời, mãi lâu sau mới hỏi: “Nếu huynh đoán sai thì sao?”
“Vậy thì xuống núi với đệ một chuyến thôi, lần sau lại đoán tiếp.”
…..!
Bốc Ninh bẩm sinh có thể thông linh, giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy bén nhưng lại thất bại nhiều lần trước chuyện cỏn con này.
Hộp cờ đó mãi không lấy được, còn bị Chung Tư lôi đi khắp nơi.
Thấm thoắt thoi đưa, bốn mùa thay lá.
***
Thật ra không phải lúc nào họ cũng sống trên núi, đa số sống tại biệt thự đã được sửa sang của nhà họ Thẩm.
Dưới chiều không gian một ngàn năm dài đằng đẵng, thế gian thay đổi nghiêng trời lệch đất, thứ bọn họ cần phải nhận biết hay thích ứng bao la như sa mạc.
Tiếp xúc là biện pháp tốt nhất nên phần lớn thời gian là ở ngoài núi.
Người có thể làm thầy giáo cho bọn Chung Tư ở phương diện này khá nhiều, nhưng Chu Húc chắc chắn là người tích cực nhất.
Hễ cứ rảnh rỗi là thằng nhóc này lại chạy tới biệt thự nhà họ Thẩm hoặc núi Tùng Vân, kỳ nghỉ dài thì đóng đô nhiều ngày ở đấy luôn, tận tụy thức khuya dậy sớm.
Hạ Tiều cảm giác lòng nhiệt tình này khiến người ta sợ hãi, thừa dịp nghỉ trưa nào đó tóm Chu Húc lại tra khảo: “Mày yêu sâu sắc nghề giáo viên tới vậy cơ à?”
Ai dè Chu Húc trả lời rằng: “Anh không hiểu đâu, từ góc độ nhân văn thì là truyền tải tri thức, góc độ lịch sử là kéo dài văn minh, góc độ vật lý ———”
Hạ Tiều thầm nhủ ối dồi ôi còn cả góc độ vật lý nữa cơ à?
” ———- Gọi là bảo toàn năng lượng âm.” Chu Húc nói.
Hạ Tiều “à” một tiếng: “Nghĩa là gì? Mày nói anh nghe xem nào.”
Chu Húc hắng giọng bảo: “Chủ yếu là cơ thể em đã đạt tới một kiểu bảo toàn.
Anh xem, hàng ngày em ở trường bị tri thức hành hạ, năng lượng âm đều ở trên người em đúng không? Sau đó em tới đây, dùng mớ tri thức mới lạ hành hạ các lão tổ, úi chà! Năng lượng âm thoát ra ngoài rồi.”
Hạ Tiều: “…..”
Chu Húc: “Chính là kiểu bảo toàn này.”
Hạ Tiều: “….”
Chu Húc: “Tất nhiên đây là một kiểu ví von thôi.”
Hạ Tiều chết lặng nhìn nó, lát sau bảo: “Có lẽ ngài thiếu một trận đòn thật đấy.
Nghĩa trên mặt chữ, không phải ví von.”
Chu Húc lập tức tem tém lại.
Nhưng để nói một câu thật lòng, còn chuyện gì thoải mái hơn việc dạy một đám lão tổ học bính âm học giản thể, học sử dụng điện thoại máy tính nữa đây?
Làm gì có.
Hạ Tiều nghĩ ngợi nói: “May mà họ dễ tính.”
Chu Húc lập tức a dua theo: “Vâng vâng vâng, núi Tùng Vân siêu dễ tính.”
Xong ngừng chút rồi lại bổ sung: “Trừ anh của anh.”
Hạ Tiều: “…..”
Dở hơi.
Tự tay tổ sư gia nuông chiều đấy.
Mới đầu Chu Húc dạy tất tần tật mọi thứ dù nó vô dụng hay không, chỉ cần nhìn thấy thì nó quyết không bỏ qua bất cứ cơ hội làm thầy nào.
Mấy lão tổ cũng vui vẻ học hỏi, dần dần tạo thành thói quen mở miệng là hỏi.
Mãi đến một lần để tổ sư gia và ông lớn được anh nuông chiều tận mắt thấy quang cảnh dạy học…!
Lần đó Chung Tư và lão Mao tới núi Thái Nhân, Bốc Ninh dẫn đại Triệu tiểu Triệu đến vùng lân cận Mạc Hà.
Trang Dã đi theo Trần Bất Đáo và Văn Thời tới vùng duyên hải phía nam giải quyết mấy xoáy lồng mới thành hình, xong xuôi về Ninh Châu nhưng không mở cửa trận đến thẳng nhà mà dừng ở gần trạm xe, sau đó cùng nhau dạo mát.
Trang Dã rất thích ngắm nhìn phố phường muôn màu xa lạ, vô vàn khoảnh khắc trong mắt hắn đều trở nên ly kỳ mới mẻ.
Cũng chính vì điều này, Trần Bất Đáo mới bảo muốn đi bộ về nhà, nếu không với tính nhanh lẹ của Văn Thời, giờ bọn họ đã ngồi bên bàn ăn ở nhà họ Thẩm rồi.
Khi đi ngang qua một tòa nhà màu đỏ, Chu Húc chỉ vào bãi tập có hàng rào bao quanh đằng trước nói: “Lão tổ, nhìn kìa, đó là trường của tui.”
Chạng vạng cuối tuần, học sinh ngoại trú như Chu Húc vẫn chưa trở lại trường, nhưng trong sân trường vẫn rất nhộn nhịp.
Vài ánh đèn rải rác chiếu sáng trong tòa nhà, trên đường là tốp năm tốp ba học sinh đến nhà ăn hoặc về ký túc xá, bóng người chạy nhảy đầy sân tập.
Khoảng sân bóng rổ gần bọn họ nhất vừa kết thúc một trận so tài.
Có nam sinh một tay đập bóng, tay còn lại kéo vạt áo thun rộng lên lau mồ hôi trên mặt, sau đó chỉ vào nam sinh khác cách đó không xa cười nói: “Vừa nãy lão Hàn làm mất bóng của tao bao nhiêu lần! Còn giẫm cả vào chân tao, xử nó!”
Tiếp đó họ lại bắt đầu một hoạt động kỳ lạ khiến người ta hoang mang.
Lão Hàn bị chỉ mặt gọi tên gào lên “Mẹ kiếp, mày đợi đấy cho tao” rồi quay đầu bỏ chạy, ai ngờ chạy không thoát.
Hắn bị một đám nam sinh lao tới tóm cổ, hùng hổ dồn tới dưới khung bóng rổ.
Nhưng không đánh nhau, cũng không làm gì, chỉ đơn giản là dồn người, chen chúc mồ hôi đầm đìa.
Đợi một lúc không biết ai la lên, sau đó đám nam sinh kia lại hú “oh oh” như quỷ, quay đầu đẩy nam sinh ra lệnh kia vào hàng lưới sắt bao quanh sân tập, lại bắt đầu chen lấn.
Tiếp theo lại tràn về nơi thứ ba như ong vỡ tổ chen lấn đối tượng thứ ba.
….!
Dường như khá ngốc nghếch, nhưng rất vui.
Trang Dã: “?”
Trường học thì hắn hiểu, Văn Thời từng kể với hắn rồi.
Chơi bóng rổ hắn cũng biết, thậm chí Chu Húc còn từng muốn kéo bọn họ chơi một trận.
Nhưng tiết mục kỳ lạ đằng sau thì hắn không rõ lắm.
Đại sư huynh nhanh nhạy hiếu học, khiêm tốn xin chỉ dạy: “Họ làm gì vậy?”
Chu Húc định bảo trò này gọi là “thú vui ngốc nghếch tập thể”, nhưng sực nhớ vài phút trước nó vừa mới hãnh diện giới thiệu đây là trường mình, các bạn học của mình….Nó thực sự không muốn mất mặt như vậy.
Thế là nó bảo: “Đây là một nghi thức thần bí.”
Trang Dã: “Thật á?”
Chu Húc nói tiếp: “Đúng vậy, nguồn gốc đã không thể kiểm chứng được nữa, nhưng nghe nói là một kiểu biến tướng của hoạt động cúng tế nào đó.”
Trang Dã: “Ồ….”
Chu Húc cúi đầu khiêm tốn bảo: “Phương diện này tui cũng không am hiểu lắm.”
Đợi nó ngẩng đầu lên đã thấy lão tổ Trang Dã móc sổ ghi chép mang theo bên người ra nghiêm túc ghi chép như khi học tập các kỹ xảo và phương pháp ngày bé.
Thực ra có điện thoại nhưng hắn không quen dùng.
Chu Húc: “…..”
Đúng thật là một thằng dám nói, một người dám học.
Trang Dã vừa ghi chép vừa nói: “Nếu là một kiểu cúng tế, vậy chắc tiểu sư đệ sẽ biết nhỉ.”
Hắn nói rồi quay đầu về phía Văn Thời: “Sư đệ vẫn luôn thích những thứ này, sách từng đọc cũng nhiều, có biết nguồn gốc của nó không, đệ từng dùng bao giờ chưa?”
Văn Thời: “….”
Hắn cảm giác dường như mình
đã bị công kích cá nhân.
“Chu Húc.” Văn Thời nguội lạnh bảo: “Hay là tý về anh lấy dao gọt não hộ chú mày nhé.”
Đồ gian xảo Trần Bất Đáo bên cạnh bắt đầu cười, không chỉ cười mà còn nhắc nhở ai đó một câu “Chạy mau.”
Đợi Văn Thời sầm mặt nghiêng đầu lách qua Trang Dã để nhìn cái thằng ngốc Chu Húc kia, tên ngốc đó đã nhanh chân chuồn mất dạng.
….!
Hên là chạy nhanh, không thì nó đã bị dây rối quật chết rồi.
Từ đó về sau Chu Húc ngoan ngoãn hơn rất nhiều, không nói hươu nói vượn hay dạy mấy thứ vớ vẩn nữa.
Nhưng thế giới này muôn màu muôn vẻ, kể cả không ngừng học hỏi mỗi ngày thì điều mới mẻ cũng vẫn ngập tràn khắp mọi nơi.
***
Vào một hôm gần Đông chí, khi Chu Húc và Hạ Tiều đi ngang qua điểm chờ xe buýt, trông thấy bảng quảng cáo lớn ở nhà chờ xe buýt bị mấy người mặc đồ lao động tháo dỡ thay bằng một áp phích mới về bộ phim sắp được công chiếu.
Chu Húc liếc nhìn, đột nhiên vỗ trán nói: “Ơ đúng rồi, còn chưa dẫn mấy lão tổ đi xem phim 3D bao giờ này, phải tìm bộ nào hiệu ứng tốt tí, lần đầu tiên bọn họ được xem nên chắc là sẽ bị dọa với kích thích lắm đây.”
Nó tràn trề mong đợi xoa đôi bàn tay, đồng thời mở app ngay và luôn.
“Chọn rạp lớn ít người ấy, vậy vị trí mới ngon.” Hạ Tiều nhắc nhở.
“Chắc chắn rồi, chọn rạp này nhá, chúng ta là người đặt chỗ đầu tiên, tha hồ chọn vị trí.” Chu Húc sợ bị người khác giành mất chỗ nên vội vàng mua vé nhanh như chớp, thậm chí còn không thèm nhìn hết tên rạp.
Vào cái ngày tổ chức đi xem phim ấy, Ninh Châu và toàn bộ khu vực phía đông xuất hiện một đợt không khí lạnh, nhiệt độ giảm thấp.
Nhưng tinh thần hào hứng của bọn Chu Húc không hề giảm.
Bạn học Chu vô cùng phấn khởi, lên xe xuống xe cứ liến thoắng không ngừng từ 3D tới VR rồi tới kỹ thuật toàn ảnh[1], thổi phồng đến mức ba hoa chích chòe.
Chẳng những lôi kéo Chung Tư, Bốc Ninh và Trang Dã, nó còn bám rịt lấy cả Văn Thời.
[1] Toàn ảnh/ Hologram gọi là hình ảnh nổi 3 chiều, là một thuật ngữ phổ biến chỉ một bức ảnh phẳng – nhưng nhờ sự bố trí các chi tiết sao cho chúng phản xạ ánh sáng một cách thích hợp mà hình ảnh nổi lên có chiều sâu.
Văn Thời nghe nhức hết cả đầu.
Ông lớn này là do tổ sư gia đích thân chiều “hung dữ” nên không giàu lòng kiên nhẫn lắm.
Hắn nghe xong không chịu nổi nữa, mặt ghét bỏ kéo khẩu trang dưới cằm lên che mồm nó.
“Bép” một phát, thế giới trở nên yên tĩnh.
“Anh mày xem rồi, khỏi kể làm gì.” Văn Thời nói.
Chu Húc xoa gương mặt bị khẩu trang đập vào, khẽ “à” một tiếng.
Mấy giây sau lại nhảy dựng lên: “Gì cơ? Anh từng xem rồi á? 3D á?”
Văn Thời đáp “ừ”.
Chu Húc hoang mang hỏi Hạ Tiều: “Năm 95 có phim 3D rồi à?”
“….”
Ngay trước khi Văn Thời quay sang, Hạ Tiều ôm đầu Chu Húc dúi xuống đùi, tránh cho thằng ngốc này lại gợi đòn.
Nhưng Hạ Tiều cũng rất hoang mang ——–
Anh cậu từng xem phim 3D rồi hả??? Sao cậu không biết gì???
Có lẽ sự hoang mang trên mặt bọn họ quá rõ nên Trần Bất Đáo mở miệng nói: “Xem rồi, tôi lừa đi xem.”
Lão Mao vùi mình trên ghế lái buồn ngủ díp mắt bổ sung thêm: “Tôi đặt vé tận mấy lần liền.”
Hạ Tiều vẫn luôn chẳng hay biết gì chợt cảm giác cái nhà này không chứa chấp được cậu nữa rồi.
Lão Mao lại tủi thân bảo: “Tôi đây đặt vé biết bao lần, thế mà chẳng bảo dẫn tôi theo lần nào.
Dẫn đi một lần thì có sao, tôi cũng đâu ngồi sát rịt bên cạnh họ đúng không.”
Tâm lý Hạ Tiều chợt cân bằng trở lại.
Ban đầu nghe lão Mao than thở, Văn Thời vốn định bảo hay là lần sau dẫn đại bàng theo nhỉ.
Hắn huých nhẹ Trần Bất Đáo, đang sắp mở miệng thì khựng lại như bỗng nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn về phía bọn Chung Tư….!
Bốc Ninh biết chuyện tình của Văn Thời và Trần Bất Đáo nhưng xưa nay chẳng nghị luận về đời tư của người khác bao giờ, với tính cách đó, hắn chắc chắn sẽ không chủ động tám nhảm với các sư huynh đệ khác.
Nếu vậy về mặt lý luận, Chung Tư và Trang Dã chắc là chưa biết.
Nhưng khi Văn Thời ngoái đầu nhìn họ, họ không tỏ vẻ chần chờ và nghi ngờ tí nào, thay vào đó cả đám bắt đầu nghiền ngẫm cảnh đêm của thành phố bên ngoài cửa sổ.
Suy cho cùng bọn họ không dám nhìn tiểu sư đệ, cũng không dám bày trò đùa đi tìm đường chết như gọi “sư mẫu”.
Dẫu sao họ mới sống chưa được bao lâu, không muốn bị ám sát đâu.
Nhưng vẫn không ngăn nổi nụ cười càng giấu càng lộ nơi khóe mắt đầu môi.
Đỉnh đầu Văn Thời bật ra một loạt dấu hỏi, sau đó như được khai sáng, hắn quay đầu nhìn chằm chằm Chu Húc đang ngồi nghiêm chỉnh.
“…..”
Chu Húc cảm tưởng nó không xem được hết bộ phim này khi còn sống nữa rồi.
***
Đám người bước vào rạp chiếu phim trong bầu không khí vi diệu nọ, vì mỗi người đều ấp ủ suy nghĩ riêng của mình nên khi vào rạp không hề phát hiện nơi đó có vấn đề.
Có mỗi Chung Tư liếc mắt một vòng, lầu bầu: “Vắng tanh như chùa bà đanh thế.”
Lúc ấy Hạ Tiều còn trả lời rằng: “Úi, chúng ta tới sớm đó mà, lát nữa kiểu gì cũng đông, bộ phim này dạo gần đây khá hot ấy.”
Kết quả Văn Thời tìm được chỗ, khoảnh khắc đặt mông ngồi xuống ghế lập tức cảm thấy sự việc không hề đơn giản.
“Sao ghế dựa không giống đợt trước?” Hắn hỏi Trần Bất Đáo.
Trần Bất Đáo ngồi xuống bên cạnh, hiển nhiên cũng cảm nhận được sự khác biệt.
Anh lật chiếc vé trong tay nhìn một lượt, thấy đằng sau tên phim dài ngoằng kèm theo một dấu ngoặc không mấy bắt mắt, bên trong biết 4DX.
Tổ sư gia cụp mắt nhìn chốc lát, sau đó lật vé lại, vỗ vỗ Văn Thời bảo: “Đổi một bộ ghế khác mà thôi, có thể mát xa, còn lại vẫn giống thế, em yên tâm xem phim nhé.”
Nói xong anh đổi sang một tư thế lười biếng, chống đầu đợi chiếu phim.
Xét thấy anh luôn thích trêu chọc người khác, đầy rẫy chiêu trò xấu xa nên cũng không đáng để tin tưởng một cách mù quáng cho lắm.
Vì thế Văn Thời nghi ngờ nhìn chằm chằm anh hơn nửa buổi.
Mãi tới khi anh chặn tầm mắt Văn Thời, cười bảo: “Sao em nghi ngờ ghê thế, cứ nhìn chằm chằm tôi hoài, sao tôi xem phim được nữa.”
“Chả nhẽ anh không biết vì sao em nghi ngờ nhiều thế à?” Văn Thời lầu bầu rồi rời mắt, hắn thoáng do dự, cuối cùng vẫn thả người vào trong ghế.
Chỉ trách sự chú ý của Văn Thời bấy giờ dồn hết lên người Trần Bất Đáo, không quay đầu nhìn Chu Húc và Hạ Tiều ở hàng ghế đằng sau.
Nếu hắn liếc mắt nhìn sẽ phát hiện hai tên nhóc nhận ra bản thân mua nhầm thành 4DX đã rụt cổ không dám hó hé gì.
“Bộ phim này có đánh nhau không?” Chu Húc hỏi nhỏ.
“Mày nói xem?” Hạ Tiều nói.
“Có gió thổi trời mưa sấm vang chớp giật không?”
“Mày nói xem….”
“Toang bu em rồi.”
Bộ phim này chẳng những có đánh nhau mà còn mở màn bằng cảnh đánh lộn nữa.
Trên sống mũi Văn Thời gài cặp kính đen, hắn ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế nghe bảo “có thể mát xa” nhìn người trên màn ảnh bị truy đuổi ngã sõng soài trong rừng rậm, đang sắp hòa mình vào câu chuyện thì cảm giác phần lưng ghế bất ngờ chuyển động.
Văn Thời: “?”
Dưới lớp ghế sô pha mềm mại như bông đột nhiên xuất hiện năm sáu cái gồ, sau đó phối hợp với tiếng kêu gào thảm thiết trong màn hình, chúng nện mạnh một trận vào eo lưng bọn Văn Thời.
Bọn Bốc Ninh cũng bị dọa giật bắn mình, Chung Tư quay đầu sờ soạng thành ghế, đang định bảo “Cái thứ gì thế này.”
Lại thấy nhân vật chính trên màn hình lăn xuống sườn núi, ống kính đảo lộn rung lắc một hồi.
Sau đó toàn bộ ghế trong phòng chiếu cũng bắt đầu rung lắc ầm ầm.
Chung Tư còn đang quay đầu, tí nữa thì bị cái ghế hất văng do chưa ngồi vững.
Hắn chộp vội tay vịn mới ổn định được cơ thể.
Nhưng mọi chuyện còn chưa kết thúc…!
Khi cả đám bám chặt tay ghế nghiêng người về phía trước để khỏi bị lưng ghế thúc vào lưng với xây xẩm mặt mày nhộn nhạo buồn nôn vì rung lắc.
Nhân vật chính trong màn hình lăn qua thác nước rơi xuống suối.
Ngay lúc đó, mặt sau của hàng ghế đằng trước bất thình lình kêu “ọc ọc” rồi phụt ra một thứ đen sì sì.
Trước khi bọn họ kịp phản ứng, nước đã phun lên đầy mặt.
Văn Thời tự nhủ trong lòng bố tiên sư mát với chả xa.
Hắn thoáng nghe thấy tiếng Chung Tư bật cười ở bên cạnh lúc nhắm mắt nâng mu bàn tay quệt nước, khỏi nhìn cũng biết là bị chọc giận rồi.
Nhưng khi hắn mở mắt nhìn về bên phải, thấy bàn tay chống đầu của Trần Bất Đáo che nửa gương mặt, khóe miệng vểnh lên, rõ ràng cười được một lúc rồi.
Anh không hề dựa vào lưng ghế nên đương nhiên không bị nện.
Còn về phần cái thứ phun nước kia….!
Văn Thời liếc mắt trông thấy một lá bùa lặng lẽ dựng thẳng, trải ra một màn chắn vô hình ngăn toàn bộ giọt nước bắn tung tóe ở mặt bên kia.
Văn Thời: “….”
Anh thích chết không?
***
Cả đời các lão tổ cũng không quên được bộ phim này.
Để bày tỏ lòng cám ơn sâu sắc với Chu Húc và Hạ Tiều, Bốc Ninh cười duyên tiễn hai đứa vào trong trận.
Tiếp đó lại vì xoa dịu tấm thân bị nện, bọn họ quay về biệt thự họ Thẩm nghỉ ngơi sớm.
Có mỗi Văn Thời càng nghĩ càng giận, hắn rút dây rối trói Trần Bất Đáo tha vào trong núi.
Hắn vốn không định gây ồn tới các huynh đệ.
Tất nhiên sau cùng vẫn vậy, không hề quấy rầy tới bất kỳ ai khác.
Mỗi tội quá trình đánh nhau hoàn toàn trái ngược.
Khi Văn Thời cắn vai Trần Bất Đáo, trong mắt đọng làn sương ướt át, luồng không khí lạnh kia rốt cuộc vẫn dừng chân ở Ninh Châu, mang một trận tuyết đến cho toàn bộ khu vực phía đông.
Đây là trận tuyết đầu mùa của năm nay, ngay đêm trước Đông chí.
Trần Bất Đáo gỡ nhẹ từng ngón tay nắm chặt của hắn, vừa giúp hắn thả lỏng vừa vuốt ve âu yếm.
Mãi lâu sau lại nghiêng đầu hôn bên cổ Văn Thời.
Văn Thời vừa dịu xuống được một lúc, bị hôn ngọt như thế lại không chịu nổi.
Hắn nhíu mày khẽ nheo mắt, lâu sau mới sực nhớ câu hỏi ban đầu mình muốn hỏi: “Trần Bất Đáo.”
“Ừ.” Người bên cổ đáp lời.
“Rõ ràng anh không tỉnh lại sớm hơn em bao lâu, sao chuyện gì cũng biết thế?”
Trần Bất Đáo hơi ngước mắt lên.
Giọng anh lúc này có vẻ lười biếng hơn bình thường, trong tiếng khàn còn pha lẫn tiếng cười: “Sao em vẫn ghi thù vậy?”
Đang nói thì anh thoáng ngừng lời, liếc mắt thấy dây rối vương vãi khắp giường nhẹ nhàng ngóc đầu, chuẩn bị đánh lén uy hiếp anh.
Chiêu này trước giờ chưa bao giờ thành công nhưng ai đó vẫn không chịu từ bỏ.
“Dạy mãi không sửa.” Trần Bất Đáo mắng yêu, sau đó trả toàn bộ dây rối lại cho khôi lỗi sư phá phách nọ.
….!
Khi Văn Thời cắn mấy sợi dây trắng dài, he hé mi mắt ươn ướt nghe Trần Bất Đáo nói: “Mặc dù tôi không tỉnh sớm hơn em bao lâu nhưng tôi thả rất nhiều con rối ở bên ngoài hỗ trợ nghe nhìn, vậy nên cũng hiểu biết kha khá.”
Tuy rằng lúc ấy sóng tình đê mê, ý thức nhạt nhòa.
Nhưng lão tổ Văn Thời vẫn nhớ kỹ câu nói này.
Thế là khuya hôm ấy, khi bốn bề tĩnh lặng, hằng hà người tuyết nhỏ trồi lên như măng mọc sau mưa ở tất cả những nơi có tuyết rơi trên thế gian, chúng đứng dưới tàng cây ven đường âm thầm ngắm nhìn thế giới này thay một vị khôi lỗi sư nào đó..