Phán Quan - Mộc Tô Lí

Chương 61


Bạn đang đọc Phán Quan – Mộc Tô Lí FULL – Chương 61


Đôi mắt của Hạ Tiều xoay một vòng rồi trượt xuống theo khung cửa.
Văn Thời vừa ngoảnh đầu đã thấy cảnh tượng này.

Lão Mao, tên đầu sỏ gây tội, còn đóng cả cửa nhà giùm Hạ Tiều, sau đó ưỡn bụng bày ra dáng vẻ mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng đứng bên cạnh, chuyên tâm nhìn chằm chằm cục gạch dưới nhà, giả bộ mình không biết gì.
Một lát sau, có lẽ vì thấy Hạ Tiều thực sự đã chết teo, lão lại bổ sung: “Trên mộ đâu chỉ có mỗi tên người chết.”
Hạ Tiều tiêu hóa thông tin trong chốc lát, cuối cùng cũng hoàn hồn.

Cậu víu khung cửa bò dậy, sau đó túm chặt lấy Lão Mao đứng gần mình nhất, không chịu buông tay nữa.
“Nhìn bả cười thì con chỉ thấy hoảng sợ thôi.” Hạ Tiều run rẩy nhỏ giọng nói với Lão Mao.
Lão Mao nghĩ rồi cũng nhếch miệng cười với cậu, hỏi khẽ: “Vậy cậu nhìn tôi cười có thấy hoảng sợ không?”

Hạ Tiều suýt chút nữa lại chết teo.
Văn Thời im lặng một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía Tạ Vấn, thấp giọng bảo: “Anh…”
Anh vốn muốn nói rằng anh nuôi được một con chim tốt ghê, nhưng trước khi thốt lên lại nhận ra một điều, trực tiếp thắng lại.

Bởi thực ra anh mới chính là người đã nuôi lớn con chim tốt này.

Nó còn từng bị anh bồi dưỡng tới mức tạo phản, chẳng giống chủ nhân chân chính tẹo nào.
Tạ Vấn nhìn lướt qua mặt của Lục Văn Quyên đằng trước, song lại rủ mắt nhìn Văn Thời, vừa sóng vai đi tới cùng với anh vừa hỏi: “Tôi cái gì?”
“Anh đừng nói chuyện bên tai tôi nữa.” Văn Thời giơ tay nhéo lỗ tai một cái, đi theo Lục Văn Quyên vào gian bên phải của ngôi nhà.
Có lẽ anh nhéo hơn mạnh tay, đèn trắng trong phòng vừa rọi xuống, chiếu sáng một vệt đỏ ửng ở sau tai, tạo nên sự đối lập rõ rệt với nét mặt lạnh lùng của anh.
“À phải rồi, còn chưa hỏi nữa, cậu ——” Lục Văn Quyên bỗng xoay người, như là muốn hỏi gì đó, nhưng lời còn chưa thốt ra đã bị hấp dẫn bởi vệt đỏ bên tai của Văn Thời.

Dì ta chỉ thẳng vào chỗ đó và bảo: “Sao bên này của cậu đỏ thế?”
Văn Thời: “…”
Thế mà bà cũng nói được nữa hả?
Nhìn từ khóe mắt, Tạ Vấn cũng quay mặt sang, ánh mắt dừng lại sau tai của anh một lát.
Đôi môi đang mím chặt của Văn Thời phụt ra hai chữ: “Vân vê.”
“À à à.” Lục Văn Quyên gật đầu, sau đó lại cong mắt lên.
Nhưng ánh nhìn của Tạ Vấn lại không lập tức dời đi.
“Mới nãy dì muốn hỏi gì vậy?” Văn Thời chợt lên tiếng với Lục Văn Quyên.

“Hửm?” Lúc dì ta cười, mắt và miệng đều cong vút, tựa vầng trăng non mảnh khảnh, trông vừa xinh đẹp vừa thân thiện.
Hạ Tiều bị Lão Mao kéo vào trong nhà cũng dần thả lỏng vì cảnh này.
Lục Văn Quyên nhìn sang hai người vừa vào nhà, lại nhiệt tình hô lên: “Vào đi mấy đứa.”
Có lẽ do Hạ Tiều còn nhỏ, trông mềm mại và vô hại, rất có kiểu dáng làm những người trung niên yêu thích.

Lục Văn Quyên kéo tay cậu qua rồi lại sờ đầu cậu.
Dì ta đang trả lời câu hỏi của Văn Thời, nhưng mắt lại nhìn Hạ Tiều: “Hồi nãy tôi muốn nói, cái tính của tôi quê mùa dữ lắm, ẩu tả mà cũng hấp tấp, chỉ lo túm mấy cậu vào nhà để tránh mưa, vẫn chưa biết phải xưng hô với mấy cậu thế nào.”
“Con tên là gì thế?” Lục Văn Quyên cười hỏi Hạ Tiều.
Hạ Tiều vừa định há mồm, Tạ Vấn đã lên tiếng: “Cậu ấy không có tên.”
Hạ Tiều: “?”
Lục Văn Quyên sửng sốt vài giây, ngoảnh đầu nhìn về phía Tạ Vấn.
Tạ Vấn cười rất khách khí, hoàn toàn không có ý đùa giỡn người khác.

Vì thế Lục Văn Quyên lại nhìn về phía Hạ Tiều, hỏi trong vẻ ngờ vực: “Sao ngay cả tên cũng không có nữa, đã lớn đến thế rồi mà.”
Cũng may là Hạ Tiều phản ứng lẹ.

Cậu nhớ ông nội từng nói là có vài lúc không thể kể tên lung tung.

Thế nên cậu lập tức nói theo Tạ Vấn: “Dạ đúng là không có ạ.

Từ nhỏ, cơ thể của con đã hay ốm yếu.

Ông nội nói lấy một cái tên đàng hoàng quá thì sợ con không thể trấn áp, nên toàn thuận miệng gọi bằng tên mụ thôi ạ.”
Lục Văn Quyên cũng hiểu được đôi chút: “Trong thôn dì cũng hay nói thế này, lấy tên càng xấu càng dễ nuôi.”
Dì ta tinh nghịch ôm lấy Hạ Tiều và lắc lư, bảo: “Vậy tên mụ của con là gì? Cũng giống như kiểu cu tí cu tèo hả?”
Mặt của Hạ Tiều đã tái mét, cắn răng gật đầu trả lời: “Dạ…”
Người phụ nữ này kỳ quặc lắm.

Lúc dì ta mở miệng nói chuyện, giọng điệu và thần thái đều không giống người thường, còn biết nói đùa nữa, rất dễ khiến người ta buông lỏng cảnh giác.

Cách cư xử của dì ta tựa như một bác hàng xóm rất bình thường và nhiệt tình nào đó.
Hạ Tiều bị dì ta lắc vài cái, ngay cả sợ hãi cũng quên béng, cơ thể và trái tim đắm chìm trong cái tên cu tí cu tèo ấy.

Lục Văn Quyên cười ha ha, sau đó lại ngoảnh đầu nhìn bọn Văn Thời: “Thằng nhóc này biết điều ghê.

Thế còn mấy cậu thì sao? Tên của mấy cậu là gì?”
Tạ Vấn vẫn nói chuyện đầy vẻ khách khí: “Chúng tôi cũng không có tên.”
Lục Văn Quyên: “…”
“Bệnh di truyền của gia tộc, đứa nào cũng ốm yếu cả.” Tạ Vấn nói xong lập tức ho khan vài tiếng trong ngực.

Hắn ho chân thành lắm, trông rất ư là thật, ngay cả màu da cũng tái nhợt đến nỗi không thể bắt bẻ, Lục Văn Quyên thấy mà khá sửng sốt.
Hắn khụ xong mới xoay mặt lại, ngón tay cong vẫn chống lên chóp mũi.
Lúc này, Hạ Tiều mới nhận ra, chiếc bao tay đen kia của hắn đã biến mất.
“Dì cứ gọi đại đi.” Tạ Vấn nói.
Lục Văn Quyên khổ sở mở miệng: “Được.”
Lúc Tạ Vấn đang nói hươu nói vượn, Văn Thời vẫn luôn quan sát cả căn nhà.
Bố cục của kiểu nhà tự xây này rất đơn giản, tầng một là một gian mỗi bên.

Lục Văn Quyên dẫn họ đi vào gian bên phải, trong đó chỉ có sô pha và TV, nhìn như một phòng khách nhỏ.
Dì ta đang cố tiêu hóa vụ bốn người trưởng thành không có tên này, cứng đờ một lát mới niềm nở lại lần nữa, chỉ vào sô pha và bảo: “Đứng nói chuyện cũng mệt rồi, mấy cậu ngồi xuống đi.

Lúc mấy cậu gõ cửa, tôi đang bận xem TV.”
Nói rồi dì ta lập tức dẫn đám người về phía chiếc sô pha đó.

Cả người của Hạ Tiều đều nằm trong tay dì ta, nên là người đầu tiên bị kéo qua.
Cậu nhìn anh mình và ông chủ Tạ với một vẻ mặt vô cùng đáng thương, sắp khóc tới nơi.
Cũng may là anh cậu vẫn còn lương tâm, không phóng sinh cậu đi, đi sang cùng và ngồi xuống sô pha với một dáng vẻ đầy tự nhiên.
Bộ sô pha trong nhà Lục Văn Quyên vuông vức, bao gồm hai chiếc đơn và một chiếc dài.

Bất kể là dựa lên lưng ghế hoặc tay vịn thì cũng có góc cạnh rõ rệt, vừa nhìn đã biết không mềm cho lắm.

Phía trên sô pha được bảo vệ bởi một lớp vải nhung đỏ tươi, thêu từng áng hoa văn.
Lúc Hạ Tiều ngồi xuống, ngón tay sờ một cái và phát hiện chất liệu của lớp vải nhung ấy quái lạ lắm, hơi giòn cứng, gần giống giấy hơn là vải.
Về phần cái TV, kiểu mẫu khá cũ, khác hoàn toàn so với biệt thự Thẩm gia.


Cảnh trong màn hình trắng tới mức phản chiếu vật phía ngoài.

Mặt người trong đó trông mơ hồ, tựa bóng của khuôn cắt giấy.

Họ mặc áo choàng lớn đỏ xanh không đồng đều, đang hát tuồng ê a, giọng lại cực lớn.
Hạ Tiều từng chuẩn bị tang sự cho ông nội, nên có thể lập tức nghe ra, vở tuồng này giống hệt như đội kèn đám ma.
Cậu vô thức nhìn chiếc remote trên bàn trà, ai ngờ thị lực của Lục Văn Quyên rất nhạy, nói ngay: “Con muốn đổi đài hả?”
Hạ Tiều lập tức đưa mắt về, đã cưỡi lên lưng cọp thì khó leo xuống, chỉ đành gật đầu, vừa mở miệng mà giọng đã nghẹn lại: “Có đài… khụ, ừm, đài khác không ạ?”
Lục Văn Quyên nói: “Có chứ.

Này, cho con đấy.” w๖ebtruy๖enonlin๖e
Dì ta không hề ngần ngại đưa remote cho Hạ Tiều, bản thân thì đứng dậy bảo: “Mấy cậu đi đường tới đây mệt lả rồi phải không? Chắc giờ đang đói bụng lắm, để tôi đi nấu vài món cho mấy cậu nhé.”
Vừa nghe còn phải ăn thức ăn ở đây, Hạ Tiều cảm động đến nước mắt đều xuống dưới: “Không cần khách khí như vậy đâu dì Lục.

Tụi con sẽ rời đi ngay thôi ạ.”
“Đi cái gì mà đi?” Lục Văn Quyên nói, “Không đi được đâu, trời còn mưa mà.”
Dì ta nhòm ra ngoài cửa sổ, lại cười cười với mọi người, giọng nói nhẹ nhàng: “Không đi được đâu, trước tiên cứ ở đây đi.

Vừa khéo, ngày mai…”
Đoạn sau khúc ‘ngày mai’ bị dì ta thầm thì trong họng, không ai nghe được tiếng.

Ngay sau đó, dì ta bước ra khỏi gian, sau đó còn tốt bụng… đóng cửa lại cho họ nữa.
Chốt khóa vừa vang lên một tiếng cụp, Hạ Tiều lập tức tuột xuống sô pha: “Anh ơi, vậy là tụi mình lại vào lồng nữa rồi hả anh?”
“Nếu không thì sao?” Văn Thời nói.
“Xác suất thế này cũng cao quá rồi đó…” Hạ Tiều cuối cùng không nhịn nổi phải lẩm bẩm một câu: “Bị Conan bám lên người hay gì vậy trời.”
“Ai bám lên người?” Văn Thời nghe không hiểu..
“Không có gì, Tử Thần thôi anh.” Hạ Tiều không nói xàm nữa mà hỏi: “Trước đây mấy anh cũng thế này hả?”
Văn Thời: “Thế nào?”
“Thì… đi đâu cũng có lồng hết á.”
Văn Thời hơi nhíu mày: “Đương nhiên là không rồi.”
Nói mới thấy quả thực kỳ quái.

Trên đời này đúng là có rất nhiều lồng, nhưng cũng không nhiều tới cỡ này.

Tựa như họ chỉ xác định đại một đích đến cũng có thể bị kéo vào lồng vậy.
Hơn nữa hai cái lồng gần đây khá lạ lùng, ngay cả bước vào tâm lồng cũng được tỉnh lược.

Một lần thì không sao, hai lần thì hơi quá khéo, như thể không phải là họ đang tìm lồng, mà là lồng đang vọt thẳng về phía họ.
“Có phải anh đã làm gì không?” Văn Thời xoay đầu nhìn về phía Tạ Vấn.
“Tôi?” Hạ Tiều và Lão Mao mỗi người chiếm một chiếc ghế đơn, Tạ Vấn nhìn một vòng rồi mới ngồi xuống bên cạnh Văn Thời: “Sao lại đổ lên đầu tôi rồi?”
“Anh dẫn đường mà.” Văn Thời nói.
Tạ Vấn chỉ Lão Mao: “Lão ta lái xe.”
Lão Mao tỏ vẻ vô tội, Văn Thời nhìn lão rồi nói với Tạ Vấn: “Lão ta nghe lời anh.”
Tội danh này coi như đã bị đóng đinh.
Tạ Vấn nhìn anh, vài giây sau mới nghiêng mặt bật cười một tiếng.
Biểu cảm và động tác như vậy thực sự quá mức quen thuộc, Văn Thời nhắm mắt cũng có thể miêu tả được, đối phương sẽ làm thế mỗi khi bó tay với anh, ngay sau đó anh sẽ nghe được vài lời linh tinh, ví dụ như “Không biết lớn nhỏ” hoặc “Đại nghịch bất đạo”.
Lúc nhỏ nghe thấy lời như vậy, anh sẽ thích lắm, điều đó mang đến một sự gần gũi và dung túng mà kẻ khác không bao giờ nhận được từ hắn.

Nhưng sau này cái nhìn lại thay đổi…
Anh đang ôm trong lòng những suy nghĩ không thể nói nên lời, nghe mấy lời thế thì cảm thấy chúng có hàm nghĩa khác, như thể mỗi chữ đều đang nhắc nhở anh không thể vượt quá giới hạn, đừng có những ảo tưởng xằng bậy.
Đừng có những ảo tưởng xằng bậy…
Lúc thấy Tạ Vấn bật cười, anh lập tức hơi hối hận vì đã nói ra lời vừa rồi.

Vì anh bỗng nhận ra rằng mấy ngày vừa qua một sự chờ mong ẩn núp mà lại mơ hồ nào đó luôn nhen nhóm trong lòng, bản thân anh lại vô tình đắm sâu trong bầu không khí khó thể tả rõ này, như thể thực ra là đối phương có biết đó, thậm chí thỉnh thoảng còn đáp lại nữa.
Họ chẳng đề cập đến một chữ, nhưng không nói ra vì trong lòng đã hiểu rõ.
Nhưng xét cho cùng, đó cũng chỉ là vài thứ nhìn không ra sờ không được, đâm một cái sẽ thủng.

Chỉ cần Tạ Vấn nói một câu thôi cũng có thể khiến anh quay về với trạng thái tỉnh táo.
Thậm chí không cần phải nói gì hết, anh cũng sắp minh mẫn lại rồi.
“Anh ơi?” Hạ Tiều bỗng gọi anh một cái.
Văn Thời “ừ” một tiếng, lúc này mới giương mắt nhìn về phía cậu.
“Anh sao rồi?” Hạ Tiều cẩn thận hỏi một câu.
“Ý cậu là sao?” Văn Thời nhíu mày, không hiểu lời cậu nói.
Hạ Tiều hơi hé miệng, còn chưa trả lời, đã có một người khác nói tiếp giùm cậu ——
Giọng nói trầm thấp của Tạ Vấn vang lên bên tai: “Cậu ấy muốn hỏi cậu, vì sao tự dưng cậu lại không vui.”
Văn Thời sửng sốt một lúc lâu, sau đó quay đầu lại, hỏi như thể mình nghe không rõ: “Anh nói gì cơ?”
“Tôi nói…” Tạ Vấn dừng một chút, “Vì sao tự dưng cậu lại không vui.”
Ngay cả câu ‘cậu ấy muốn hỏi cậu’ cũng mất tiêu.
Văn Thời giật mình trong lòng, ít lâu sau mới trả lời: “Đâu có không vui.”

Nhưng tạm thời có lẽ anh sẽ khó mà tỉnh táo lại lắm.
HẾT CHƯƠNG 61 („• ֊ •„).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.