Bạn đang đọc Phán Quan – Mộc Tô Lí FULL – Chương 58
Tạ Vấn suy nghĩ rồi nói: “Nhớ giữ an toàn.”
Nếu bảo là không hề thất vọng thì nhất định là nói xạo.
Nhưng Văn Thời là một người vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức gần như là lạnh nhạt.
Theo quan điểm của anh, dù đó có là đồ đệ mà mình tự tay nuôi lớn đi chăng nữa, đa số đều phải đối mặt với biệt ly và tiễn đưa khi đến tuổi trưởng thành.
Có thể dựa lên mép cửa ngắm thêm vài lần thì là nuông chiều, nào có ai dính với nhau như hình với bóng… đó là điều mà chỉ có người yêu mới nghĩ tới thôi.
Vì thế Văn Thời bình tĩnh “à” một tiếng, xoay đầu bực dọc đóng lại cửa phòng.
Thực ra anh đã cố kiểm soát lực tay, nhưng vẫn phát ra tiếng va chạm lúc khóa cửa.
Giữa đêm khuya tĩnh lặng này, nghe như thể anh đang rất không vui.
Tạ Vấn đứng ngay chỗ rẽ, ánh mắt dừng trên cánh cửa đã đóng kín ấy, đứng một lát thì không nhịn được mà bật cười.
Hắn đi dọc theo cầu thang lên tầng hai.
Ánh trăng len lỏi qua cửa kính nơi chỗ rẽ và chiếu rọi bóng dáng cao ráo của hắn.
Hắn đi được vài bước với ngón tay thả nhẹ lên tay vịn bằng gỗ, chợt tay vịn vang lên tiếng răng rắc, như là vỏ cây khô queo vừa nứt.
Tạ Vấn lập tức ngừng bước, ngón tay rời khỏi tay vịn.
Nơi tay của hắn vốn phủ lên có thêm một vết mục nát nhỏ và một cái khe hẹp dài.
Hắn vòng tay để sau lưng.
Nếu lúc này bên cạnh hắn có ai đó, người nọ sẽ nhìn thấy có một làn sương đen dày đặc tràn ra từ giữa các ngón tay của hắn, quấn nhẹ quanh từng đợt… ngay cả xương thịt xác da cũng không thể che lấp.
Nhưng như đã biết từ sớm, hắn cũng không nhìn thêm giây nào mà đã cất bước lên tầng hai.
Tầng hai của biệt thự Thẩm gia có hai phòng ngủ, giữa chúng là một khoảng trống, có đặt một bàn trà dùng để tiếp khách.
Từ khi Tạ Vấn chuyển đến đây, cái cây chết héo, hòn non bộ và hoa cỏ mới tinh đã chiếm chỗ này.
Trong bồn còn có hai con rùa nhỏ, bên rễ cây có một túp lều bé, trên nhánh cây có treo một chiếc giá đứng cho chim.
Lúc này trên giá không hề trống rỗng, có một con chim bự bằng bàn tay đang đứng trên đó.
Nó ngước đầu lên từ tư thế chúi đầu vào lông tơ, tròng mắt đen láy nhìn chằm chằm Tạ Vấn.
Nó vừa liếc mắt đã thấy sương đen trên ngón tay của Tạ Vấn, vỗ cánh phành phạch lấy đà chuẩn bị bay tới chỗ hắn.
Chỉ thấy Tạ Vấn dựng thẳng ngón trỏ làm cử chỉ ‘im lặng’, chú chim ấy chợt đứng hình như vừa bị ấn nút tạm dừng, một móng túm lấy trụ ngang, khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng.
Hắn rủ mắt đứng bên lan can, tựa như đang nghe động tĩnh dưới lầu.
Trong lỗ tai người thường, cách âm dưới đó cũng không tệ lắm, gần như là im phăng phắt.
Nhưng hắn lại lắng nghe rất lâu, song mới quay lại và gật đầu một cái với chú chim kia: “Ngủ rồi, xuống dưới đi.”
Dù vậy, tiếng nói của hắn vẫn rất khẽ, không phí chút sức nào.
Nói xong thì bắt đầu ho khan, như là muốn ho hết ra mọi cơn nhịn tích cóp suốt cả hôm nay.
Chú chim đó cũng không dám thở quá mạnh, vỗ nhẹ đôi cánh, vừa rơi xuống đất đã trở thành bộ dáng của Lão Mao, hai cái đầu xù lông cũng chui ra từ trong túp lều bên rễ cây.
Hai thứ nhìn như mèo nhưng không phải mèo ấy nhanh chóng lăn ra ngoài, hóa thành dáng vẻ của Đại Triệu và Tiểu Triệu.
Hai cô nhìn tay của Tạ Vấn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao lại thế vậy nhỉ?”
Lão Mao vội vàng khoa tay múa chân với mấy cô, hai người lập tức im bặt.
Nếu rối không muốn phát ra âm thanh, thì xung quanh sẽ rơi vào sự tĩnh mịch lặng thinh.
Dù sao họ cũng được coi là linh thể, chứ không phải người thật.
Đại Tiểu Triệu lẹ chân bưng bát thuốc từ dưới lầu lên, để trên bàn trà, hai tay che đi hơi nóng đang cố tỏa ra.
Tạ Vấn ngồi uống cạnh bàn rồi ngâm hai tay đang cuồn cuộn sương đen vào đó.
Lão Mao đã đi lấy một cặp bao tay, hai chị em thì nằm bò lên bàn nhìn Tạ Vấn ngâm tay, nghẹn nửa ngày vẫn không nghẹn nổi nữa, nói: “Ông chủ…”
Thực ra trước đây họ cũng không gọi Tạ Vấn như thế.
Giống như rất nhiều con rối khác, họ sẽ có một tôn xưng đối với chủ nhân, một thì kêu là ‘rối chủ’, hai thì gọi là ‘tôn thượng’.
Nhưng khi tới thế giới hiện giờ, họ lại phát hiện rằng gọi người ta như vậy sẽ bị coi như mắc bệnh tâm thần.
Vì thế họ đổi giọng gọi ông chủ một cách cưỡng ép, gọi suốt một thời gian, giờ đã thành thói quen.
Tạ Vấn liếc hai chị em một cái, ý bảo mấy người có gì muốn nói cứ nói.
Đại Triệu nói: “Có khi nào cậu ấy sẽ phát hiện ra ngài thế này không?”
Tạ Vấn hỏi với một tâm trạng thoải mái: “Ta thế nào?”
Đại Triệu chỉ vào tay của Tạ Vấn.
“Cậu ấy không thể phát hiện.” Tạ Vấn nói lặng lẽ, “Tay của ta sẽ không khủng khiếp đến mức độ này trước mặt cậu ấy.
Dù có dùng linh nhãn để nhìn ta đi chăng nữa, cậu ấy cũng chỉ nhìn thấy nghiệp chướng đầy người của ta thôi.
Chúng sẽ nhiều hơn, đậm hơn và dính sát vào cơ thể hơn so với người bình thường, ngoài ra sẽ không có vấn đề gì khác.”
Hắn nhìn nước thuốc dần bị nhuộm đen, cười một cái và nói: “Chả phải cậu ấy từng nếm thử rồi à?”
Nói đến việc này, Đại Tiểu Triệu lập tức sôi máu muốn chửi: thứ chó má này có thể nếm bậy nếm bạ hả? Đúng là một người dám muốn, một kẻ thì cũng dám cho.
Nhưng trái lại, mấy cô nghĩ Tạ Vấn chắc chắn sẽ thu liễm, làm thế nào cũng không để đồ đệ gặp bất trắc gì đâu.
“Được rồi, dù không thể nhìn ra vụ này.” Đại Triệu vẫn còn hơi bất an, “Nhưng vụ khác thì sao? Cậu ấy lợi hại đến thế mà.”
Tạ Vấn nhắc nhở cô: “Cậu ấy còn chưa đủ linh tướng.”
Đại Triệu “úi” một tiếng.
“Cơ mà, linh tướng không được đầy đủ sẽ mang lại quá nhiều tác động.
Ngài nhìn xem, cậu ấy còn chưa phát hiện tụi em là rối nữa kìa.” Tiểu Triệu nói, “Nếu là trước kia, mấy người khác có lẽ đánh chết cũng không nhìn ra, cậu ấy chỉ cần nhìn chằm chằm thêm một lát là đã có thể phát hiện rồi.”
Đại Triệu: “Nhưng giờ tụi mình cũng ——”
Lão Mao cầm bao tay đi tới, ngắt lời cô: “Cũng cái gì mà cũng?”
Đại Triệu mếu máo.
Lão Mao cung kính đặt cặp bao tay bên bát thuốc, nói một lời tình ý sâu xa với Đại Triệu: “Sẽ ổn thôi.”
“Lão Mao.” Tạ Vấn bỗng mở miệng nói với lão: “Đi lấy hai lá bùa từ trong hộp tới cho ta.”
Lão Mao “ôi” một tiếng, vội vàng chạy đi.
Lão vừa đi, miệng của Đại Triệu lại mở ra, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Tạ Vấn tức giận bảo: “Tiểu nha đầu, bộ ta cưa miệng của ngươi à?”
Đại Triệu lắc đầu như trống bỏi, sau đó lại nặn ra một câu: “Em vẫn cảm thấy có lẽ cậu ấy đã phát hiện ra điều gì rồi.
Trước khi cậu ấy tỉnh, hình như em có nghe cậu ấy nói…”
Tạ Vấn: “Nghe thấy gì?”
Đại Triệu: “Nghe cậu ấy nói một câu gì đó, cực giống tên của ngài.”
Cuối cùng Tạ Vấn cũng có một chút phản ứng.
Mí mắt của hắn nâng lên rồi lại buông xuống, nói lạnh nhạt: “Ngươi nghe lầm rồi.”
Đại Triệu “ò” một tiếng, lần này cuối cùng cũng xua đi nghi ngờ.
“À phải rồi ông chủ, có phải ngày mai ngài lại định dắt Lão Mao ra ngoài không ạ?” Tiểu Triệu hỏi.
Đại Triệu không phục: “Lại dắt Lão Mao nữa… còn tụi em thì sao?”
Tạ Vấn: “Các ngươi ở lại giữ nhà.”
Hai chị em nhăn mặt như vừa nuốt sống một quả chanh, Tạ Vấn lại bổ sung một câu: “Quá xa, tạm thời không thể về ngay.
Các ngươi chạy theo rồi bên này ta phải giao cho ai?”
Hai chị em rất hưởng thụ câu nói này, nhưng vẫn hỏi: “Mấy ngài đi đâu thế ạ?”
Tạ Vấn hất cằm sang một mé của bàn trà, nơi đó có một tờ giấy vàng.
Đại Tiểu Triệu nhận ra, đó là thứ mà con rối Tạ Vấn từng thả đi đã gửi về, hẳn là lại có chút thông tin về linh tướng của Văn Thời.
Nhưng lần này nó tốn một thời gian khá dài, đoán chừng đúng là hơi xa.
Tiểu Triệu gỡ tờ giấy ra, thấy trên đó ghi: Thôn Quế
“Thôn Quế? Chỗ này ở đâu vậy?”
“Thiên Tân.”
***
Hôm nay Hạ Tiều dậy rất sớm, mới 7 giờ sáng đã ngồi đàng hoàng trên sô pha, đối diện với cửa phòng ngủ của Văn Thời, đợi anh trả lại điện thoại cho mình.
Làm một người hiện đại, bất kể là người thật hay giả, cậu đã quen với sự tồn tại của điện thoại.
Dù chỉ ly thân một buổi tối, cậu cũng cảm thấy như mình sống mà chẳng có linh hồn.
Nhưng anh cậu không hiểu được nỗi khổ này.
Có thể là tối hôm qua thầm, à không, ngủ quá muộn, Hạ Tiều đợi tới 8 giờ rưỡi mới thấy anh mình bước ra.
Rửa mặt xong, Văn Thời xắn tay áo đi tới bên sô pha: “Cậu dậy sớm thế làm gì?”
Hạ Tiều nói: “Chờ linh hồn của em.”
Văn Thời: “?”
Dưới ánh nhìn trông mong không chớp mắt của Hạ Tiều, anh cuối cùng cũng nhớ ra vụ điện thoại.
Anh móc nó ra từ trong túi quần, trước khi đưa cho Hạ Tiều thì liếc sơ, lúc này mới phát hiện tối hôm qua Chu Húc còn gửi thêm vài tin nhắn nữa.
Hạ Tiều giơ hai tay lên, cung kính đợi chờ: “Anh, sao anh lại cau mày thế?”
Văn Thời đọc lướt xong một loạt điều vô nghĩa, nhưng vẫn không nhìn thấy địa chỉ mà mình muốn, nên đưa điện thoại cho Hạ Tiều và bảo: “Không có gì, nó hơi kỳ quái.”
Hạ Tiều: “Sao mà kỳ quái anh?”
Văn Thời: “Đã bảo gặp lại sau mà còn gửi thêm một đống tin nữa.”
Hạ Tiều nghiêm túc suy nghĩ: “… em nghi là gặp lại sau mà nó nói không đồng nghĩa với cách hiểu của anh đâu ạ.”
Văn Thời: “?”
Anh không có chút hứng thú gì với cách dùng từ lạ lùng của Chu Húc, nên không hỏi sâu, chỉ dặn dò Hạ Tiều một câu: “Nếu Chu Húc lại gửi tin nhắn, nhớ để anh xem một cái.”
Dặn dò xong, anh lập tức liếc lên lầu, hỏi một cách lơ đãng: “Người trên đó đâu?”
Muốn hỏi Tạ Vấn thì cứ nói là Tạ Vấn, còn bảo người trên đó nữa chứ.
Hạ Tiều thoáng buồn bực trong lòng, đáp: “Dạ chắc chưa dậy, dù sao em cũng chưa thấy họ ra ngoài.
Đúng rồi anh, không phải hôm nay tụi mình cũng phải ra ngoài hả? Vừa khéo, để em mua cho anh một chiếc điện thoại.”
Cậu không muốn từ biệt suốt một đêm với điện thoại thêm lần nào nữa, vì thế cực lực xúi giục anh mình.
Có lẽ di lão thời Dân Quốc không hiểu lợi ích của app hoặc chức năng lung tung beng là gì, bởi thế Hạ Tiều trực tiếp bắt đầu với điều cơ bản, khoác lác: “Có cái này thì dù anh ở bất cứ nơi đâu cũng liên lạc được hết á.”
Không hiểu sao mấy lời này lại thuyết phục được Văn Thời, anh nâng mí mắt hỏi: “Bất cứ nơi đâu?”
Hạ Tiều: “Dạ đúng rồi anh! Toàn thế giới luôn, chỉ cần đối phương cũng có là được thôi.”
Vì vậy dưới sự ưng thuận của Văn Thời, Hạ Tiều vui sướng đi sửa soạn để ra ngoài.
Cậu đã tra trước, nhà của Lý tiên sinh không cách Ninh Châu bao xa, đi đường sắt cao tốc cũng chỉ mất hai tiếng.
Xuất phát vào buổi sáng, nếu nhanh thì buổi chiều sẽ có thể quay về, cầm theo một chiếc điện thoại là được.
Nhưng di lão thời Dân Quốc không cho, di lão bắt cậu mang theo hai bộ đồ thay đi để hờ.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng, Hạ Tiều bỗng nhiên vỗ đùi, trợn mắt há mồm hỏi Văn Thời: “Anh ơi, anh đâu có chứng minh thư phải không?”
Sống ở xã hội hiện đại mà không có chứng minh thư thì bất tiện lắm, dù sao thì chắc chắn là không thể ngồi được xe lửa và máy bay.
Ai ngờ Văn Thời lại nói: “Có, Thẩm Kiều giữ.”
Hạ Tiều khiếp sợ.
Thực ra cậu biết Thẩm Kiều có thói quen giữ đồ, bao gồm mấy thứ quan trọng như chứng minh thư và hộ khẩu này nọ.
Ông ấy luôn đặt riêng chúng trong một ngăn kéo và khóa lại.
Vì thế Hạ Tiều vội vã chạy đi, mở ra ngăn kéo rồi lục tung, quả thực tìm ra chứng minh thư của anh mình…
Nhưng dáng dấp của anh không tương ứng với thông tin trên chứng minh thư.
Hạ Tiều lẳng lặng liếc nhìn thời điểm được cấp, năm 1985.
Đậu.
Cậu cầm chứng minh thư, ngoảnh đầu nói với người cũng vừa đi tới đây: “Anh, trên này ghi anh sinh năm 1958…”
Văn Thời: “Lúc ấy trừ lại 27 tuổi thôi.”
Hạ Tiều: “Tính ra giờ anh phải 62 rồi…”
Nếu cầm thứ này bước qua chỗ kiểm tra, nhân viên an ninh sẽ còng họ lại rồi đưa thẳng tới đồn cảnh sát mất.
Vậy phải làm thế nào đây?
Đang chau mày ủ rũ, Hạ Tiều lại nghe tiếng mở cửa trên lầu truyền xuống, còn có tiếng nói chuyện của Lão Mao và Đại Tiểu Triệu, loáng thoáng hẳn là vị tối hôm qua thầm, à không, mất ngủ còn lại cũng đã bước ra khỏi phòng.
Cũng đúng dịp ghê nơi, Hạ Tiều nghĩ thầm.
Tiếng bước chân từ trên cầu thang vọng tới, Văn Thời đang dựa cửa ngoảnh đầu nhìn một cái, thấy Tạ Vấn vừa đi xuống vừa đeo lên cặp bao tay đen.
“Chào buổi sáng.” Tạ Vấn nói.
Văn Thời hơi ngẩn ra: “Chào buổi sáng.”
Anh thấy Lão Mao cầm một rương hành lý nhỏ đi theo đằng sau thì hỏi: “Anh định ra ngoài?”
Tạ Vấn liếc chiếc rương một cái, gật đầu nói: “Ừ, có chút việc phải làm.”
Hạ Tiều thò đầu ra tò mò hỏi: “Ông chủ Tạ, ngài cũng đi xa nhà hả? Đi bằng đường sắt cao tốc sao ạ?”
Tạ Vấn: “À không, tôi không thích đi bằng phương tiện đó, để Lão Mao lái xe.”
Lão Mao còn biết lái xe nữa hả?
Hạ Tiều cảm thấy mắt mình bị gì ấy, dù sao thì Lão Mao trông… cổ kính hết sức vậy mà.
Cậu lại lặng lẽ rụt đầu vô, cảm thấy như thể nói tới đó là được rồi, hỏi thêm thì hơi xâm phạm quyền riêng tư của người ta.
Nhưng Tạ Vấn lại nhắc nhở cậu rằng, nếu không ngồi được xe lửa và máy bay thì vẫn có thể gọi taxi!
Nhưng tổng chi phí này… làm người ta lo sợ quá chừng.
Tuy đã trả lời xong câu hỏi, Tạ Vấn vẫn mãi không nhúc nhích cơ thể, một tay ghì để bao tay mang chặt vào, tay còn lại gõ gì đó trên điện thoại.
Văn Thời nhìn hắn một lát rồi xoay người, chần chờ hai giây, lại quay lại hỏi một câu: “Anh đi đâu thế?”
Tạ Vấn lướt trên màn hình một cái: “Đào Hoa Giang bên Liên Vân Cảng.”
(*) Liên Vân Cảng là một vùng đất thuộc tỉnh Giang Tô, nơi có những địa điểm tham quan thiên về thiên nhiên ví dụ như Đào Hoa Giang (khe suối có hoa đào mọc quanh) và các công viên sinh thái tươi đẹp.
Gì cơ???
Lão Mao như chết lặng, cuối cùng vẫn xuống lầu trước.
Đích đến của họ là thôn Quế ở Thiên Tân, cơ mà ta không thể tìm thấy nơi đó trên bản đồ.
Người cũng chết lặng chính là Hạ Tiều, nhưng cậu chỉ đơ đẫn hai giây rồi vọt ra: “Ông chủ Tạ, ngài cũng tới Liên Vân Cảng nữa hả?”
Tạ Vấn ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, nhưng ánh mắt lại hướng về Văn Thời: “Sao thế? Mấy cậu cũng vậy à?”
Văn Thời còn chưa hé răng, đã nghe Hạ Tiều gật đầu nói: “Dạ đúng rồi, nhưng không phải đi tới Đào Hoa Giang.”
Họ muốn đi hai nơi.
Một là trấn Bản Phổ, đó là nơi đóng đô chân chính của Thẩm gia, chỗ còn lại hơi xa Bản Phổ, tên là thôn Tiểu Lý, nhà của Lý tiên sinh.
Mặc dù hai nơi này nghe như không cùng khu với Đào Hoa Giang, nhưng ít ra hướng chung chung cũng không khác nhau lắm.
Vì vậy cứ như thế, di lão thời Dân Quốc không có chứng minh thư và thằng em ngốc nghếch được đi nhờ xe.
Tạ Vấn khá là kiên nhẫn, thậm chí còn cho Hạ Tiều thời gian để tới cửa tiểu khu mua điện thoại nữa.
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Trên đường ngoài cửa tiểu khu không mấy náo nhiệt có vài tiệm cho trải nghiệm điện thoại nằm sát rạt vào nhau.
Hạ Tiều tốc chiến tốc thắng, cầm chứng minh thư của mình để đi mua điện thoại và thẻ sim cho anh.
Văn Thời và Tạ Vấn đứng ở phố đối diện, đợi Lão Mao lái xe từ dưới gara lên.
Khi Hạ Tiều xách túi lao ra khỏi tiệm, Văn Thời đã kéo ra cửa sau của chiếc xe.
Trước khi khom lưng chui vô, anh vịn cửa xe hỏi Tạ Vấn một câu đột ngột: “Anh định đi Liên Vân Cảng thật hả?”
Tạ Vấn đang bước vào ghế phụ lái thì ngừng lại, ngước mắt nhìn về phía anh, “Vì sao cậu lại cảm thấy điều đó là giả?”
Nếu là giả, thì có nghĩa là Tạ Vấn cố ý nói đích đến là chỗ đó.
Nhưng tại sao anh lại cảm thấy Tạ Vấn sẽ cố ý nói mình sẽ đi tới đó thật nhỉ?
Câu hỏi này càng không có cách nào để trả lời hơn.
Vừa lúc thấy Hạ Tiều bổ nhào tới sau xe, khoe khoang chiếc túi trong tay, Văn Thời giục cậu ‘lên xe’ rồi cúi đầu ngồi vào trong.
Hạ Tiều chẳng biết mô tê, ôm túi ngồi đàng hoàng ở phía sau.
Lúc đầu còn chưa có gì, chờ đến khi cửa xe đóng lại và đi được một đoạn, cậu rốt cuộc cảm nhận được chút sự vi diệu trong không gian nhỏ kín này.
Nếu buộc phải miêu tả thì có phần tương tự cảnh tượng trong phòng khách hồi 4 giờ sáng.
Cậu không biết điều này mang lại ý nghĩa gì, cũng không dám nói bậy để rồi phá tan sự yên tĩnh quỷ dị kia, chỉ đành cúi đầu mân mê chiếc điện thoại mới.
***
Gần đây cứ hay có mưa.
Lúc xe chạy ra khỏi địa phận của Ninh Châu, trời đã bắt đầu nặng giọt.
Người đàn ông ngồi trước chống khuỷu tay lên mép cửa sổ và duỗi đầu dựa lên, lâu lắm rồi vẫn chưa hề động đậy, như thể đã ngủ mất đất.
Văn Thời tựa lên lưng ghế, cũng cảm thấy hơi buồn ngủ.
Đang định nhắm mắt lại, cánh tay của anh đã bị ai đó huých một cái.
Anh nghiêng đầu thấy Hạ Tiều đưa điện thoại sang, nói khẽ: “Anh, cài dấu vân tay cái nè.”
Hạ Tiều vốn không muốn đặt khóa màn hình để tiện cho Văn Thời sử dụng, nhưng cân nhắc về việc anh mình có quá nhiều bí mật, cậu vẫn quyết định cài thêm khóa vân tay.
Sau khi cài xong, Hạ Tiều gọi vào số của mình bằng điện thoại của Văn Thời, sau đó lại đưa nó cho Văn Thời và nói: “Em thấy tốt nhất là nên nhớ số điện thoại của mình ấy anh.”
Văn Thời: “Số mấy?”
Hạ Tiều vừa tạo liên lạc mới vừa báo dãy số: “181xxxx3330, cũng khá là dễ nhớ.”
Sợ quấy rầy đến Tạ Vấn đang ngủ đằng trước, Hạ Tiều nói ‘đọc tin nhắn đi anh’ rồi không lên tiếng nữa.
Cậu gửi hết mọi cách dùng thứ này thông qua tin nhắn cho Văn Thời, thế thì nếu quên mất, anh cũng có nơi để tra.
Lúc Hạ Tiều đang viết sách hướng dẫn, Văn Thời bắt tay làm quen với giao diện này, khi nhấn mở danh bạ, trong đó rỗng tuếch chưa có ai.
Nhưng trong app trò chuyện, Hạ Tiều vẫn nhớ thêm mình và Chu Húc vào.
Người ngồi trước giật mình, như là ngủ không mấy sâu, đổi tư thế rồi còn khụ hai tiếng trong ngực.
Văn Thời nhìn về phía hắn, lại bấm về chỗ danh bạ, đang định hỏi Hạ Tiều phải thêm người mới bằng cách nào, một cú điện thoại xa lạ đã nhảy ra trên màn hình.
Văn Thời để nó tới gần bên tai, “a lô” một tiếng, đè thấp giọng hỏi: “Ai đó?”
Sau đó, giọng nói trầm ấm của Tạ Vấn cùng lúc vang lên trong và ngoài lỗ tai của anh: “Tôi đây.”
Cảm giác trong khoảnh khắc ấy rất khó để miêu tả.
Văn Thời sửng sốt một lúc lâu mới hỏi: “Anh không ngủ hả?”
“Sao cậu biết là tôi đang ngủ.” Tạ Vấn nghiêng mặt sang, lướt qua ghế dựa giơ tay về phía Văn Thời: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Văn Thời đưa ra, ít lâu sau lại nhận về từ trong tay của người nọ.
Danh bạ rỗng tuếch của anh cuối cùng cũng có cái tên đầu tiên, đó là Tạ Vấn.
***
Lão Mao lái xe rất êm…
Cực êm, êm đến mức Hạ Tiều lén nhìn thử nhiều lần, phát hiện lão chưa từng xoay tay lái lần nào luôn, nhưng xe lại vừa nhanh vừa chuẩn lái vào Liên Vân Cảng.
Lão Mao ngừng xe một lần ở trạm nghỉ ngơi giữa đường cao tốc, mọi người chỉ ăn đại chút gì đó.
Từ khi bắt đầu tiêu hóa linh tướng, Văn Thời không còn cảm thấy đói khát nữa, chỉ cần uống một ly nước lạnh.
Anh định uống nước để sống qua ngày, ai dè Tạ Vấn lại luôn nhìn anh.
Anh kháng cự trong chốc lát rồi không chống đỡ được nữa, ăn hai cục sủi cảo hấp và ba trái cà chua bi.
Kì diệu thay, khi trái cà chua bi thứ ba rơi xuống bụng, anh lại nếm được một hương vị mới mẻ lâu rồi chưa trải.
Hơi chua.
Mắt phải của anh hơi nheo lại.
Kết quả chỉ thấy ngón tay sạch sẽ của Tạ Vấn khều qua khều lại mấy trái đỏ tươi, song cầm một trái đưa sang: “Thử trái này xem.”
“Tôi no rồi.” Ngoài miệng thì nói thế, Văn Thời vẫn nhận lấy trái cà chua bi đó và nhai cắn.
Ngón tay của Tạ Vấn dính chút nước từ trên trái cà chua, hắn không tìm ra khăn giấy để chùi, nên chỉ vê nhẹ hai cái rồi buông xuống.
Về phần chút nước còn lại…
Đã bị Văn Thời ăn luôn.
“Trái tôi chọn ăn tạm được nhỉ?” Tạ Vấn nói.
Văn Thời ậm ờ ‘ừ’ một tiếng, một cục nhỏ phồng lên trên quai hàm của anh, dáng xương trên mặt như ẩn như hiện.
Lần này anh ăn rất chậm, cũng thật sự nếm được hương vị ấy.
…
Quả nhiên là anh vẫn thích mấy thứ ngọt hơn.
Lý tiên sinh sẽ rất khó chịu nếu ráng ở lại thế gian bằng trạng thái này, bởi thế họ tới thôn Tiểu Lý trước.
Nơi này không mưa tầm tã như ở Ninh Châu, nhưng cũng hơi tí tách, vì vậy cả thôn trấn mịt mờ sương mù, thoang thoảng mùi hăng ẩm.
Lão Mao không thể xác định nơi đến, nên dừng xe bên một giao lộ.
Nhà cửa san sát kéo dài dọc theo con đường, xung quanh không một bóng người.
Họ tới đây ngay giữa trưa, đúng lúc nhiều người đã nghỉ ngơi, thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng chó sủa vang lên ở sâu tít trong thôn trấn.
Văn Thời bưng chiếc hộp bằng đồng kia ra, gõ lên ba cái, Lý tiên sinh lập tức trượt ra khỏi khe hở, rơi xuống đất và biến thành người.
Nhưng hắn thực sự rất yếu ớt, gió thổi qua mà ngay cả hình dáng cũng sắp bay mất.
“Nhà anh nằm ở hướng nào?” Văn Thời hỏi.
“Căn thứ ba dọc theo bờ đê về phía Nam…” Lý tiên sinh xoay người sang hướng Bắc, nhưng lại chỉ nhìn thấy con đê ngập bùn.
Ngón tay ấy của hắn ngừng lại ở khu đất trống kia một hồi lâu mới từ từ buông xuống, miệng lẩm bẩm: “… mất tiêu rồi.”
Hắn từng phác họa hình ảnh ấy không biết bao nhiêu lần, nhắm mắt lại cũng có thể thấy rõ cảnh nhà cửa, bờ ruộng trước đây đã sớm nứt vỡ tan tành, mà linh hồn của người vợ đứng dựa cửa trông ra phía xa năm đó đã trở về với miền đất vàng, có khi cô còn đầu thai về lại với nhân gian, lớn lên thành một cô gái duyên dáng và yêu kiều rồi nữa không chừng.
Trong sách thường viết Đông Hải dương trần, thay đổi khôn lường.
Bản thân hắn đã chứng kiến nhiều điều, cũng từng dạy người ta viết câu này không biết bao nhiêu lần, nhưng thực ra hắn không lĩnh hội sâu lắm.
Dù sao Đông Hải lớn như vậy, hắn đã có thể sống được bao nhiêu ngày đâu.
Không ngờ hôm nay lại để hắn lĩnh hội rõ ràng…
Thế sự xoay vần, cuối cùng lại không thấy cố nhân đâu.
Văn Thời thì đứng nhìn kế bên.
Tiên sinh dạy học kia trông vẫn còn trẻ, nhưng lại chợt già đi dưới cơn mưa.
“Chỉ còn lại một mình tôi thôi.” Lý tiên sinh ngoảnh đầu nói với họ một câu, lại từ từ di chuyển tầm mắt, nhìn xung quanh một vòng.
Hắn do dự đi tới đi lui ở một nơi hoàn toàn xa lạ, thở dài khàn giọng bảo: “Mà thôi…”
“Mà thôi.”
Bất kể ra sao đi chăng nữa, cũng coi như là hắn đã về nhà.
Lý tiên sinh ước lượng bên bờ sông một tí, sau đó khom người thực hiện một cái lạy dài của một phần tử tri thức với chỗ nào đó.
Lạy xong, hắn khẽ nói một câu.
Văn Thời không nghe rõ cho lắm, đại khái là… mong kiếp sau mình may mắn.
Khi thẳng người dậy, đôi mắt của Lý tiên sinh đã đỏ lòe.
“Anh thấy cái cây kia không?” Tạ Vấn bỗng vỗ lên vai của hắn, ngón trỏ đeo bao tay đen chỉ về hướng cách nơi hắn vừa lạy một lóng tay.
“Thấy.” Lý tiên sinh nói nghẹn ngào, “Trước đây chưa thấy lần nào, nhưng thoạt nhìn chắc phải mọc lớn suốt nhiều năm rồi.
Có vấn đề gì về cái cây đó hả?”
Tạ Vấn nói: “Hẳn là có người để lại đấy.”
Không cần hắn nói thêm câu nào nữa, Lý tiên sinh đã lẳng lặng nhìn về phía kia.
Đó là một cây khô uốn lượn, đứng dịu dàng trong mưa, tựa một người phụ nữ đang đứng dựa cửa.
Có lẽ do tác động của tâm lý… hắn thấy nó vừa khéo đứng ở nơi mà căn nhà kia từng sừng sững, cũng vừa khéo vương vấn bóng dáng của người vợ.
Đợi khi Lý tiên sinh nhận ra, nước mắt đã vơi đầy mặt của hắn.
Đôi khi, thế gian này thần kỳ lắm.
Dù chỉ là một dấu vết nhỏ nhặt cũng có thể khiến người đang trôi giạt bất định tìm được một chốn về.
Hắn khóc lóc xong rồi lại vui mừng.
Như là mãi đến giờ phút này, hắn mới thực sự đã về nhà.
Hắn chôn chiếc hộp bằng đồng cất thư dưới cái cây ấy, sau đó cong lưng gập người thật sâu với Văn Thời và Tạ Vấn, nói: “Tôi đi được rồi.”
Dứt lời, hắn cam tâm nhắm mắt lại.
Hắn có thể cảm nhận được mình đang dần tiêu tan và hòa mình với sương mưa.
Phút cuối cùng trước khi biến mất, hắn nghe Văn Thời hỏi một câu: “Nếu có thể để lại một thứ, anh muốn biến thành gì.”
Lý tiên sinh nói không hề suy nghĩ: “Thế thì chim đi.”
Hắn thấy Văn Thời gật đầu một cái và bảo: “Được.”
Tiên sinh dạy học đã biến mất tăm.
Không lâu sau, Văn Thời vê ra một con chim bay bằng tia trần duyên mà hắn đã để lại.
Nó không khác gì chim muông đang bay lả trên đồng ruộng, nhưng nó không dừng chân ở bất cứ mái hiên nào, mà lại lập tức đáp xuống cái cây uốn lượn kia.
…
Chúc anh kiếp sau may mắn và có thể đợi được một lần gặp lại người ấy trên thế gian này.
HẾT CHƯƠNG 58 („• ֊ •„).