Phán Quan - Mộc Tô Lí

Chương 54


Bạn đang đọc Phán Quan – Mộc Tô Lí FULL – Chương 54


Thực ra mới đầu khi cái lồng kia vừa được phá hủy, không có bất cứ thay đổi gì xảy đến với bức danh phả cả, thậm chí còn khá an tĩnh sau ngày đầu nữa.

Có lẽ là từng có động tĩnh nhỏ vào một thời điểm nào đó, nhưng nó chỉ lóe lên trong phút chốc, không bị ai chú ý tới.
Bởi thế mà lúc đầu, đám người vào lồng đó đều thoát khỏi lồng một cách ‘bình thường’ ——
Tôn Tư Kỳ được Chu Húc gọi xe đưa về nhà.
Lúc mở cửa nhà cho hai đứa, mẹ cậu vẫn chưa chùi xong lớp trang điểm trên mặt.

Chu Húc thoáng nhìn mà sợ tới mức xém chửi thề.

Tôn Tư Kỳ ngã ngồi trước cửa theo phản xạ không điều kiện và bắt đầu khóc lên, còn túm chặt lấy Chu Húc và kêu ‘đại tiên’, khiến nó suýt chút nữa đã bị cha mẹ cậu bắt giữ ngay tại chỗ.
Cũng may là cậu chưa nói ra manh mối gì, cũng đã quên hơn phân nửa cảnh tượng trong lồng, chỉ cảm thấy như mình ngủ thẳng một giấc trên xe, mơ thấy nguyên một cơn ác mộng rất thật.

Sau đó, Chu Húc mới được thả đi, vội lăn tụt quần về nhà mình.
Thực ra, thể chất của Chu Húc đặc biệt lắm, nó nhớ hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong lồng, nhưng năng lực phòng ngự lại quá thấp, vừa bước vô nhà chưa được bao lâu đã sốt cao, luôn trong trạng thái vừa tỉnh vừa mê.
Đại Đông lúc trong lồng cũng hơi tội, nhưng dù sao cũng có xuất thân là Phán Quan, phản ứng không kịch liệt như Chu Húc.

Hắn cứ việc nuốt mạnh một tuýp thuốc pha chữa cảm lạnh để đề phòng, chỉ đau đầu nửa đêm, ngủ một giấc là ổn ngay.
So ra, chàng cộng sự tên Chuột của hắn gặp nhiều điều phiền não hơn.
Dù biết ai vào lồng cũng trở thành hư tướng, nhưng chỉ cần gặp chút bất trắc trong lồng, kết cục cũng sẽ không tốt lắm.
Nếu cứ lằng nhằng không có ai giải được lồng, có lẽ trên đời sẽ có thêm một người hôn mê hoặc một kẻ điên.

Nếu tốt số, lồng sẽ được giải một cách nhanh chóng, nhưng đồng thời sẽ bị bệnh nặng và xui xẻo quấn thân suốt một thời gian rất dài.
Thảm nhất là bị kẹt trong ‘chỗ chết’, thế thì sẽ không giải được lồng mà cũng chẳng thể siêu sinh.
Điều đáng mừng duy nhất là Chuột không phải nạn nhân của tình huống cuối cùng vừa kể trên.

Vừa khéo là Văn Thời đã có mặt và giải lồng giùm hắn, nhưng hắn vẫn lập tức bị đưa vô bệnh viện.
Đại Đông về nhà ở một đêm rồi chạy ngay tới bệnh viện để chăm sóc.

Vài người khác thuộc Trương gia có quan hệ không tồi với Chuột cũng đều chạy tới một chuyến.

Nhưng khi đó, chuyện còn chưa réo tới tai bổn gia.
Khi bổn gia nhà họ Trương cảm thấy có gì đó sai sai thì đó đã là tối hôm sau.
Lúc ấy Trương Lam vừa trở về từ nơi khác, trên đường mệt mỏi rũ rượi.

Bà cô này vừa vội vàng lại còn vừa tám chuyện với một người đi theo về một chuyện trong lồng nào đó.

Đồ đệ Thẩm gia đã bị cô vứt ra sau đầu, cũng nhất thời quên béng cả vụ phải liên lạc với Đại Đông.
Mà Trương Nhã Lâm cũng mới giải quyết xong một vấn đề nan giải.

Hai chị em vừa trở về đã chạm mặt nhau, dứt khoát kéo theo vài người đồng hành, kêu thêm mấy người cùng thế hệ cũng như tiểu bối đang sống trong bổn gia này tới, và mở một bữa tiệc đón gió tẩy trần(*) tại nhà khách to đùng của hai người bọn họ.
(*) đón gió tẩy trần: một bữa tiệc chào đón người đi xa mới về.
Nếu đã gặp nhau thì cũng tẩy trần luôn một thể.
Lúc đầu, đám người này còn khá rụt rè, vì sợ quấy rầy đến vị chủ gia tộc ở căn nhà nằm ngay phía sau.

Sau khi họ uống chút rượu, bầu không khí đã dần buông lỏng.


Dù sao họ cũng là một đám người trẻ tuổi, bản tính vẫn còn khá hoạt bát, nhất là Trương Lam.
Bà cô họ Trương cầm đầu lấy thằng em trai Trương Nhã Lâm luôn ép điên cô làm tiêu chuẩn và quậy tới gần 12 giờ khuya.
Vốn là một đêm thỏa thích, nhưng nó lại bị phá hư bởi hai ông bạn đã nốc quá nhiều rượu, một hai đòi tranh luận giữa hai cái lồng gần đây hai người vào thì cái nào khó chơi.

Vì thế họ đưa ra một quyết định mà bản thân hối hận nhất đêm đó —— kề vai sát cánh uốn éo tới trước bức danh phả của các vị Phán Quan, định tìm cơ sở lý luận cho mình.
Một người nói: “Cùng ngày giải xong cái lồng kia, tôi đã nhảy lên trên một người đấy.”
Tên còn lại thì bảo: “Mặc dù tôi không hề nhúc nhích, nhưng mà ——”
Nửa câu sau còn chưa nói hết, hắn đã hít vào một hơi, vì hắn phát hiện có một cái tên mới xuất hiện bên cạnh tên mình: “Ủa đợi đã, Trương Hiệu Đông… ai thế này? Nghe hơi quen tai.”
Có người trong bàn tiệc nghe hắn nói thế, dựa lên lưng ghế chế giễu hắn: “Ông uống riết bị choáng rồi hả? Còn bảo quen tai nữa chứ, đó chẳng phải là Đại Đông à!?”
Lúc này, bà cô họ Trương đãng trí mới vỗ đùi nói: “À phải rồi, Đại Đông! Chú không nhắc chị cũng quên mất, chị còn kêu cậu ấy và Chuột theo dõi người khác giúp chị nữa mà.”
Cô vừa móc điện thoại ra, vừa không ngẩng đầu hỏi một câu: “Đại Đông làm sao vậy, đáng để chú ồn ào như thế luôn à?”
Người đứng cạnh bức danh phả nói bằng một giọng điệu hoài nghi về cuộc đời: “Cậu ta đứng song song với tôi rồi nè…”
Hắn vừa nói thế, người trong bàn ăn đều trợn mắt nhìn bức danh phả: “Nói giỡn gì vậy ba?”
Ai đang ngồi cũng có quen với Đại Đông, đều biết tuy trình độ của người nọ chẳng ra gì, nhưng tính cách rộn ràng, nói chuyện ôm xồm.

Hắn là kiểu người có thể tạo không khí, bởi vậy ai cũng từng giao thiệp với hắn cả.
Nhưng trọng điểm là: trình độ chẳng ra gì.
Người này có thể chiếm được một vị trí trên bức danh phả thuần túy là bởi hắn cứ không chịu ngồi yên và vào nhiều cái lồng thôi.
“Gần đây cậu ấy vào được mấy lồng đâu chứ, sao lại nhảy lên trên một tên như thế?” Có người lẩm bẩm một câu.
“Bà mẹ nó, ai bảo ông là cậu ta chỉ nhảy lên đầu một tên thế?” Tên đứng song song với Đại Đông không vui cho lắm, chỉ vào một vị trí và nói, “Trước đó cậu ta nằm ở đây cơ mà!”
Thế thì không phải nhảy một lên một tên, mà là nhảy tận ba bước.
Phần giữa của bức danh phả bị đám người trẻ tuổi chiếm hết.

Đám người này dồi dào tinh lực, vào lồng và giải lồng thường xuyên hơn, xếp hạng sẽ luôn có thay đổi, nhưng chỉ nằm trong một phạm vi nhất định.

Họ có nhảy cũng chỉ nhảy bằng đơn vị ‘một tên’ thôi, vì dù sao thì chủ yếu cũng chỉ là lồng nhỏ.
Người nhảy tận ba bậc như Đại Đông đây thì khá hiếm hoi.
“Hôm qua tui nghe ai nói cậu ta vừa vào một cái lồng đó mà.”
“Đm, một cái lồng mà nhảy tận ba bậc? Cậu ta bị lão tổ tông bám lên người hay do dây rối được mạ vàng thế?”
“Lỡ đâu thằng nhóc đó bùng nổ linh thần, vê ra đại bàng thật thì sao?”

Cả đám nói từa lưa hột dưa, nửa là tranh luận, nửa là nói giỡn.
Bản thân Trương Lam luôn chiếm được vị trí cao nhất mỗi năm.

Thực ra, cô không mấy để ý người khác nhảy như thế nào, nói đúng hơn là không có khái niệm về việc đó.
Lúc trước khi vừa leo lên bức danh phả, hầu như ngày nào cô cũng vọt lên trên.

Lần khoa trương nhất là giải được một cái lồng khủng, bị ép trút ra hết tiềm lực trong đó, cầm bùa tạo nên một đại trận mà lão tổ tiên Bốc Ninh đã tự tiện bày ra năm đó nhờ sự phối hợp với một tiểu bối khác, cuối cùng trực tiếp nhảy lên hạng 5 từ một vị trí không cố định.
Trong nhiều cái lồng liên tiếp sau đó, cô luôn phát huy rất ổn.

Vì không phải một đóa hoa quỳnh sớm nở chóng tàng, cô trèo lên đỉnh một cách suôn sẻ.
Trải nghiệm của Trương Nhã Lâm cũng không khác cô cho mấy, thậm chí có người thuộc thế hệ trước còn từng nói nếu hắn chịu xông lên, nói không chừng sẽ có thể đè chị mình xuống, từ cái số phận luôn đứng hạng hai trở thành kẻ đứng nhất.
Nhưng Trương Lam biết điều đó là không đời nào.
Trừ khi em trai cô đột nhiên đổi tính và trở nên cần mẫn, không còn ôm chiếc hộp nhỏ của thần tượng mình và lau một ngày ba lần nữa… thì chuyện này phải chờ lúc sét đánh đã.
Bởi thế, trong lúc những người khác đang thảo luận sôi nổi về chuyện Đại Đông nhảy ba bậc này, Trương Lam vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ nhắn cho Đại Đông một tin để hỏi thăm tình huống.

Ai dè câu trả lời mà cô nhận được lại làm cho cô thấy choáng váng ——
Đại Đông đáp: Tụi em giải được cái lồng Tiệm Ba Mét rồi chị ơi.
Trương Lam nhìn chằm chằm dòng chữ đó suốt ba giây rồi lớn giọng gửi đi một tin nhắn thoại ngay tại chỗ: “Mấy cậu giải được cái gì cơ???”
Giọng bà cô um sùm, mọi người trong phòng khách đều im bặt, chớp mắt nhìn về phía cô, không biết mô tê gì mà cũng không dám nhúc nhích.
Ngay cả Trương Nhã Lâm uống quá nhiều nên đã bắt đầu ngồi thiền cũng không nhịn được phải nói: “Chị nói nhỏ chút coi, có chuyện gì mà lại gào to thế?”
Vừa hỏi xong, hắn đã nghe chị mình nhấn mở tin nhắn thoại, Đại Đông trả lời: “Chị Lam ơi, em nói là tụi em đã giải được cái lồng Tiệm Ba Mét rồi.

Thì là cái mật thất nằm ở lối đi ngầm tại đường Vân Cẩm đó, chị còn nhớ không?”
Trương Nhã Lâm: “…”
Hắn ngồi thẳng người lại một cách cứng đờ như xác chết vùng dậy, nhìn chằm chằm Trương Lam và nói: “Má nó, đó không phải là một cái lồng xoáy hả?”
Vì quá khiếp sợ, hắn cũng quên béng những điều mình đã được dạy để trở thành một quân tử.
Giờ không còn ai trách bà cô họ Trương đã lớn giọng nữa, vì cả phòng khách yên tĩnh vài giây rồi lập tức nổ tung.
Ý không phải giải được một cái lồng xoáy thì có thể thần thông quảng đại, dù sao Trương Lam và Trương Nhã Lâm cũng từng giải rồi.

Nhưng lời này lại được thốt ra bởi miệng của Đại Đông, thực sự có thể nói rằng hiệu ứng đó… rất ư là độc đáo.
Cũng may là có người vẫn còn chút lý trí, chen vào một câu: “Trước tiên đừng kích động như thế nữa.

Chắc chắn là Đại Đông chỉ có thể giải được loại lồng như Tiệm Ba Mét này nếu có sự hiện diện của người khác tại đó thôi.

Nhiều lắm thì cậu ta chỉ đảm nhiệm vai trợ thủ, mấy ông tỉnh táo lại tí đi.”
Vừa dịp Trương Lam đã gửi đi một tin nhắn thoại để hỏi Đại Đông: “Cậu nói mấy cậu đã giải được cái lồng kia, thế ngoài cậu ra còn có người khác nữa phải không?”
Quả nhiên, Đại Đông trả lời lẹ làng: “Dạ đúng rồi chị, tổng cộng có tám người đã vào lồng.”
Hắn vừa nói vậy, mọi người nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Thấy chưa, tới tám người luôn.”
“Tôi đã nói rồi mà.”
“Ủa thế còn ai ở đó nữa nhỉ?”
“Sư phụ của cậu ta ư?”
“Có khả năng, nhưng chắc không chỉ một mình ngài ấy đâu nhỉ??”

Mọi người gập đầu ngón tay kể tên vài ông, cho rằng nếu mấy người với cấp bậc trưởng bối vừa nêu đều có mặt, thì chuyện này cũng có thể hiểu được, tình huống sẽ không khoa trương đến thế.
Trương Nhã Lâm cũng trở nên bình tĩnh, kêu Tiểu Hắc đưa cho hắn chiếc khăn lông ấm để lau mặt, lau xong tỉnh cả rượu.
Lúc khăn lông phủ lên mặt, hắn nghe chị mình lại gửi một tin nhắn thoại với Đại Đông, bảo là: “Uầy, cậu làm chị sợ hết hồn.

Cũng tại cậu nhảy lên trước vài cái tên trên bức danh phả nên họ mới thấy giật mình thôi.

Vậy bảy người còn lại là ai? Là người bên lão tiên sinh Vân Tề hả?”
Trương Vân Tề là sư phụ của Đại Đông.

Tuy xếp hạng không bằng bọn Trương Lam, nhưng cũng có quan hệ không tồi với chủ gia tộc nhà họ Trương.

Tuổi của cả hai xấp xỉ nhau, lai lịch cũng rất cao, ông ấy đáng có được một cách gọi kính trọng.
Ít lâu sau, Đại Đông trả lời.
Hắn liệt kê tên mỗi người đã vào lồng một cách cực kỳ cặn kẽ: “Em, Chuột, Chu Húc, bạn học của Chu Húc, Tạ Vấn, nhân viên trong tiệm của Tạ Vấn, cuối cùng là hai đồ đệ Thẩm gia, Hạ Tiều và Trần Thời.”

Trương Lam: “………”
Đờ mờ, thế thì thà là đừng có liệt kê làm gì.
Vì chiếc khăn lông của Trương Nhã Lâm rớt xuống.
Mấy ông còn lại thì trực tiếp phát điên.
Chu Húc?
Bạn học của Chu Húc?
Tạ Vấn?
Nhân viên trong tiệm của Tạ Vấn?
Ủa rồi ai lại được xếp chung với ai thế này…
Điều quan trọng hơn là lại có tên đại đồ đệ Thẩm gia quái đản kia.
Trương Lam cũng có một dự cảm không rõ rệt bởi cùng một nguyên nhân.

Cô hỏi Đại Đông một câu: “Thôi cậu cứ nói ai là người đã giải lồng đi.”
Đại Đông nói: “Dạ, đại đồ đệ Thẩm gia.”
Trương Lam cảm thấy mình như bị nghẹt thở.
Đại Đông còn chưa nói đã, lại bổ sung một câu: “Chị Lam, để em nói chị nghe, thực sự là tuyệt vãi cú mèo luôn.

Em suýt nữa bị hù chết trong lồng, còn bị mất mặt dã man nữa chứ.

Tên đại đồ đệ Thẩm gia kia không phải gà yếu gì đâu chị ơi!”
Đờ mờ, còn cần chú nói thế nữa à?
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu mọi người: ba cũng nói cậu ấy có thể giải được Tiệm Ba Mét rồi, nếu người ta vẫn là gà yếu thì kẻ trong lồng khi đó là thật hay giả đây ba???
“Vậy ra…” Người anh em đứng kế bên bức danh phả mở miệng.

Giờ hắn không còn rối rắm về vị trí của Đại Đông nữa, tập trung hết sự chú ý lên cái dòng phía trên Trương Bích Linh, “Một người có thể giải lồng xoáy sao lại không đủ trình được.

Có phải cái dòng Thẩm gia này nên có tên mới rồi không nhỉ?”
Không chỉ hắn, mọi người đều bị thu hút bởi cái dòng đã chết hết trơn kia.
Nếu tính sơ, từ lúc giải lồng đến giờ đã được một tiếng, chắc mọi thứ đều ổn định rồi.

Nếu Đại Đông đã nhúc nhích, thì Thẩm gia đó cũng phải động đậy chứ.
Lần này, ngay cả Trương Lam và Trương Nhã Lâm cũng không trơ mặt ra nổi nữa.

Cả hai cùng bước tới bên cạnh bức danh phả, đợi bức tranh ấy hiện thêm một cái tên mới cũng như xem thử cái tên ấy có thể nhảy bao nhiêu bậc.
Im lặng như thế được vài phút, quả nhiên bức tranh kia có sự thay đổi, nhưng mà ngày một rối hơn.
Chỉ một nửa dự đoán của họ đã trở thành sự thật thôi ——
Cái dòng nó nhảy thật bây ơi.
Ủa bậy, không nên gọi là nhảy, phóng nghe mới đúng.
Cái dòng xếp hạng hai từ dưới đếm lên ấy cất cánh tại chỗ và vọt thẳng lên vùng cao.
Bám sát bên cạnh nó là một người khác…
Người nọ tên là Trương Nhã Lâm.
Khoảnh khắc nhìn thấy cảnh này, bà con đã hết ổn.
Còn có một điều càng khủng khiếp hơn ——
Dù cái dòng này nhanh chóng nhảy lên tới đỉnh, nhưng thứ gọi là tên mới đó vẫn không hề xuất hiện.
Trên dòng vẫn nhuộm một màu đỏ đặc trưng của nước nhà, rõ ràng thì ai cũng đã mất.
Khi đó vừa đúng dịp Văn Thời mất tri giác, linh thần cũng bất ổn.

Có thể là bức danh phả đã mẫn cảm quá thôi.
Mọi người chỉ thấy sau khi cái dòng kia chạy lên tới đỉnh, đứng yên chưa được ba giây đã rơi ngược xuống vị trí thứ hai từ dưới đếm lên.
Hai, ba phút sau, nó lại vọt lên.
Sau đó lại rơi xuống.
Rồi trồi lên.
Xong lại tuột xuống nữa.


Cứ lặp đi lặp lại như thế.
Sau khi nhìn một lát, Trương Lam cảm thấy mình có thể bị động kinh ngay tại hiện trường luôn mất.
Họ vẫn còn được được, ít nhất là có tí trông chờ trong tư tưởng, ít nhiều gì cũng đã có chuẩn bị và biết được đôi chút về tình huống.
Mấy người không hiểu rõ sắp toi hết cả rồi.

Suốt cả quá trình, họ đều nhìn cái dòng đó múa may trên bức tranh bằng vẻ mặt hoang mang Hồ Quỳnh Hương.
Vì thế Đại Đông và Chu Húc, hai tên với trạng thái tinh thần ổn này, bị xách thẳng tới bổn gia nhà họ Trương, bọc quanh bởi đám người và bắt kể lại chuyện đã xảy ra trong Tiệm Ba Mét.
Lúc nghe đại đồ đệ Thẩm gia móc ra một con rắn, Trương Nhã Lâm ráng theo kịp nãy giờ cuối cùng cũng có phản ứng khác.
Vẻ mặt của hắn hơi tan vỡ, túm lấy Chu Húc, khoa tay múa chân rồi hỏi khẽ: “Con nói con rắn đó màu gì cơ?”
Chu Húc: “Màu đen á.”
Trương Nhã Lâm: “Trên người có lửa không?”
Chu Húc cố nhớ lại: “Hình như là không, nhưng len lỏi qua lửa thì có tính không?”
Trương Nhã Lâm vẫn chưa yên tâm: “Con rắn đó có hình dạng cụ thể gì, con miêu tả cậu nghe chút xem.”
Chu Húc: “Cực dài, cực bự, khí thế hùng hổ, sau lưng có hai cục xương hoặc cái gì đó nhô lên, xiềng xích trên người thì ——”
Trương Nhã Lâm đột ngột ngắt lời: “Trên người nó có xiềng xích hả?”
“Đương nhiên rồi, không phải con rối nào cũng có à?”
“Con chắc chắn mình nhìn thấy nó có xiềng xích chứ?”
Chu Húc gật đầu, thầm nói con cũng đâu có bị mù.
Trương Nhã Lâm co rúc về lại sô pha, như là đang thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng rất hoảng hốt.
Có người không nhịn nổi phải hỏi: “Anh Nhã Lâm đang nghĩ gì thế?”
Trương Nhã Lâm lắc đầu bảo: “Đâu, có lẽ anh bị điên rồi.

Không thể nào, rối của người nọ không có đeo xiềng xích.”
Vừa nói thế, kẻ điên lại trở thành người khác.
Vì nếu rối không đeo xiềng xích thì có nghĩa là rối sư ấy mạnh tới mức hoàn toàn không sợ mình không thể áp chế con rối, cũng khỏi phải giữ lại tí năng lực nào cả.
Chỉ có hai vị rối sư có thể làm thế thôi.

Không thể ngẫm nghĩ, nghĩ nhiều sẽ nhớ đến chuyện ma quỷ.
Họ cũng không hiểu vì sao tự dưng Trương Nhã Lâm lại muốn kể chuyện ma quỷ.
Trương Nhã Lâm dựa lên lưng ghế, suy nghĩ một chốc, đột nhiên nói với Trương Lam: “Không thôi… mình mời lão gia tử tới để hỏi thử đi chị.

Em thực sự nghĩ không ra cách nào để giải thích chuyện đã xảy ra trên bức tranh cả.”
Trương Lam lại nói: “Mời lão gia tử? Lỡ đây là một sai lầm khủng khiếp thì sao?”
Trương Nhã Lâm: “Vậy chị nói mình phải làm gì bây giờ đây?”
Trương Lam: “Để Tiểu Hắc tính một quẻ trước đi.”
Em ——
Trương Nhã Lâm thực sự khổ sở vì mình không thể chửi ra, chỉ nhìn chị mình với một vẻ mặt vô cảm.
Vài giây sau, hắn nói: “Nếu không thế này đi.”
Trương Lam liếc hắn một cái: “Hửm?”
Trương Nhã Lâm: “Hai tụi mình đi tìm cậu ta.”
Trương Lam: “Rồi sau nữa?”
Trương Nhã Lâm: “Rồi vô lồng.”
Trương Lam: “???”
Khi họ đang lưỡng lự, điện thoại của Chu Húc bỗng rung một cái, nó nhận được một tin nhắn.
Nội dung là:
Anh là Trần Thời, giờ em có tiện để trò chuyện không?
Tiếng tin nhắn này không lớn, nhưng vẫn có người nhìn sang chỗ nó.
Nếu là Chu Húc với tính cách trước kia, nó nhất định sẽ gào to chuyện mà mình có thể khoe mẽ này cho mọi người cùng biết, hận không thể giơ điện thoại lên nói là: “Người mà mấy anh mấy chế đang thảo luận vừa gửi cho tui một tin nhắn nè.”
Nhưng lần này, không biết vì lý do gì mà nó lại không chịu hé răng, thậm chí còn vô thức rụt tay đang cầm điện thoại về sau, hòng tránh bị người nọ nhìn thấy nội dung.
Sau đó, nó nhanh chóng trả lời: Không tiện để nhận cuộc gọi, nhưng nhắn tin thì không thành vấn đề.
HẾT CHƯƠNG 54 („• ֊ •„).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.