Bạn đang đọc Phán Quan – Mộc Tô Lí FULL – Chương 38
Thẩm Mạn Di cảm thấy vệt sáng chợt hiện lên trước mắt, đó là một bàn tay đẹp đẽ, sợi bông trắng sạch sẽ quấn quanh các ngón thòng xuống, lướt nhẹ qua chóp mũi của bé.
Bàn tay nọ cũng không bụm thẳng lên mắt bé, chưa đụng tới da, mà chỉ che mắt ở khoảng cách vài cen-ti-mét, giữ yên và không hề run rẩy.
Bé nhớ rõ Lý tiên sinh dạy học từng nói rằng cái này được gọi là đoan chính và đúng mực.
Trước đây tụi nó cứ không hiểu hoài, chị em đuổi nhau chơi đùa túm tóc kéo váy hệt như một đám kẻ điên nhỏ con.
Lần nào Lý tiên sinh cũng sẽ lôi hai từ này ra để giảng suốt, cuối cùng lại lắc đầu bảo: “Mà quên đi, đợi mấy con lớn thêm mấy tuổi nữa sẽ biết thôi.”
Tiếc là bé vẫn lớn như thế, nhưng tuổi lại chưa từng nhiều thêm.
Thẩm Mạn Di chớp mắt, bỗng nói: “Trên sợi dây của anh có một mùi rất dễ chịu.”
Người đứng sau cũng không định dỗ bé, giọng điệu cũng hoàn toàn không có chút nhiệt tình, chỉ trả lời một cái: “Hả.”
Ngay cả câu hỏi nghe cũng chẳng khác gì câu trần thuật, như là có trả lời hay không cũng chả quan trọng.
Bé gái suy nghĩ nghiêm túc: “Mùi nhà em.”
Người đứng sau im lặng vài giây rồi nói: “Thì lấy từ nhà em mà.”
Bé gái: “…”
Thực ra ý của bé không phải thế, nhưng bé còn nhỏ, không thể biểu đạt được điều mình muốn nói.
Bé còn không xác định được mùi đó tỏa ra từ dây hay tay nữa.
Bé lại ngửi vài cái, nhưng vẫn không ngửi ra.
Nhớ lại, nó tựa như gió lạnh ngày đông thổi qua vườn hoa sau nhà.
Hồi trước, bé rất thích tới đó chơi.
Chú Tề ráp một cái đu ở đó, hai bên là khóm hoa vàng nhạt trông như bươm bướm, mà cũng hệt như lỗ tai thỏ.
Cái nơ má Thái buộc cho bé cũng ra đời từ đó.
Nhưng lâu rồi bé chưa nhìn thấy vườn hoa sau nhà ấy.
Đêm nào bé cũng quẩn quanh trong khu hành lang quanh co này, luôn nhìn bóng tối, cửa đen như mực, ngăn tủ đen thùi, bóng dáng tối u… Bất cứ ai nhìn thấy bé cũng khóc lên và cách xa bé ra, như thể bé là một thứ bẩn thỉu nào đó.
“Hồi đó mình có bẩn gì đâu.” Thẩm Mạn Di khẽ lẩm bẩm.
Bé vừa cúi đầu, trán đã đụng vô lòng bàn tay của Văn Thời.
Trán của con nít luôn khá tròn trịa, như một động vật nhỏ, nhưng của Thẩm Mạn Di thì hơi quái, vì da thịt trên mặt bé đã đổ xuống.
Văn Thời không hề rụt tay lại, vẫn để bé chống trán lên tay mình.
Anh thấy Tạ Vấn đi tới, khom lưng đưa cái nơ cho Thẩm Mạn Di và nói: “Không ai nói em bẩn cả.”
Tạ Vấn nói xong thì đưa mắt lên, nói khẽ với Văn Thời một câu bằng âm lượng chỉ có mình anh nghe thấy: “Trước tiên đừng nhúc nhích nhé.”
Sau đó, hắn xoay người liếc đám người đang tụ lại trong góc, chỉ vào chiếc sô pha cũ nát kia.
Lão Mao lập tức hiểu ý ông chủ nhà mình, đi đến mép giường kéo một cái chăn giường sạch sẽ ra rồi bọc lại cơ thể vừa lăn khỏi sô pha.
Mấy người còn lại thì vẫn đang trong dư chấn.
Họ cứng ngắc nhìn Văn Thời và Thẩm Mạn Di, lia sang Tạ Vấn và Lão Mao, nhận ra Lão Mao muốn làm gì, sau đó lại đi qua phụ một tay một cách máy móc.
Đại Đông há miệng, mặt mày thì cứng như gỗ.
Hắn ngồi xổm xuống, giúp Lão Mao bọc kín cơ thể thối rữa đó rồi khiêng lên giường lớn.
Cảnh tượng như là vào buổi chiều năm 1913 nào đó, bé gái tên Thẩm Mạn Di nọ chạy vô phòng ba mẹ, chơi một lát rồi cảm thấy buồn ngủ, thế nên bò thẳng lên giường lớn, ôm chăn ngủ say sưa.
Mãi đến khi họ làm xong mọi thứ, Văn Thời mới lấy tay lại, Tạ Vấn cũng đứng thẳng người lên.
Thẩm Mạn Di cầm cái nơ, như vừa thấy được vườn hoa sau nhà vào thời điểm cuối xuân đầu hạ.
Phía sau cái nơ có một cái kim gài kiểu cũ đã rỉ sắt.
Bé chùi ngón tay dính rỉ lên lưng, nghiêm túc cài cái nơ lên áo đầm liền lạc, sau đó khảy cái nơ đang nửa rủ bên cạnh như đang khều lỗ tai thỏ.
Vết máu chảy xuôi trên vách tường dần nhạt bớt, thấm vô tường như vệt nước, thế rồi chẳng còn vết tích gì nữa.
Sương đen lấp đầy căn phòng lại lưu động lần nữa, nhưng cũng từ từ nhạt đi, từng áng vòng nhẹ quanh người bé, không còn sắc bén như dao nữa.
Khi sương đen rút về thì có lướt qua mặt Đại Đông.
Hắn vừa buông mùng xuống để che đi chăn nệm trên giường, bị sương đen này quét qua một cái, hắn sờ mặt rồi chợt cứng người tại chỗ.
Vừa có chuyện gì xảy ra thế???
Mọi thứ nhanh chóng vụt về trong đầu hắn —— bắt đầu khi Thẩm Mạn Di nhận lấy cái nơ rồi từ quỷ dữ biến thành mèo con, ngược thẳng về khoảnh khắc những đám sương đen này lan ra điên cuồng.
Hình ảnh sợi bông trắng ngang dọc xen kẽ bám chặt lên cả phòng rất ư là chấn động, dù chỉ nhớ lại thôi, hắn cũng đã ngừng thở theo bản năng.
Hắn nín thở một lát, cuối cùng cũng nhớ xong.
Một động tác túm dây lại có thể xốc nguyên căn phòng thành như vầy, thì sức lực có lớn không?
Lớn.
Có thể điều khiển nhiều dây ở nhiều phương hướng cùng một lúc như thế, thì khống thuật có mạnh không?
Mạnh.
Mấy sợi dây đó hiện rõ, bụi bặm tung toé lúc chúng bám lên tường, như thể gọt sắt cắt vàng gì cũng không thành vấn đề.
Linh thần như thế có thể giành được thứ hạng trong số các rối sư không?
Có thể, hơn nữa còn phải đứng ở hàng sư phụ nữa.
Người đã làm ra những thứ này là ai?
Đại đồ đệ Thẩm gia.
Vãi cả linh hồn.
Đây là câu đầu tiên nổi lên trong đầu Đại Đông.
Động tác xoay đầu của hắn quá mạnh mẽ, trong cổ phát ra một tiếng cụp, Lão Mao đứng kế bên nghe thấy mà cũng khá sửng sốt.
“Cậu làm gì thế? Hù quỷ hả?” Lão Mao thấy mắt hắn dựng đứng, mắt vừa xoay vòng vừa không nhìn chằm chằm về phía Văn Thời.
Tư thế đó còn đáng sợ hơn quỷ nữa.
Đại Đông đã chết lặng, không biết là do hoảng hốt quá cỡ hay khó thể tin nổi, dù sao thì giọng nói cũng khẽ khàng, hơi thở yếu ớt: “Tôi hỏi chú điều này.”
Lão Mao là kiểu người không nhiệt tình lắm, hoàn toàn khác biệt so với Đại Triệu và Tiểu Triệu.
Hắn liếc Đại Đông một cái, muốn để ý nhưng đồng thời cũng không: “Điều gì?”
Đại Đông nói ỉu xìu: “Chú có quen đại đồ đệ Thẩm gia kia nhỉ?”
Lão Mao: “Ai?”
Lão hơi ngây ngẫn rồi mới nhận ra, đại đồ đệ Thẩm gia ý là nói Văn Thời.
Lão Mao lẳng lặng nhìn Đại Đông một cái, thầm nói giờ mi cũng gan lắm đấy, chỉ vào tổ tông để nhận đồ đệ.
Tụi bây dám chỉ, người Thẩm gia dám nhận à?
Lão Mao gãi mặt, một lời khó nói hết mà ‘ờ’ một tiếng, “Thì cũng quen.”
Đại Đông vẫn xịu xuống: “Mấy người thấy cậu ta sử dụng rối thuật bao giờ chưa?”
Lão Mao: “Từng thấy.”
Thấy từ nhỏ tới lớn.
Đại Đông nói bằng một giọng điệu khá hoang mang: “Tôi mới thấy lần đầu, giờ đang hơi dại.”
Lão Mao: “?”
Đại Đông: “Có câu trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, tôi sợ mình đoán nhầm.”
Lão Mao: “??”
Lão Mao không nhịn nổi nữa: “Có điều gì xin cứ nói thẳng.”
Đại Đông: “Được, vậy tôi hỏi chú, nhìn từ góc độ người đứng xem của chú, rối thuật của cậu ta như thế nào so với tôi?”
Lão Mao: “…”
Câu này ai nghe cũng biết người nào đang bị điên.
Con ngươi của Lão Mao vừa tròn vừa đen, chớp một cái và để lộ một cảm xúc ngờ vực trầm lắng.
Lão híp mắt nhìn về phía Đại Đông bảo: “Cậu không tự cân nhắc trước à?”
Đại Đông: “Có chứ, nên mẹ nó giờ tôi mới hơi đần ra nè.”
Đừng nói là đần thôi, hắn nhớ lại dáng điệu giả bộ của mình lúc vừa vào lồng, suýt nữa đã điên lên.
Hắn lại đứng trước một người với trình độ có thể làm sư phụ mình, bật người vắt dao, nói chuyện rất có khí thế: “Cậu đứng sang một bên đi, để tôi.”
Hắn chê cách quấn dây của người ta lộn xộn, định dạy người ta quy củ rối thuật cơ bản nhất, còn chỉ vào con chim không đủ sức cháy của mình và nói nó là Kim sí Đại bàng nữa.
Giờ mà có sợi dây thừng nào ở xung quanh, hắn cũng có thể treo cổ ngay tại chỗ, dù sao cũng không còn mặt mũi nào để đối diện với người ta nữa.
Nhưng trước khi chết, hắn lại nhớ về một điều khác ——
Hắn chỉ vào Văn Thời, nói bằng một giọng điệu hoài nghi về đời: “Nhìn kiểu nào cũng thấy rối thuật của cậu ta mạnh hơn tôi mà? Trình độ này mà lại không lên nổi bức danh phả hả? Đang châm biếm ai thế?!”
Cuối cùng Đại Đông cũng nhả ra điều thắc mắc, kết quả lỡ hơi kích động, giọng khá to.
Vì thế cả phòng im bặt trong một chớp mắt ấy, ngay cả câu ‘châm biếm ai thế’ cũng đang vang dội trong phòng.
Chu Húc, Hạ Tiều và Tôn Tư Kỳ nhìn hắn chả biết mô tê gì, Tạ Vấn và Văn Thời nhìn lên theo, ngay cả Thẩm Mạn Di cũng đưa mắt khỏi cái nơ, chớp mắt nhìn sang.
Vài giây trôi qua, Chu Húc lên tiếng trước, bảo: “Đệt, cuối cùng cũng có người thắc mắc giống tui.
Lúc vừa thoát khỏi lồng lần trước, tui cũng cân nhắc về điều này mãi, không ngủ nguyên đêm luôn!”
Nó chỉ lên người Văn Thời, nói với Đại Đông bằng một giọng điệu cáo trạng: “Đờ mờ, lần trước khi giả lồng, anh ta thả ra một con rối, nó cực kỳ ——”
Chu Húc nghẹn một cái, ngoảnh đầu liếc Văn Thời rồi sửa lời: “Thì cũng… khá được.”
Bắt thằng trẻ trâu này khen ngay mặt người ta một câu, thà giết nó luôn đi.
“Dù sao tui cũng không thể nghĩ ra lý do tại sao trình độ này lại không lên nổi bức danh phả.” Chu Húc nói.
Nó nhớ lại lời kết luận của Trương Lam và Trương Nhã Lâm về Văn Thời trước đó, nói rằng có lẽ thực lực của đại đồ đệ Thẩm gia này bất ổn, thỉnh thoảng sẽ bùng nổ, nhưng trình độ tổng thể vẫn chưa đủ đạt.
Nhưng mà…
Nếu cứ vào lồng lần nào mới bùng nổ lần đó, hay còn gọi là thực lực bất ổn, thế thì nó cũng muốn có một thực lực bất ổn như thế.
Đại Đông thấy Chu Húc đứng theo phe mình, nhất thời tràn đầy sức sống, hỏi Văn Thời thẳng vô vấn đề: “Vậy vì sao cậu lại không lên nổi bức danh phả???”
Chỉ mình hắn hùng hổ như thế thôi thì không nói, cố tình tên khốn Tạ Vấn này lại đứng hóng hớt mà không sợ chuyện lớn, nhướng mày một cái và cũng nhìn sang, hỏi bắt chước giọng điệu của Đại Đông: “Phải đó, sao cậu lại không lên nổi bức danh phả thế?”
Văn Thời: “…”
Bà mẹ nó anh bị khùng rồi.
Văn Thời không phải kiểu người giỏi nói dối, lời có thể trót lọt tai người hay không thì phải coi số.
Quá trình cơ bản là như thế này —— nghiêm mặt tìm cớ, càng tìm càng hố, cuối cùng không giãy giụa nữa, thích thì tin, không thích thì bấm nút biến.
Nếu là một người hiểu anh, nhìn anh trải qua quá trình này thì lại rất là giải trí.
Nhưng hầu như bất cứ ai hiểu anh cũng không dám chọc anh cả.
Tên khốn Tạ Vấn hùa theo, không biết nhớ tới chuyện gì mà lại cười một cái, cười xong ho khan, ngoảnh đầu hỏi Đại Đông: “Nói mới nhớ, ai là người tạo ra bức danh phả thế?”
Đại Đông bị hỏi mà ngu luôn.
Cuối cùng, Chu Húc, một nhân tài về mặt lý thuyết, trả lời giùm hắn: “Nhà tui.”
“Ai cơ?” Đại Đông còn lờ mờ.
Chu Húc trợn trắng mắt, nói không vui lắm: “Trương.”
Đại Đông “à à” hai tiếng, giờ mới phản ứng.
Lời này cũng không đúng hoàn toàn.
Thực ra, ta có thể lần theo bức danh phả ngược lên tới lứa đồ đệ của Trần Bất Đáo.
Bức tranh sớm nhất được quyết định bởi mọi người, nhưng chỉ được viết bởi một người, đó là Bốc Ninh chuyên tu trận pháp quẻ thuật.
Ước nguyện ban đầu khi vẽ bức danh phả này cũng không phải để xếp hạng hoặc thể hiện độ khổng lồ và hiển hách của một gia tộc nào đó.
Nhưng do bọn Bốc Ninh cũng muốn thu nhận đồ đệ, sợ mai này mọc ra quá nhiều dòng nhánh, có lẽ mấy thế hệ sau đó sẽ không hiểu rõ, vì thế bức tranh như thế đã chào đời, nhằm tỏ rõ sự truyền thừa.
Khi ấy cũng có hạng, nhưng đúng là không nhạy cảm như giờ, nó chỉ là một bảng xếp loại sơ lược thôi.
Bốc Ninh vẽ ra nó cũng không để tạo ra sự cạnh tranh, chỉ nghĩ rằng nếu có đứa đồ tử đồ tôn đời sau nào vô ý gặp trúng lồng lớn không giải được, thì có thể lần theo bức danh phổ và tìm ra người có thể giúp mình giữa vô vàn những Phán Quan cùng lứa còn sống trên đời.
Sau này khi Trương gia trở nên lớn mạnh, họ lo nhân số trên bức danh phả ngày càng nhiều, dòng nhánh ngày càng phức tạp.
Để phân khu dễ hơn, họ đã điều chỉnh đôi điều dựa trên bức tranh kia của Bốc Ninh.
Thực ra, họ không thể thêm mà cũng không thể giảm thứ gì, chỉ có thể làm xếp hạng trở nên chi tiết hơn.
Nói trắng ra là khiến bức tranh này linh và nhạy cảm hơn.
Vụ này cứ được truyền từ đời này sang đời khác, cuối cùng trở thành ‘bức tranh được tạo ra bởi Trương gia’ trong miệng một nhóm người.
Chu Húc thì từng nghe Trương Nhã Lâm kể về chân tướng, nhưng để bớt việc, nó luôn bỏ qua lão tổ tông, nói thẳng là Trương gia làm.
“Ừ ha, tôi xém nữa quên béng, đúng là Trương gia.” Đại Đông không muốn mình trông mít đặc, vội bổ sung một câu.
Lại thấy Tạ Vấn gật đầu nói: “Vậy vì sao cậu không hỏi chuyện về bức danh phả này với Trương gia đi, hỏi cậu ấy làm gì, cũng có phải cậu ấy vẽ đâu.”
Đại Đông lại bị chặn họng, không tìm ra lý do để phản bác.
Nói thế cũng đúng, ai cũng biết rằng không người nào có thể ráng viết thêm tên mình lên bức tranh nọ, trừ khi mi là Bốc Ninh tái thế.
Đại Đông cảm thấy mình hỏi một điều rất ngu xuẩn, lại nhìn dáng vẻ trầm mặc của đại đồ đệ Thẩm gia, có lẽ ngay cả anh cũng bó tay.
“Vậy ——” Đại Đông ngượng ngùng khoát tay một cái, “Vậy xem như tôi chưa nói gì, xem như tôi chưa nói gì cả.”
Nhưng quả thực là tình huống này hiếm thấy lắm.
Hắn định về sẽ hỏi sư phụ mình và bà cô họ Trương một chút.
Bức danh phả có một cái bug lớn như thế mà không ai giải quyết hết à? Đáng sợ muốn thài.
Chuyện chen ngang như thế bắt đầu từ một Đại Đông xấu hổ, cũng kết thúc vì một Đại Đông xấu hổ.
Dưới sự trợ giúp của Tạ Vấn hiếm lúc lại nói tiếng người, Văn Thời như một binh sĩ không cần đánh mà kẻ địch cũng nhận thua, chẳng cần nghĩ ra bất cứ cái cớ tệ hại nào, chủ đề về bức danh phả này đã được rơi tũm.
Anh đưa mắt về, hỏi Thẩm Mạn Di về một việc nghiêm túc: “Nhà em có nhiêu đây thôi hả?”
Thẩm Mạn Di lắc đầu: “Nhà em to lắm, có hai tầng, có tiền viện, còn có vườn hoa phía sau nữa.”
Văn Thời: “Đây là tầng 2?”
Thẩm Mạn Di: “Dạ.”
Văn Thời: “Muốn đến chỗ khác thì phải đi bằng cách nào?”
Thẩm Mạn Di nói theo bản năng: “Đi cầu thang.”
Nói xong bé hơi sửng sốt, lại lắc đầu nói: “Ơ, không thể đi cầu thang.”
Bé nói thế cũng đúng.
Văn Thời vừa vào lồng đã nhìn thử, tầng 2 của Thẩm gia cái này lầu hai có dạng xoắn ốc vuông, bên ngoài là phòng, phía trong là cầu thang.
Nhưng họ đi quanh hành lang uốn khúc này vài vòng, nhưng lại không hề nhìn thấy lối vào cầu thang.
Dù đi đến khúc nào của hành lang lượn vòng, họ cũng chỉ nhìn thấy dáng cầu thang giống hệt, lối vào luôn nằm sau chỗ rẽ bên trái của họ.
Mà đầu còn lại của cầu thang mãi bị chìm trong bóng tối, không thể nhìn thấy tình hình dưới lầu.
Dưới tình huống thông thường dưới, cảnh tượng này chỉ thể hiện một điều thôi —— cái lồng này lớn như thế nhưng chỉ có tầng 2, bởi vậy mới không có lối xuống tầng 1.
Nhưng rõ ràng lần này rất đặc biệt, dù sao họ cũng đã vòng vo một lần trên tầng 2, thế mà lại chưa từng nhìn thấy chủ lồng chân chính.
Điều này chỉ có thể báo hiệu rằng còn có khu vực khác nữa, chỉ là họ chưa tìm ra cách vào thôi.
“Còn đường khác nào không?” Văn Thời hỏi.
Thẩm Mạn Di rủ đầu nói: “Không biết.”
“Đi tìm tiếp thử xem.” Tạ Vấn nói.
Thẩm Mạn Di nắm cái nơ, cúi đầu đứng một lúc lâu mới chợt nói khẽ: “Em đi theo mấy anh được không?”
Gì cơ???
Đám Chu Húc đột ngột nhìn về phía bé.
Bé gái do dự một lát, ngước mặt nhìn Văn Thời và Tạ Vấn, có lẽ đã xem họ là người mình có thể dựa vào.
Bé nghiêm túc giải thích: “Trước đây trong nhà có rất nhiều người, tưng bừng lắm.
Sau đó họ đi đâu mất tiêu, em chỉ có thể kiếm người khác chơi cùng mình thôi, nhưng họ chẳng dẫn em theo gì hết, nhìn thấy em là chạy mất đất.”
Chỉ có cách bắt chước dáng vẻ của người khác, thì mới có thể xen lẫn vào giữa nhiều người và có ai đó chịu nói chuyện với bé thôi.
“Em không muốn đờ người ra ở đây, em sợ.” Thẩm Mạn Di tủi thân nói.
Bọn Hạ Tiều nghe mà mơ màng, thầm nói tụi anh càng sợ hơn nữa nè em gái ơi.
Đời này Văn Thời chưa từng dẫn tiểu quỷ theo, cũng lần đầu tiên nghe thấy tiểu quỷ thỉnh cầu như thế, nên hơi bối rối.
Tạ Vấn buồn cười vì vẻ mặt của anh, rủ mắt hỏi Thẩm Mạn Di: “Cũng đúng, vậy em còn chơi trò cô dâu thật giả nữa không?”
Thẩm Mạn Di mếu máo, lắc đầu nói: “Không chơi nữa.”
Giờ bé rất đàng hoàng và ngoan ngoãn, bộ dáng cúi đầu còn khá đáng thương nữa, hệt như một đứa nhỏ nghe lời, hoàn toàn khác xa dáng vẻ oán khí lan rộng khắp nơi trước đó.
Đại Đông thấy mà phục luôn.
Văn Thời chưa phản đối cách làm của Tạ Vấn, mà lại hỏi Thẩm Mạn Di một câu: “Thế giờ tầng 2 không còn ai từng bị em động tới nữa phải không?”
Thẩm Mạn Di lại thành thật gật đầu một cái: “Hết rồi anh.”
“Vậy thì được.” Văn Thời cũng gật đầu, nói với Đại Đông, “Hỏi xem bạn cậu đang ở đâu đi.”
Đại Đông: “Bạn?”
Hắn khá sửng sốt, cuối cùng mới nhớ tới Chuột.
Lần cuối họ trao đổi với nhau là khi Thẩm Mạn Di trà trộn vào nhóm.
Vì khó phân biệt thật giả, nên hắn luôn không dám liên lạc với đối phương, cứ cảm thấy quỷ dị thế nào đó.
Giờ Thẩm Mạn Di không quấy rối nữa, ít nhất có thể xác định Chuột bên đầu kia của bộ đàm không có vấn đề gì nữa, liên lạc cũng không còn gánh nặng gì.
Vả lại, đúng là đối phương đã không lên tiếng suốt một thời gian, chẳng lẽ cậu ta không ở tầng này?
Đại Đông có chút áy náy, chán chường bước sang cầm lấy bộ đàm của Tôn Tư Kỳ.
Hắn nhấn lên phím, nói với bộ đàm: “Chuột ơi Chuột ơi, anh là Đại Đông đây.
Cậu đang ở đâu thế? Nửa buổi rồi chẳng nghe tiếng động gì bên cậu hết.”
Hắn nói rất nhanh, nói xong buông phím đó ra liền.
Một giây sau, hai tiếng tít tít điện tử lại chợt vang dội trong phòng, âm thanh đó hơi chói tai, vẻ bất thường càng hiện rõ khi không có ai đang nói chuyện.
Sau đó, giọng nói của Đại Đông kèm theo tiếng dòng điện vang lên trong phòng ngủ: “Chuột ơi Chuột ơi, anh là Đại Đông đây.
Cậu đang ở đâu thế? Nửa buổi rồi chẳng nghe tiếng động gì bên cậu hết.”
Khoảnh khắc ấy, cả phòng im ắng.
Đại Đông mờ mịt một lát, da gà nổi trên lưng, chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Hắn nhìn sang hướng nguồn âm, thấy được một cái giá treo áo bị phủ vải bố trắng.
Lúc này hắn mới nhớ ra, lúc vừa bước vô, Chu Húc còn bị dọa sợ bởi cái giá áo này, tưởng nó là người nữa.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn sang đó, nhưng không ai nhúc nhích.
Đám Hạ Tiều có lẽ cũng nhớ tới câu Chu Húc nói, mặt mày phựt một cái trắng nhách.
Đại Đông trừng mắt nuốt một ngụm nước bọt, lại cầm bộ đàm lên, nhấn phím nói lại: “Chuột ơi, cậu đang ở đâu thế…”
Giá áo kia lại phát ra giọng nói của hắn, nó lặp lại: “Chuột ơi, cậu đang ở đâu thế.”
“Xốc miếng vải bố trắng lên.” Tạ Vấn lạnh lẽo nói.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Văn Thời đã đi sang, giật miếng vải che màu trắng ấy xuống.
Chỉ thấy một người đàn ông đứng trên bục giá móc áo, nhìn quần áo thì chắc phải là Chuột.
Nhưng mà hắn đang rủ đầu thấp xuống, mềm mại như bông, hình như không có xương cốt.
Nhưng Văn Thời nhanh chóng nhận ra, cũng không phải hình như, đúng là hắn không có xương cốt —— người trước mặt không phải đang đứng trên bục giá móc áo.
Nếu nhìn kỹ, thực ra hắn đang bị móc lên, vai áo bị kéo căng, mũi chân khó khăn lắm mới có thể chấm lên bục.
Khi Đại Đông té chạy tới, đúng dịp nhìn thấy Văn Thời nâng mặt của người bị treo lên, chỉ có một miếng da trống rỗng.
Lúc ấy, Đại Đông đã ngồi hẳn xuống đất.
“Giả.” Văn Thời nói.
Đại Đông cũng không bình tĩnh lại ngay, hắn không biết Văn Thời nói thế để an ủi mình hay đang thật lòng.
Hắn ngồi dưới đất vài giây mới khôi phục lại từ trạng thái não rỗng, thấy cái bớt bên tai trái của người kia.
Giờ Đại Đông mới suy sụp, khẽ nói: “Đệt, làm mình sợ muốn chết.”
Cái bớt của Chuột nằm bên tai phải.
Nhưng bất luận thế nào, một người bị treo ở đây như thế thì kinh khủng lắm.
Cả đám lấy can đảm, luống cuống để thứ này xuống, không cẩn thận đụng trúng rèm cửa trong góc.
Mắt của Tạ Vấn rất nhạy bén, nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ bị nhét giữa kẽ tường, bộ dáng khá giống với trang giấy trong quyển nhật ký.
Hắn nhặt lên, phủi đi bụi bặm, mở giấy ra nhìn sơ rồi đưa cho Văn Thời.
Chỉ thấy trên đó ghi:
Ngày 26 tháng 5 năm 1913, trời mưa.
Gần đây trời cứ mưa mãi, trong nhà dột nước, đồ đạc dễ bị ẩm mốc.
Thẩm Mạn Di không núp được nữa, Lý tiên sinh đã phát hiện.
Ôi chao, số ổng đen quá.
Số ổng đen quá là sao?
Văn Thời nhíu mày, chợt cảm thấy trước mặt có ai đó đang nhìn mình.
Nhưng đối diện với anh là cửa sổ phòng, chắc không có thứ gì lại treo người ngoài cửa sổ trên tầng 2 để nhìn anh đâu nhỉ?
Anh đột ngột ngẩng đầu, kính cửa sổ ban đêm bị che phủ bởi một đám sương mù mơ hồ, thấp thoáng có bóng ai chiếu vô phòng.
Văn Thời nhìn chằm chằm chỗ đó một lát, giơ tay kéo cửa sổ ra.
Ngoài cửa sổ vẫn là một màu đen đặc sệt, văng vẳng tiếng côn trùng bên tai, hệt như một thôn vắng ở vùng hẻo lánh.
Anh nhớ ra điều gì đó, thò người ra ngoài.
…
Hạ Tiều đang cố nhịn nỗi sợ để phụ một tay, chợt bị ai đó vỗ lên lưng một phát.
Cậu giật mình một cái, la lên: “Đứa nào?”
Chỉ thấy Chu Húc chỉ vào một chỗ nào đó và hỏi: “Anh của anh đang làm gì thế?”
Hạ Tiều nhìn sang hướng nó chỉ, nhìn anh mình nhảy ra khỏi cửa sổ.
Nhảy ra khỏi…
HẾT CHƯƠNG 38 („• ֊ •„).