Bạn đang đọc Phán Quan – Mộc Tô Lí FULL – Chương 36
Văn Thời ngơ ngác một lúc mới đột ngột mở mắt ra.
“Anh…” Anh lặng nhìn người trước mặt.
Tạ Vấn: “Sao thế?”
Vì nãy giờ ho khan hoài, giọng nói của hắn nghe cũng khá khàn.
Văn Thời mím môi, ít lâu sau lại lắc đầu một cái: “Không có gì, nghe lộn thôi.”
Suýt chút nữa anh đã tưởng Tạ Vấn là người nói câu đó, nhưng giờ nghĩ lại, Tạ Vấn chỉ đặt ngón trỏ lên môi thôi chứ không hề mở miệng.
Câu nói mơ hồ đó chỉ là hồi ức chợt trỗi dậy trong đầu anh thôi.
Vả lại, mấy chữ ‘nghe lời nào’ như thế quá mức thân mật, thốt ra từ miệng của Tạ Vấn thì đúng là…
Văn Thời đưa mắt về lại, buông tay giũ giũ.
Những đợt khí đen vốn không ngừng xâm nhập cơ thể đó cũng bị gián đoạn như thế, nhưng chúng không lập tức lan ra, mà lại lượn vòng giữa những ngón tay của anh.
Anh mở to mắt nên nhìn không thấy gì, chỉ cảm nhận được sự hiện diện của chúng tôi.
Anh có thể cảm thấy sương đen bồng bềnh trên người Tạ Vấn đang quấn quít trên ngón tay mình, lúc rụt khỏi sẽ luồn qua khe hở của các ngón.
Cũng vì không thấy nên cảm nhận va chạm trên tay này cũng trở nên ngờ ngợ.
Hạ Tiều đang nín thở chờ lời kết luận của anh mình, lại thấy anh đứng đó một lát, ngón tay đang buông xuống bỗng cuộn lại.
Hắn như mới hoàn hồn, lúc xoay người, ngón cái đè lên khớp xương của ngón trỏ và ngón giữa, kêu lên rộp rộp.
Da anh trắng nõn, khớp xương bị bẻ đã ửng đỏ, sự đối lập giữa chúng và sợi bông trắng càng trở nên rõ rệt.
Hạ Tiều biết anh mình thường có vài động tác nhỏ, thường sẽ làm thế lúc chợt hoàn hồn sau khi thất thần, làm vô ý thức thôi.
Cũng không biết anh cậu đang nghĩ gì nữa.
“Sao rồi anh, phân biệt được không?” Hạ Tiều hỏi.
Văn Thời “ừ” một tiếng: “Đã phân biệt được.”
Mọi người thở phào một hơi, Đại Đông vội nói: “Vậy còn chờ gì nữa, bên nào là giả? Để tôi tiễn nó một đoạn ——”
Hắn xoắn tay áo lên, định trở thành một dũng sĩ, vén khoăn van của Thẩm Mạn Di lên và tiễn nó đi.
Kết quả còn chưa nói xong, hai Tạ Vấn đã cùng đưa mắt sang, lẳng lặng nhìn hắn.
Đại Đông nuốt nước bọt xuống một phát, gỡ tay áo đã xoắn ra lại.
Văn Thời lại không sợ thật, dù lưng đang hướng về hai người nọ cũng hoàn toàn không sợ.
Anh đi về phía đám Hạ Tiều, Đại Đông vẫn chưa từ bỏ ý định thấp giọng bảo anh: “Nhanh lên, tiễn Thẩm Mạn Di đi rồi lại nói.”
Ai dè Văn Thời lại trả lời một câu: “Không vội.”
Đại Đông cũng ngớ ra: “Không ——”
Không vội???
Không mẹ mày chứ không.
Xém nữa Đại Đông đã chửi ra thật.
Văn Thời lại mở miệng: “Cứ để đó trước đi.”
“Cậu nói cứ để đó trước đi là sao?” Đại Đông khó thể tin nổi, “Cậu để kẻ không phải người trong đội ở lại làm gì? Cậu bị điên hay là cậu cảm thấy tôi bị điên thế???”
Văn Thời cũng không hề ngước lên mà chỉ bẻ lại hắn một câu: “Tôi không bị điên, còn cậu thì tôi không biết.”
Đại Đông bị câu nói này đông cứng, bỗng như đang suy tư gì đó, liếc xéo anh bảo: “Cậu không phân biệt được ai là ai hết phải không?”
Cuối cùng Văn Thời cũng ngước mí lên nhìn hắn một cái.
Đại Đông cảm thấy mình đoán đúng rồi: “Nếu không thể phân biệt thì phiền cậu cứ nói thẳng, đừng có giả bộ ở đây được không?”
Văn Thời hơi cạn lời.
Sau lưng có một Thẩm Mạn Di đang nhìn, anh vốn không muốn nói ra quá rõ ràng, thế nhưng đầu óc của tên Đại Đông này lại có chút vấn đề, anh chỉ có thể nói hơi trắng ra: “Tiễn đi lát nữa cũng tới thôi, cậu muốn chơi với nó à?”
Đại Đông: “… Không.”
Văn Thời đã tự tiễn nó đi hai lần, xem như đã nắm được mấu chốt.
Vị tiểu thư Thẩm Mạn Di này có một tinh thần kiên cường bất khuất, mình tiễn đi bao nhiêu lần, nó sẽ tới bấy nhiêu lần.
Phiền nhất là nó còn biết tiến bộ nữa, lần nào đến cũng giả giống như lần trước.
Đợi khi tới lần nữa, ai biết nó sẽ biến thành dạng gì đây?
Cử chỉ im lặng vừa nãy của Tạ Vấn và câu nói chợt lóe qua đó đã nhắc nhở Văn Thời.
Thừa dịp đã phân biệt xong lần này, anh hoàn toàn có thể không tiễn Thẩm Mạn Di đi, cứ giữ nó lại thôi.
Thằng nhóc Chu Húc này thông minh, nó là người đầu tiên suy nghĩ cẩn thận.
Đứa ngốc này nói với Văn Thời bằng một giọng điệu ‘anh đúng là vô lương tâm’: “Bé ấy chỉ mới mười một tuổi thôi.”
Văn Thời cảm thấy nó có bệnh.
Hạ Tiều, Lão Mao và Tôn Tư Kỳ cũng hiểu ra theo.
Tôn Tư Kỳ chẳng biết gì về lồng, chỉ xem tất cả mọi thứ ở đây là quỷ.
Nó là một người sống khỏe mạnh, hoàn toàn không thể hiểu được việc giữ quỷ ở lại là một hành động cám dỗ như thế nào.
Lão Mao ủ tay trong tay áo không nói gì.
Hắn đã thấy vụ này hoài rồi nên không trách, vừa nhìn đã biết là phong cách nhà ai.
Chỉ có mình Hạ Tiều là có lòng tốt, nháy mắt ra hiệu với Đại Đông một cái, cuối cùng cũng khai sáng cho Đại Đông.
Nhìn thấy vẻ mặt tỉnh ngộ của Đại Đông, Văn Thời giơ tay ra với hắn, lời ít mà ý nhiều: “Đưa dây cho tôi.”
“Dây gì?” Đại Đông sửng sốt.
Văn Thời liếc sang sợi bông trắng đang quấn quanh ngón tay của hắn.
Đại Đông lập tức bỏ tay ra sau lưng, cảnh giác hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Phản ứng này của hắn làm cho Văn Thời khá sửng sốt, rồi mới nhớ lại một phép tắt —— không được chạm vào dây của rối sư khác.
Thực ra dây rối thì không có chất liệu cố định nào.
Có người dùng bông kéo sợi, có người xài tơ tằm, thường chỉ lấy chất liệu quanh mình, không chú ý gì thêm.
Nó có mặt ở mọi nơi.
Nó là một vật bình thường không có gì lạ, ai cũng có thể sử dụng.
Nhưng một khi vòng lên ngón tay của rối sư, nó sẽ trở nên đặc biệt.
Rối sư dùng linh hồn để điều khiển sợi dây.
Trong lúc đó, sợi dây và rối sư sẽ liên kết với nhau.
Người khác đụng vào dây, rối sư cũng cảm nhận được.
Rối sư càng lợi hại thì cảm giác tương thông này càng sâu sắc, mà bản thân họ cũng mẫn cảm hơn.
Đối với kẻ lợi hại nhất, dây sẽ như là một bộ phận của cơ thể, thậm chí còn là một phần của linh tướng nữa.
Nhưng dây rối không phải thứ người khác có thể tùy tiện chạm vào.
Người bình thường còn chưa đụng tới mà đã bị thương trước.
Người khác muốn chạm vào dây rối, thì một là thuần túy dựa vào sự đàn áp, hai là vì rối sư tự nguyện.
Với cấp bậc như Văn Thời đây, không ai có thể chạm vào dây của anh dưới tình huống thông thường.
Thế nên nếu không nhờ có Đại Đông, anh thật sự đã quên béng vụ này.
“Vậy cậu tự làm đi.” Văn Thời sửa lời.
Anh không có hứng thú gì với dây của Đại Đông, cũng không có ý tình cờ đàn áp hoặc mạo phạm, không cần đụng vô thì anh cũng không muốn làm thế chi hết.
“Làm gì cơ?” Đại Đông nhìn sang hướng được chỉ tới, hai tên Tạ Vấn đang đứng đó, một trái một phải, không biết còn tưởng rằng giữa họ có một tấm gương nữa.
“Mỗi người kèm một tên, tránh để mấy cậu không thể phân biệt rõ.” Văn Thời vòng sợi bông trắng quanh tay mình, ý tứ rất rõ ràng —— anh và Đại Đông đều có dây rối, mỗi người cột một Tạ Vấn, có thể giúp phân biệt, đỡ cái cảnh mọi người chỉ chớp mắt một cái đã nhớ bậy, lại phải liên tục phân biệt thêm lần nữa.
Văn Thời không ngại ăn thêm mấy bữa nữa, nhưng còn phải cân nhắc xem Tạ Vấn có bằng lòng hay không nữa.
Huống hồ, lỡ Thẩm Mạn Di muốn chạy đi thì sao? Buộc dây rối như thế cũng có thể đề phòng không cho nó chạy lung tung hù người các kiểu.
Văn Thời nghĩ rất chu đáo, nhưng Đại Đông lại hơi suy sụp.
Hắn nói thầm không những mình đã giữ lại một bé gái không phải người trong đội, bà mẹ nó mình còn phải dắt nó nữa à???
Mình bị điên rồi hả???
Văn Thời lia nhanh qua Tạ Vấn và ‘Tạ Vấn’ mà Thẩm Mạn Di giả ra, chần chờ một lát, vẫn chỉ vào Tạ Vấn thật và nói với Đại Đông: “Cậu giữ anh ta đi, để tôi giữ người bên phải.”
So ra thì Thẩm Mạn Di vẫn nguy hiểm hơn một chút.
Văn Thời nghĩ về lá gan của Đại Đông, quyết định giữ bé gái trong tay mình.
Ai dè Đại Đông lại hiểu sai ý.
Hắn tưởng Văn Thời chiếm lấy hàng thật, quăng hàng giả cho mình.
Vì thế hắn vọt ra, nói ‘để tôi tự chọn’ rồi điều khiển dây rối của mình cuộn chặt lấy cổ tay của người bên phải, thành công dắt Thẩm Mạn Di đi mất.
Văn Thời cũng bị thuyết phục bởi ánh mắt của thằng ngu này, không còn gì để nói nữa.
Anh dời mắt sang chỗ khác, tầm nhìn đụng trúng Tạ Vấn.
Đối phương vừa đưa mắt về từ chỗ Đại Đông và Thẩm Mạn Di, có lẽ đã biết được ý nghĩa đằng sau lựa chọn của anh, trong mắt cũng mang ý cười lúc nhìn về phía Văn Thời.
Hán đứng thẳng người đi về phía Văn Thời, chủ động giơ tay nói: “Muốn trói hả?”
Trong nháy mắt ấy, hắn hơi cong ngón trỏ hướng về phía dây rối của Văn Thời, như muốn tự cột dây lên cổ tay.
Mãi đến khi Đại Đông kế bên nhìn sang với một ánh mắt hoài nghi, hắn mới chợt nhớ ra điều gì đó, rụt tay lại một giây trước khi chạm vào dây rối.
“Suýt chút nữa đã quên mất.” Tạ Vấn hơi rủ mắt nhìn sợi dây đó, một lát sau mới ngước lên nhìn Văn Thời và nói, “Tôi học hành chưa thành thạo, cũng chưa thực hành nhiều, không nhớ rõ lắm.
Tự cậu trói đi.”
Văn Thời “ừ” một tiếng.
Ngón áp út của anh giật một cái, dây rối tuyết trắng phủi xuống, nhanh chóng quấn lên cổ tay của Tạ Vấn rồi vòng vài vòng.
“Tôi buộc chặt thêm tí nữa được không?” Đại Đông chợt lên tiếng, hắn buông bàn tay đang nắm chặt lại một cách cực kỳ khó chịu buông lỏng ra, lắc lư tay phải của mình, “Lúc thường buộc cái gì cũng ra sức làm thật chặt, ghì đứt thì coi như đã xong.
Đây là lần đầu tiên tôi trói nhẹ như thế, cũng có phải đến đây để đi dạo phố đâu, khó chịu thấy bà luôn.”
Hắn giật lấy chiếc đèn trong tay Chu Húc, chiếu lên cánh tay của mình và nói: “Thấy không? Da gà cũng nổi lên rồi.
Tôi mẫn cảm lắm.”
Lời này rơi vào tai của người thạo nghề thì như là đang khoác lác rằng ‘tôi rất lợi hại’, nhưng Chu Húc còn chưa lên tiếng, lại hiểu hắn đến tận gốc rễ đã quay mặt sang chỗ khác, nghe không nổi nữa.
Tạ Vấn nói không mấy để tâm: “Lỏng hay chặt gì cũng không sao cả.”
Thực ra anh nói câu này cho Văn Thời nghe, ai ngờ tiểu thư Thẩm Mạn Di đang chuyên tâm bắt chước, nghe hắn nói thế thì cũng cười nhạo một tiếng, bảo: “Chuyện nhỏ thôi, cậu muốn làm gì thì làm đi.”
Vừa nghe vậy, Đại Đông đã giật ngón áp út ba cái liên tục.
Nếu đây là ngón tay chủ lực, ba chuyển động như thế thì cửa sắt cũng có thể bị mở ra.
Dây rối chợt thu lại, suýt chút nữa Thẩm Mạn Di đã bị tiễn đi tại chỗ.
Tiếng khóc nức nở của một bé gái bỗng vang lên trong hành lang, nghe như đang dán sát bên tai, mà cũng giống như đang bồng bềnh giữa hư không, ba ngọn đèn đều lóe một cái.
Đại Đông giật mình một cái, sợ tới mức ngón tay kéo thêm, dây rối càng thắt chặt.
Thẩm Mạn Di lại khóc lên.
Đại Đông lại bị dọa sợ lần nữa, ngón tay giật rung lần thứ ba.
Thẩm Mạn Di…
Thẩm Mạn Di không muốn chơi nữa.
Văn Thời cũng hơi hối hận, giờ anh mới cảm thấy chủ ý ‘mỗi người dắt một tên’ này quả thực không thể tệ hơn được nữa.
Thằng ngu Đại Đông đó ác ghê, nhưng dù sao kẻ trong tay cũng không phải người, lỡ siết một cái thì thôi cũng kệ.
Nhưng về phần anh thì khác.
Anh biết người trong tay mình là Tạ Vấn thật, anh phải thu lại chút lực đạo, dây rối mới có thể chặt quá.
Nếu không anh cứ di chuyển tiếp, thứ trên đây chắc chỉ còn khúc tay bị đứt thôi.
Nhưng buộc lỏng thì lại kỳ dữ lắm…
Lúc Tạ Vấn buông tay xuống, dây rối quấn quanh cũng hơi rũ rượi theo cánh tay người nọ, bị cột nửa lỏng nửa chặt trên cổ tay lộ ra của hắn.
Văn Thời: “…”
Bàn về mức độ mẫn cảm, anh có thể là tổ tiên trong đám rối sư.
Bên khóe mắt, Tạ Vấn đang nhìn xuống dây rối trên cổ tay mình, không biết đang nghĩ gì.
Thật lâu sau, hắn mới ngước mắt, có vẻ như đang muốn mở miệng.
Nhưng lại bị Văn Thời cướp lời: “Đi thôi.”
Giọng nói của anh rất lạnh lẽo, không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc gì từ khuôn mặt trắng thuần ấy, càng không thấy được anh đang cam chịu sự bối rối được tạo nên bởi dây rối tới cỡ nào.
Trong mắt người ngoài cuộc, họ chỉ biết cảm nhận rằng trình độ của anh chẳng ra gì, do mối liên kết giữa bản thân và dây quá mỏng nên mới dắt một người đi với thái độ lạnh tanh như thế.
Họ lục thẳng tới căn phòng lớn nhất.
Nhìn cách bố trí và tủ đồ bên trong, căn phòng này chắc phải là của chủ nhân Thẩm gia, chỗ ở của Thẩm tiên sinh và vợ ông.
Trong phòng sạch sẽ như bản mẫu, không có bất cứ hơi người nào, có thể nhìn rằng ít khi được người sống qua.
Đàn dương cầm, sô pha và vài tủ trang trí được trải vải trắng để tránh bị tích bụi.
Nhưng khi ngọn đèn lướt thoáng qua, trông nó hệt như một linh đường.
“Đờ mờ!” Chu Húc bỗng kêu lên một tiếng, quay lại níu lấy Hạ Tiều.
Cổ áo của Hạ Tiều xém nữa đã bị nó kéo xệ, vội nắm lên và bảo: “Sao thế?!”
“Người kìa!” Chu Húc chỉ vào một góc.
Văn Thời giơ đèn nén đảo qua, thấy ngay có một thứ gì đó được bọc vải bố chống bụi đang đứng thẳng tại góc tường.
Bọn Chu Húc lại la lên rồi ôm chặt lấy nhau, hoàn toàn không dám nhìn thứ đó lần hai.
Văn Thời cũng thấy nhức đầu vì tiếng la của họ: “Đó là một cái giá móc áo.”
“Giá móc áo?” Chu Húc bán tín bán nghi ngoảnh đầu nhìn lên.
Trên mặt Đại Đông mới hồng hào lại, lập tức nói theo: “Ừ, cưng nhìn kỹ lại chưa? Thứ đó cao ít nhất hai mét, người bình thường ai lại cao đến thế.”
Bọn Hạ Tiều thở phào nhẹ nhõm: “Cũng đúng.”
Tôn Tư Kỳ: “Có lẽ vì trên đầu có mũ, nên mới trông rất giống một người đang đứng ở đó.”.
Truyện Phương Tây
Mọi người sợ chuyện không đâu một hồi mới thả lỏng.
Đại Đông dẫn đầu lục tung những trang nhật ký bị rọc mất trong phòng, công việc này vốn không hề khó khăn, nhưng do hắn dắt ‘Tạ Vấn’ không được đàng hoàng, hắn luôn đi về phía trước và bỏ xa người phía sau.
Người khác đã bước vào, ‘Tạ Vấn’ còn quẩn quanh trong hành lang, như một con diều bay cực cao trên trời, hắn túm mà tay cũng đau.
Tạ Vấn thật dựa lên cạnh cửa xem cuộc vui, nhìn Thẩm Mạn Di đứng ngay góc hành lang đằng xa trong dáng vẻ của mình.
Có lẽ là do những người khác không ở đây, cũng có thể vì nó bị Đại Đông lâu lâu lại siết chặt một chút đến nỗi sắp điên tới nơi.
Nó vịn tường, nhìn sang bên này bằng điệu bộ ‘quan sát âm thầm’.
“Bé sợ căn phòng này lắm hả?” Tạ Vấn nói.
Thẩm Mạn Di: “Không sợ.”
“Có khi nào đây chính là chỗ bé ở không? Hai tấm thảm kia có dấu vết từng bị đổi.” Tạ Vấn lại nói.
Thẩm Mạn Di: “Không phải.”
“Vậy bé tới đây đi.” Tạ Vấn nói tiếp.
Thẩm Mạn Di vẫn còn quật cường: “Không đi.”
Tạ Vấn ngoảnh đầu nói vọng vô phòng: “Đại Đông, cậu dắt gì xa thế? Có phải dây rối hơi khó điều khiển rồi không?”
Anh nói chuyện rất dịu dàng, nhưng Đại Đông lại ghét nghe mấy lời này nhất, lập tức giật sợi dây trong tay một cái.
Một giây sau, Thẩm Mạn Di bị dây kéo thẳng vô phòng.
“Bé đi đẹp thêm chút được không? Cứng đờ như thế thì dễ bị người ta nhận thành hàng giả lắm đấy.” Tạ Vấn đề nghị với nó.
Văn Thời đã tìm ra dấu vết thảm bị đổi sang tấm mới.
Lúc đang lật xem, anh lại nghe thấy câu đó.
Anh liếc Tạ Vấn một cái trong sự hạn hán lời, lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Mạn Di.
Lại thấy cô gái kia không thèm giả bộ nữa, suy sụp nói với anh: “Em là hàng giả.”
Văn Thời: “Không nhìn ra.”
Thẩm Mạn Di: “…”
“Em là hàng giả thật mà!” Nó lại nói, “Anh gọi một cái đi, gọi em một tiếng thôi.
Em muốn chạy, em không muốn chơi nữa đâu.”
Văn Thời: “Vậy em chứng minh đi.”
Thẩm Mạn Di hơi do dự, mắt nhìn chằm chằm vào Văn Thời, có vẻ như nó rất ham được sử dụng thể xác và dáng vẻ của người khác.
Nhưng dây rối trói nó còn đang thu lại, túm lấy nó, điều khiển nó.
Thấy sắp bước vào trong phòng, nó mới không tình nguyện khẽ lẩm bẩm: “Nhưng mà, bây giờ em không được đẹp lắm.”
“Bây giờ em trông rất ổn, bản gốc là gì anh còn chưa biết nữa mà.”
Văn Thời trả lời nó một câu theo bản năng, nói xong mới nhận ra lời này dị tới cỡ nào.
Tạ Vấn xoay đầu nhìn anh.
Văn Thời nghiêm mặt nói: “Đừng nhìn tôi, không phải ý đó.”
Tạ Vấn nhìn vẻ mặt của anh, dựa cửa thấp giọng cười rộ lên.
Cười cái rắm.
Văn Thời không để ý đến hắn, nhưng Thẩm Mạn Di hiểu ý, sửa lại lời cho đúng: “Trước đây em khá xinh đẹp, nhưng rồi lại trở nên khó coi.”
“Mấy anh muốn nhìn không?” Thẩm Mạn Di nói khẽ.
Câu đó vừa được thốt ra, bé gái cũng đã cởi ra vỏ bọc Tạ Vấn, nhìn như rắn đang lột da.
Quá trình nọ đúng là khá rợn người, Văn Thời thấy mà nhíu mày.
Sau đó, nó lắc cổ qua trái về phải, từ một cục nở ra các thứ, đầu tiên là chân, rồi tới cánh tay, cuối cùng ‘rộp’ một tiếng dựng thẳng cổ lên, trình tự bung lụa như một chiếc ghế xếp.
Bím tóc của nó rối nùi và lỏng lẻo, do quá suy sụp nên có vẻ như… ngay cả da đầu và mặt đều bị kéo xuống.
Đại Đông thu hết dây rối hết cót, vừa xoay đầu đã đối mặt với một Thẩm Mạn Di như thế.
Hắn không thở nổi một hơi nào, lạnh run ngay tại chỗ.
HẾT CHƯƠNG 36 („• ֊ •„).