Bạn đang đọc Phán Quan – Mộc Tô Lí FULL – Chương 29
Đường Vân Cẩm chiều chủ nhật không đông đúc như thường ngày, nhưng vì phải xây trạm tàu điện ngầm mới tại giao lộ, nên giao thông vẫn tắc nghẽn.
Tiếng kèn xe vang ầm ĩ làm người ta nghe mà bực mình.
Chu Húc vừa học bù ở trường xong, tạm thời chưa muốn về nhà, lắc lư trên đường Vân Cẩm cùng với đám bạn.
Vài người khác hào hứng bàn chỗ định đi, nhưng nó lại không có tâm trạng, gỡ tai nghe xuống, vừa đi vừa đá lăn cục đá dưới đất.
Trạng thái uể oải này của nó đã kéo dài khoảng hai, ba ngày nay, từ lúc ra khỏi lồng đã trở nên như thế.
Bởi vậy mới nói trí nhớ quá tốt cũng là một điểm trừ.
Từng thấy những cảnh quá kích thích, sau đó lại trở về với cuộc sống vô vị, thì người chứng kiến làm gì cũng sẽ không có tinh thần.
Chỉ mới vào lồng một lần, nó đã thấy khá nghiện.
Tiếc là sẽ không có ai dẫn nó vào lồng một lần nào nữa, vì mẹ nó không cho.
Trương gia có nhiều nhánh nhỏ như thế, con cái nhà ai lại không được cho học vài thứ đặc biệt chứ? Chỉ có mình nó, suốt ngày học những kiến thức bình thường nhất, bị vây quanh bởi một đám người thường, cuối tuần còn phải đi học bù nữa.
Rõ ràng là nó biết được rất nhiều thứ, nhưng lúc thường lại không thể nói gì, nói ra sẽ dễ bị xem là kẻ bị bệnh tâm thần.
Mà cái tính không thể im mồm này thật sự làm nó nghẹn sắp chết rồi.
Chỉ cần nghĩ đến điều này, nó sẽ càng giận Trương Bích Linh hơn.
“Nè!” Mấy thằng bạn bỗng đẩy Chu Húc một cái, hù xong thì hi hi ha ha bảo: “Ngẩn người làm gì thế đại tiên.”
“Mẹ nó, đừng đẩy ông, nóng muốn chết.” Chu Húc nói.
Nó là kiểu người thích khoe khoang.
Lúc thật sự không nín được, nó sẽ ra vẻ thâm thúy nói về mấy thứ linh tinh như lưới pháp và quẻ thuật, hoặc biến đổi vài lời đồn về các Phán Quan xưa nay thành chuyện ma, xem như đó là chủ đề nói chuyện mà bản thân thuận miệng bừa đại.
Đám bạn vừa thích nghe lại vừa cảm thấy nó lải nhải, nhưng đúng là nghe cũng thần bí, nên mới đặt cho nó một cái biệt danh ‘đại tiên’.
“Ơ kìa? Đại tiên, có phải mới nãy mày không nghe tụi tao nói gì không?” Tôn Tư Kỳ thân nhất với Chu Húc nói.
“Tụi bây nói gì?” Chu Húc hỏi.
Tôn Tư Kỳ: “Lão Lục nói tòa nhà Vạn Đạt mới mở một chỗ chơi chạy thoát khỏi mật thất kiểu nhập vai, tụi tao định đi xem thử.
Mày thấy sao?”
Chu Húc: “Chơi luôn.”
Thực ra nó không mấy hứng thú, nhưng thay kệ, chỉ cần không về nhà, đi đâu cũng được hết.
“Úi vậy thì khéo quá!” Lão Lục đưa điện thoại sang, “Trong tiệm có rất nhiều chủ đề, tao xem một loạt bình luận của công chúng, cảm thấy mấy cái này cũng ổn.
Không phải giác quan thứ sáu của mày linh lắm à? Lại đây, giơ cao bàn tay tài ba của mày, chọn đại cho tụi mình cái kích thích nhất đi.”
Lão Lục mở album trong điện thoại lên, nó chụp màn hình những bức mình thấy có hứng thú rồi để Chu Húc nhìn hình chọn.
Chu Húc lật đại mấy lượt và chọn tấm cuối cùng: “Chọn cái này đi.”
Lão Lục nhận lại điện thoại: “Đệt! Mày cũng biết chọn ghê.
Mấy tấm trước mới là hình mật thất tao chụp lại, mày lại cố tình chọn cái không có mở cửa.”
Chu Húc nhíu mày: “Ủa sao tao biết được? Bà mẹ nó không mở cửa thì mày để nó trong album làm gì?”
Lão Lục: “Tao đã tìm tòi chút xíu, nhưng lại chả nhìn thấy thông tin về tiệm này, nên tiện tay chụp lại màn hình thôi.
Mà bộ mày không biết hả? Mày không biết tiệm này thiệt hả con?”
Chu Húc lại liếc sang điện thoại của nó, trên màn hình ghi ba chữ to: “Tiệm Ba Mét… tiệm này bị gì à?”
Hiển nhiên Tôn Tư Kỳ đã từng nghe nói nên giải thích cho nó hiểu: “Tiệm này vốn nằm trong thành phố ngầm phía trước Vạn Đạt.
Nữ sinh khối mình từng tám về nó, nói nghe thần kỳ lắm.
Tao nhớ rõ có vài nhỏ còn muốn đi thử nữa.
Sau này hình như có chuyện gì xảy ra với tiệm đó nên đóng cửa mất tiêu.”.
||||| Truyện đề cử: Thế Thân Hoàn Hảo |||||
Chu Húc: “Xảy ra chuyện gì?”
Tôn Tư Kỳ suy nghĩ: “Hình như là trong số các nhân viên tiệm có một người có vấn đề về thần kinh, xong rồi còn có một người rơi từ trên lầu xuống nữa.”
Chu Húc như đang suy tư, không hiểu sao lại nghĩ đến cái lồng mình từng trải nghiệm.
Nhưng Lão Lục lại đứng bên cạnh sỉ nhục nó: “Mày không phải là đại tiên à, có thế cũng không biết?”
Chu Húc khó chịu nói: “Cút cút cút.”
Tôn Tư Kỳ giảng hòa bảo: “Đừng nói thế, nếu nó không biết chuyện mà lại chọn đại trúng tấm hình đó thì đúng là linh lắm rồi.
Chắc chắn đây là chỗ kích thích nhất.”
Vài thằng khác ha hả phụ họa.
Đang ầm ĩ với nhau, có hai người đàn ông đi ngang qua ở con phố đối diện.
Chu Húc liếc sang đó một cái, không ngoảnh đầu nói: “Đợi đã, tao sang đối diện một cái.”
“Sang đó làm gì?” Đám Lão Lục hỏi.
“Người nhà.” Chu Húc tiện tay chỉ một cái, người đã bước sang phố đó.
Thấy nó thường gặp được người nhà trên đường, mấy thằng khác nhìn riết quen luôn, quay đầu tiếp tục bàn về chủ đề mật thất vừa nổi lên.
“Đại Đông!” Chu Húc nhảy tới trước mặt hai người đàn ông như từ trên trời rơi xuống, gọi anh chàng da ngâm trước một tiếng rồi mới chào hỏi ông anh cao to mặt chữ điền còn lại: “Anh Chuột!”
Hai người nọ như vừa gặp ma giữa ban ngày, thấy nó mà biểu cảm tựa đang đau trứng.
Tên thật của Đại Đông là Trương Hiệu Đông, Chuột thì Trương Hào, cả hai đều là tiểu bối trên danh nghĩa của Trương gia, chừng mới hai mươi tuổi thôi.
Một người học khôi thuật, một người học trận pháp, tài nghệ như thế nên hợp sức luân trực cùng nhau.
Những tiểu bối Trương gia thường luân trực nào chỉ cần nhận ra Chu Húc thì cũng hận không thể bụm mặt bước đi.
Lý do là họ hay vừa khéo đụng trúng Chu Húc trên phố lớn, sau đó đứa nhỏ to gan này sẽ đòi đi theo họ, bắt họ dẫn mình vào lồng.
Ai chịu nổi điều này đây?
“Tiểu Húc đó à.” Đại Đông nặn ra một nụ cười, “À ừm, hôm nay cưng không có tiết hả?”
“Tui vừa hết tiết, đang đi dạo quanh đây.” Chu Húc hỏi, “Mấy anh đi luân trực hả? Dẫn tui theo với!”
Có điên mới dẫn mi theo.
Đại Đông vội nói: “Hôm nay không được.
Hôm nay thật sự không được đâu, chị Lam đã phái lệnh sống, mấy ngày nay bọn anh phải theo dõi một chút.”
Vừa nghe tới chị Lam, Chu Húc càng phấn khởi hơn: “Dì nhỏ?! Lệnh sống gì cơ?”
“Không phải vào lồng.” Đại Đông úp úp mở mở, “Mà là theo dõi một người.”
Trương Nhã Lâm bị bùa truy tung đập lên mặt ở nhà, lập tức gọi điện thoại nói một tiếng với bà cô họ Trương một tiếng.
Bà cô thấy bùa truy báo hỏng thì không chơi kiểu dịu dàng nữa, dứt khoát kêu đám tiểu bối luân trực của Trương gia theo dõi biệt thự Thẩm gia thật chặt.
Chỉ cần hai đồ đệ của Thẩm Kiều bước ra khỏi nhà thì cứ đi theo, nếu trùng hợp có một cái lồng nhỏ nào thì cứ nghĩ cách dẫn hai người họ vào đó, sau đó lại quan sát tiếp.
Đại Đông và Chuột từ Thẩm gia bên đó sang thẳng tới đây, hiện giờ họ thật sự khá gấp.
Chu Húc vừa nghe không phải vào lồng, thất vọng nói: “Uầy, theo dõi một người hả? Vậy không thôi ——”
Nó ngoảnh đầu liếc nhìn, tụi bạn đó đã mất bóng, chỉ còn một mình Tôn Tư Kỳ hiền lành còn đứng chờ ở ven đường.
Nó suy nghĩ, đang định nói ‘quên đi’, đã cảm thấy một cơn gió thổi ngang tai.
Nó chợt quay đầu lại, Đại Đông và Chuột đã chạy nhanh như chớp.
Chuột vẫy tay với nó từ đằng xa, hắn bảo: “Lần tới, lần tới nhất định sẽ dẫn cưng theo!”
Thôi ông thì đi chết đi!
Chu Húc nghĩ thầm, lần nào mấy người cũng nói là lần tới! Cuối cùng thì sao?!
Nó hầm hừ quay về bên đường kia, mở miệng hỏi Tôn Tư Kỳ: “Mặt tao có cài bom hả?”
Tôn Tư Kỳ: “?”
“Ai vừa thấy tao cũng chạy mất.” Chu Húc chửi một lát mới hỏi: “Tụi còn lại đâu?”
Tôn Tư Kỳ chỉ về phía Vạn Đạt và nói: “Tụi nó đi trước rồi.”
Đức hạnh y hệt như nhau.
Chu Húc thấy buồn bực vô cớ, lúc sắp tới Vạn Đạt, bỗng đổi ý: “Tao không đi nữa, mày đi đi.”
Tôn Tư Kỳ: “Mày định làm gì?”
Chu Húc móc điện thoại ra tìm địa chỉ ‘Tiệm Ba Mét’, “Tao tới tiệm bị đóng cửa đó xem thử.”
Trực giác của nó báo rằng chỗ đó có một cái lồng, không biết đã được giải hay chưa.
Đúng ra nó muốn nói một tiếng với Đại Đông và Chuột, nhưng giờ nó giận rồi, mời họ cút mẹ đi, để nó tự đi.
Tôn Tư Kỳ thấy hoang mang bởi suy nghĩ độc đáo của nó: “Mày muốn tới tiệm Ba Mét? Tự dưng mày đến đó làm gì? Cửa tiệm đóng kín bưng, mày nhìn gì?”
Chu Húc: “Nhìn cửa.”
Tôn Tư Kỳ: “…”
Từ trước đến nay, Chu Húc luôn làm theo ý mình, nhìn bản đồ rồi đi về phía lối xuống lòng đất.
Tôn Tư Kỳ xoắn xuýt một lát, gửi một tin WeChat cho đám Lão Lục rồi theo Chu Húc đi xuống lầu thang.
Chỗ này vốn có một khu phố dưới lòng đất với diện tích rất lớn, bán quần áo, giày dép và đồ trang sức nhái, còn có cả một siêu thị nữa.
Ai dè lối đi của khu đất dưới lòng đất này lại rỉ nước, thường phải niêm phong để thoát nước dọn dẹp các kiểu.
Siêu thị không mở được bao lâu đã đóng cửa, khu phố dưới lòng đất cũng chả có ai tới, cửa đóng kín mít.
Một khu đất trống khổng lồ như vậy lại bị bỏ hoang.
Vì u ám mà còn ướt nhẹp, không biết chủ tiệm quỷ quái nào lại cảm thấy bầu không khí nơi đây rất thích hợp, sửa nguyên khu thành một mật thất khủng bố kiểu nhập vai.
Tiệm này theo một cốt truyện, truyện cùng tên với tên tiệm: Tiệm Ba Mét.
Vì thế sau này ai nói ‘Tiệm Ba Mét’, ý chỉ tiệm này cũng như khu vực dưới lòng đất này.
Hai bên cầu thang đôi còn rác rưởi lâu rồi chưa dọn, trong góc thậm chí còn mọc cả cỏ.
Dấu vết cơn mưa mấy hôm trước để lại còn chưa dứt, nước chảy dọc xuống theo cầu thang, tạo nên một vũng nước nhỏ dưới đất, cách một lúc lại vang lên tiếng nước rơi, vang vọng nguyên cả khu vực trống rỗng bên dưới.
Chu Húc mới đi một lúc đã cảm thấy âm khí bi thương, đúng là hai thế giới khác biệt so với trên mặt đất.
Nó mặc áo ngắn tay, rõ ràng không có gió nhưng lại nổi lớp da gà.
“Lối đi dưới lòng đất này không ai đi hết hả?” Chu Húc nói.
“Không ai đi hết hả?”
“Đi hết hả?”
“Hả?”
Một câu vang dội đến xa xăm ba lần.
Chu Húc: “…”
Tôn Tư Kỳ: “Từ khi tiệm Ba Mét đóng cửa, à không đúng, từ lúc nó mở cửa, chỗ này đã không còn ai đến nữa rồi.”
“Không còn ai đến nữa rồi.”
“Đến nữa rồi.”
“Rồi.”
…
Chu Húc không muốn nói chuyện nữa, bầu không khí con mẹ nó thế thôi đã đủ rồi.
Thực ra trong lòng của nó đã suy sụp, nhưng nó tự ái cao ngất, đành bất chấp đi sâu vào.
Tín hiệu ở đây quá kém, kim chỉ trên bản đồ đã bắt đầu rung lắc rối loạn.
Chu Húc nắm chặt điện thoại, giữ thể diện của mình bằng chút ánh sáng phát lên từ trên màn hình.
Phố xá trong lối đi ôm trọn xung quanh cửa tiệm đó đâu đâu cũng dán poster lớn trên tường, từ đầu này kéo dài đến đầu kia, không có hình ảnh quá máu me nào, chỉ có từng đôi mắt hé lộ từ kẽ hở ngăn tủ, dưới sàng, phía trên buồng vệ sinh liền nhau, sau tấm màn, trong gương… nói chung là những chỗ khiến con người ta tưởng tượng xa vời.
Người bước đi trong lối đi sẽ cảm thấy như những đôi mắt trên poster đó luôn lặng lẽ nhìn chằm chằm bóng dáng của mình từ sau lưng.
Đờ mà thật sự.
Chu Húc thầm mắng trong lòng, ngoài miệng lại nói:: “Thấy cũng tạm được mày nhở?”
Tôn Tư Kỳ cười gượng hai tiếng, khen ngợi: “Lá gan của mày cũng to ghê.”
Chu Húc: “Đương nhiên.”
Cái quần què.
“Khi nãy mày nói tiệm này thần kỳ lắm mà, thần kỳ chỗ nào?” Chu Húc đè thấp giọng nói, như thế thì tiếng vang sẽ nhỏ bớt.
“Trong mật thất của gã có rất nhiều đạo cụ và đồ trang trí, chúng được gom về từ khắp mọi miền cả nước, nghe nói đều từng có liên quan đến mấy chuyện ma quái.” Tôn Tư Kỳ nói.
Chu Húc: “…”
Tên chủ tiệm này ngu tới cỡ nào mới làm ra một việc chó má như thế này nhỉ?
Cuối cùng cũng thấy được điểm kết thúc của dãy poster, nơi đó có một cánh cửa, treo rèm cửa nhựa vàng hoe.
“Bước vô cánh cửa đó là được.” Tôn Tư Kỳ nói.
Chu Húc lẳng lặng hít vào một hơi, vén rèm cửa lên đi vào.
Quả nhiên, đối diện là mấy chữ ‘Tiệm Ba Mét’ to đùng.
Chu Húc cứ tưởng là sẽ nhìn thấy một cửa kiếng bị khóa, trong tiệm chất một đống thứ không cần dùng, chỗ nào cũng dính bụi.
Ai ngờ cửa kiếng thì có đó, nhưng người ta không khóa lại…
Mà người ta còn mở rộng cửa nữa.
Trong tiệm cũng không phải đen thui, mà lại có vài bóng đèn nhỏ sáng lên yếu ớt.
Phía sau quầy thu ngân là một nữ sinh tóc dài đang ngồi, cô ta trông rất kỳ quái, mặt đã xoay qua nhưng tròng mắt lại trễ nửa nhịp.
Khi tầm mắt chậm rãi đưa sang, nhìn về phía Chu Húc và Tôn Tư Kỳ, cô nhếch môi cười một cái và bảo: “Tới chơi mật thất hả?”
Tôn Tư Kỳ muốn tè ra ngay tại chỗ.
“Không phải mày đã nói là đóng cửa rồi à?” Chu Húc nói.
“Ờ.” Giọng nói của Tôn Tư Kỳ cũng đang run lên.
“Đóng cửa? Chúng tôi hả?” Trong mắt của nữ sinh đen như mực, nhìn họ chòng chọc nói, “Đâu có, ai nói đóng cửa thế? Để tôi hỏi dưới mật thất ổn chưa đã.
Hai cậu ngồi xuống trước đi.”
Đầu óc của Chu Húc trống rỗng.
Cô kêu ngồi, nó và Tôn Tư Kỳ cũng ngồi xuống sô pha thật.
Nữ sinh cầm một bộ đàm lên và hỏi: “Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, chơi được không?”
Bộ đàm kêu tít tít trong chốc lát, một giọng nam trống trơn vang lên từ trong đó: “Gần xong rồi, kêu họ đợi thêm chút nữa, đợi khách trước chơi xong đã.”
Chu Húc vừa nghe trước mình có khách khác thì tâm trạng mới ổn lại.
“Có khi nào đã khai trương lại lần nữa không?” Nó khẽ hỏi.
Suốt nửa buổi sau, Tôn Tư Kỳ mới nghẹn ra một câu: “Có khả năng.”
Nhưng dù có khai trương lại hay không, tao cũng không muốn chơi lắm.
Tôn Tư Kỳ nghĩ.
Thực ra Chu Húc cũng nghĩ thế, nhưng nó không biết phải nói ra điều này như thế nào mới không làm bại lộ nỗi sợ hãi của mình.
Nữ sinh để bộ đàm xuống, cầm lấy một cái bịch trên bàn, cắn lên thứ bên trong.
Thứ đó trắng như tuyết, còn có xương sụn.
Môi của đối phương là màu đỏ tươi, quai hàm trắng bệch phồng lên một bên, nhai rột rột.
Hồn của Tôn Tư Kỳ vẫn chưa trở lại, nhỏ giọng nói: “Hình như cô ta đang ăn ngón tay đó mày ơi.”
Chu Húc: “… Đó là cánh gà ngâm ớt.”
Tôn Tư Kỳ: “Cánh gà đâu có bự như thế.”
Chu Húc: “Mày đừng nói nữa!”
Nữ sinh phun ra một cục xương, bỗng nhớ tới điều gì đó, nói với Chu Húc: “À, mật thất của chúng tôi chỉ mở cho 8 người, bây giờ vẫn chưa đủ người, còn phải đợi thêm chút nữa.”
Chu Húc thầm nói thế thì tốt quá! Nó chỉ đợi cơ hội để chạy thoát này thôi.
“Chưa đủ người?!” Chu Húc cố che giấu lòng phấn khởi, giả bộ tiếc nuối bảo, “Vậy thôi quên đi, tụi tui lại tới tiệm khác xem thử, giờ mà đợi thì chắc chắn là không đợi được ——”
Chữ ‘người’ còn chưa bay ra khỏi miệng, rèm cửa nhựa đã bị ai đó vén lên.
Chuông cửa báo hiệu trong quầy thu ngân kêu lên ‘leng keng’, nữ sinh cười nói: “Ôi chao, số của hai cậu đỏ quá, không phải đã có người tới rồi à?”
Số của hai tụi tui đen thui thì có.
Thằng ngu nào lại tới ngay lúc này thế?
Chu Húc chửi trong lòng, vừa ngoảnh đầu nhìn…
Đệt, Tạ Vấn!
Còn có Lão Mao trong tiệm gã nữa.
Tạ Vấn cũng khá bất ngờ khi nhìn thấy tình huống bên trong.
Hắn nhướng mày, ánh mắt quét một vòng trong tiệm, cuối cùng dừng lại trên người Chu Húc: “Sao nhóc lại ở đây?”
Chu Húc: “… Tới chơi.”
“Cũng biết chọn chỗ chơi đấy.” Tạ Vấn nói, điện thoại bỗng rung một cái.
Hắn không quan tâm đến Chu Húc nữa, buông mắt mở khóa màn hình.
Hắn nhấn mở tin nhắn của Đại Triệu trước, tổng cộng có hai chữ: Ông chủ?
Tạ Vấn: “?”
Hắn quay về giao diện trước, lúc này mới phát hiện Tiểu Triệu cũng gửi cho mình một tin nhắn vào một tiếng trước, cô nói Văn Thời và Hạ Tiều muốn đi ra ngoài, nhưng không cho hai cô đi cùng.
Ngoài thế ra, Hạ Tiều cũng gửi một tin nhắn cho hắn vào bốn mươi phút trước: Ông chủ Tạ, chúng tôi vừa đi ngang qua Tây Bình Viên, cửa tiệm đóng kín, không phải hai người nói là đến tiệm hả?
Tạ Vấn suy nghĩ, nhắn lại cho Hạ Tiều: Vừa đến rồi, tôi và Lão Mao đi siêu thị mua chút đồ.
Hắn không nói chuyện tìm linh tướng này với Văn Thời, nói ra sẽ liên lụy nhiều lắm… hắn càng không thể đi được.
Tạ Vấn trả lời xong thì lại hỏi Hạ Tiều: Sao cậu và anh cậu cũng đi ra ngoài rồi?
Lúc nhận được tin nhắn lại, Hạ Tiều đang theo Văn Thời đi tới đường Vân Cẩm.
Cậu nhìn con chim giấy đang dẫn đường phía trước, nghĩ thầm: Chuyện đó nói ra thì dài lắm.
Lúc đầu, Văn Thời muốn ra ngoài vì trong nhà có hai cô gái cứ nhìn chằm chằm vào mình hoài.
Thế là anh đi ra hậu viện, xách hộp giấy đựng bé mèo đã ở trong đó ba ngày, giấu trong túi, chỉ để lộ cái đầu, ném xuống một câu ‘có việc’ rồi đi mất tiêu.
May là Hạ Tiều cũng nhanh chân nên mới đuổi kịp theo anh, tránh để vị tổ tông này muốn gì đó nhưng lại không có, bị lạc trong thành thị thời hiện đại.
Trước tiên, họ đi một chuyến đến bệnh viện, biết được Lão Tống đó đã xuất viện, vì thế lại trằn trọc đến Vọng Tuyền Tường thành Muôn đời.
Tường thành Muôn đời ban ngày không hề âm u tối tăm, tuy vẫn xám xịt, nhưng tốt xấu gì cũng có hơi hám của người sống.
Cụ Từ còn đạp máy may ở chỗ rẽ, tiệm hủ tiếu qua giờ cơm vẫn còn hai người khách nhân đang ngồi ăn.
Tiệm bán văn phòng phẩm đã đóng cửa rất lâu đối diện với họ lại mở cửa lần nữa, Lão Tống đang ngồi phía sau quầy thu ngân.
Khí sắc của hắn còn chưa ổn lắm, vẫn hơi sưng phù, nhưng tóc và quần áo lại sạch sẽ ngăn nắp, không sa sút như hồi ở trong lồng.
Hạ Tiều đứng ở bên tiệm hủ tiếu, nhìn Văn Thời bước dọc theo hành lang ngang đi tới ven tường tiệm văn phòng phẩm, đặt bé mèo trong túi lên mặt đất, sau đó anh ôm cánh tay dựa lên tường và đợi chờ.
Bé mèo lăn tròn vào tiệm văn phòng phẩm, chỉ chốc lát sau đã kêu lên vài tiếng nhỏ nhẹ.
Lão Tống đang xem sổ sách ngẩng đầu lên, kéo ghế ra tìm xung quanh.
Ít lúc sau, hắn mò ra một bé mèo nằm dưới kệ để hàng.
Hắn rất hiểu Tường thành Muôn đời, tiệm nào là của ai, có nuôi con gì, hắn cũng biết hết.
Chắc con mèo này là mèo hoang, không biết vì sao lại đâm vô tiệm hắn…
Có lẽ là duyên phận.
Lão Tống chưa từng nuôi một thứ nhỏ nhắn như vậy, lúc nâng lên thì chân tay hơi luống cuống.
Hắn xoay hai vòng tại chỗ, lấy tới một thùng giấy không, lót miếng xốp lên, để bé mèo vào trong, cuối cùng đặt thùng kế bên bàn của mình.
Sau đó hắn vội vàng chạy sang tiệm của cụ Từ, kéo cao cửa lên và hỏi: “Cụ ơi, hình như cụ từng nuôi mèo phải không? Mèo con lớn bao nhiêu đây thì có phải chỉ được đút sữa bột thôi không ạ?”
Cụ Từ gật đầu: “Ừ con.
Mà mèo gì? Mèo mẹ nhà ai sinh cho con đấy?”
Lão Tống gãi đầu: “Con nhặt được.”
Cụ Từ: “Con nuôi hả?”
Lão Tống: “Dạ nuôi.”
…
Hạ Tiều thấy anh mình đứng thẳng người dậy khỏi bức tường, mang theo cổ áo thấu gió lùa, dọc theo hành lang ngang đến đây.
Lúc bước qua, anh vỗ lên người Hạ Tiều một cái, bước chân không dừng, đi lên thang cuốn và bảo: “Đi thôi.”
Đáng lẽ chuyện này đến đây đã kết thúc, Hạ Tiều muốn kéo Văn Thời đi tới cửa hàng riêng biệt sát vách khu mua sắm xem thử để mua một chiếc điện thoại.
Ai ngờ vừa xuống lầu, con chim được thả đi ở bệnh viện đó đã bay tới, mang theo vết tích linh tướng của Văn Thời.
Vì thế họ đi theo chim giấy tới đường Vân Cẩm, dọc theo một đoạn cầu thang dài thòn vô dụng này xuống lối đi dưới lòng đất.
Hạ Tiều lại ngoan ngoãn đưa điện thoại cho anh mình xem, nói: “Anh ơi, ông chủ Tạ hỏi tụi mình ra ngoài làm gì?”
Văn Thời nhìn màn hình một cái, vừa khéo nhìn thấy câu trả lời trước đó của Tạ Vấn, vì thế lại: “Cứ nói ra ngoài mua chút đồ đi.”
Hạ Tiều: “…”
Lần trước khi tới Tây Bình Viên thì cậu phải biết, anh mình thật sự không tâm trong việc tìm cớ.
Nhưng cậu ngẫm lại thấy cũng đúng, chuyện tìm linh tướng này không thể tùy tiện nói với người khác.
Bởi vậy Hạ Tiều đánh chữ trả lời đàng hoàng: Bọn tôi cũng ra ngoài mua chút đồ.
Để nghe cho thật hơn, bạn học Tiểu Tiều còn bổ sung một câu: Đang xem điện thoại cho anh tôi ở khu mua sắm điện tử.
Chẳng được bao lâu, tin nhắn trả lời của Tạ Vấn đã gửi tới.
Hạ Tiều lại cung kính đưa cho Văn Thời xem, chỉ thấy tin nhắn ghi là: Được, tối gặp.
Chu Húc cứng đơ như cái chày gỗ trong tiệm Ba Mét, nhìn Tạ Vấn bình tĩnh rảnh rang nhắn tin với người khác, vừa ôm tim vừa tìm cơ hội lên tiếng.
Tạ Vấn gửi tin nhắn xong thì cất đi điện thoại, lúc này mới khách khí hỏi nữ sinh thu ngân: “Chỗ mấy người phải vào bằng cách nào?”
Nữ sinh còn đang gặm cái thứ trắng tuyết đó, rột rột.
Cô lại phun ra một cục xương, bảo: “8 người mới được vào, bây giờ chỉ có tổng cộng 4 người, đợi thêm chút nữa, tới đủ thì mới đi được.”
Chu Húc nhân cơ hội nói: “Có quỷ mới biết phải chờ tới khi nào, thôi bỏ đi, tụi tôi đi ——”
Hai chữ ‘trước đây’ còn chưa được thốt lên, chuông cửa lại vang lên ‘leng keng’.
Rèm cửa nhựa bị ai đó vén lên lần thứ ba, Tạ Vấn và Lão Mao nghe nói đang ở siêu thị vừa xoay đầu đã đối diện với Văn Thời và Hạ Tiều nghe nói đang cùng đi xem điện thoại.
Đi siêu thị: “…”
Mua điện thoại: “…”
Nữ sinh thu ngân tận tình đếm giùm: “Còn thiếu hai người.”
Lời vừa dứt, tiếng leng keng lại vang lên, rèm cửa nhựa bị vén lên lần thứ tư.
Chu Húc đã tê cứng.
Nó không còn tiếc nuối sự sống quay đầu lại, nhìn thấy hai người bước vô theo sau Văn Thời —— một tên da đen, một kẻ mặt chữ điền, không phải ai khác, đúng là Đại Đông và Chuột, hai chàng tiểu bối chuyên đi luân trực của Trương gia đã được Trương Lam dặn dò, khi nãy còn vứt Chu Húc giữa phố nữa.
Ta nói nó duyên ơi là duyên.
▓▒░(°◡°)░▒▓
Chú thích nhẹ:
(*) Ngẫu ngộ (tên chương): ngẫu nhiên gặp nhau.
HẾT CHƯƠNG 29 („• ֊ •„).