Bạn đang đọc Phán Quan – Mộc Tô Lí FULL – Chương 15
Thực ra, Tây Bình Viên có hai tầng, nhưng cấu tạo thì lạ lắm.
Thông thường với kiểu cửa hàng hai tầng này, tầng một là tiệm ngoài mặt tiền, tầng hai nếu không để cho người ở thì sẽ bị biến thành kho hàng.
Cũng có vài người hết ý tưởng biến nó thành một phòng khách vô cùng thanh lịch.
Nhưng Tây Bình Viên thì không giống vậy.
Tầng hai của họ… chủ yếu là chỗ để ăn cơm.
Tại sao lại nói là chủ yếu? Vì nó nhìn cũng giống như một vườn cây nhỏ ——
Góc Tây Bắc có một cái cây mọc ôm tường, không nhìn ra giống loài, sống hay chết cũng khó mà phân biệt.
Nó trụi lủi, chiều cao vừa đụng tới nóc nhà.
Cành cây uốn lượn giữa mặt và góc tường.
Còn giả vờ gắn một con chim giả trên nhánh cây nữa chứ.
Dưới gốc cây có một hòn non bộ, hai bé rùa đang quậy bần trong hồ nước cạn.
Ngoài thế ra, đâu đâu cũng là đá vụn và hoa cỏ mới tinh, kèm thêm vài cái tổ không biết trưng ra đó để làm chi.
Chiếc bàn vuông dùng để ăn cơm nằm ngay giữa hoa cỏ, trông cực kỳ… chẳng ra gì.
Lão Mao đặt một chiếc nồi bự bằng đồng lên bàn, bỏ than vào lò, thế là có ngay một nồi nước canh trắng sữa đặc sệt sôi ùng ục, khói trắng mang theo mùi hương tỏa ra khắp nơi.
Trong nồi là thịt dê tươi xắt lát mỏng, nước cũng trồi ra khỏi các thớ thịt.
Kế bên có một lò bếp nhỏ dùng để làm nóng rượu, không biết bao nhiêu độ, nhưng vị khá mạnh.
Dù sao đi chăng nữa, Văn Thời chưa uống ngụm nào nhưng đã say quắc cần câu ——
Hè sắp đến, anh mặc áo ngắn tay, ngồi trong một căn phòng lộng gió nóng, bụng thầm réo lên trước một bàn toàn là đồ ăn bổ dưỡng ấm người này.
Nhưng anh muốn gì nhỉ?
Chắc là vẻ mặt của anh quá đờ đẫn, Hạ Tiều hiểu được nội tình nên đang đau lòng lắm rồi.
Thực ra trong nhận thức của Hạ Tiều, Phán Quan cũng có thể ăn cơm bình thường, ví dụ như Thẩm Kiều và như những người mà cậu từng gặp và nghe kể.
Chỉ có mình Văn Thời là kẻ khác người không ăn cơm như người thường thôi.
Có lẽ điều này có liên quan đến tình huống không chết không sống của anh ấy.
Hạ Tiều nhìn một lát, nhịn không được phải hỏi khẽ: “Anh Văn, anh vẫn ổn chứ?”
“Cậu đoán xem.” Văn Thời cầm đũa không thèm nhìn cậu, hai giây sau mới nhắm mắt như đang tự kiểm điểm, thầm chế giễu bản thân: “Đầu mình đúng là bị hỏng thật rồi.”
Tạ Vấn giữ anh ở lại để ăn cơm, sao anh lại nghĩ luẩn quẩn rồi gật đầu vậy?
Lần này thì tốt rồi, buộc phải dựa vào lòng tự chủ thôi.
Anh nhìn cái chén đầy thịt của Hạ Tiều, hỏi rất deep: “Ăn ngon không?”
“…”
Hạ Tiều không dám nói câu nào.
Đối với cậu, chầu này ngon lắm.
Nhân viên trong tiệm của Tạ Vấn không biết lấy đâu ra thịt thà như vầy, vừa tươi vừa mềm, nước sốt cũng rất thơm, tay nghề thật sự không còn gì để bàn cãi.
Vả lại hôm nay trời còn có mưa to, nhiệt độ cũng thấp.
Cậu đang thấy lạnh muốn chết, ăn được một món ăn nóng hổi như vầy là đúng chuẩn, thật sự không thể đồng cảm với vị tổ tông họ Văn này, chỉ có thể khuyên lơn.
“Anh Văn, không thôi anh nếm thử hai miếng đi?” Thừa dịp bọn Lão Mao đang ăn uống thỏa thích, Hạ Tiều khẽ nói, “Lót dạ chút xíu cũng được mà, có còn hơn không.
Anh từng ăn thịt nấu nồi đồng như vầy chưa? Nó ——”
“Ăn rồi.” Văn Thời ngắt lời, “Từng ăn khá nhiều lần.”
Người thường nghe thấy lời này thì cũng chẳng thấy có vấn đề gì.
Dù sao Văn Thời trông có vẻ là một chàng thanh niên 25, 26 tuổi, chưa từng ăn mới thấy khá lạ đấy.
Nhưng Tạ Vấn lại ném tới một ánh mắt kinh ngạc, dường như hắn cũng biết Văn Thời chỉ mới tới trần thế chưa được mấy ngày vậy.
“Nhìn tôi làm gì?” Lúc Văn Thời chú ý đến điều này, vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt của Tạ Vấn đã phai nhạt.
“Đây là một câu hỏi hay, cậu phải nhìn tôi trước mới biết tôi đang nhìn cậu chứ.” Tạ Vấn đổ đầy một ly rượu nóng trong trạng thái không hề hoang mang, nhưng cũng chẳng uống, chỉ cầm ly rượu, tựa như đang cảm nhận độ ấm của cái ly: “Nếu không cậu nói trước xem tại sao cậu lại nhìn tôi đi?”
Văn Thời: “…”
Cút.
Tạ Vấn cười bỏ qua đề tài này, lại nói: “Cậu ăn món này ở đâu?”
Văn Thời vốn không muốn phản ứng lại hắn, nhưng một lát sau vẫn thốt ra một câu: “Trước đây ở Bắc Kinh.”
Khi ấy, nơi đó được gọi là Bắc Bình.
“À.” Tạ Vấn như đang suy tư gì đó, lát sau mới gật đầu, lại chỉ vào đĩa sứ trống trơn của Văn Thời: “Vậy giờ cậu không thích ăn hay do họ nấu nước canh dỡ quá, cậu không giơ đũa gắp nổi?”
Lão Mao và hai cô gái song sinh nọ lập tức ngẩng đầu, nhìn sang với vẻ mặt đầy vô tội.
Chắc là cấp dưới nào cũng sợ ông chủ hết.
Dẫu thế nào thì trông cả ba này cũng rất sợ hãi.
Văn Thời thấy chẳng hiểu mô tê gì.
Anh vẫn lẳng lặng nhìn chòng chọc suốt hai giây, song mới giơ đũa gắp một miếng thịt dê.
Lão Mao lại thở nhẹ ra, tiếp tục ăn ngấu nghiến.
Hình như lão ăn chẳng cần nhai, nuốt trộng xuống bụng, dáng ăn làm món này trở nên thơm ngát hơn, ai nhìn cũng muốn ăn ngay.
Hạ Tiều ăn liền hai miếng thịt ngay tại chỗ.
Văn Thời…
Văn Thời sắp điên lên rồi.
Nhưng anh không hề thể hiện điều gì trên mặt, trái lại có vẻ vô cùng lạnh nhạt.
Anh không có khẩu vị nuốt thịt xuống.
Để dời hướng chú ý, anh thuận miệng nói với Tạ Vấn: “Anh cũng đã ăn mấy miếng đâu.”
“Đâu tới nổi nào.” Tạ Vấn nói, “Tôi thích mấy món nóng nóng, nhưng lại không mấy hứng thú về món này.”
“Anh không thích mà họ còn nấu nó à?” Vẻ mặt của Văn Thời trở nên kỳ quái.
“Chắc quen rồi.” Tạ Vấn nói.
Hắn nhìn vẻ mặt đầy thắc mắc của Văn Thời, nghĩ rồi bổ sung: “Trước đây tôi từng dẫn về một ——”
Hắn hơi dừng lại, dường như đang tìm từ thích hợp.
Văn Thời liếc hắn một cái, hắn mới nói tiếp: “Dẫn về một đứa nhỏ, nó khá thèm mấy món này.”
“Thế giờ nó đâu?” Văn Thời lại hỏi.
“Mất rồi.” Tạ Vấn không ngước mắt, cầm ly nói, “Chuyện đã rất lâu rồi.”
Văn Thời vẫn thấy lạ quá.
Nếu đã là chuyện hồi xưa, sao giờ còn bảo mình quen rồi được nhỉ? Những năm đó mấy người sống như không sống hả?
Anh định mở miệng, Lão Mao lại lấy vá múc thêm một chén lớn, ăn ngon lành lắm, muốn làm lơ tiếng húp nước xì xụp cũng không làm lơ nổi.
Văn Thời: “…”
Bụng anh lặng lẽ hưởng ứng một tiếng, cuối cùng anh cũng không thể ngồi yên được nữa.
“Bồn rửa tay nằm ở đâu?” Văn Thời nghiêm mặt tỉnh táo lại, gác đũa hỏi.
“Bên kia.” Tạ Vấn chỉ vào một đoạn hành lang ngắn ở hướng Đông và nói, “Sao thế?”
“Bị dính tương.” Văn Thời thuận miệng bịa đại một lý do, đứng dậy bước về phía hành lang ngắn đó.
Bên trái hành lang có một bồn rửa tay đứng riêng lẻ.
Anh khom lưng trước bồn nước, vỗ hai bụm nước lạnh lên mặt, cảm giác đói choáng đầu cuối cùng cũng dịu xuống.
Vừa đứng thẳng người dậy, anh đã cảm nhận được một làn gió lẻn vào từ bên người.
Văn Thời ngoảnh đầu lại thì phát hiện hành lang ngắn trên lầu hai nối với cửa sau, cửa khép hờ, gió chui vào từ chỗ đó, mang theo cả hơi ẩm của nước mưa và một… mùi lạ khó thể hình dung.
Rất nhạt, không khó ngửi cho lắm, nhưng lại khá quen thuộc.
Văn Thời hơi băn khoăn, bước sang mở cửa ra.
Ngoài cửa là một chiếc cầu thang sắt, nối liền với phía sau của phố buôn bán.
Cửa sau của Tây Bình Viên rất sạch sẽ, nhưng cũng rất hoang vắng, đối diện với một tường rào dài thòn.
Sau tường rào là hòn non bộ và rừng trúc nhỏ nhân tạo của biệt thự Vọng Tuyền.
Mưa còn ào ạt, cái mùi đó ẩn mình trong nước mưa, lúc có lúc không.
Văn Thời vịn lan can của cầu thang ngửi một lát, cuối cùng cũng nhận ra ——
Đó là mùi huệ cô.
Đêm trước hôm chôn Thẩm Kiều, trong ba con huệ cô biến hình từ ba tên nhạc công, một con đã bị anh giết chết, hai con chạy biến.
Anh gắn vật truy lùng trên người huệ cô đã chạy trốn, kết quả lại đuổi theo tới Tây Bình Viên.
Thực ra hôm nay anh chủ động tới Tây Bình Viên cũng vì mục đích này.
Lúc vừa bước vô tiệm, anh đã lặng lẽ để ý khắp nơi, nhưng không tìm thấy bất cứ dấu vết nào, không ngờ lại là cửa sau.
Văn Thời củng cố tinh thần, nín thở nhắm mắt lại, cảnh tượng trước mặt lập tức trở nên tĩnh mịch, một vết tích bé nhỏ như vết nước uốn lượn tới sát tường rào, xong lại lẻn sang biệt thự Vọng Tuyền, lúc sau lại nhạt dần đến khó thể tìm ra nữa.
Thì ra nó không có quan hệ gì với Tạ Vấn, mà lại là biệt thự Vọng Tuyền à?
Văn Thời nhắm vài giây rồi mở mắt ra ngay, anh cau mày suy tư.
Mãi đến khi cánh cửa phía sau kêu kẽo kẹt.
“Cậu đứng ngẩn người ở bên ngoài làm gì thế?” Giọng nói của Tạ Vấn vang lên.
Văn Thời: “…”
Tại sao lại có đồ ăn đuổi theo anh thế này?
“Xem hết mưa chưa.” Văn Thời xoay người bước vào trong hành lang ngắn.
Tay anh dính chút gỉ sắt trên lan can, buộc phải tới cái bồn rửa lại lần nữa.
Có vẻ Tạ Vấn cũng mới rửa tay xong.
Hắn không vội trở về bàn ăn lắm, chỉ đóng cửa lại, lướt qua Văn Thời đang rút giấy vệ sinh.
Động tác mang theo một làn gió rất nhẹ.
Rõ ràng là chẳng có gì, nhưng Văn Thời lại cảm thấy luồng sát khí dày đặc đó vừa ôm chặt lấy mình bên trong.
Anh hơi ngừng động tác rửa tay lại, khẽ rủ con ngươi nhắm mắt lại.
So với bên bàn ăn, chỗ này chật hẹp mà an tĩnh.
Có lẽ do quá yên lặng, nên những cảm giác tồn tại của mấy thứ vô hình vô ảnh đó cũng cực kỳ mãnh liệt.
Văn Thời giơ mí mắt lên, liếc Tạ Vấn một cái trên mặt gương, thấy đối phương đang dựa lên bức tường sau lưng anh, cẩn thận giơ bao tay lên, có vẻ như đang đợi anh.
“Anh từng thấy linh tướng của mình chưa?” Văn Thời bỗng mở miệng.
“Hả?” Tạ Vấn túm lấy viền bao tay, ngước mắt nói: “Ý cậu là sao?”
Cũng không phải Phán Quan nào cũng có thể nhìn thấy linh tướng của người khác một cách dễ dàng, thứ họ có lại là một loại cảm giác.
Ví dụ như vừa nhìn Hạ Tiều đã cảm thấy cậu rất sạch sẽ, sang tới Tạ Vấn lại cảm thấy nghiệp chướng của hắn quá nặng.
Nói chung, khí chất của người càng nghiêng về một cực nào đó thì càng dễ bị người ta cảm nhận được hơn.
Nếu muốn xem linh tướng là gì thật, họ phải phí khá nhiều công sức và sử dụng nhiều phương pháp khác.
Người như Văn Thời đây là của quý hiếm có.
“Thôi bỏ đi.” Xúc động nhất thời trôi mất, Văn Thời rủ mắt xé một tờ giấy vệ sinh.
Anh đang định nói “cứ xem như tôi chưa nói gì”, đã nghe Tạ Vấn thấp giọng “à” một tiếng: “Ý cậu là nghiệp chướng và sát khí trên linh tướng của tôi đấy à? Đã từng thấy.”
“Tại sao tự dưng lại hỏi thế?”
Hắn nhìn về phía Văn Thời trên mặt gương, nói giọng trầm ấm, kèm theo chút khàn khàn vì tiếng ho khan.
Có lẽ do xung quanh quá mức tĩnh lặng, những lời Văn Thời nghe thấy này lại có một sức mê hoặc không thể giải thích được.
Anh vẫn đứng trước bồn nước, đưa lưng về phía Tạ Vấn, ném đi tờ giấy vừa lau xong lại rủ mắt im lặng một lát, sau đó mới chợt hỏi: “Nếu tôi nói mình có thể làm chúng tan đi chút xíu giúp anh thì sao?”
Lần này, Tạ Vấn mới thấy sửng sốt thật.
Hắn nhìn Văn Thời rất lâu mới đáp: “Cậu có biết đụng vào một thứ nào đó trên người thường thì phải cần gì không?”
Đương nhiên là Phán Quan nào cũng biết rằng sương đen bủa vây là một cách để phát tiết và giải thoát đối với người đã thành lồng.
Chỉ cần người giải lồng đủ mạnh, hắn sẽ có thể làm tan bớt đi chúng.
Nhưng muốn đụng lên thứ trên người một người thường đang sống yên ổn thì không đơn giản như vậy, thực ra cũng chưa có ai nghiên cứu về vụ này cả.
Thứ nhất, người khác cứ ăn cơm thì sẽ no thôi, không cần xem thứ này là đồ ăn.
Nhưng Văn Thời lại là kẻ lạc quẻ khỏi 99% còn lại.
Thứ hai, trước đây Văn Thời cũng dự trữ rất nhiều thứ nên không lo chẳng có gì để ăn.
Thế nên anh cũng không hay biết gì về vấn đề này.
Văn Thời bị hỏi mà nghẹn họng, nhưng cảm giác đói khát ngày càng dữ dội làm anh không nghĩ ra được bất cứ phương án nào khác, chỉ thấy bực mình tí tẹo thôi.
Anh buông tay xuống và từ từ bẽ khớp xương, không hé răng, lúc đang định nói: “Thôi như vầy nhé.”
Lại nghe Tạ Vấn bảo: “Quên đi, cậu cứ thử xem.”
Văn Thời ngước mắt lên: “Anh nói thật à?”
Tạ Vấn đứng thẳng người dậy, thả hai tay xuống, cười hơi bất đắc dĩ: “Nhưng phải làm bằng cách nào? Nói thử quá trình cho tôi nghe xem, có cần phải nhắm mắt không?”
Cuối cùng Văn Thời cũng xoay người lại đối mặt với hắn: “Không cần.”
“Anh không cần làm gì hết.” Văn Thời nhắm mắt lại và nói: “Cứ để tôi lo.”
Khoảnh khắc đó, linh tướng yêu tà của Tạ Vấn xuất hiện trong ‘mắt’ anh, khí đen phủ đầy bầu trời, tựa một con mãng xà đang bò lung tung.
Rõ ràng là một sát tướng, nhưng lại an tĩnh đứng trước mặt anh.
Khoảng cách chỉ trong gang tấc, gần đến mức bản thân Văn Thời cũng bị khóa lại trong đó.
Văn Thời thử giơ tay lên, đường nét ngón tay hơi cong lờ mờ của anh ôm lấy một áng sương đen mềm mịn.
Thời gian như bỗng đứng lại.
Một giây sau, sương đen chợt mặc sức làm càn, dọc theo đầu ngón tay ùa vào cơ thể của anh.
Đó là một cảm giác rất khó tả…
Cơn đói khát sốt ruột từ từ được đè xuống, nhưng một cảm xúc lạ lùng khác lại trỗi dậy.
Không biết vì sao, anh bỗng cảm thấy hơi khổ sở.
Ngón tay của Văn Thời hơi cuộn tròn, đột nhiên rụt tay về.
Anh mở mắt ra, nhíu lại ngẩng đầu, phát hiện Tạ Vấn đã nửa rủ tầm mắt, từ đầu đến cuối luôn nhìn anh.
“Ông chủ ơi ——” Giọng nói của Lão Mao vọng vào từ một bên khác của hành lang, “Có người tìm ngài!”
Văn Thời giật mình hoàn hồn, lùi về sau một bước, nghiêng người nhường đường cho hắn, “Nhân viên cửa tiệm gọi anh kìa.”
“Cậu ổn chứ?” Tạ Vấn liếc sang bên đó một cái rồi nói với Văn Thời.
“Không sao hết.” Văn Thời nói.
Vẻ khổ sở vừa rồi có vẻ chỉ là trong chớp nháy, thoắt cái, thoáng qua rồi mất tiêu.
Thế nên ngay cả bản thân anh cũng không nhớ nổi vừa có chuyện gì xảy ra, nguyên người chỉ còn lại một cảm giác, nhưng cũng lỡ mồm thốt lên.
Anh nói: “No rồi, cảm ơn nhé.”
Tạ Vấn: “…”
Tạ Vấn: “?”
HẾT CHƯƠNG 15 („• ֊ •„).