Phẫn Nộ

Chương 1


Đọc truyện Phẫn Nộ – Chương 1

Di vương phủ, mật thất dưới lòng đất.

Thủy Quy hàng mi bướm lay động, thần thức dần dần hồi phục trong đầu.

Đây là đâu? Sao tối quá?

Nàng nhớ là mình bị bắt về một kĩ viện, sau đó đem ra bán. Trong toàn bộ quá trình giao dịch, nàng cứ luôn hôn mê bất tỉnh.

“Có ai không?” Giọng nói thanh thanh ngọt ngọt, lại thập phần nhu nhược, ủy mị rung động trong không gian.

“Có ai không?” Thủy Quy có chút không kiên nhẫn, chân nàng hình như bị thương rồi.

Thủy Quy chậm rãi trống tay nâng người dậy, nhưng mà lại ngã dập mông xuống đất.

“Chết tiệt, đau quá, a__a_!” Thủy Quy bắt đầu sợ hãi, nàng sờ vào xích sắt quấn quanh hông, mắt xích dày cỡ một ngón tay, lạnh lẽo nặng nề.

Ai, ai muốn giam cầm nàng, rốt cục nàng đắc tội với ai? Nàng tiêu dao bên ngoài đã 3 năm, đâu có gây chuyện linh tinh?


Thủy Quy thử hóp eo nghĩ tuột qua, nhưng dây xích như con rắn quấn chặt lấy vòng hông bé tí.

“Chết tiệt!” Thủy Quy càng ngày càng nóng ruột, dãy dụa, kéo xích sắt đập vào nhau kêu chói tai.

Tên điên nào chế ra cái xích vậy, quá đề cao nàng rồi, một nữ nhân chân yếu tay mềm thì làm được gì?

Nàng không hay biết, người nọ là thủy chung đề phòng trí thông minh của nàng, cho dù trong quá khứ hay tương lai.

============

– Cố nhân, ngươi còn nhớ ta hay không?

Trong không gian tối đen như mực, quỉ dị vang lên một giọng nói. Mà giọng nói này, đánh chết Thủy Quy cũng không quên được.

– Ngươi,…..làm sao có thể…..! Nàng đã tránh đi thật xa 3 năm rồi, sao có thể…

– Ngươi cho là bổn vương không tìm được ngươi? Ngươi không thể ngờ 3 năm sau chúng ta còn gặp gỡ đúng không?


– Năm đó chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt, ngươi còn tìm ta làm gì? Thủy Quy sợ hãi nhìn xung quanh, nhưng bóng tối tràn ngập khắp nơi, không xác định được vị trí người nọ. Tay chân nàng run rẩy co vào sát thân, giống như con rùa:v

– Ngươi còn nhớ? Tại sao năm đó ngươi lựa chọn rời đi? Âm thanh khàn khàn kìm nén giận dữ.

– Hừ, là ngươi bức ta, nếu năm đó ngươi thả ta đi, ta còn cần lợi dụng ngươi sao? Thủy Quy cắn răng nói, ba năm trước khi nàng tự do là một chuỗi thời gian kinh hoàng.

– Ngươi vốn là của ta, tại sao nói ta bức ngươi?! Giọng nói duy trì sự âm trầm như xoáy vào tim, hàn khí lạnh lẽo tỏa ra khiến Thủy Quy run rẩy, hắn vẫn đáng sợ như trước.

– Là ngươi ép ta, ta không có tự nguyện, ta cứu ngươi một mạng, ngươi lấy oán báo ơn, đê tiện! Thủy Quy cau mày nhìn vào hư không.

– Là ta yêu ngươi, ngươi lại lợi dụng cơ hội ta trọng thương, tranh thủ lẩn trốn. Âm thanh pha lẫn giễu cợt vang lên.

– Ta không yêu ngươi! Tên khốn, thả ta ra, nếu yêu ta mau trả lại tự do cho ota! Thủy Quy tức giận hét lên, nàng không muốn quay lại tháng ngày bị giam hãm.

– Ha ha, ngươi còn dám nhắc đến chữ Yêu? Yêu ngươi, ta là hận ngươi, cho nên ngươi đừng mơ tưởng đến tự do! Âm điệu trào phúng một lát rồi đanh thép nói.

– Không, làm ơn, thả ta…..Thủy Quy van nài, nàng sợ, nàng không muốn.

– Nhân sinh quả nhiên kì lạ, nếu đã cho ngươi gặp lại ta, làm sao có thể thả ngươi đi? Thủy Quy, ngươi đừng mơ tưởng có thể thoát khỏi tay bổn vương lần nữa, ta sẽ trả cho ngươi nỗi oán hận của ta, từng nỗi đau mà ta phải chịu, ha ha! Âm thanh quỉ dị đập nát hi vọng của Thủy Quy, chính thức kéo nàng xuống địa ngục.

Đầu Thủy Quy ong ong, thanh âm ma quỷ vọng lại trong đầu nàng. Đau đớn, Thủy Quy ngất đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.