Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 134: Thu Phân


Đọc truyện Phân Ngoại Yêu Nhiêu FULL – Chương 134: Thu Phân


Thời gian đảo mắt đã vào tháng tám, tuy rằng còn vài ngày ở mùa hè nhưng thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, ngày hội truyền thống nước nhà, Trung Thu sắp đến.

Diệp Tuệ Linh phát giác Tết Trung Thu nhanh tới, bởi vì nghe thấy các đồng nghiệp thảo luận năm nay đơn vị sẽ thưởng tiền phúc lợi bao nhiêu.

Diệp Tuệ Linh còn mộng một chút, tiếp theo liền im lặng đứng ở một bên, có chút đa sầu đa cảm.

Diệp Tuệ Linh nhớ rõ, nàng cùng Lâm Tử Vận cùng một chỗ, là cuối mùa xuân, lúc ấy thời tiết có chút lạnh, đảo mắt đột nhiên trở nên nóng bức, không nghĩ rằng thời gian trôi nhanh như vậy, sắp đến Trung Thu, mà nàng và Lâm Tử Vận quen nhau cũng hơn ba tháng.

Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Tuệ Linh không tự giác cười, trong lòng nỉ non, y như tục ngữ nói, khoái hoạt không biết thời gian trôi.

“Tuệ Linh, đang suy nghĩ chuyện tốt à, còn cười trộm?” Bên tai nàng đột nhiên vang lên tiếng một nữ đồng sự, nàng đắm chìm vào suy nghĩ, đồng sự tới gần cũng không đúng lúc phát giác.

Lúc này nàng đang ở phòng hồ sơ, bố cục nơi này thiết trí hơn những ngành khác, nhân tính hóa càng nhiều, không chỉ có giá để hồ sơ, còn có bàn học cùng băng ghế thật dài.

Diệp Tuệ Linh giật mình thất thần, không chút hoang mang thu liễm tươi cười, lạnh nhạt nói: “Còn có thể là chuyện tốt gì, đương nhiên là nghĩ đến tiền thưởng và kỳ nghỉ, cho nên cảm thấy vui vẻ.”
“Nha? Thật không? Vậy em tính toán như thế nào?” Nữ đồng sự trung niên có chút không tin, bát quái hỏi han, hai mắt tò mò nhìn Diệp Tuệ Linh.

*bát quái = nhiều chuyện
Diệp Tuệ Linh luôn luôn lãnh đạm, không thích bát quái người khác, cũng không thích người khác bát quái mình, xoay người sang chỗ khác, giả vờ tìm kiếm hồ sơ, tránh ánh mắt tò mò của đồng sự kia, không có quá nhiều cảm xúc thản nhiên đáp: “Còn có thể thế nào, đương nhiên là về nhà cùng cha mẹ ăn bữa cơm, sau đó…!Trở về hang ổ ngủ ngon.”
Đồng sự nghe xong, lông mày co rúm, cứng rắn cười cười, Diệp Tuệ Linh ứng đối làm nàng không biết trả lời, môi giật giật muốn nói cái gì đó, lại nghĩ đến Diệp Tuệ Linh đã ly hôn, ánh mắt trở nên có chút dịu dàng, nhìn bóng lưng Diệp Tuệ Linh, không hề ý nghĩa nói một câu: “Ai da, vẫn là tuổi trẻ tốt, thời gian qua nhanh, phải nắm chắc a.”
Người nọ nói xong thì xoay người đi, Diệp Tuệ Linh nhíu nhíu mày, nhất thời không biết cảm thán có ý gì, xoay người nhìn người nọ, không biết vì sao đồng sự đột nhiên cảm thán.

Một lát sau nàng mới nhớ ra cái gì đó, cười lắc đầu, không để ý.

Không biết cười là cười chính mình hay cười người khác.

Trong lòng có chút bất đắc dĩ, có một số việc nhìn như là quá khứ, cho dù phân rõ giới tuyến, nhưng phát sinh qua cũng là sự thật, cho dù mình quên mất, người khác vẫn cho rằng đó là dấu vết không thể lau đi.

Lấy được hồ sơ mình cần, Diệp Tuệ Linh trở lại phòng làm việc, lại không vội xem, tùy ý nhét vào ngăn bàn, tựa vào lưng ghế.


Đây là Tết Trung Thu đầu tiên sau khi yêu Lâm Tử Vận, mà Tết Trung Thu còn có ý nghĩa đoàn viên, Diệp Tuệ Linh nghĩ hẳn là cùng nhau đón Tết.

Nhưng thân làm con, Diệp Tuệ Linh nhất định phải về nhà bồi cha mẹ ăn bữa cơm, lúc trước đến Tàng gia xem như nhà mẹ đẻ Lâm Tử Vận rồi, bây giờ thì phải trở về nhà cha mẹ mới đúng, cái này hơi khó an bài.

Cùng một chỗ đón Tết Trung Thu, ngày hội ngụ ý đoàn viên, Diệp Tuệ Linh phải sắp xếp thoả đáng thôi.

Thời gian mơ màng mà qua sắp đến giờ tan sở, Diệp Tuệ Linh nhìn đồng hồ liền vội vàng thu dọn, nàng trông mong về nhà.

Trước khi quen Lâm Tử Vận, nàng không quan tâm tốc độ, dù sao trở về cũng là một người, ở ngoài tịch mịch, ở nhà cũng tịch mịch, không có sự khác biệt.

Hiện giờ không giống với lúc trước, nhà, làm cho người ta hướng tới bình yên cùng hạnh phúc.

Diệp Tuệ Linh lái xe, trên đường về nhà, lúc sắp về đến nhà, di động vang lên, lập tức có dự cảm, hẳn là Lâm Tử Vận đánh tới, cầm lên nhìn, quả nhiên là vậy a, khóe miệng liền không tự giác mỉm cười, sau đó bắt máy, ngữ khí tự nhiên ôn nhu, hỏi: “Tử Vận, tôi sắp về đến nhà, có chuyện gì hả?”
Thanh âm Lâm Tử Vận luôn thư thái như vậy, có một cỗ vô ưu vô lự, ngữ điệu mềm nhẹ, thuỷ linh trong veo.

Cô nói: “À, em đang ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, em chờ chị về rồi mình lên chung nhé.”
Diệp Tuệ Linh mỉm cười, trong lòng cảm giác tốt đẹp, lại cảm thấy không cần thiết lắm, về nhà sẽ gặp nhau, khổ đợi làm gì, nói: “Không cần đâu, em đi lên trước đi.

Hẳn là còn một lát, tôi mới về.”
Lâm Tử Vận làm nũng, dịu dàng phản bác: “Không phải, có nhiều thứ cần xách lên lắm, nhiều lắm chị ơi, em cầm không hết.”
Diệp Tuệ Linh cảm thấy thú vị, haha cười, nghi hoặc Lâm Tử Vận đem cái gì trở về, ngữ khí mang theo một chút sủng nịch nói: “Tốt lắm, em chờ tôi một chút, tôi rất nhanh sẽ về đến nhà.”.


Mỉm cười để di dộng xuống, tốc độ bất tri bất giác nhanh hơn một chút.

Trở lại tiểu khu quả nhiên liền gặp được Lâm Tử Vận đang đan chéo hai tay, dựa vào thân xe đứng đó, nàng nhìn qua, xinh đẹp mỉm cười, tóc dài qua cằm một chút, một bên vén ra sau tai, lộ ra bông tai anh ánh chói mắt, làm cho người ta kinh diễm, đích thực là một nữ tử hiếm có.

Diệp Tuệ Linh dừng xe bên cạnh, xuống xe, hỏi: “Cái gì vậy?”
Lâm Tử Vận cười cười, xoay người, mở ra cửa sau, nói: “Này, là bánh Trung Thu, còn có bữa tối.”

Diệp Tuệ Linh đi lên nhìn, ngoài túi bánh Trung Thu đóng gói tinh xảo, vừa nhìn cũng biết là hàng thượng đẳng, nàng nghi hoặc nhíu mày, hỏi: “Những thứ này để làm gì?”
Những túi bánh Trung Thu, đóng gói đồng nhất, không thể nào là người khác tặng, Diệp Tuệ Linh khó hiểu hỏi.

Lâm Tử Vận cúi người, lấy thức ăn ra giao cho Diệp Tuệ Linh, sau đó là hai túi bánh Trung Thu, móc vào cái tay còn lại của nàng.

Cô cầm tám túi còn lại, một tay bốn túi, trông có vẻ vô cùng nặng nề.

Lâm Tử Vận đóng cửa xe, cùng Diệp Tuệ Linh vào thang máy, đắc ý mỉm cười nói: “Đương nhiên là mua tặng người nha.

Hàng năm ở sở sự vụ em đều tặng bánh Trung Thu cho viên công, số lượng đều như nhau, bất quá năm nay em mua nhiều một chút, để dự bị cho chị đó.”
Diệp Tuệ Linh cau mày có chút đáng yêu, nàng ấn nút thang máy, hỏi: “Tôi tặng? Tôi tặng ai chứ?”
Cửa thang máy mở, Lâm Tử Vận và Diệp Tuệ Linh đi vào, Diệp Tuệ Linh chọn tầng trệt, Lâm Tử Vận thần sắc có chút kỳ quái nhìn nàng, nói: “Đương nhiên là tặng cho đồng sự và lãnh đạo, hoặc là bằng hữu.

Đây không phải là phong tục sao, chẳng lẽ trước kia chị không có tặng?”
Diệp Tuệ Linh sửng sốt, sau đó có chút ưu sầu nhìn mười túi bánh ở trong tay hai người, chần chờ nói: “Tôi…!Không có tặng.”
Lâm Tử Vận đã đoán đúng, dĩ vãng Diệp Tuệ Linh chả tặng ai, trong đơn vị có phúc lợi, hàng năm đều có tiền thưởng và bánh, ngẫu nhiên cũng sẽ có đồng sự đưa cho nàng, nàng nhận lấy, ngày sau liền mua một hộp đưa trở về, cho tới bây giờ cũng không chủ động đi tặng qua, người khác có tặng thì nàng trả lễ, nếu không tặng thì thôi luôn.

Hiện giờ Lâm Tử Vận còn an bài thoả đáng giúp nàng.

Nghe Diệp Tuệ Linh nói, Lâm Tử Vận kinh ngạc nhìn nàng, không nghĩ tới mình nói đại đều trúng, phương châm đối nhân xử thế của Lâm Tử Vận, tặng quà vào ngày lễ là thiết yếu, đó là phong tục không thể thiếu, tặng lãnh đạo, tặng đồng sự, là vì tiền đồ, là chiêu số lót đường thăng chức, dường như Diệp Tuệ Linh không biết gì cả.

Lâm Tử Vận đột nhiên cảm thấy Diệp Tuệ Linh thật là đáng yêu, không muốn nói đạo lý con buôn, chỉ ôn nhu thuyết: “Mua đều mua, Tuệ Linh tỷ tỷ, chị lấy đi tặng đi, bằng không, lưu trữ cũng lãng phí.

Dù sao cũng là đồng sự nhiều năm, ngày thường cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, tặng một chút vẫn tốt hơn.”
Diệp Tuệ Linh nghĩ một chút, cảm thấy Lâm Tử Vận nói rất có lý, không tặng lễ vật đúng là không hợp với đạo làm người, liền gật đầu đáp ứng, sau đó nhìn mười túi bánh tinh xảo, hỏi: “Bánh Trung Thu có mắc lắm không?”
Lâm Tử Vận không sao cả cười cười, thoải mái nói: “Không mắc, hàng năm em đều mua, cho nên giá cả đều là chiết khấu, không mắc, chị đừng lo lắng.”
Hai người về đến nhà, buông túi bánh, Lâm Tử Vận liền cởi áo khoác, mặc tạp dề đi vào bếp, Diệp Tuệ Linh ngồi ở sô pha xem TV, thật sự nhàn nhã, đây là phương thức các nàng ở chung, tính cách trái ngược, phù hợp với nhau, hai mảnh ghép hoàn hảo, hạnh phúc là tốt rồi.


Ăn tối xong, Lâm Tử Vận rửa chén, Diệp Tuệ Linh lau khô bỏ vào tủ, hữu thuyết hữu tiếu.

Nhanh nhẹn xử lý tốt, hai người cùng nhau ngồi ở phòng khách, nói chuyện phiếm hoặc là xem TV, đều thích ý như nhau.

Trên TV đang chiếu chương trình mới nhất, làm thế nào để ứng đối người già, Diệp Tuệ Linh cùng Lâm Tử Vận triển khai thảo luận, kỳ thật không tranh cãi nhiều, vui vẻ tán gẫu, giết thời gian thôi.

Hai người đang náo nhiệt thì di động Diệp Tuệ Linh vang lên, nàng nghi hoặc nhíu nhíu mày, ngày thường nàng cực ít nói chuyện điện thoại, huống chi hiện tại cũng sắp sửa ngủ.

Nàng cầm lên nhìn, không có tên, thoáng chốc Diệp Tuệ Linh liền nhíu mi, dãy số này nàng đã sớm xoá bỏ, nhưng vẫn nhớ rõ, vừa nhìn cũng biết là ai, nghĩ đến đã sớm quên, nhưng vẫn nhớ rõ sự thật, dù sao rành rành trải qua, không phải muốn quên là có thể quên, chồng trước của nàng.

Diệp Tuệ Linh và chồng trước, hơn một năm không gặp, không biết hắn lúc này vì sao lại gọi điện thoại, đối với hành vi đường đột này, sắc mặt không tốt, vẫn nhìn dãy số chớp động trên màn hình, không muốn bắt máy.

Lâm Tử Vận thấy sắc mặt Diệp Tuệ Linh biến hóa, quay đầu hỏi: “Là ai vậy? Sao chị không tiếp?”
Diệp Tuệ Linh ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Lâm Tử Vận, trong mắt hình như có thiên ngôn vạn ngữ, nàng cái gì cũng không nói, chỉ trầm mặc dời tầm mắt, ấn nút nghe, phóng tới bên tai, rất đơn giản, không tình cảm “alô” một tiếng, liền không nói thêm gì nữa.

Lâm Tử Vận không biết là ai gọi tới, cũng không biết bên kia nói cái gì, cô chỉ có thể nhìn đến sắc mặt Diệp Tuệ Linh không tốt lắm, chỉ nghe được Diệp Tuệ Linh đơn giản trả lời.

“Ừ, chúc mừng anh.”
“Không, không cần.

Tôi không đi.

Đến lúc đó chúng ta đều xấu hổ, cần gì chứ.”
“Ừ, cứ như vậy đi.

Tái kiến.”
Diệp Tuệ Linh cúp điện thoại, trầm ngâm không nói, Lâm Tử Vận nhìn Diệp Tuệ Linh, không biết chuyện gì xảy ra, thân thiết hỏi: “Tuệ Linh tỷ tỷ, làm sao vậy?”
Diệp Tuệ Linh nghiêng đầu sang chỗ khác, đặt di động xuống, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Không có việc gì, là chồng trước của tôi, gọi điện thoại đến nói cho tôi biết, anh ta chuẩn bị kết hôn, ngay ngày Trung Thu.”
Mày Lâm Tử Vận lập tức nhíu lại, nghe nói như vậy, cho dù cô không tim không phổi, cũng không thể cười hì hì ứng đối, nếu không sẽ thật sự trở thành ngốc tử.

Cô im lặng quan sát Diệp Tuệ Linh, có chút chần chờ, có chút cẩn thận, hỏi: “Cho nên…!Chị không vui?”
Diệp Tuệ Linh nhìn ra Lâm Tử Vận cẩn thận, trong lòng có chút thương tiếc, kéo tay Lâm Tử Vận qua, mười ngón đan xen, mỉm cười lắc lắc đầu, nói: “Không vui, đổ lại không thể nói rõ, chỉ là hơi cảm thán thôi.

Lúc trước tôi và anh ta ly hôn, anh ta luôn miệng nói cả đời này sẽ không buông bỏ tôi, nhất định sẽ đợi tôi thay đổi thái độ, mà hiện giờ mới qua ba năm liền…!Haha, cho nên tôi cảm thấy em tốt hơn anh ta nhiều, khi em nói em muốn truy tôi, tôi còn chưa ly hôn, hiện tại anh ta rốt cuộc hết hi vọng, em vẫn như cũ, ở bên cạnh tôi.”

Lâm Tử Vận đột nhiên ôm lấy Diệp Tuệ Linh, đầu đặt tại cổ nàng, ánh mắt có chút thâm trầm, tựa hồ nhớ ra cái gì, từ từ nói: “Tuệ Linh tỷ tỷ, cả đời này em cũng sẽ không rời đi chị, đây là thật, em thề, em cam đoan.”
“Ừ.” Ngôn từ rất buồn nôn không thích hợp Diệp Tuệ Linh tính tình lãnh đạm, nàng chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, đã đủ biểu đạt tâm ý của nàng, ngôn ngữ cho dù hoa lệ, cũng không chân thật.

Lâm Tử Vận trong lòng âm thầm nói: “Tuệ Linh tỷ tỷ, em sẽ không nói ra sự thật, cho nên chị vĩnh viễn sẽ không biết chân tướng, nhưng cái đó không trọng yếu, quan trọng là…!Em sẽ đối xử tốt với chị, tốt hơn bất luận kẻ nào.”
Trung tâm H thị, trên lầu cao, một gian phòng bố trí xa hoa, một nam tử 30 tuổi bộ dáng tuấn lãng, ngồi trên ghế, nhìn điện thoại yên tĩnh nằm trên mặt bàn, có chút mất mát và phiền muộn cười khổ, hắn chính là chồng trước của Diệp Tuệ Linh, dĩ vãng là quý công tử của một xí nghiệp, hiện tại đã trở thành đại lão bản.

Đêm nay, hắn gọi cho Diệp Tuệ Linh, nói sẽ chuẩn bị kết hôn vào Trung Thu, những lời này không phải sự thật, đều là tự hắn lập ra.

Đích thực là có nữ nhân như vậy, đồng dạng là thiên kim của một xí nghiệp lớn, hai nhà đều hài lòng, nữ nhân kia cũng rất thích hắn, chỉ cần hắn đồng ý, tùy thời sẽ có thể chuẩn bị hôn lễ, cho nên đêm nay hắn mới gọi điện thoại cho Diệp Tuệ Linh thử thái độ của nàng, nhưng kết quả xem ra, hắn và Diệp Tuệ Linh, càng lúc càng xa.

Có lẽ là bị khơi gợi lên suy nghĩ, trí nhớ mở ra, tựa như hồng thủy ùa về, hắn vẫn còn nhớ rõ ngọt ngào khi cùng Diệp Tuệ Linh mến nhau, hạnh phúc khi cùng Diệp Tuệ Linh kết hôn, và cuối cùng, đúng là tự trách mình nhất thời bị quỷ mê tâm khiếu.

Lúc ấy có một mỹ nữ sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, đến công ty hắn thực tập, mà chức vị là thư ký của hắn.

Có câu nói, là đàn ông thì sẽ ngoại tình, hắn thân là một nam nhân, ngẫu nhiên cũng sẽ không chịu nổi dục vọng, Diệp Tuệ Linh người này lại quá lạnh nhạt.

Thư ký thực tập kia lại bất đồng, sôi nổi hoạt bát, ai cũng có thể nhìn ra được người thư ký kia thích hắn.

Chính là không nên, đã có qua vài lần tình cảm mãnh liệt thư ký, một lần đề nghị đi về nhà hắn và Diệp Tuệ Linh, khi đó Diệp Tuệ Linh hẳn là đang làm việc, nhất thời t*ng trùng lên não, hắn chẳng cự tuyệt, chỉ là hắn không nghĩ tới, vì sao ngày đó Diệp Tuệ Linh đột nhiên về nhà, hắn càng không nên nghe theo thư ký đề nghị, dùng đồng phục kiểm sát trưởng của Diệp Tuệ Linh, ngoạn cosplay.

Sau đó hắn cố gắng vãn hồi đoạn hôn nhân này, nhưng Diệp Tuệ Linh thật sự kiên quyết, thậm chí hướng pháp viện xin ly hôn.

Hắn như trước còn ôm hi vọng, đi tìm Lâm đại luật sư đang nổi tiếng.

Nhưng lúc ấy hoa đán sở sự vụ Lâm thị, đồng thời cũng là lão bản, Lâm đại luật sư lại đề nghị hắn, tốt nhất là buông tha phiên tòa, có hai điểm cần lo lắng, thứ nhất là thanh danh của hắn, thứ hai là đừng làm quá cứng rắn, mới có thể lưu trữ dư âm vãn hồi ngày sau.

Khi hắn đặt bút ký tên vào đơn ly hôn, mới hậu tri hậu giác phát hiện thư ký tiêu thất, làm sao cũng tìm không thấy người này, tựa hồ thư ký xinh đẹp kia chưa bao giờ xuất hiện qua, nhiều lần vất vả mới nghe được cô thư ký kia xuất ngoại đào tạo sâu, cụ thể đi đâu thì không có cách nào biết được.

Chồng trước của Diệp Tuệ Linh, nghĩ đến chuyện cũ năm xưa, không khỏi chán nản, vì mình ngoại tình, đã làm Diệp Tuệ Linh tuyệt tình, trong lòng hắn có một cỗ lửa giận, không chỗ phát tiết, hắn cầm lấy di động, quăng xuống đất, di động rơi xuống, dập nát.

Nhìn thấy di động dập nát, hắn giật mình, châm một điếu thuốc, hung hăng hút một hơi, đem mình suất ở trên ghế dựa, di động phá thành mảnh nhỏ, vô pháp chắp vá, trở về bộ dáng ban đầu, hắn và Diệp Tuệ Linh, cũng là như thế.

Nam siêu siêu siêu phụ trong BHTT là đây nè, ít nhất bạn trai cũ của Lý Hiểu Nhu còn có tên, anh chàng này, không có =)).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.