Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 130: Đàm Phán


Đọc truyện Phân Ngoại Yêu Nhiêu FULL – Chương 130: Đàm Phán


Có lẽ là bị câu nói “người một nhà” của Tàng Huyền Thanh làm cho xúc động, cảm xúc mâu thuẫn của Sở Thanh Phong dịu đi rất nhiều, nàng không nói, theo sát Cố Dao tiến vào phòng khách.

Tàng Huyền Thanh tựa hồ một chút cũng không phát hiện lãnh ý trên mặt Sở Thanh Phong, vẫn cười lộ lúm đồng tiền, đưa tay ý bảo sô pha bên phải, rất đơn giản cũng không thiếu thành ý: “Tọa.”
Nơi này vốn là nơi Cố Dao lớn lên, cũng không mất tự nhiên, nhu thuận ngồi xuống, ánh mắt khẽ nhúc nhích, ngẫu nhiên xem Lâm Tử Vận và Diệp Tuệ Linh, không nghĩ tới các nàng cũng ở đây, có chút kỳ quái.

Sở Thanh Phong đúng lúc đối diện Diệp Tuệ Linh, hai người lặng im liếc nhau, thân là bạn bè gần 20 năm, đủ ăn ý, đều có thể từ mắt đối phương nhìn ra xấu hổ, hai người nhìn nhau mỉm cười, liền tự dời đi ánh mắt, Sở Thanh Phong trầm mặc ngồi xuống.

Tàng Huyền Thanh lại phất tay một cái, kêu người hầu lấy ra hai ly nước cho Cố Dao và Sở Thanh Phong, sau đó nói: “Uống nước trước đi, cơm trưa cũng sắp nấu xong.”
Sở Thanh Phong không bưng ly, khó hiểu nhìn về phía Mộ Dung Phỉ, nàng xem Mộ Dung Phỉ im lặng nằm lên đùi Tàng Huyền Thanh, Tàng Huyền Thanh không ngừng chơi đùa vành tai nàng, lại nhìn Tàng Huyền Thanh, khóe miệng yên nhiên mỉm cười.

Sở Thanh Phong không tự giác nhăn mặt, cảm giác Mộ Dung Phỉ cho nàng chính là, giống như rối gỗ, mà dây tuyến trong tay Tàng Huyền Thanh, Mộ Dung Phỉ quả thật chính là Tàng Huyền Thanh độc chiếm.

Kỳ thật Tàng Huyền Thanh luôn chú ý Sở Thanh Phong, cảm giác được ánh mắt Sở Thanh Phong thỉnh thoảng lại đặt ở trên người Mộ Dung Phỉ, trong lòng có ý tưởng, vô tình mỉm cười, mở miệng nói: “Dao, lần trước Mộ Dung không biết quan hệ của tôi và em, cho nên ngộ thương em, đại tỷ ở trong này thay em ấy nói lời xin lỗi, hi vọng em đừng trách móc.”
Tàng Huyền Thanh lời này là nói cho Cố Dao nghe, lại là nói cho Sở Thanh Phong nghe, đây là tỏ rõ.

Cố Dao nghe được, đảo mắt nhìn nhìn Mộ Dung Phỉ lắc lắc đầu nói: “Đại tỷ, em hiểu, em không trách chị, chị không cần nói xin lỗi.”
Tàng Huyền Thanh mỉm cười, nhìn Sở Thanh Phong, thấy nàng không nói, cũng không để ý, trầm ngâm một chút, nói: “Hôm nay chúng ta hội tụ ở đây, làm như vậy là vì cái gì, tin tưởng là ai cũng biết, tôi đây cũng không cần quanh co lòng vòng.”
Tàng Huyền Thanh nói tới đây, đột nhiên ngừng lại, ánh mắt xem Diệp Tuệ Linh lại xem Sở Thanh Phong, vô hình liền xây dựng bầu không khí khẩn trương, Diệp Tuệ Linh và Sở Thanh Phong liếc nhau, sau đó đem tầm mắt phóng tới trên người Tàng Huyền Thanh, tập trung chú ý nghe nói tiếp.

Tàng Huyền Thanh lại mỉm cười, nói: “Tuệ Linh, em và Tử Vận, còn có Thanh Phong và Dao, tôi không ý kiến, tôi không phản đối.


Có một chút tôi muốn nói rõ ràng, tôi sở dĩ không ý kiến, cũng không phải bởi vì hai người, mà vì hai người là lựa chọn của Tử Vận và Dao, tôi tin tưởng hai em ấy cùng sự lựa chọn của chúng nó, cho nên tôi không phản đối, có lẽ lúc trước Tàng gia không tốt, hai người đối với chúng tôi có chút mâu thuẫn, nhưng tôi cam đoan, Tàng Huyền Thanh tôi đã nói tẩy trắng thì tuyệt đối sẽ làm được.

Tôi không muốn hai người bởi vì Tàng gia, mà liên luỵ hai đứa em gái không thoải mái, hi vọng hai người đều có thể buông.”
Lời nói cực kỳ trúc trắc, thế nào cũng phải làm cho người ta suy nghĩ sâu xa một chút mới hiểu rõ, nhưng kỳ thật đó đúng là ý đồ của Tàng Huyền Thanh, có mấy lời nhất định phải trải qua suy nghĩ sâu xa mới nhớ rõ khắc sâu.

Lời này nghe vào trong lòng mỗi người, cảm giác lại không như nhau, Cố Dao cảm kích Tàng gia và Tàng Huyền Thanh có công nuôi dưỡng và lý giải ủng hộ, nhìn Tàng Huyền Thanh mắt đều đỏ lên.

Lâm Tử Vận trong lòng đồng dạng cảm kích, nhưng tính cách không hiền thục như Cố Dao, cô mỉm cười bỏ qua.

Diệp Tuệ Linh nghe xong cẩn thận nghĩ nghĩ, đã hiểu ý tứ, cũng rất trịnh trọng gật gật đầu chân thành tha thiết nói: “Tạ đại tỷ lượng giải, em sẽ nhớ kỹ.”
Sở Thanh Phong nghe xong, trầm ngâm không nói, nàng và Tàng Huyền Thanh vẫn đối địch nhiều năm, trong lúc nhất thời mài nhẵn bén nhọn là không thể nào, cảm xúc mâu thuẫn không thể tránh được, nàng xem Tàng Huyền Thanh đoán tâm tư của cô, không nói.

Mộ Dung Phỉ đâu, đang hưởng thụ Tàng Huyền Thanh ôn nhu vuốt ve vành tai, nàng thích cảm giác này, đối lời nói đó không có phản ứng gì, càng không có cảm xúc gì.

.

Truyện Truyện Teen
Tàng Huyền Thanh đối với Diệp Tuệ Linh mỉm cười gật đầu, sau đó ánh mắt dời về phía Sở Thanh Phong, thấy nàng diễn cảm lãnh mạc như trước, thầm nghĩ trong lòng quả nhiên là không đơn giản.

Phải hạ thêm mấy phần lực mới được, còn trầm ngâm một hồi, thu hồi nụ cười nghiêm túc lên, đầu ngón tay điểm nhẹ mặt bàn hai cái, cô nhìn Sở Thanh Phong nói: “Thanh Phong, tôi biết mâu thuẫn giữa tôi và em không thể dễ dàng hóa giải nhưng tôi hi vọng chúng ta ngày sau có thể làm bạn, tôi không muốn Dao bị kẹp ở giữa chúng ta rồi khó xử.


Tôi cam đoan ba điều với em, thứ nhất, chuyện phụ thân em, tôi có nghe nói, có lẽ em hoài nghi tôi, nhưng tôi cam đoan với em việc này tuyệt đối không có quan hệ gì với tôi.

Thứ hai, Dao trở thành cảnh sát, tiến vào tổ trọng án, cùng với em, tất cả chuyện này đều do em ấy lựa chọn, không có quan hệ gì với tôi, không phải tôi chỉ thị.

Thứ ba, vẫn là về tẩy trắng, Tàng Huyền Thanh tôi dám nói dám làm, tôi cam đoan với em, Tàng gia kể từ hôm nay, tuyệt đối sẽ không hoạt động phi pháp nữa.”
Tàng Huyền Thanh tự giác phóng thấp tư thế, nói xong những lời này, ánh mắt hữu thần nhìn chằm chằm Sở Thanh Phong, tựa hồ chờ nàng tỏ thái độ.

Sở Thanh Phong chống lại hai mắt Tàng Huyền Thanh, hơi nhăn mặt, chỉ là cúi đầu, cầm lấy ly uống nước, không nhìn Tàng Huyền Thanh.

Nhưng hành động đó, lại làm cho Tàng Huyền Thanh biết, Sở Thanh Phong đã thoả hiệp, hiện tại cần làm chỉ là chờ đợi mà thôi, có lẽ cũng không bao lâu nữa.

Sở Thanh Phong đích thực là buông bỏ, chính nàng nói qua, nàng và Sở Thu tuy là cha con, nhưng nàng không giống Sở Thu, cũng không nguyện giống Sở Thu.

Ở trong nội tâm nàng có chút không cam lòng, là tâm tính không chịu thua, nàng và Tàng Huyền Thanh tranh đấu đã quen, lần này đối phương tỏ thái độ giảng hoà, thật sự là có chút khó xử.

Mà lúc này, nàng cảm giác góc áo của mình bị nhẹ nhàng kéo một chút, đảo mắt liền thấy Cố Dao tràn đầy chờ đợi, ngơ ngác một chút, tự giễu, không phải đã sớm quyết định cho dù là vì Cố Dao, cũng muốn trả giá chút gì đó sao? Em ấy đáng để mình trả giá, mà hiện tại lòng tự trọng lại tính là gì đâu?
Nàng quay đầu lại, nhìn Mộ Dung Phỉ liếc mắt một cái, trầm ngâm một lát, đưa ánh mắt cùng Tàng Huyền Thanh đối diện nói: “Chị không phản đối Dao và tôi, điểm ấy tôi cám ơn chị.

Chị cam đoan, tôi tạm thời tin tưởng, nếu chị có thể làm được như lời chị nói, tôi cũng sẽ không đối địch với chị, đồng dạng là vì Dao, tôi sẽ thử cùng chị ở chung hoà thuận.”
Lời Tàng Huyền Thanh và Sở Thanh Phong nói, ở đây trừ bỏ Mộ Dung Phỉ, ai cũng sửng sốt, đây quả thật không thể xem như nói chuyện, phải xem như đàm phán.


Khí thế Tàng Huyền Thanh cùng Sở Thanh Phong biểu hiện ra, đó là cường đại.

Tàng Huyền Thanh nghe Sở Thanh Phong nói, khóe miệng cô vẽ ra một nụ cười sáng lạn như hoa, độ cong mang theo một tia ấm áp, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, nói: “Hảo a, một khi đã như vậy, chúng ta đã nói xong, hi vọng sau này chúng ta có thể thật sự giống như người một nhà.”
Những lời này, không ai phụ hoạ, nhưng khóe miệng lại ấm áp mỉm cười, phương diện này, lại trừ bỏ hai người, Mộ Dung Phỉ như trước mặt không chút thay đổi, lực chú ý của nàng đều đặt ở Tàng Huyền Thanh ôn nhu.

Sở Thanh Phong nghe nói như thế, ánh mắt lại là không khỏi nhìn Mộ Dung Phỉ, âm thầm trầm ngâm: Người một nhà à…!Chính nàng cũng không phát giác, Tàng Huyền Thanh lơ đãng đã động đến tâm tư ẩn núp bao năm của nàng.

Lời nên nói đều nói xong, không khí trở nên hòa hợp, lúc này người hầu tiến vào nói cơm trưa sẵn sàng, Tàng Huyền Thanh liền tiếp đón mọi người đi ăn cơm, chính mình dắt Mộ Dung Phỉ đi trước, tỏ rõ mình là chủ nhà.

Thức ăn cũng không quá mức xa hoa, chỉ là một chút rau thịt bình thường nhưng đầu bếp xử lý đủ dụng tâm, thật tinh xảo.

Sáu người nhập tọa, Tàng Huyền Thanh cầm đũa lên trước, hô: “Chúng ta bây giờ xem như người một nhà, đừng quá khách khí, động đũa đi.”
Tàng Huyền Thanh vốn gắp một khối thịt bò phóng vào bát Mộ Dung Phỉ, nhìn Mộ Dung Phỉ sủng nịch cười cười, sau đó cô ngẩng đầu nhìn xem Lâm Tử Vận cùng Cố Dao, trêu ghẹo nói: “Tử Vận, Dao, hai em cũng là chủ nhân, chào hỏi khách khứa không thể chỉ giao cho tôi, người của mình tự mình chiêu đãi ha.”
Lời này nghe có vẻ như có chút thất lễ, nhưng lại rất hiệu quả, ngược lại nhượng không khí trở nên dễ dàng hơn, để khách nhân cảm thấy chu đáo.

Lâm Tử Vận mỉm cười, gắp một đũa thức ăn phóng vào bát Diệp Tuệ Linh, ngữ khí ôn nhu nói: “Tuệ Linh tỷ tỷ, ăn cơm.”
Cố Dao nhìn thấy Tàng Huyền Thanh gắp rau cho Mộ Dung Phỉ, lại nhìn Lâm Tử Vận gắp rau cho Diệp Tuệ Linh, cô lặng đi, sau đó quay đầu nhìn Sở Thanh Phong động tác mau lẹ gắp đồ ăn phóng vào bát Sở Thanh Phong, mặt đỏ bừng cúi đầu, thanh âm rất nhẹ nói: “Tỷ tỷ, ăn cơm.”
Cố Dao thẹn thùng bị mọi người nhìn ở trong mắt, xem một cái, sau đó không hẹn mà cùng nở nụ cười, Cố Dao bộ dáng này thật sự là rất thú vị a, Sở Thanh Phong cũng cảm thấy thế, nhưng so với những người khác, trong lòng nàng càng nhiều hơn một phần tình yêu, khóe miệng nàng cũng khơi gợi lên một chút độ cong, xinh đẹp mỉm cười.

Mà Mộ Dung Phỉ tựa hồ cái gì cũng không biết, chỉ yên lặng ăn cơm, bát không bính đũa, đũa không bính bát, một chút thanh âm cũng không có, một ngụm đồ ăn, một ngụm cơm trắng, thật sự là quy củ tới cực điểm, chỉ nhìn bàn ăn trước mắt mình.

Tàng Huyền Thanh cười xong, nhìn thoáng qua Mộ Dung Phỉ, sau đó nhíu mày, đứa nhỏ này, toàn gắp mấy món trước mắt, hơn nữa thức ăn vừa vặn chỉ là một nhúm cải thìa mà thôi, trong lòng có chút thương tiếc, gắp thịt bỏ vào trong bát nàng, trong lòng cô nghĩ, Mộ Dung Phỉ không thể ăn ít, xem nàng mỗi ngày “vận động” nhiều như vậy, không bồi bổ sao được đây?
Sở Thanh Phong thấy Tàng Huyền Thanh chiếu cố Mộ Dung Phỉ ăn cơm, đối với quan hệ của các nàng có chút đổi mới, có lẽ Tàng Huyền Thanh yêu Mộ Dung Phỉ thật lòng, chỉ là Mộ Dung Phỉ…!Có vẻ như còn vị thành niên a.


Bữa cơm này coi như hòa hợp khoái trá, sau khi ăn xong, Tàng Huyền Thanh lại kêu gọi mọi người đến phòng khách ngồi xuống, ngoắc người hầu dâng trà cụ, chuẩn bị pha trà đãi khách, cô trực tiếp dùng trà Diệp Tuệ Linh tặng, khẽ cười nói: “Trà là Tuệ Linh đưa tới, hẳn là không tồi a, mọi người cùng nhau nếm thử đi, tôi cũng mượn hoa hiến Phật.”
Cơm nước xong liền uống trà, thật sự không phải cái gì dưỡng sinh chi đạo, nhưng phong tục trăm ngàn năm, một lần hay nửa lần cũng không cần quá mức để ý.

Tàng Huyền Thanh tự mình pha trà, mấy người kia trò chuyện, đều là phụ nữ, đề tài tự nhiên không ít.

Mọi người hàn huyên một lát, Tàng Huyền Thanh tựa hồ nhớ ra cái gì đó, nói: “Cứ trò chuyện, tôi đi lấy vài thứ.” Quay đầu hướng Lâm Tử Vận nói: “Tử Vận, em tới giúp tôi một chút.”
Tàng Huyền Thanh đứng dậy, Mộ Dung Phỉ bật dậy theo, Tàng Huyền Thanh kinh ngạc cười, nắm vành tai nàng một chút, nói: “Em đừng theo, tại đây bồi mọi người tọa một hồi, tôi sẽ trở về ngay.”
“Nha.” Mộ Dung Phỉ nhíu mày một cái, lạnh lùng lên tiếng, lần nữa ngồi xuống, mọi người có thể nhìn ra nàng bất mãn, trong lòng nghĩ, Mộ Dung Phỉ dính Tàng Huyền Thanh chặt y như sam vậy.

Tàng Huyền Thanh mang theo Lâm Tử Vận ly khai phòng khách, Lâm Tử Vận theo sau, ra phòng khách mới nhỏ giọng hỏi: “Đại tỷ, là có chuyện nói với em?”
Tàng Huyền Thanh dừng cước bộ, nhẹ nhàng cười, nói: “Khôn vặt rất nhiều a, đích thực là có việc muốn hỏi em.”
Tàng Huyền Thanh và Lâm Tử Vận rời khỏi, phòng khách chỉ còn lại bốn người, Sở Thanh Phong cảm thấy cơ hội tới, Diệp Tuệ Linh cùng Cố Dao đều là người thân của mình, không có vấn đề gì, nàng đưa mắt nhìn về phía Mộ Dung Phỉ, có chút nghiêm túc và lợi hại, thấp giọng hỏi: “Mộ Dung Phỉ, có thể cùng tôi nói chuyện không?”
Mộ Dung Phỉ chống lại Sở Thanh Phong, trầm mặc không nói, cảm giác ánh mắt Sở Thanh Phong bén nhọn, có chút không thích, nhíu nhíu mày.

Không khí trở nên quái dị, Sở Thanh Phong và Mộ Dung Phỉ trầm mặc đối diện, có điểm không nhượng bộ, mà Diệp Tuệ Linh và Cố Dao ngồi ở chỗ kia, khó hiểu, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể im lặng nhìn, trong lòng có chút suy nghĩ.

Một lát sau, Mộ Dung Phỉ đơn giản nói câu: “Hảo.”
Sở Thanh Phong gật gật đầu, nói: “Chúng ta đi ra ngoài nói đi.” Nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.

Mộ Dung Phỉ nhìn rõ bóng lưng Sở Thanh Phong một hồi, mặt không chút thay đổi đứng lên, lãnh khốc theo sát đi ra ngoài, lưu lại Diệp Tuệ Linh cùng Cố Dao ngồi ở chỗ kia kinh ngạc, trong lòng cảm thấy giữa Sở Thanh Phong và Mộ Dung Phỉ có chút quỷ dị, lại đoán không được nguyên nhân.

Trở thành người một nhà, cũng nên thay đổi xưng hô:3
Thấy bà Thanh gắp thịt cho bé Phỉ, cứ tưởng là bả yêu bé, đọc tới dòng “không ăn lấy sức đâu mà chiến đấu” thì tui khô héo lời cmnl -_-.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.