Bạn đang đọc Phần Kiều Là Con Nhím Nhỏ – Chương 71
Về nhà họ Cố, Phần Kiều xuống xe, ngẩng đầu xem.
Tuyết lại bắt đầu rơi lả tả từ không trung, cả phủ đệ trang nghiêm mỹ lệ bị màu trắng bao trùm.
Tuyết đọng trên tóc, chân mày, một số li ti dừng ở lông mi Phần Kiều.
Hà một hơi, bông tuyết tan chảy tức thì.
Phần Kiều chớp chớp, nước mắt lập tức chảy từ gốc mi.
Phần Kiều vội vã chùi sạch sẽ.
Vì Phần Kiều bước xuống quá nhanh, Lâu Thanh đành vội chạy từ đầu bên kia, bung dù cho cô.
Tâm trạng hứng khởi hồi sáng đã tiêu tan không còn một mảnh, Phần Kiều chếnh choáng, đầu đau rạn nứt.
Mỗi bước đi đều vô định, thật sự không muốn bản thân phải cười giả lả với những người xa lạ.
Bây giờ Phần Kiều chỉ cần nằm xuống nghỉ ngơi.
May thay bữa tiệc đã kết thúc, quản gia Trầm đang đứng ở cổng chính tiễn khách, vì không có ý giáp mặt bọn họ nên Phần Kiều vòng qua cửa bên.
Lúc này Cố Diễn hẳn còn ở sảnh chính cách cửa bên khá xa, Phần Kiều chán nản, cô chưa ăn trưa và cũng không buồn ăn.
Cô quay sang nói Lâu Thanh một tiếng rồi về thẳng lầu Cẩm Vinh.
Phần Kiều nhắm mắt nằm trên giường, toàn thân rét run.
Rõ ràng cô đã đắp chăn rất dày, phòng đã bật lò sưởi nhưng mồ hôi lạnh vẫn không ngừng túa ra.
Trở mình tới lui, toàn thân mỗi lúc một nặng như chì.
“Kiều Kiều!”.
Phần Kiều loáng thoáng nghe Cố Diễn gọi, gắng gượng mở mắt mới thấy ngoài trời tối rồi.
Cố Diễn ngồi đầu giường, anh khẽ cau mày, tay bưng ly nước: “Kiều Kiều, dậy uống thuốc”.
Phần Kiều nghiêng đầu, nhắm tịt mắt.
Cố Diễn đặt ly nước lên bàn, anh thở dài: “Em không chịu ăn, thuốc cũng không uống, em bắt chước ai làm mình làm mẩy vậy?”.
Phần Kiều quay lại, hai mắt trợn trừng, cô thầm nghĩ: Anh biết rõ em không phải như thế.
Mỗi khi Phần Kiều chán chường, bản thân là người duy nhất bị giày vò mà thôi.
“Sốt không cao lắm, uống thuốc thôi, không cần tiêm đâu”.
Giọng nói Cố Diễn ma mị thuyết phục Phần Kiều: “Kiều Kiều, nghe anh”.
Thanh âm suối đầu nguồn trong veo, róc ra róc rách chảy xuống trái tim Phần Kiều, tưới mát tâm hồn giúp cô bừng tỉnh chốc lát.
Thấy Phần Kiều mãi không trả lời, Cố Diễn đỡ cô ngồi dậy, đưa viên thuốc vào miệng.
Phần Kiều xốc lại tinh thần, nuốt xuống, sau đó nghe Cố Diễn hỏi: “Kiều Kiều, hôm nay em đi chơi vui không?”.
Phần Kiều ngước nhìn, ánh mắt chạm vào đôi đồng tử sâu thẳm.
Không cần hỏi, Phần Kiều đoán được Cố Diễn nhất định biết chuyện chiều nay.
Cô cúi đầu, mở miệng, lời nói ấm ách giọt buồn: “Em gặp mẹ, mẹ về nước rồi….”.
Cố Diễn đã nghe Lâu Thanh báo cáo, bởi vậy anh không bất ngờ.
Sớm tối bên cạnh Phần Kiều, anh hoàn toàn cảm nhận được tình thương rối bời cô dành cho Cao Lăng, nhưng điều anh muốn biết đến tột cùng chính là: Cao Lăng đã nói gì với Phần Kiều?
Dựa vào suy đoán, Cao Lăng tuy biết chân tướng nhưng bà sẽ không ngu ngốc nói hoạch toẹt mọi thứ ngay cho Phần Kiều, có điều không ai biết được chữ ngờ.
Dự cảm của Cố Diễn quả không sai, ngay giây tiếp theo, anh nhìn Phần Kiều cầm chiếc dây chuyền lên, ánh mắt ngưng đọng, hỏi: “Mẹ nói cảnh sát đã phát hiện vòng cổ này, đúng vậy không?”.
Cân nhắc thiệt hơn, Phần Kiều vẫn hỏi thẳng.
Cô không muốn tin Cao Lăng nói dối, nhưng điều cô càng không dám thừa nhận chính là Cố Diễn lừa mình.
Gò má Phần Kiều đỏ gay, chân mày khẽ nhíu, bởi vì ốm nên trông mềm oặt, ngược lại ánh mắt quật cường, minh mẫn.
Vào mọi ngày, nếu Cố Diễn đã không cho phép ai biết tin gì đó thì chỉ phất tay là phong tỏa được tất cả nguồn tin có thể tiếp cận, người đó vĩnh viễn không thể biết sự thật hay nghi ngờ dù chỉ một chút.
Tuy thế, người hôm nay là Phần Kiều, Cố Diễn vẫn luôn giấu nhẹm sự thật nhưng anh không thể làm vậy mãi.
Anh nhẹ nhàng đặt ly nước xuống, không gian tĩnh lặng kéo dài, một lát sau mở miệng: “Đúng, là cảnh sát phát hiện”.
“Vậy anh có đúng là bạn ba không?” – Đôi mắt Phần Kiều ngân ngấn nước, gần như thu nhặt toàn bộ khẩn cầu yếu ớt.
Cô cầu xin Cố Diễn không lừa dối, hết thảy đều do cô hiểu lầm.
“Là đối tác kinh doanh” – Câu trả lời đánh vỡ sự van xin của Phần Kiều.
Sự thật là ba Phần Kiều vừa có năng lực, tính cách cũng khá hợp Cố Diễn, giả như thời gian cho phép thì có lẽ cả hai sẽ trở thành bạn không chừng.
Có điều trên đời này không có hai chữ nếu như, khoảnh khắc hôn mê trong khe núi chính là lúc mai táng mọi mai sau theo ngọn lửa sinh mệnh lay lắt.
Nghe tới đây, hai bàn tay Phần Kiều ủ dưới chăn run nhè nhẹ.
Cố Diễn sẽ không giấu cô, cô biết, nhưng cô không dám truy vấn anh, trực giác mách bảo nếu tiếp tục theo đuổi sự thật thì sức nặng của nó sẽ khiến cô không thể gượng dậy nữa.
Cố Diễn không phải một người giàu lòng thương hại, vậy anh cứu rỗi cô, đưa cô về Đế Đô làm gì?.
Cố Diễn không phải bạn ba, vì sao cảnh sát giao di vật của ba cho anh?
Cao Lăng hận Cố Diễn đến tận cùng, vậy khi cô kể Cố Diễn đưa dây chuyền, lý do gì bà lại thuận nước đẩy thuyền, giúp anh kéo xa sự thật khỏi cô?
Phần Kiều siết chặt chăn, không nói gì, Cố Diễn mở lời trước.
“Kiều Kiều, anh sẽ cho em mọi câu trả lời”.
Giọng nói Cố Diễn vô cùng ôn hòa, ánh mắt thẳm sâu bao dung tất cả.
Anh vén sợi tóc Phần Kiều rũ xuống thái dương ra sau tai, sau đó nhè nhẹ vuốt tóc cô.
Phần Kiều càng siết chặt chăn, câu hỏi mỏng tang: “Vì sao anh quen cảnh sát thụ lý vụ án ba em”.
Vài chữ đơn giản lại là quả tạ ngàn cân ép phổi Phần Kiều, cô khó khăn thốt từng tiếng, gần như cố ép mình nói ra: “Vì sao anh giữ di vật của ba em?”.
Hai má Phần Kiều đỏ bừng do sốt, cơ mà ánh mắt trong trẻo hơn bao giờ hết, đợi Cố Diễn trả lời.
Cố Diễn nhấc muỗng khỏi ly sứ, đặt vào lòng bàn tay Phần Kiều: “Thuốc còn ấm, em tranh thủ uống trước đã”.
Nửa ly thuốc nâu không đủ sưởi ấm bàn tay cô.
Phần Kiều ngẩng đầu, đáp lại chỉ là tia nhìn trấn an dịu dàng.
Phần Kiều nâng ly, uống một hơi cạn sạch.
Thả tay xuống, từng lời Cố Diễn truyền vào tai: “Ba em bị bắt cóc có liên quan đến anh”.
Một câu ngắn ngủi, tông giọng êm dịu thường ngày biến thành sét nổ tung hai bên tai khiến Phần Kiều thương tổn đầy mình.
Phần Kiều trợn mắt nhìn anh, không thể tin người ngồi cạnh bỗng xa vời vạn dặm.
Cố Diễn đắng cay, anh hơi hé môi song vẫn chọn nói ra.
Hôm nay không nói, tương lai sự thật sẽ trở thành cản trở chí mạng giữa anh và Phần Kiều.
Mỗi khi đối diện với Phần Kiều, sự quả quyết của anh luôn chùn bước.
Dĩ nhiên Phần Kiều có thể lừa Phần Kiều cả đời, nhưng nếu một ngày chính Phần Kiều phát hiện quả bom hẹn giờ này thì kết cục sẽ hoàn toàn khác hẳn.
“Đó là năm đầu tiên anh đến Vân Nam, cha anh cấu kết với thế lực bành trướng ở Vân Nam là Phùng gia bấy giờ để sát hại anh nhằm đoạt lại quyền thừa kế.
Ba em bị bắt cóc khi đang bàn bạc việc kinh doanh với anh”.
Vụ bắt cóc này chấn động cả Vân Nam, tiền chuộc yêu cầu lên đến hàng triệu đô la, nạn nhân không dừng lại ở Cố Diễn, ba Phần Kiều mà còn vài nhân vật tiếng tăm khác.
Trong đó, thủ phạm ra giá với gia tộc họ Cố cao nhất, Cố Diễn chính là “món mồi” béo bở nhất đối với kẻ bắt cóc.
Chỉ sau 24 giờ công bố, cảnh sát tuyên bố phá được vụ bắt cóc quy mô siêu lớn.
Đến khi bọn tội phạm hoàn hồn thì lực lượng vũ trang đã thít chặt cổ lọ.
Ba Phần Kiều là nạn nhân duy nhất tử vong.
Đây là tất cả những gì người ngoài biết về vụ bắt cóc này.
Thực tế là, rất ít người biết vụ án này không phải bắt cóc bình thường.
Cố Diễn là nam tự[1]duy nhất trong dòng dõi trực hệ dòng họ Cố, có vẻ mức tiền chuộc cao tận nóc mới tương xứng với thân phận này.
Mấu chốt nằm ở chỗ, Cố Diễn đến Vân Nam công tác với vai trò con cháu Cố gia, vì sao kẻ thủ ác lại biết điều này?
[1]: con trai – người thừa kế
Lần theo manh mối, không ngoài dự đoán, Cố Diễn đã tìm được kẻ thao túng sau bức màn đen.
Những nạn nhân nổi tiếng khác chẳng qua để đánh lạc hướng, đòi tiền chuộc cốt lấp liếm một sự thật là có đáp ứng mấy triệu đô la đó thì cuối cùng Cố Diễn vẫn phải bỏ mạng.
Phong thái những kẻ bắt cóc vô cùng gọn ghẽ, chứng tỏ được huấn luyện bài bản, là tay sai của Phùng gia.
Tuy nhiên bọn chúng quá xem thường Cố gia.
Lúc Cố Diễn bị bắt cóc, ông cụ Cố tức giận khủng khiếp, một mặt chuẩn bị sẵn sàng, một mặt điều động lực lượng suốt một đêm, cuối cùng phát hiện sào huyệt giam giữ con tin nằm sâu trong núi Phượng Hoàng, cách Vân Nam 30km.
Lực lượng bắn tỉa vào vị trí, cơ man cảnh sát vũ trang mai phục bốn phía.
Kết quả tất cả nạn nhân được giải thoát, nạn nhân duy nhất không thể cứu là ông Phần…..
Khi đó Cố Diễn không hiểu nguyên nhân bọn chúng bị bắt giữ còn cố nổ súng bắn ba Phần Kiều.
Sau này khi anh tự mình điều tra Phùng gia thì vấn đề khó hiểu này mới sáng tỏ.
Ba Phần Kiều tài giỏi, tay trắng xây nên cơ đồ.
Ông trở thành nhân vật cấp cao của Phùng thị, nắm trong tay cổ phần Phùng gia, đồng thời quyền hạn ngày một lớn.
Vì thế, ông Phần chính là cái gai trong mắt, mụn nhọt trên da thịt Phùng An.
Tất nhiên ông ta phải nhổ bỏ nó.
Phùng gia là con rắn độc ở Vân Nam, bàn tay vấy bẩn, giẫm đạp không biết bao nhiêu oan hồn để thỏa mãn vui thú.
Nếu Phùng An không ra lệnh, bọn chúng sẽ không việc gì phải giết chết một con tin.
Không thể hoàn thành mệnh lệnh, dù phải tù mọt gông thì Phùng An cũng có nhiều cách tra tấn bọn chúng sống không bằng chết.
Không ai ngờ Phùng gia một tay che trời ở Vân Nam lại suy tàn nhanh vỏn vẹn trong ba năm, quyền lực ngày xưa đã lụn bại, Phùng thị phá sản, Phùng An vô tù.
Kết cục này là do Cố Diễn trả thù.
Thân phận của Cố Diễn được phơi bày, đa số đều nghĩ ba Phần Kiều vì anh mà liên lụy.
Cố Diễn quét sạch Phùng gia, mặc nhiên lười quan tâm tới cái nhìn, tới những dị nghị sau lưng.
Những việc về ba ruột Cố Dư Minh, Cố Diễn không muốn nhắc tới.
Nhưng Phần Kiều không giống thế, anh quan tâm suy nghĩ đến của cô, sẵn lòng giải thích mọi thứ.
Lần đầu tiên Cố Diễn sẵn sàng mở lòng, thú nhận về sự việc năm đó, đáy lòng không chút gợn sóng.
Anh hiểu, giải thích cái chết của ba Phần Kiều thế nào cũng khó tránh khỏi việc cô trút giận lên anh.
Song ngay cả như vậy, anh vẫn muốn tiếp tục.
Thay vì để Phần Kiều nghe những phiên bản tam sao thất bản, đồn đoán lung tung, chi bằng anh tự thân gỡ bỏ khúc mắc trong lòng cô.
“Lúc đó anh nghĩ ba em trúng đạn vì vạ lây nên nhận lại vòng cổ của ông ấy” – Cố Diễn dừng một chút.
“Anh thấy ông thường đeo trên cổ nên anh cảm thấy chiếc vòng này rất quan trọng với ông ấy”.
Phần Kiều chưa hoàn hồn, cô kinh ngạc nhìn Cố Diễn, bất động hồi lâu.
Cô Diễn vươn tay muốn vuốt tóc Phần Kiều nhưng cô lại né tránh..