Bạn đang đọc Phần Kiều Là Con Nhím Nhỏ – Chương 67
Ngày 30 Tết.
Phần Kiều mất ngủ vì hưng phấn, trời vừa hửng sáng cô đã thức dậy.
Mặt trời kéo rèm, cô ra ngoài, tình cờ gặp Quả Đống của hai vợ chồng già đang dắt đi dạo.
Con Samoyed to lớn nhác thấy Phần Kiều, mến khách bổ nhào ngay đến, thậm chí cố liếm tay Phần Kiều, cuối cùng cô đành rút tay về.
Kể từ ngày Phần Kiều dọn vào ký túc xá, Quả Đống hiếm có dịp gặp Phần Kiều, chú chó đột nhiên phóng đến khiến Phần Kiều không đỡ nổi.
Cô vuốt ve bộ lông mềm mượt, tâm trạng vô cùng vui vẻ, lanh lảnh chào hỏi ông bà lão: “Chúc ông bà năm mới vui vẻ!”.
Bà cụ híp mắt cười hiền như bà nội với cháu gái, khen: “Kiều Kiều khéo miệng như vậy, thích được bà lì xì không nào?”.
“Bà ơi, cháu chúc bà dồi dào sức khỏe, vạn sự như ý” – Được khen nên Phần Kiều càng phát huy, nở một nụ cười thật sâu, mắt cong thành hai cành liễu lanh lợi xinh đẹp.
Người già thường rất thích những lời chúc tốt lành, nhất là từ một cô bé đáng yêu như Phần Kiều.
Phần Kiều mới gọi bà ơi, bà cụ đã lấy ra một phong bao đỏ thẫm.
Làm vành tai Phần Kiều hồng hồng ngượng ngùng theo.
“Đây, bà lì xì cháu” – Bà cụ kéo tay Phần Kiều, đặt bao lì xì vào tay.
“Cháu gái, hôm nay bà chuẩn bị rất nhiều bao lì xì, đặc biệt dành cho mấy đứa ngọt ngào như cháu đấy”.
Giằng co một hồi, cuối cùng Phần Kiều chịu thua, ngượng ngùng giấu sau lưng.
Trước khi về còn không quên tạm biệt: “Ông nội, bà nội, hẹn gặp lại!”.
Ông bà cụ dõi theo bóng dáng cô bé, cùng cười, lắc lắc đầu.
Phần Kiều là người ghi ấn tượng sâu sâu đậm với người khác dù ở bất kì thời điểm nào.
Hai người vẫn nhớ như in cô bé ngày mới đến ấy có đôi mắt thật to, thật xinh nhưng rất không thích nói chuyện, không thích cười, chỉ lẳng lặng chơi cùng Quả Đống.
Bọn họ tận mắt chứng kiến Phần Kiều thay đổi, cô bé giờ đã cười, hay thẹn thùng, đặc biệt còn khiến người ta lưu luyến yêu thương.
Hai vợ chồng chợt nhận ra, thời gian trôi nhanh quá.
Quá Đống hân hoan định chạy về phía trước, bà cụ loạng choạng giữ dây thừng, được ông cụ phía sau đỡ lấy.
“Hoài An, ông có hối hận không?” – Bà cụ lẩm bẩm.
“Không có con, ông có hối hận không?”.
Phần Kiều hoa gặp hoa nở, người gặp người thương, ai tiếp xúc đều sẽ nhớ nhung.
Ông cụ không trả lời, chỉ nắm chặt tay bà.
Đây chính là câu trả lời của ông.
……
Phần Kiều chạy một mạch vào thang máy, vào đến cửa còn thở phì phò.
Cố Diễn rời giường tự lúc nào, anh pha một chén trà, ngồi trong sô pha phòng khách xem bảng tin sáng.
Mái tóc vẫn chải gọn phía sau, góc nghiêng cương nghị đang mím môi xem thật sự nghiêm túc.
Phần Kiều nắm chặt bao lì xì trong tay, ánh mắt sáng ngời.
Nhân lúc Cố Diễn không phát hiện, cô nhón chân rón ra rón rén đến sau sô pha, giơ tay chuẩn bị bịt mắt anh thì chợt nghe Cố Diễn gọi: “Kiều Kiều”.
Tay Phần Kiều run lên, bị anh dọa chết khiếp.
Bị phát giác nên Phần Kiều cụt hứng, bước lên hai bước, vò rối tung tóc Cố Diễn.
“Em làm gì vậy, Kiều Kiều?” – Cố Diễn cười bất lực.
“Em muốn xem thử sau gáy anh có mắt không, sao mỗi lần em đến anh không cần quay lại cũng biết vậy?”.
“Kiều Kiều——” – Cố Diễn dở khóc dở cười.
“Em đùa suốt không chán hả?”.
“Không, một chút cũng không” – Phần Kiều trả lời, nghĩ tớ chuyện gì đó, ánh mắt nhộn nhạo.
“Bà cụ tầng dưới lì xì cho em một bao thật to, đã còn khen em nữa”.
Cô cầm phong bao đỏ, hào hứng vẫy vẫy khoe nhoáng trước mặt Cố Diễn.
Tuy năm nay Phần Kiều lớn nhưng vẫn được nhận lì xì, đôi mắt cười tươi, lóe lên một tia đắc ý.
Bỗng Cố Diễn hỏi cô: “Cho nên, em đang khoe bao lì xì nhắc khéo anh đúng không?”.
Hành động này giống đòi khéo lì xì thật, Phần Kiều vội vàng rút tay lại.
Mặt cô không dày đến mức đó.
Thế nhưng không đợi Phần Kiều kịp thu tay, Cố Diễn bất ngờ lấy bao lì xì từ đâu rồi đặt vào lòng bàn tay cô.
“Năm mới vui vẻ, Kiều Kiều”.
Có lẽ vì sắp Tết nên Cố Diễn không mặc tây trang tối màu mà thay sang áo len mỏng xanh nhạt, tóc bị Phần Kiều lùa lòa xòa xuống trán, trông đẹp trai một cách tươi trẻ.
Nhân lúc Phần Kiều chưa hoàn hồn, Cố Diễn xoay ra sau, nhẹ hôn lên vầng trán trơn mịn.
“Thêm một tuổi, chúc em ngày nào cũng vui vẻ như ngày đầu năm”.
Xúc cảm ấm áp tô thêm nét đỏ ửng trên mặt Phần Kiều, cô không muốn tỏ ra mình yếu thế: “Anh hôn em, em cũng muốn hôn trả!”.
Phần Kiều khônng rụt rè nữa, cô vòng tay quanh cổ anh, hôn chóc một cái.
Quạt mi run run, gương mặt trứng gà bóc vô cùng chân thành.
Cố Diễn như bị mê hoặc, vòng qua eo Phần Kiều, đáp lại một nụ hôn sâu.
Phần Kiều hơi luống cuống, cô vốn định chạm nhẹ, không ngờ bị tập kích bất thình lình.
Nụ hôn này tuyệt nhiên không giống phong cách của Cố Diễn, một người lạnh lùng và điềm tĩnh hiện giờ nồng nhiệt như mưa rền gió dữ ghé ngang.
Chiếc lưỡi lành lạnh xâm nhập khoang miệng Phần Kiều, chiếm lấy hơi thở của cô.
Thời gian ngưng đọng, Phần Kiều không thể nghe bất kì tiếng động nào, cô không thở nổi nhưng cũng không hề có ý dừng lại.
Cô không cầm lòng mở mắt thật to, khắc ghi dáng vẻ này để xem liệu rằng anh có đắm chìm trong nụ hôn như cô không?.
……
Kỳ vọng của Phần Kiều vượt quá Cố Diễn dự kiến, anh cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng quyết định dành hẳn một ngày 30 Tết cho cô.
Tết Nguyên Đán chưa bao giờ là cái cớ cho Cố Diễn nghỉ ngơi, anh không thể dùng thời gian quý báu tính từng phút để chúc mừng năm mới.
Khác với giao thừa bù đầu bù cổ làm việc năm ngoái, không phải năm nay không có nhưng tất cả đã thay đổi kể từ ngày Phần Kiều xuất hiện.
Từ nay về sau, mỗi năm anh sẽ dành ngày cuối cùng trong năm cho Phần Kiều.
Tưởng tượng tới đây, Cố Diễn chợt cảm thấy khoảng trống cuộc đời hai mươi mấy năm đã được lấp đầy.
Trước khi gặp Phần Kiều, anh chưa từng đón năm mới với người thân, mỗi giây mỗi phút ở hiện tại đều viên mãn.
Tất cả người giúp việc ở căn hộ được phép nghỉ một ngày, ban đầu dì Trương định nấu cơm nhưng trong nhà đã xảy ra chút việc, cuối cùng căn hộ chỉ còn mỗi Kiều – Diễn.
Đúng là đêm 30 của riêng hai người rồi.
Thời gian còn sớm, Phần Kiều ăn sáng xong, cô khoác một chiếc áo thật dày rồi cùng Cố Diễn tới siêu thị lớn gần nhà mua sắm.
Quả là không khí mùa Tết, siêu thị mặc một chiếc áo mới rực rỡ, thi thoảng mấy chiếc đồng tâm kết đung đưa với vài chiếc đèn lồng đỏ, không khí phấn khởi đón chào khúc hoan ca.
Phần Kiều dạo siêu thị cạnh Cố Diễn, đây là lần đầu tiên cô đến nên lẽo đẽo theo đuôi anh, tràn trề phấn khích nhìn anh nghiêm túc chọn món này món nọ.
Đi ngang quầy đồ ăn vặt, đôi mắt đèn pha nhìn chằm chằm đủ kiểu dáng bánh ngọt như thể vừa khám phá miền đất mới.
Bước chân dần chậm lại.
Lấp lánh sắc màu, vô cùng ngon mắt…! Phần Kiều bỏ hai hộp vào xe, mua.
Mấy bé này nhỏ nhỏ xinh xinh….Mua!.
Cái này ăn chắc ngon lắm! Chọt một cái, ui mềm quá….
Mua luôn.
Cố Diễn lựa đồ một hồi, anh quay đầu lại, xe đẩy đã chất đầy bánh ngọt Phần Kiều cho vào.
“Kiều Kiều” – Cố Diễn than thầm.
“Em mua nhiều thế vì muốn phá hỏng răng đúng không?”.
“Răng em tốt lắm, anh xem!”- Phần Kiều ngây thơ cười, nhe hàm răng trơn bóng, đều như hạt bắp.
Không biết ai lần nọ nhức răng ôm anh khóc ròng…..
Phần Kiều yêu thích đồ ngọt tới mức khiến người khác giận sôi, cô thà bỏ ăn tối chứ không bỏ tráng miệng.
Mặc Cố Diễn cố gắng khống chế lượng đường cô ăn để chừa bụng ăn cơm và thường xuyên thăm khám nha sĩ định kì, thỉnh thoảng Phần Kiều vẫn đau răng.
Cố Diễn chẳng còn cách nào, anh lắc đầu, không buồn lật tẩy cô.
Chỉ là trên đường quay về, anh khẽ khàng nhàng đặt từng món từng món giống hệt nhau về vị trí ban đầu.
Phần Kiều ỉu xìu, không nói không rằng đi sau Cố Diễn.
Anh cất một món thì em bỏ vào xe một món.
Cố Diễn ngoảnh ra sau, số lượng bánh ngọt chẳng khác bao nhiêu.
Anh thở dài muốn nói gì đó, Phần Kiều đã duỗi hai ngón tay trắng nõn lên.
“Em thề, em để em ngắm chứ em không ăn”.
Phần Kiều nghiêm túc thề thốt, Cố Diễn mém chút tin thật.
“Đợi khi nào em không lừa dì Trương làm bánh ngọt nữa thì anh sẽ mua đống này về cho em” – Cố Diễn thẳng tay phá tan hão huyền của Phần Kiều, dặn dò.
“Em đứng yên đây, đừng đi đâu đấy”.
Nói xong, mặc kệ Phần Kiều muốn hay không, Cố Diễn quay xe đặt từng món về chỗ cũ.
Khóe mắt Phần Kiều nhoi nhói, trái tim cô rỉ máu.
Thế là mắt Phần Kiều nhắm tịt, mắt không thấy tim không đau.
Sắp giao thừa, mọi người mua sắm đông nghịt, Phần Kiều không thèm nhìn quầy bánh ngọt nữa mà đưa mắt về phía xa xa, đột nhiên bắt gặp một hình bóng quen thuộc trong đám đông.
Cô lớn lên với hình bóng đó, chiều cao, góc mặt đó… Mọi đều giống như đúc.
Cao Lăng, Cao Lăng đúng không?.
Phần Kiều vô thức len qua đám đông, nghĩ ngợi chốc lát, Cao Lăng đã cao chạy xa bay sang Philippines, hiện tại bà là tội phạm truy nã toàn quốc, bà không thể ở đây!
Phần Kiều cân nhắc tới lui, tấm lưng kia sắp sửa hòa vào dòng người.
Rõ ràng Phần Kiều đủ cơ sở phủ định suy đoán của mình nhưng cô không thể khống chế bản thân đuổi theo dáng hình mơ hồ ấy.
Mỗi lúc cô đi một nhanh, không quan tâm kết quả nsẽ hư thế nào, cô vẫn muốn đuổi theo xác nhận.
Phần Kiều chưa bắt kịp, hình ảnh ấy đã tan biết sau khúc ngoặt thang cuốn.
Phần Kiều lo lắng tăng tốc độ.
Vậy mà khi đến ngã rẽ, tuy thang cuốn chật ních người nhưng bóng dáng quen thuộc ấy chẳng thấy đâu.
Cô nhìn lầm sao?
Phần Kiều siết chặt góc áo, không biết nên cảm thấy mất mác hay nên thở phào nhẹ nhõm.
Nói một cách công bằng, Phần Kiều có hy vọng gặp Cao Lăng ở đây không?.
Phần Kiều ngẩn người tại chỗ, tự vấn bản thân mình vô số lần.
Nhưng Phần Kiều bi ai phát hiện, cho dù thời gian lững thững trôi qua bao lâu, lâu tới nỗi cô không cho bản thân được một đáp án.
Phần Kiều có thể khẳng định, Cao Lăng không còn….
chiếm vị trí quan trọng nắm lấy sinh mệnh Phần Kiều nữa, một quyết định nhỏ nhoi có thể khiến thế giới cô nứt toác.
“Kiều Kiều!” – Cố Diễn trả hết bánh kẹo xong, quay về thì lối đi giữa quầy hàng trống trơn.
Phần Kiều đang ở phía thang cuốn xa xa, đờ đẫn: “Em nhìn gì vậy?”.
Phần Kiều quay lại, sự bối rối chưa tan đi, cô cụp mắt chôn giấu cảm xúc thật sâu nơi đáy mắt, cúi đầu đáp có lệ: “Không có gì….” .
Dĩ nhiên Cố Diễn không tin, anh nhìn về phía Phần Kiều ngẩn người khi nãy, vẻ mặt có chút đăm chiêu..