Bạn đang đọc Phần Kiều Là Con Nhím Nhỏ – Chương 5
Đêm hôm nay, Phần Kiều gặp ác mộng, trong giấc mơ ấy, cô cứ rơi xuống, không một ai muốn kéo cô lên, không một tia sáng nào có thể bắt kịp, hết lần này đến lần khác cô cứ mãi trông chờ, cứ sau mỗi lần như vậy thì sự thật lại chứng minh cô đã phí công vô ích.
Sau đó cô bị chìm sâu vào vũng lầy trong bóng tối.
Cô có chút bồn chồn, chợt nhớ phương Nam không có truyền thống đón giao thừa, sau khi xem xong xuân vãn thì tất cả mọi người đều về phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng khách đã tắt đèn, rèm cửa đã thả xuống, thỉnh thoảng chỉ thấy lốm đốm vài ánh pháo hoa còn lại ngoài cửa sổ.
Trong nhà cũng lặng im.
Cô lần mò theo bức tường ra phía ban công, khi đi ngang qua phòng ông bà ngoại, cô nhanh nhạy nghe được tiếng người thì thầm trò chuyện, xen lẫn trong đó là tên của cô.
Phần Kiều dừng lại.
Đó là tiếng của ông bà.
Cô vốn dĩ không nên nghe lén, nhưng chân cô không thể nào nhấc lên được
……
“Vậy Kiều Kiều phải làm sao đây? Căn nhà bên ngoài đã bị thế chấp rồi, tiền vốn Phùng gia xoay cho không đủ, làm sao có thể bảo nó chuyển thêm tiền được, nó mới vào nhà đó được bao lâu đâu?”
“Có thể cũng chỉ là tiền vốn chưa kịp xoay được thôi.
Gia sản Phùng thị lớn như vậy, làm sao có thể phá sản được.
Chờ thêm một chút nữa sẽ có cơ hội trở về được thôi”
“Kiều Kiều sẽ không chịu đâu, nhất định sẽ ầm ĩ một trận nữa….”
“Đứa nhỏ này cũng thật là quá tội nghiệp…”
……
Phần Kiều choáng váng, đứng không vững, thế chấp nhà sao?
Thế chấp sao?
Thế chấp nhà của cô?
Thì ra Cao Lăng tốn công lừa cô đến ăn Tết, không phải vì lo lắng cho đứa con gái duy nhất là cô, mà vì muốn thế chấp căn nhà mà cô đã ở suốt mười mấy năm nay!
Ngôi nhà đó chứa đựng tất cả ký ức của cô, là nơi ba đã tự tay mua, Cao Lăng có quyền gì bán nó chứ?
Phần Kiều dựa vào tường, đầu ngón tay cắm chặt vào lòng bàn tay, trong lòng cô có rất nhiều điều muốn hỏi, cô không muốn tin, cũng không chấp nhận được, cô rất tức giận!
Nhưng cô không biết mình đã đứng đó suy nghĩ được bao lâu, cô điềm tĩnh đi thẳng về phòng, không phát ra một tiếng động nào.
Thật ra người cô ghét bỏ nhất chính là mình, vì sao lại cảm thấy sợ hãi khi phải đón Tết một mình trong nhà cơ chứ?
Vì sao lại rời khỏi ngôi nhà của ba chỉ vì mải mê một chút hơi ấm mờ ảo ấy?
Một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống, tất cả đều đã muộn rồi, bây giờ cô hối hận cũng không còn kịp nữa.
Không một ai quan tâm đến suy nghĩ của cô, cô có muốn ngăn cản cũng không được nữa.
Đột nhiên ba qua đời, ai cũng không ngờ, ngay cả chính ông.
Ông không để lại một tờ di chúc nào cả.
Có lẽ có để lại di chúc cũng chẳng khác gì mấy, ông chắc chắn sẽ để toàn bộ tài sản cho người vợ ông yêu nhất, thay ông nuôi nấng đứa con gái đáng yêu nhất lớn lên.
Toàn bộ tài sản đều nằm trong tay Cao Lăng.
Nếu đã thế chấp nhà ở rồi, chắc là bà sắp đốt những tài sản còn lại vào Phùng gia.
Tàn nhẫn, thật sự quá tàn nhẫn.
Dường như bà không để ý một chút nào đến tình nghĩa vợ chồng mười mấy năm qua.
Trong trí nhớ của cô, những cảnh tượng đầy ắp tình cảm của ba mẹ cứ như ảo giác
Nếu ba còn sống, chắc ông sẽ không thể tưởng tượng được có ngày người phụ nữ mình hết mực yêu thương, đem toàn bộ tài sản mà mình đã vất vả phấn đấu cả đời cho một người đàn ông khác.
Những giọt nước mắt nặng nề rơi xuống sàn nhà, nhưng từ đầu đến cuối cô không phát ra một tiếng động nào cả.
Trong bóng tối, cô cứ lẳng lặng dựa vào tường, không phát ra âm thanh hay tiếng động nào cả, cuối cùng cũng hiểu được như thế nào là trong nháy mắt thực tại khiến người ta phải trưởng thành
……
Mùng 1 Tết, Phần Kiều vẫn mặc bộ quần áo của hôm qua, ở yên trong nhà.
“Kiều Kiều, con thật sự không muốn đi sao? Ở nhà một mình suốt sẽ chán lắm”
Trước khi ra khỏi nhà, cậu quay đầu lại hỏi.
“Cao Hạo, đi thôi.” – Mợ bị Lương Lương lôi kéo ở trước, quay lại thúc giục.
“Không cần, cháu muốn ở nhà đọc sách”
Sắc mặt Phần Kiều trắng nhợt, cô buộc tóc đuôi ngựa, vớ và giày da sạch bong, trông cô không khác gì hôm qua, Cao Hạo không hiểu sao thấy cô có chút khác lạ.
Nhưng ông ta không có thời gian để nghĩ nhiều, dặn dò vài câu rồi nhanh chân đuổi theo người nhà.
……
Phần Kiều trầm mặc nhìn bọn họ biến mất khỏi tầm mắt, cầm tiền và chìa khóa ra cửa.
Trên đường về nhà không có một trạm xe buýt nào, cũng rất khó gọi xe, bởi vì ở khu biệt thự thì mỗi nhà đều có xe riêng, vì thế tài xế taxi chỉ có thể trở lại nội thành cùng chiếc xe vắng khách
Phần Kiều vẫy xe đều bị từ chối liên tục, mãi một tiếng mới bắt được một chiếc taxi.
Trong xe pha lẫn mùi khói lẫn mùi xăng, chiếc xe cứ lắc lư suốt.
Cảm giác nôn mửa lại cuộn trào trong lồng ngực, Phần Kiều khó chịu, cố kìm nén lại, không cằn nhằn một tiếng.
Mãi đến khi đến nơi, Phần Kiều mới khom lưng nôn khan ở ven đường.
Tài xế lấy 100 tệ, cũng không thối tiền, giẫm lên chân ga nhanh chóng biến mất trong chớp mắt.
Phần Kiều không có thời gian quan tâm, cô bước lên vài bước, nhìn cảnh tượng bên ngoài biệt thự.
Chạm tay vào hàng rào bên ngoài biệt thự, cô kinh ngạc nhìn ngôi nhà, từ bồn hoa đến trảng cỏ ba vẫn tưới nước cho nó mỗi ngày, mới năm trước cả nhà cô vẫn cùng nhau trồng cây anh đào …
Căn nhà không khác gì ngày xưa, trừ mấy người mặc áo xanh của công ty vận chuyển đang tới lui trước cửa.
Họ tuần tự đem nội thất trong nhà ra, cả bàn cơm trong phòng ăn, khung hình của Bác Cổ, bàn trà cẩm thạch, sau đó là sô pha, tủ quần áo ——
Lần lượt lần lượt chuyển lên xe.
Mỗi một thứ đều mang vô vàn kỉ niệm từ thời thơ ấu của cô, cô đã từng được che chở dưới mái nhà đó.
Giống như những gia đình hạnh phúc khác, cô cảm thấy mình đang có ba mẹ tốt nhất trên đời
Nhưng kỉ niệm hạnh phúc đẹp đẽ này, như một giấc mộng dài, đã chấm dứt ở giây phút này rồi.
Đôi mắt cô ráo hoảnh, nhưng lạ lùng thay, cô không thể rơi một giọt nước mắt
Nước mắt của cô có lẽ đã cạn rồi.
……
Kể từ ngày hôm đó, Phần Kiều ngoan ngoãn, trầm tính hẳn.
Cô luôn mỉm cười khi nói chuyện với mọi người, chỉ có “Được ạ”, “Vâng”, “Cảm ơn”.
Mọi người cũng chỉ nghĩ Phần Kiều đã trưởng thành, vui vẻ xoa đầu cô, Phần Kiều không nói gì, mỉm cười điềm nhiên tránh đi.
Đến khi đến Tết Nguyên tiêu, sau khi ăn xong bánh trôi, ông ngoai buông đũa xuống đầu tiên.
“Kiều Kiều, ông ngoại có chuyện muốn nói với con”
Phần Kiều giả vờ ở trước bàn một hồi lâu, thật ra cô cũng chỉ gắp bánh trôi vào bát, không hề đụng đũa, nghe như vậy, cô dừng đũa, nhẹ giọng đáp lại: “Vâng”
“Gần đây nhà chúng ta có chút khó khăn, có lẽ mẹ cháu phải thế chấp căn nhà cho ngân hàng”
Đúng là không muốn cho cô biết tiền này sẽ đổ vào Phùng gia
“Cháu biết rồi.” – Cô bình tĩnh, giọng nói êm dịu,
Có lẽ không ai ngờ đến phản ứng này của cô, tất cả mọi người đều không khỏi bần thần, vẫn là mợ mở miệng trước: “Kiều Kiều, tuy nhà của con đã đem đi thế chấp rồi, tuy nơi đây không khang trang bằng nhà của con, nhưng tất cả mọi người đều yêu thương con thôi”
Mọi người đều bàn bạc, trao đổi với nhau, cuối cùng vẫn lừa gạt nhau đến cùng
“Được ạ.” – Phần Kiều không phản đối, cô nhẹ nhàng buông đũa, lau khóe miệng.
“Cám ơn ông bà ngoại, cậu, mợ.”
“Đứa nhỏ này, đều là người nhà, cảm ơn gì chứ?” – Bà ngoại hài lòng cong khóe miệng, gắp bánh trôi vào chén cô.
“Bà ngoại, cháu no rồi.” – Phần Kiều cười mỉm.
Không khí trên bàn ăn dần thoải mái náo nhiệt hơn, Phần Kiều lặng lẽ trở về phòng.
……
Tất cả mọi người đều cảm thấy Phần Kiều đã thay đổi, cô như biến thành một người khác, không phải là thay đổi về bề ngoài, giống như cô ngày càng cách xa mọi người hơn.
Khoảng cách này thật sự rất rõ rệt, như cô xây một bức tường ngăn thế giới bên ngoài lại, không ai có thể bước vào, mà cô cũng không muốn đi ra.
Thời gian này nhanh chóng qua đi, Cao Lăng đã tái hôn đến năm thứ ba, Phần Kiều cũng đã lên cấp ba.
Không còn vẻ non nớt, vẻ xinh xắn trên khuôn mặt trở nên thanh tú hơn, đôi mắt hoa đào vô cùng rực rỡ, khiến cho người khác không thể nào quên, có thể mường tượng được khi đôi mắt hoa đào ấy cười rộ lên thì vô cùng mê hoặc huyền ảo, như Phần Kiều rất ít khi cười.
Mỗi ngày cô chỉ tới trường rồi về nhà, trong suốt ba năm, ngoài Hạ Hào ra, cô không có một người bạn nào, cũng không đi đâu chơi.
Phần Kiều từng là một người nổi bật nhất, khi còn nhỏ, cô từng học bơi lội, đạt được không ít giải vô địch trong cuộc thi bơi lội dành cho thanh thiếu niên, thành tích học tập đứng thứ nhất lớp, tham gia đủ các thể loại cuộc thi, trên vị trí thí sinh luôn luôn có mặt Phần Kiều.
Thế nhưng trong suốt ba năm này, Phần Kiều hoàn toàn ở ẩn.
Cô không bơi lội, không tham gia thi đấu, sợ hãi đám đông, khi học hành thì đầu óc luôn rối loạn, đặc quánh.
Quá khứ huy hoàng đã rời bỏ cô ngày một xa.
Lớp ôn tập thi đầu vào trường cấp ba trực thuộc đại học Vân Nam được tổ chức rất sớm, những lớp dạy kèm như vậy được mở hàng năm để ôn luyện, nhưng đã luôn bị bắt đóng cửa.
Tụi nhỏ cũng không còn cách nào khác, vừa hết năm học chính đã phải khệ nệ vác cặp sách đi học thêm.
Phần Kiều có lẽ là thoải mái nhất, sau khi khai giảng cô có thể đến căn hộ gần ngay trường, sống yên ổn một mình.
Không cần lo đối nhân xử thế, không còn những lo lắng qua loa có lệ của người nhà
Khó hiểu hơn chính là, lúc Cao Lăng mới tái hôn, cô còn vô cùng sợ hãi khi ở trong một căn hộ trống rỗng, nhưng bây giờ lại cảm thấy nơi không người như vậy càng làm cô thấy an toàn hơn.
Học kì mới bắt đầu, trường trung học trực thuộc đại học Vân Nam đã chọn ra 60 học sinh đầu tiên học kì hai năm ngoái và bổ sung thêm hai lớp xuất sắc nữa.
Kết quả thi cuối kì trước của Phần Kiều không được ổn định, so với yêu cầu của lớp xuất sắc thì kém một điểm nên không được vào, còn Hạ Hào thì bị loại luôn.
Vân Nam rất ít khi có tuyết rơi, buổi sáng khai giảng hôm nay tuyết lại rơi một chút.
Phần Kiều chỉ mặc áo khoác đồng phục bên ngoài, lúc ra khỏi nhà mới không ngờ lại lạnh đến thế.
Vì phong độ cuối kì không được tốt nên cô nhốt mình trong nhà cả mùa hè để đọc sách, không biết bài kiểm tra đầu tiên sẽ nên cơm nên cháo gì.
Cô giơ tay đón một mảnh bông tuyết, nó rất nhỏ, bông tuyết chưa tan thì Phần Kiều đã nghe tiếng ai đó gọi mình.
Vừa quay đầu lại đã thấy, quả nhiên là Hạ Hào.
“Hạ Hào.” – Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng, mỉm cười đưa tay về phía cậu.
Đuôi mắt Hạ Hào cong lên, cậu đặt một hộp ô mai đã chuẩn bị từ lâu vào trong tay Phần Kiều.
“Tôi đã ăn qua rất nhiều loại, ô mai này vẫn là ngon nhất”
“Cám ơn cậu, Hạ Hào.” – Từ trước đến giờ Phần Kiều không phải là người dễ dàng nói câu cảm ơn dịu dàng như vậy, Hạ Hào khẽ than trong lòng.
Tuy là tuổi dậy thì thường phát triển phổng phao hơn, nhưng Phần Kiều lại khác so với người bạn cùng tuổi, thân hình vẫn thon thả, tay chân vô cùng mảnh khảnh, giống như một cơn gió có thể thổi bay cô đi mất.
Cằm cô nhọn lại, đôi mắt ngày càng to.
Trong mắt cô có một sự điềm tĩnh không ngờ, trong lòng Hạ Hào bỗng dưng hoảng hốt.
“Nghỉ hè cậu không chịu ăn uống gì sao?”
Lúc cậu hỏi, Phần Kiều bỏ một viên ô mai vào miệng.
Ô mai chua quả nhiên đã tác động đến dạ dày, cô cảm giác dịch vị trong dạ dày trong nháy mắt cuộn trào dữ dội, muốn nôn khan..
“Cậu sao vậy?” – Hạ Hào phát hiện cô không khỏe, liền đỡ cô.
Đã từ rất lâu Phần Kiều đều ăn không ngon, ngay từ đầu đã không muốn ăn, nhìn thức ăn là đã muốn nôn, sau này đến khi cơ thể thèm ăn thì chỉ gắp một hai miếng, thật sự không thể ăn thêm được nữa, cảm thấy bụng no ngang, không kiềm chế được cơn buồn nôn
“Không sao, sáng sớm nay chưa ăn sáng, dạ dày có hơi đau”
“Cậu đợi tôi một lát, tôi mua cho cậu ít đồ ăn sáng” – Hạ Hào buông tay cô.
Bên ngoài trường có rất nhiều chỗ bán đồ ăn, đi vài bước là có thể mua được rồi.
Phần Kiều giữ Hạ Hào lại: “Không cần đâu, bây giờ tôi không muốn ăn”
Bàn tay cô trắng nõn, đẹp đẽ như một tác phẩm nghệ thuật.
Bàn tay hơi lạnh, nắm lấy tay Hạ Hào.
Trái tim anh chưa kịp khống chế, đập thình thịch không ngừng.
Cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, Phần Kiều cũng không có ý rút tay ra, cậu vui sướng không thôi, khóe miệng lén lút cong lên.
“Phần Kiều.”
“Gì vậy?” – Phần Kiều đang suy nghĩ linh tinh, không hề để tâm, chuyện gì tình, không có chú ý, nhìn cậu khó hiểu.
Nhìn đôi mắt xinh đẹp mơ màng của cô, Hạ Hào nuốt những lời trong miệng vào.
Không việc gì đâu, cậu rũ mắt, che giấu nỗi thất vọng
……
Thật ra Phần Kiều biết rất rõ, cơ thể cô có một ít vấn đề, nhưng cô không quan tâm mấy đến việc đó.
Cô thật sự muốn dành toàn bộ thời gian để đọc sách, muốn nhanh chóng lớn lên rồi rời khỏi nơi đầy áp lực này.
Kỳ thi hàng tháng đầu tiên đã rất nhanh đến, Phần Kiều thi vào lớp thường.
Trường trung học trực thuộc đại học Vân Nam có một truyền thống, chỗ ngồi dựa vào thành tích của cuộc thi này, đứng thứ mấy thì ngồi bàn thứ đó.
Phần Kiều đi vào trường thi, hơn phân nửa người ngẩng đầu lên, có người kinh ngạc, có người hả hê.
Từ trước đến giờ rất ít khi nào Phần Kiều thi vào lớp thường như này.
Cô mím môi, nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, thầm nhủ kì thi lần sau cô sẽ đến sớm nhất.
Thật ra nền tảng của Phần Kiều rất ổn định, trong suốt mùa hè này cô đã dốc hết sức luyện tập, đối với cô thì bài thi này không hề khó như vậy, cô xem qua một lượt rồi bắt đầu làm.
Thi được một lúc, phía sau có một người nhỏ giọng gọi cô, Phần Kiều phiền não kéo bài thi qua một bên
Có lẽ sau khi thấy được bài thi của cô, người nọ cũng không ồn ào nữa, cuối cùng Phần Kiều có thể yên ổn làm bài…