Bạn đang đọc Phần Kiều Là Con Nhím Nhỏ – Chương 17
Quét vân tay, tiến vào thang máy, sau đó lại quét lòng bàn tay, cửa căn hộ bật mở.
Cô không ngờ là Cố Diễn giờ này đã về nhà, đang ngồi trên sô pha phòng khách nói chuyện cùng người khác.
Người đang nói chuyện với anh đưa lưng về phía cô, vì thế cô cũng không biết đó là ai.
“Phần Kiều, lại đây.” Cố Diễn thấy cô, gọi.
Người kia đang nói chuyện với Cố Diễn liền quay đầu lại, lúc này Phần Kiều mới biết đó là ai, vô thức lui về sau vài bước.
Đó là người Phần Kiều gặp ở căn hộ hồi còn ở Vân Nam…..
Bác sĩ Vương Dật Dương, là bác sĩ Hạ Hào đưa đến.
Làm sao anh ta lại ở đây?
Phần Kiều suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, Hạ Hào nói anh ta là bác sĩ riêng của Cố Diễn.
Vậy thuốc từ đó đến giờ cô uống đều là do anh ta kê đúng không?
Phần Kiều không thích anh ta.
Ánh mắt của anh ta cứ như đang khai phá Phần Kiều vậy.
Anh ta nói gì với Cố Diễn chứ? Nói cô trầm uất, nói cô bị bệnh kén ăn sao,…
Nghĩ vậy, Phần Kiều căng thẳng nhìn Cố Diễn, cố nhìn xem vẻ mặt anh có gì khác thường.
“Phần Kiều?” – Cố Diễn nhíu mày.
Phần Kiều trong lòng vẫn không muốn nhưng cô vẫn bước tới.
Cô ngồi trên sô pha với Cố Diễn, chỉ là khoảng cách không gần như mọi khi.
“Phần Kiều, còn nhớ chú không? Chúng ta từng gặp nhau ở Vân Nam rồi” – Vương Dật Dương dịu dàng nói, còn mang theo một chút ý cười.
“Vâng.” – Phần Kiều cúi đầu, sốt ruột nắm chặt váy của mình.
“Hôm nay chú có việc qua đây một chuyến, đúng lúc nghe Cố tổng nói chứng biếng ăn của cháu đã cải thiện hơn rất nhiều, có vẻ như đúng là vậy thật, sắc mặt không tồi” – Giọng cười anh trong trẻo, nói.
Nghe thấy thế, Phần Kiều cảm thấy có vẻ Vương Dật Dương không nói gì cho Cố Diễn, lúc này mới trấn tĩnh lại.
“Vâng.” Phần Kiều dù cảm thấy thế nào thì cũng ngẩng đầu lên, không nhìn chằm chằm xuống dưới đất nữa.
Sau đó lại trò chuyện vài câu về sinh hoạt thường ngày, Phần Kiều mới dần dần thả lỏng, không đề phòng anh như ban đầu nữa.
“Đúng rồi, thuốc bổ vừa mới kê cho cháu có hiệu quả không?” – Vương Dật Dương đẩy gọng kính vàng, giả vờ lơ đãng hỏi thăm.
Thì ra thuốc đó giờ cô uống đều do Vương Dật Dương kê cho.
Phần Kiều nghĩ ngợi, đúng là anh ta thật sự có chút đáng ghét, nhưng thuốc anh ta kê thì rất hiệu quả.
Gần đây cô ít khi nào mất ngủ, cũng không buồn nôn mỗi khi thấy đồ ăn được dọn lên như trước nữa.
Cô có thể ăn được nhiều món hơn, cũng ít khi nào bị hạ đường huyết.
“Vâng, rất có hiệu quả ạ” – Phần Kiều gật đầu.
Bầu trời đã dần buông rèm, Vương Dật Dương nhìn đồng hồ, liền vội vàng đứng dậy cáo từ.
Sau khi Vương Dật Dương rời đi, Phần Kiều mới nhớ đến việc vừa xảy ra dưới tiểu khu.
Phần Kiều nói: “Cố Diễn, con Samoyed dưới lầu ấy, hôm nay ăn hết một nửa lọ vitamin C của em, nó vừa được đưa đến bệnh viện để súc ruột rồi”.
Nhớ đến con chó to cọ đầu vào tay cô, dáng vẻ muốn cô vuốt ve nó thêm, khóe mắt cô đỏ hoe: “Đều là do em cả, nếu em không làm rơi lọ thuốc…..”.
“Nếu như em không yên tâm, sáng mai tôi sẽ đưa em đến thăm nó” – Cố Diễn vừa cúi đầu phê duyệt văn kiện, vừa đáp lời cô.
“Cố Diễn, sáng mai anh không cần đi làm sao” – Trong lòng Phần Kiều vô cùng vui vẻ, nhưng trên mặt lại cố kiềm chế lại.
Khóe miệng cong cong đã bán đứng cô.
Cố Diễn cảm thấy rất buồn cười, nhưng cũng không vạch trần: “Sáng mai không có chuyện gì quan trọng”.
……
Bệnh viện thú y cách căn hộ Côn Lôn hai ngả tư đường, Cố Diễn trước đó đã hẹn với hai vợ chồng ông lão qua điện thoại.
Quả Đống đã nằm viện một đêm, lúc Phần Kiều và Cố Diễn đến bệnh viện, hai vợ chồng ông lão cũng vừa mới đến.
Con chó to lớn đáng thương nằm bò trong lồng sắt, nhìn qua thì còn chút mệt mỏi, không chịu ăn uống gì.
Phần Kiều vô cùng áy náy, cô thò tay qua lồng vuốt đầu nó, Quả Đống liền ngẩng đầu lên, liếm nhẹ tay cô vài cái.
Cô xoay người nhìn Cố Diễn, Cố Diễn gật đầu, khích lệ cô.
“Cháu thành thật xin lỗi” – Phần Kiều mở lời xin lỗi hai vợ chồng ông lão sau bao nhiêu lần đấu tranh trong lòng.
Cả hai không có con, Quả Đống chính là thành viên, là con của gia đình họ.
Vì sự bất cẩn của Phần Kiều mới đẩy Quả Đống vào tình cảnh nguy hiểm như vậy.
Ông lão không hề nổi giận với cô: “Cái này cũng không thể trách cháu, cũng do con Quả Đống nghịch ngợm bổ nhào tới, lọ thuốc mới đổ ra.
Cũng may là không có việc gì, xem như nó cũng có một bài học, coi sau này nó còn dám ăn thuốc bậy bạ không”.
“Quả Đống rất ít khi thân thiết với ai, nếu nó đã đồng ý cho cho vuốt lông, ít nhiều cũng chứng tỏ cháu không phải là người xấu, cháu cũng đừng tự trách mình nữa” – Bà lão vén sợi tóc bạc ra phía sau, nhìn hết sức tao nhã.
Bà mỉm cười an ủi Phần Kiều, nhìn không có chút tức giận nào.
Lúc này Phần Kiều mới thở một hơi nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Cố Diễn, anh đang đứng ở phía sau, trong mắt còn ẩn chứa sự tán dương.
Không hiểu sao Phần Kiều cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Trước khi phải tạm biệt, ông lão dường như nhớ ra chuyện gì đó: “À đúng rồi, bác sĩ nói thuốc mà Quả Đống ăn phải…..” Lời còn chưa dứt, tiếng chuông điện thoại của Cố Diễn vang lên.
“Thật ngại quá, xin lỗi tôi đi nghe điện thoại một lát” – Cố Diễn lễ độ gật đầu, cầm điện thoại ra khỏi phòng.
“Thuốc đó thì sao ạ?” – Phần Kiều khó hiểu, muốn hỏi cho bằng được.
Ông lão thấy trong ánh mắt của Phần Kiều vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn, liền lắc đầu: “Cũng không có gì quan trọng đâu”.
Nếu người nhà đã không muốn cho cô bé biết, việc gì ông phải nhiều chuyện chứ?
Cố Diễn trở lại, cáo từ với ông lão, đưa Phần Kiều ra khỏi bệnh viện.
Anh nói: “Phần Kiều, tài xế sẽ đưa em về, tôi sẽ đến công ty luôn”.
“Vâng.” – Cố Diễn thật sự bề bộn nhiều việc, Phần Kiều ảo não gật đầu.
Cảnh tượng vùn vụt ngoài cửa sổ, bỗng dưng Phần Kiều nghĩ lại lần lượt lời của ông lão nói.
Lời ông lão chưa nói ra cuối cùng là có ý gì nhỉ?
Hôm đó ông ấy cũng nói thuốc trong lọ không phải vitamin C.
Đột nhiên Phần Kiều thấy một cửa tiệm thuốc 24 giờ ngoài cửa sổ, cô nói: “Chú Trương, có thể dừng xe lại một chút được không?”
Bên đường có chỗ dừng xe, xe chậm rãi dừng lại.
Phần Kiều bước xuống, đi vào tiệm thuốc.
Lọ thuốc đựng vitamin C cô vẫn còn giữ trong người.
“Xin hỏi cô có biết thuốc bên trong là thuốc gì không ạ?” – Phần Kiểu hỏi, ở quầy thuốc chỉ có một người phụ nữ trẻ mặc áo blouse.
“Đây là vitamin C đấy, trên lọ thuốc không phải đã ghi rồi sao?” – Cô ta nóng nảy trả lời.
“Trên lọ ghi như vậy nhưng thuốc bên trong ấy ạ.
Phiền chị xem kĩ giúp em với”
Cô ta đang định từ chối, lại nhìn thấy hai vệ sĩ từ phía sau, đứng hai bên Phần Kiều.
Sau đó nhìn lại Phần Kiều, khí chất và cách ăn mặc không phải là một đứa trẻ bình thường.
Lời từ chối vừa đến bên miệng, cô ta lập tức khó chịu sửa lại: “Đưa viên thuốc cho tôi xem thử” .
Trong lọ thuốc chỉ còn hai viên, đặt hai viên thuốc màu trắng trong lòng bàn tay, cô ta nhìn tới nhìn lui, chau mày cả nửa ngày cũng không biết đây là thuốc gì.
“Có rất nhiều loại thuốc màu trắng, tôi không thể chắc chắn đây là thuốc nào.
Phải hỏi cô của tôi, có lẽ cô ấy nhận ra được”.
Cô ta hướng vào trong gọi một tiếng, một người phụ nữ trung niên bước từ bên trong tiệm thuốc r.a
Viên thuốc đưa đến tay bà ấy, người phụ nữ nhìn Phần Kiều, rồi lại nhìn viên thuốc.
Bà ấy bẻ đôi viên thuốc, đặt lên đầu lưỡi, thấy có chút tê dại.
“Đây là Amitriptyline[1] ” – Bà ấy khẳng định: “Nếu không phải hồi tiền mãn kinh tôi không uống thuốc này thì chắc tôi cũng không thể biết được.
Cô bé à, cháu lấy thuốc này ở đâu? Đây là thuốc điều trị trầm cảm, không thể tự tiện uống được”.
[1]: Amitriptyline HCl là thuốc được sử dụng điều trị trầm cảm.
Tác dụng thuốc Amitriptyline HCl là giúp cải thiện tâm trạng, cảm xúc, làm giảm lo âu, căng thẳng, mất ngủ.
Bà ấy còn nói gì đó nữa, nhưng trong lòng cô bây giờ chỉ còn là những cơn sóng to tới tấp vỗ vào.
Vì sao trong lọ vitamin C của cô là thuốc điều trị trầm cảm? Cố Diễn có biết điều này không?
Không, chắc chắn là anh biết rõ….
Vương Dật Dương không thể giấu Cố Diễn, lén anh kê thuốc như vậy cho cô được.
Trong lòng Phần Kiều vô cùng bối rối? Trầm cảm sao? Làm sao cô lại mắc chứng bệnh tâm thần như vậy chứ?
Cố Diễn cảm thấy cô là người như thế nào?
Cô chính là một con điên, cô rất nguy hiểm đối với người khác
Hai tai Phần Kiều ù đi, đầu đau như muốn nứt ra làm đôi.
Cô bị đả kích tinh thần rất lớn, hồn xiêu phách lạc đi ra khỏi tiệm thuốc.
Đoạn đường từ tiệm thuốc ra đến xe chỉ ngắn một tẹo, nhưng đối với Phần Kiều là vô cùng dài.
Cô dường như cảm thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, dưới ánh nắng gay gắt ban trưa, cô có cảm giác không thể che giấu được.
Có lẽ cô nên sống ở một nơi nào đó trên thế giới này, nơi mà chìm sâu trong bóng tối.
Người qua đường nhìn cô chăm chú, hình như đang cười nhạo cô.
Tất cả bọn họ đều dừng bước, nhìn chằm chằm vào cô!
Bọn họ đang giễu cợt cô, giễu cợt một con tâm thần đáng thương!
Phần Kiều giơ hai tay ôm đầu, mạch máu hai bên thái dương co giật liên hồi, cơn đau đầu giống như một trái bom chuẩn bị phát nổ trong giây tiếp theo, cô trốn chạy vào trong xe.
……
Sau khi Cố Diễn tan làm về nhà, trong phòng khách chỉ có người giúp việc đang dùng máy hút bụi dọn dẹp trong phòng.
“Phần Kiều đâu?” – Cố Diễn hỏi.
“Tiểu thư sau khi về nhà liền lên tầng, đến bây giờ vẫn chưa chịu xuống nhà”.
“Cơm cũng không ăn sao?” – Cố Diễn đích mày thật sâu nhíu lại.
“Dì Trương có lên gõ cửa, nhưng tiểu thư không nói gì” – Người giúp việc bị khuôn mặt lạnh lùng của Cố Diễn dọa sợ, giọng nói có chút run rẩy.
Cố Diễn cũng không hỏi thêm gì nữa, trực tiếp gọi điện thoại.
“Nói cho tôi biết, buổi sáng lúc 11 giờ, sau khi tôi rời đi, Phần Kiều đã đi đâu?” – Cố Diễn hỏi Vương Triều.
Hai vệ sĩ đi theo Phần Kiều, một người tên là Lâu Thanh, một người tên là Vương Triều.
“Anh bảo cô ấy đi đến tiệm thuốc sao?” – Anh cau mày thật sâu.
Anh cúp điện thoại, đi từng bước lên tầng.
Càng gần đi gần đến phòng Phần Kiều, bước chân của anh càng chậm lại.
Anh chưa từng nuôi đứa nhỏ nào, cũng không biết làm thế nào để nó có thể hạnh phúc.
Nếu như mọi lời thuyết phục của anh đều bị phản tác dụng, anh phải làm sao bây giờ?
Phần Kiều giống như một chiếc bình quý giá dễ vỡ, Cố Diễn vốn dĩ quyết đoán trong mọi việc của cô cũng chần chừ hai phút, cuối cùng cũng chỉ có thể cẩn thận chạm vào đó hai lần[2], chỉ sợ nếu chiếc bình này vỡ rồi sẽ rất khó để sửa chữa lại nữa.
[2]: Cho bạn nào quên thì đó là lần Cố Diễn chăm bệnh thay Hạ Hào và lần đưa Phần Kiều vào bệnh viện sau tai nạn xe.
Anh không hối hận việc để Vương Dật Dương để thuốc trị trầm cảm vào lọ vitamin C.
Anh chỉ hối hận anh không làm việc này gọn ghẽ, sạch sẽ.
Bệnh tình của Phần Kiều không thể để trầm trọng thêm nữa.
Cô đã từng tự sát, như vậy cô đã có khuynh hướng tự sát không phải ngày một ngày hai, đây đã lại tình trạng nghiêm trọng của bệnh trầm cảm rồi.
Trầm cảm ở độ tuổi thanh thiếu niên chỉ cần điều trị đúng cách, đúng lúc là có thể chữa khỏi.
Tuổi Phần Kiều còn trẻ như vậy, cô không thể vĩnh viễn mắc kẹt trong cuộc đời u tối được.
Lúc Cố Diễn bước đến phòng ngủ của Phần Kiều, anh gõ cửa.
“Phần Kiều, mở cửa đi, là tôi.”
Trong phòng ngủ hoàn toàn im lặng, một tiếng động cũng không.
Cố Diễn khẽ thở dài: “Em còn nhớ lúc em bị xe tông, sau khi em tỉnh lại em đã hỏi tôi, tôi đã trả lời như thế nào không?”.
“Khi đó tôi đã trả lời em, đến bây giờ hay sau này, câu trả lời sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi” – Giọng Cố Diễn dịu dàng hơn bao giờ hết.
“Mặc kệ em có như thế nào đi nữa, tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi em”.
“Bệnh trầm cảm cũng không phải là bệnh nan y, em còn trẻ, thật sự có thể chữa khỏi.
Tỷ lệ mắc bệnh trầm cảm ở nước ta là 29 – 35%, em cũng không phải là ngoại lệ” – Anh giải thích cho Phần Kiều.
Cố Diễn cố ý bỏ qua sự thật là người phát bệnh chỉ dưới 5% thôi.
“Chỉ cần em không nói ra, tất cả mọi người trên thế giới này không một ai có thể biết em khác lạ như thế nào.
Phần Kiều,” Cố Diễn dừng lại một chút, thốt ra câu cuối cùng, vô cùng tha thiết, chân thành——
“Tôi vẫn sẽ luôn bên em, nhìn em dần dần khỏi bệnh”.
Trong phòng ngủ truyền ra tiếng bước chân, tiếng vọng càng ngày càng gần ——
Giây tiếp theo, cửa phòng mở ra.
Trên mặt Phần Kiều toàn là nước mắt, đôi mắt sưng vù như quả đào, tóc tai hơi lộn xộn.
Đôi mắt to tròn của cô ửng đỏ, lóng lánh nước.
Đôi đồng tử không một chút tạp chất dơ bẩn nào, cứ như vậy nhìn thẳng vào Cố Diễn
Trong đó toàn là sự sợ hãi, cầu xin, chờ mong, tin tưởng và sự ỷ lại.
Bỗng dưng có một giây, Cố Diễn cảm thấy, có một cái gì đó mềm mại chạm vào một nơi nào trong lòng.
Chưa từng một ai, rất nhiều năm rồi có thể khiến anh có cảm giác như vậy.
Anh không thể từ chối ánh mắt này được.Lời của J: Lúc edit chương này mình làm một lèo, một phần mình thật sự từng trải qua như Phần Kiều, một phần là tưởng tượng ra cảnh Cố Diễn nói những lời như vậy, rất cảm động..