Đọc truyện Phấn Hoa Lầu Xanh – Tào Đình – Chương 22Hai mươi bốn
Nhị công tử nhà họ Tô thường ngày vốn là một vị công tử oai phong lẫm liệt, ngay cả khi đi đường cũng luôn ngẩng cao đầu kiêu hãnh. Khi bước vào cửa Ngọc Hương Lầu, uy phong của công tử khiến đám cô nương trong kỉ viện luôn miệng xuýt xoa và chào mời đầy ẩn ý.
Vừa hay Nghễ Nghi cũng kịp nhìn thấy nhị công tử, nàng chạy tới, níu tay níu chân nhị công tử một cách thân mật: “Tô nhị công tử, ngài lại tới tìm Phấn Đại ư? Cô ta đã bỏ bùa mê gì mà có thể hấp dẫn một chàng công tử hào hoa như thế này cơ chứ, đám chị em trong Ngọc Hương Lầu chúng tôi, có ai mà không như hoa như ngọc đâu, ngài lại chỉ chiều chuộng mỗi người, chị em chúng tôi biết sống sao đây!. Nàng vừa nói, vừa rút khăn ra lau nước mắt, toàn thân lai đổ dồn hết vào lòng nhị công tử.
Nhị công tử họ Tô vốn tính cách phong lưu, thấy cô nương Nghễ Nghi khóc lóc khổ sở, nghĩ rằng nhìn Phấn Đại cũng có phần chán rồi, cũng nên thay đổi khẩu vị một chút. Thế là chàng hào phóng ôm Nghễ Nghi trong lòng, còn chưa kịp mở miệng nói thì bị một người đàn ông trước cửa va phải, loạng choạng mấy bước mới đứng vững được.
Mất mặt trước người đẹp như vậy khiến nhị công tử họ Tô vô cùng tức giận. Chàng quay người lại quát lớn: “Đứa nào đi đứng không có mắt thế hả?”.
Ngô Văn Bác cũng loạng choạng mấy bước, biết mình sơ suất, lại thêm tâm trạng đang vui vẻ nên cũng không muốn sinh sự, chàng liền cúi người xuống xin lỗi: “Xin lỗi, vì tại hạ đi vội quá nên đã sơ ý mạo phạm đến đại huynh, mong đại huynh lượng thứ”. Nói xong liên tục nhìn xung quanh kiếm tìm bóng dáng của Phấn Đại.
Nhị công tử nhà họ Tô mặc dù vẫn còn chút tức giận, nhưng người ta đã mềm mỏng xin lỗi rồi, nếu vẫn muốn gây chuyện e rằng sẽ ảnh hưởng tới thanh danh. Thế là cũng không buồn đôi co nữa.
Cũng đúng lúc đó, Tần ma ma bước xuống lầu, cái miệng toàn mỡ bắt đầu mở lời chào hỏi hai vị công tử. Nhìn thấy quần áo trên người nhị công tử họ Tô có vết bẩn, bà liền khom người giúp công tử lau chùi, không buồn để ý tới Ngô Văn Bác.
“Tần ma ma, Phấn Đại có nhà không?” Ngô Văn Bác vội vã hỏi.
Nhị công tử nhà họ Tô nghe vậy mới biết, hóa ra tên tiểu tử này đến tìm Phấn Đại, lẽ nào hắn không biết, Phấn Đại đã được công tử bao trọn một tháng rồi ư?
Nhị công tử vốn dĩ định chọn Nghễ Nghi để vui vẻ đêm nay, nhưng để báo thù tên tiểu tử vừa đâm vào mình, chàng lập tức trừng mắt lên nhìn Tần ma ma đầy ẩn ý.
Tần ma ma cứ ấp a ấp úng: “À, Phấn Đại ư… Phấn Đại, cô ấy…”, vừa nói vừa nhìn về phía nhị công tử.
Bà ta biết, nhị công tử nhà họ Tô cũng rất thích Phấn Đại, hơn nữa, nhà họ Tô vừa có tiền vừa có thế, là người không thể để đắc tội ở Tô Châu này. Vì vậy, bà phải lựa theo ý của nhị công tử.
“Phấn Đại không có ở nhà.” Nhị công tử nhà họ Tô lạnh lùng trả lời thay.
“Ai da! Phấn Đại nhà chúng tôi lại không có ở nhà, hay công tử chọn cô nương khác vậy? Chỗ chúng tôi vừa có thêm một cô nương mới, tươi trẻ nõn nà, tên gọi Thúy Vân! Thúy Vân đâu, mau lại đây!” Tần ma ma dường như vừa nhận được thánh chỉ, thoáng một cái đã đoán biết được ý của nhị công tử, bắt đầu giới thiệu các cô nương khác cho Ngô Văn Bác. Cô nương Thúy Vân kia quả thật vô cùng khéo léo, vừa được gọi đến đã dính như keo vào người Ngô Văn Bác.
Ngô Văn Bác đẩy Thúy Vân sang một bên, vội vàng kéo áo Tần ma ma nói: “Ta không tìm cô nương khác! Ta chỉ tìm Phấn Đại! Cô ấy đi đâu rồi?”.
Tần ma ma còn chưa kịp trả lời, nhị công tử họ Tô đã đứng ngay trước mặt Ngô Văn Bác, ngạo mạn phe phẩy chiếc quạt giấy màu trắng, mỉm cười nói: “Phấn Đại ư, nàng đang ở trong phòng để chờ ta đấy. Ngươi hãy tìm người khác đi, hay là để ta giúp ngươi nhé, cô gái đang bê đĩa kia cũng không đến nỗi tồi đâu, rất hợp với ngươi đấy”.
Chàng nói xong, đưa tay chỉ về phía con bé a hoàn chuyên bê nước, dâng trà. Con bé đó vừa gầy vừa xanh, mặt mũi nổi đầy mụn, chưa đến mười một mười hai tuổi gì đó.
Ngô Văn Bác không buồn để ý tới lời đùa cợt của nhị công tử. Ngay cả khi nghe thấy câu Phấn Đại đang ở trong phòng chờ nhị công tử, nắm tay của chàng đã chặt lại càng chặt hơn. Chàng cố gắng kìm chế, quay sang hỏi Tần ma ma: “Tần ma ma, rốt cuộc Phấn Đại đang ở đâu?”.
Nhị công tử họ Tô thấy tên tiểu tử này vẫn không biết trái phải, vẫn nhất định tìm gặp Phấn Đại, chắc là đã gặp gỡ từ trước rồi đây. Máu ghen trong người chàng bỗng nổi lên, chàng hầm hầm nhìn Tần ma ma khiến bà ta sợ quá, co rúm cả người lại.
“Ngô công tử ơi, công tử đừng làm khó cho Tần ma ma này nữa! Vị công tử họ Tô này đã bao trọn Phấn Đại rồi…”
“Cái gì?!” Ngô Văn Bác không chịu nổi nữa, hét toáng lên khiến cô nương Thúy Vân đứng bên cạnh tái cả mặt lại.
Một tháng trước đây, trước khi trở về nhà, chàng đã dặn dò Phấn Đại phải đợi chàng, chàng sẽ đến để chuộc nàng ra… Tại sao, khi chàng mang theo tiền bạc và thành ý đến đây, nàng lại rơi vào vòng tay của kẻ khác?
Ngô Văn Bác không thể kìm chế nổi cảm xúc của mình nữa, khuôn mặt chàng lộ rõ vẻ đau đớn thất vọng.
Nhị công tử họ Tô thấy sắc mặt của Ngô Văn Bác như vậy thì như mở cờ trong bụng, ngạo mạn nói: “Tiểu tử, lần này ta rộng lượng tha cho, không đôi co với ngươi nữa, lần sau không được đến tìm nương tử của ta…”.
“Ai là nương tử của ngươi?” Mắt Ngô Văn Bác hằn lên từng tia máu đỏ.
“Đương nhiên là Phấn Đại rồi! Hai năm trước đây, chúng ta đã quen nhau! Ta gọi nàng là tiểu nương tử, nàng gọi ta là tiểu tướng công… Ha ha ha, ân ái vô cùng mặn nồng!” Nhị công tử họ Tô dương dương tự đắc nói.
Ngô Văn Bác vốn sẵn tính bá quyền, làm sao nghe nổi những lời nói như vậy. Chàng tức giận đến nỗi toàn thân run lên bần bật, hai mắt hằm hằm nhìn vào mặt nhị công tử, bàn tay phải nắm chặt lại kêu răng rắc.
“Ai da, hai vị công tử, sao lại nổi giận như vậy? Hãy bình tĩnh, bình tĩnh, hãy nể mặt lão già này…” Tần ma ma thấy tình hình có vẻ căng thẳng bèn chạy tới giải hòa.
Thế lực nhà họ Tô vốn không tầm thường, nhị công tử cũng hằm hằm nhìn trả lại Ngô Văn Bác. Nhưng nghĩ đến chuyện gây lộn ở lầu xanh, nhỡ đến tai nhạc phụ đại nhân, e rằng cũng không hay bèn không nói gì nữa.
Ngô Văn Bác cũng nhủ thầm phải kìm chế bản thân, cuối cùng, chàng cũng không ra tay nữa, quay sang nhìn Tần ma ma, nói rõ ràng từng từ một: “Gọi Phấn Đại ra đây. Ta muốn đưa cô ấy rời khỏi Ngọc Hương Lầu. Hôm nay ta sẽ chuộc cô ấy ra ngoài”. Nói xong, rút từ trong túi ra năm nghìn lạng bạc trắng như tuyết.
Đây quả là điều không ai ngờ tới, đám đông đứng xung quanh lặng đi một lát rồi bắt đầu thì thầm bàn tán.
Tần ma ma ngạc nhiên tới nỗi đứng ngây ra một hồi lâu.
Nhị công tử họ Tô thì vừa ngạc nhiên vừa tức giận, chàng cảm thấy cái tên Ngô Văn Bác này đang chế nhạo mình, đang thăm dò bản lĩnh đàn ông của mình. Chàng dùng quạt giấy chỉ vào người Ngô Văn Bác, gay gắt nói: “Ngươi đem cô ấy rời khỏi đây ư? Ta vừa nói cô ấy là nương tử của ta, ngươi vẫn còn muốn đem cô ấy đi? Tiểu tử, ngươi cũng to gan thật đấy! Sao ngươi không dò hỏi xung quanh xem, Tô nhị công tử ta là người như thế nào hả! Ngươi hãy cụp đuôi lại rồi cút khỏi đây cho ta, nếu không đừng trách nhị công tử ta không tha tội chết cho ngươi…”. Từ “tội chết” còn chưa kịp chui ra khỏi miệng, cằm nhị công tử đã hứng trọn một cú đấm của Ngô Văn Bác.
Nhị công tử họ Tô bị đánh bất ngờ, không kịp ra tay, lảo đảo đập vào chiếc bàn cạnh đó, đĩa cốc trên bàn rơi xuống đất vỡ loảng xoảng. Chàng lùi ba bốn bước về phía sau rồi mới có thể đứng vững được, có thể thấy cú đấm của Ngô Văn Bác mạnh tới mức nào.
Nhị công tử họ Tô đưa tay lên quẹt ngang khóe miệng, phát hiện ra trên bàn tay có máu, nghĩ đến chuyện từ nhỏ tới lớn, chưa ai dám qua mặt nhà họ Tô, chưa ai dám đối xử với mình như vậy liền nổi giận đùng đùng, lớn tiếng hét lên: “Tên tiểu tử kia! Ngươi chán sống rồi ư?”. Nói xong bèn rút từ đai lưng ra một cây kiếm, còn Ngô Văn Bác cũng chẳng vừa, chàng rút chiếc roi ngựa đeo ở bên lưng ra.
Đám cô nương đứng xung quanh bây giờ mới kịp định thần, biết rằng sẽ có cuộc ẩu đả dữ dội bèn kêu la rồi thi nhau chạy lên gác. Đám khách làng chơi có mặt tại đó thì không ngừng la hét cỗ vũ. Tần ma ma thấy tình hình ngày càng xấu đi, không thể khuyên giải nữa rồi, bèn vội vàng chạy lên gác tìm gọi Phấn Đại.
Khi Phấn Đại hốt hoảng chạy xuống lầu thì đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng lộn xộn, và lẫn trong đám người nhốn nháo đó là hai người đàn ông đang đùng đùng nổi giận.
Nàng sững người lại vài giây, hít một hơi dài, trong lòng nhói đau nhưng vẫn bước nhanh xuống lầu, vội vàng hét lên: “Dừng tay lại! Đừng đánh nữa!”.
Hai người đàn ông đang bừng bừng khí thế ra trận bỗng đều cùng hạ vũ khí xuống, hai mắt vẫn hằm hằm nhìn đối phương, đề phòng bên kia bất ngờ ra tay.
Hai người đều bị thương.
Trên mặt Ngô Văn Bác bị rạch một đường kiếm, vết thương tuy không sâu nhưng rất dài, từ mắt phải tới tận dưới cằm. Máu từ vết thương đang không ngừng tuôn rơi. Máy chảy xuống che khuất cả tầm nhìn của mắt, chàng đưa tay lên lau vội, khuôn mặt bê bết máu trộn lẫn mồ hôi, đôi mắt chàng nhìn nhị công tử họ Tô vẫn đầy căm phẫn.
Nhị công tử họ Tô không bị một vết thương nào lớn nhưng quần áo trên người cũng bị roi da của Ngô Văn Bác quất cho rách tả tơi. Một vết thương nhỏ đang rỉ máu cũng khiến chàng đau đớn nghiến răng kèn kẹt. Tuy nhiên, chàng cũng không để cho miệng mình được yên, liên tục lớn tiếng quát mắng: “Tên tiểu tử kia… ngươi không còn đường sống nữa rồi! Ngươi dám đụng tới ta ư? Ta muốn ngươi phải chết! Ta muốn ngươi phải chết!”.
Phấn Đại sợ điếng người, không biết phải làm thế nào, nhìn thấy máu từ vết thương trên mặt Ngô Văn Bác chảy càng ngày càng nhiều, nếu không được băng bó lại sẽ rất nguy hiểm. Phấn Đại đau đớn, bất chấp mọi thứ xung quanh, chạy tới, xé áo ngoài đang mặc ra băng bó cho Ngô Văn Bác. Nghe thấy nhị công tử họ Tô nói muốn Ngô Văn Bác phải chết, nàng sợ đến nỗi không đứng vững nổi, nước mắt lại tự nhiên trào ra.
Ngô Văn Bác thấy điệu bộ hoảng sợ đến nỗi rơi nước mắt của Phấn Đại, trong lòng chàng vô cùng xúc động, chàng biết rằng trong lòng nàng vẫn còn có hình bóng của chàng, cảm thấy vết thương và sự sỉ nhục phải chịu ngày hôm nay cũng thật xứng đáng. Chàng mỉm cười, đưa bàn tay chưa dính máu còn lại ra, dịu dàng nói: “Sở Sở, đừng khóc nữa”.
Phấn Đại một lần nữa được nghe lại cách gọi quen thuộc mà nhẹ nhàng ấy, nhớ lại nhiều năm về trước, khi nàng còn là nương tử, chàng là tướng công, chàng cũng từ nhẹ nhàng âu yếm như vậy, cũng từng nói rằng nàng đừng khóc nữa… Dù rằng sự âu yếm đó chỉ có một thời gian ngắn, nhưng cũng là một kỷ niệm đẹp mà nàng chôn giấu trong lòng suốt cả cuộc đời.
Chàng không thích nhìn phụ nữ khóc. Phấn Đại còn nhớ rõ điều đó, vì vậy nàng cố gắng để ngăn dòng nước mắt lại, kiềm chế tiếng khóc nức nở trong họng, nhưng càng kiềm chế, nước mắt càng tuôn rơi. Ngô Văn Bác khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng ôm Phấn Đại vào lòng.
Nhị công tử họ Tô thấy Phấn Đại ngang nhiên ôm người đàn ông khác trước mặt mình lại nổi cơn thịnh nộ, chỉ thẳng vào mặt Ngô Văn Bác quát lớn: “Tên tiểu tử thối tha kia, mau buông cô ấy ra! Cô ấy là người của đại thiếu gia ta rồi!”.
Ngô Văn Bác không buồn để ý tới nhị công tử, vẫn ôm Phấn Đại trong lòng, nói với cô bằng một giọng điệu như ra lệnh: “Sở Sở, hãy theo ta về nhà!”.
Phấn Đại không hiểu nổi hàm ý của từ về nhà lúc đó, nàng mở to mắt ngạc nhiên nhìn chàng.
Nhị công tử nhìn hai người ngang nhiên tình tứ trước mặt mình thì không chịu nổi nữa, lớn tiếng quát tháo: “Tên tiểu tử thối tha kia, ngươi muốn cướp người phụ nữ của ta ư? Ta sẽ giết cả nhà ngươi! Ta thề đấy! Ta nhất định sẽ giết cả nhà ngươi!”.
Ngô Văn Bác vẫn không buồn để ý tới nhị công tử đang gầm gào vì tức giận kia, chàng cầm tay Phấn Đại, làm ra vẻ giận dữ nói: “Chẳng phải ta đã bảo nàng đợi ta rồi ư? Ta đã nói là ta sẽ tới chuộc nàng ra. Sở Sở, ta sẽ chuộc nàng ra, sau đó chúng ta sẽ trở về nhà, sẽ cùng nhau chung sống trọn đời”.
Phấn Đại bắt đầu cảm thấy mông lung, khẽ hỏi: “Vì sao vậy?”.
“Ta yêu nàng, Sở Sở.”
Khi tai họa năm lần bảy lượt giáng xuống đầu nàng, khi đàn ông năm lần bảy lượt lừa dối nàng, khi những từ “nhà” và “tự do” năm lần bảy lượt được nhắc tới rồi lại bị hủy hoại, khi tình yêu năm lần bảy lượt được manh nha rồi lại có chung một kết cục, khi mỗi người đàn ông ban đầu đến nhìn nàng bằng ánh mắt chân thành và thiện ý nhưng kết quả lại để cho nàng vật vã ở chốn lầu xanh hàng bao năm nay… nàng làm sao có thể tin vào một câu nói ngắn gọn mà yếu ớt như câu “ta yêu nàng” nữa.
“Ngô công tử… thiếp…” Nước mắt lại trào ra, trong đôi mắt nàng có cả sự cảm kích, cũng có cả sự bất lực.
“Chúng ta trở về nhà thôi.” Ngô Văn Bác cho rằng nàng đã đồng ý rồi, cho rằng nàng vì quá vui mừng nên mới im lặng như vậy, chàng nói một cách tự tin.
“Không, thiếp không thể theo chàng về được.” Phấn Đại nói, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng lại vô cùng kiên quyết, không chút do dự.
Nhị công tử họ Tô lạnh lùng nhìn màn kịch đang diễn ra trước mắt, đến đoạn vừa rồi, chàng ngửa cổ lên trời cười lớn.
“Tại sao vậy?” Ngô Văn Bác nhăn mặt lại hỏi, chàng đã thấm mệt vì trận ẩu đả vừa rồi, chàng chỉ muốn mau mau cùng Phấn Đại rời nơi này trở về nhà, nhưng nàng đã thản nhiên từ chối. Không biết là nàng còn đang phân vân hay vì nàng thích cuộc sống phóng túng nơi đây… hay bởi vì người đàn ông khác? Nghĩ đến đó, chàng quay đầu nhìn cái người vừa ngửa cổ lên trời cười lớn kia đầy thù hận, đối phương cũng không hề kém cạnh, cũng nhìn lại chàng bằng cái nhìn nảy lửa.