Đọc truyện Phấn Hoa Lầu Xanh – Tào Đình – Chương 15Mười lăm – Mười sáu
Con gái Thái Úy đại nhân được gả cho nhị công tử nhà họ Tô, một công tử con nhà giàu có ở Tô Châu, lễ đón dâu được tổ chức thật long trọng, linh đình.
Chiêng trống vang trời, cờ bay phấp phới, nào người ngào ngựa, cả một đoàn dài ăn vận một màu khéo dài từ đầu phố tới cuối ngõ.
Dân thường và đám dân buôn ép dẹp lại hai bên đường, thi nhau thò cổ ra xem cuộc vui, đàn bà trẻ con núp dưới những ô cửa sổ, tít mắt lại mà bàn nọ luận kia.
Chú rể cưỡi trên một con ngựa trắng dũng mãnh, chốc chốc lại lắc qua lắc lại thân mình theo mỗi bước đi của con ngựa với vẻ dương dương tự đắc, lúc lại chắp tay đáp lễ người đi đường. Vẻ tự phụ ngông cuồng và hớn hở trong ngày cưới lộ rõ trên mặt.
Trên gác của lầu xanh lớn nhất, nổi tiếng nhất thành Tô Châu – Ngọc Hương Lầu – một đám các cô gái mặt hoa da phấn đang vẫy vẫy những chiếc khăn hay quạt tròn đủ màu, đứng trên gác chỉ chỉ trỏ trỏ, khúc khích cười trông xuống.
“Các chị ơi, nghe nói cô dâu của nhị công tử họ Tô có tiếng tăm lắm đấy! Cô ta là thiên kim tiểu thư, cành vàng lá ngọc độc nhất của quan Thái Úy đại nhân đấy! Từ nay về sau mấy vị thiếu gia nhà họ Tô hẳn là quan lộ thênh thang rồi.” Nghễ Nhi tựa vào lan can mà nói, tâm trạng phức tạp, khuôn mặt trắng ngần xinh xắn bị lớp son trát lên tựa hồ như sắp chảy thành nước. Tuy nàng mới mười bảy, hãy còn rất trẻ, nhưng sắc đẹp đã chẳng thua kém gì hoa khôi của Ngọc Hương Lầu – cô nương Phấn Đại. Nhắc đến Phấn Đại, chính là nói đến trang tuyệt thế giai nhân, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành do một tay Tần ma ma chăn dắt, cũng là át chủ bài của Ngọc Hương Lầu, là viên ngọc mà Tần ma ma hết lòng yêu quý.
“Phải đấy! Con gái của Thái Úy đại nhân kia mà, hơn nữa, nhà họ Tô kia cũng là nhà giàu bậc nhất nhì đấy Tô Châu! Về sau chẳng phải cần tiền có tiền, muốn quyền có quyền sao… chẳng phải là một tay che trời sao?” Cô nương Tư Tư nhìn xuống tấm thân mặc áo hỷ đỏ của nhị công tử họ Tô, tựa hồ nghĩ gì lung lắm, bần thần lẩm bẩm.
“Ha ha, ừ phải rồi, có tiền có quyền, cô sà vào đó mà âu yếm vuốt ve! Kêu Tô công tử ấy nhận cô về làm lẽ đi, nửa đời còn lại hưởng không hết vinh quang phú quý đâu!”
“Phải rồi, phải rồi!” Các chị em nhao nhao trêu cười cô.
“Nói linh tinh! Tôi… tôi chỉ nói chơi thôi, chứ có phải tôi muốn lấy chồng đâu!” Tư Tư đỏ rần hai má, vội vàng giải thích.
“Ái chà, lại còn nói không muốn! Tôi xem cô như sắp muốn lao xuống lầu ngay kia, mắt thì cứ đã dính chặt vào người ta rồi! Hôm nay ngày lành tháng tốt, thì cứ kêu Tô nhị công tử đến rước cô đi thôi, song hỉ lâm môn đấy!” Nói rồi, không rõ cô nương tinh nghịch nào lại ỡm ờ đẩy cô ta một cái, nửa người Tư Tư đã nghiêng qua lan can, suýt nữa thì ngã xuống dưới.
“Á…” Tư Tư thất thanh kêu lên.
Nhị công tử họ Tô đang hớn hở trên mình ngựa, chợt hiếu kì ngóng lên lầu gác.
“Ai cha, nhị công tử họ Ngô! Ngài quả là nhanh mắt thính tai! Em Tư Tư của chúng tôi nói đã phải lòng ngài rồi, ngài rước em ấy về một thể đi nhé!” Một cô nương vẫy vẫy khăn tay, hướng về phía nhị công tử mà gào lên. Tiếng cười đùa mỗi lúc một náo nhiệt. Rõ đúng là đàn bà con gái, Tư Tư thẹn thùng, chỉ kịp “ôi chao” một tiếng, rẽ đám người, che khăn tay lên mặt mà chạy đi, khiến mọi người lại được dịp cười ngả cười nghiêng.
Tiếng cười đùa trêu chọc trên lầu khiến nhị công tử họ Tô khó cầm lòng, chàng bèn liếc mắt nhìn lên phía các cô gái xinh đẹp.
“A! Mau xem kìa, Tô công tử cứ nhìn mãi em Nghễ Nhi nhà ta này!”
“Ha ha, Tô công tử, em Nghễ Nhi đây là báu vật của Ngọc Hương Lầu chúng tôi đấy, ngài đừng có tùy tiện mà ngắm dọc liếc ngang nhé!”
Nhị công tử họ Ngô khẳng khái ngẩng đầu lên mà cười to mấy tiếng, lắc lắc đầu vẻ tự phụ không thèm để bụng. Mọi người hai bên đường cũng cười rộ cả lên. Ánh mắt chàng chợt dừng lại nơi Phấn Đại đang đứng cạnh Nghễ Nhi.
…
Nàng đang cười, nàng cứ cười hững hờ như thế.
Khuôn mặt trắng ngần trong trẻo, không hề trang điểm, nàng mặt bộ vày áo màu vàng nhạt, dựa nửa người vào lan can, để hở một phần cánh tay, cổ tay trắng ngần, tròn trịa. Mái tóc mềm búi hình cánh phượng, tóc mai hai bên se sẽ rủ xuống, lại cài thêm một bông hoa màu vàng nhạt. Sóng mắt mới gợi tình làm sao, khóe miệng he hé nụ cười xinh tươi.
Không rõ vì thân phận kĩ nữ của nàng, hay vì được lầu xanh dưới chân tô điểm, toàn thân nàng toát lên vẻ xinh đẹp yêu kiều khiến người ta hồn xiêu phách lạc, đôi mắt sóng sánh đưa tình đủ làm rung động bất cứ người đàn ông nào. Nhìn mọi người trêu chọc nhau, lại trông ra dòng người cuồn cuộn, dáng vẻ trầm buồn của nàng trông cành xinh xắn đáng yêu. Ánh mặt trời tỏa trên đầu nàng, trên mình nàng, tạo thành một vầng hào quang ấm áp.
Phấn Đại liếc nhìn tân lang trên mình ngựa, hào phóng gửi cho chàng một nụ cười thật lâu.
Chàng và nàng bốn mắt giao nhau, nàng không trốn tránh cũng không bỏ chạy, cứ hào phòng mà nhìn chàng như thế, nụ cười không nhuốm bụi hồng trần, mà nụ cười ấy đã thu hút hết tâm trí chàng, khiến nhị công tử họ Tô suốt đời không quên.
Một lát sau, Phấn Đại chớp chớp mắt rồi quay đầu đi, lại hướng nụ cười đẹp như tiên giáng trần của nàng ban phát về một nơi khác.
Trong phút lúng túng hoang mang, nhị công tử nhà họ Tô dường như nín thở, thế gian lại có vật báu như vậy sao?
Chàng chỉ hận một nỗi không thể lập tức xuống ngựa mà trút bỏ bộ cánh này, chạy lên lầu kia, ôm gọn nàng vào lòng.
Lý trí mách bảo chàng rằng, Thái Úy lại nhân đang chăm chú nhìn chàng, nhưng chàng đã sớm hồn xiêu phách lạc mất rồi.
“Xem kìa! Em Nghễ Nhi đã hút mất hồn của Tô công tử rồi kìa!” Tiếng cười nói giòn tan quyến rũ của các cô nương, hệt như bầy chim đang nô đùa ríu rít, khiến bọn đàn ông qua đường được dịp mơ tưởng hão huyền.
Cả đoàn người đã đi xa rồi, nhị công tử họ Tô còn ngoái đầu lại mãi, ước ao tìm lại cảm giác ngọt ngào đến đê mê rời rã khi chạm phải ánh mắt của nàng. Đáng tiếc thay, trời không chiều lòng người, Phấn Đại không hề nhìn chàng thêm một chút nào nữa.
“Này, một lang quân tốt nhường vậy, sao không sớm đẻ thêm vài người như vậy chứ, để chị em ta mỗi người được sở hữu một người mới phải!” Tư Tư không biết đã quay lại từ khi nào, thở dài đầy ai oán. “Ôi, con bé này, vừa rồi còn chối đây đẩy đấy thôi, giờ người ta đã đi rồi mới chịu ra à? Nghe nói, nhà họ Tô ấy còn có Tô tam công tử, vẫn chưa kết tóc xe tơ với ai, đầu óc kinh luận, lại một dạ đọc sách thánh hiền, mưu cầu công danh đấy!”
“Thứ mọt sách như vậy, đâu có thể phong lưu phóng khoáng, lại thấu đáo tâm tình bằng Tô nhị công tử chứ!”
“Ai da, có kẻ xuân tình rung động rồi kìa, lại âm thầm ước ao kìa!” Một cô nương chớp chớp mắt tinh nghịch, trêu chọc.
“Đáng ghét, đánh cho bây giờ!” Tư Tư lập tức khẽ kêu lên và chạy đuồi theo cô nương nọ.
…
“Chị Phấn Đại!” Nghễ nhi đột nhiên kêu lên, hai má nàng ửng hồng, nụ cười tươi tắn.
“Hả?” Phấn Đại dịu dàng âu yếm nhìn cô em nhỏ hơn mình đến bốn tuổi, nàng luôn dành cho cô ấy sự cưng chiều kì lạ, nàng yêu nét lãng mạn ngây thơ của cô bé, nghĩ lại vừa thấy giống vừa như không giống mình ngày đó.
“Chị Phấn Đại này, ngày mai em đi hội chùa, dâng hương cầu nguyện, chị đi cùng em nhé, em đã xin phép Tần ma ma rồi.” Cô mở tròn đôi mắt to long lanh, vẻ đầy khẩn khoàn đợi chờ dâu trả lời của Phấn Đại bởi Phấn Đại rất ít khi ra khỏi cửa.
“Em đi cầu nguyện sao? Cầu có một chàng công tử nhà giàu đến chuộc em về làm thiếu phu nhân à? Ha ha…” Các cô gái lại được dịp cười ngả cười nghiêng, mục tiêu giờ lại chuyển sang Nghễ Nhi, lại bắt đầu chọc ghẹo cô.
“Cô này ấy à, chắc chắn là muốn nhân dịp đi trẩy hội mà chèo kéo được một chàng công tử đây!”
“Đi hội chùa toàn là các thiện nam tín tữ, làm gì có công tử chứ!” Nghễ nhi vội vàng biện hộ cho mình, nghĩ đi nghĩ lại thấy cách giải thích như vậy càng lúc càng không ổn, thì càng hấp tấp hơn: “Ai da! Em không nói với các chị nữa! Các chị tệ lắm!”. Nghễ Nhi bĩu môi, quay ngoắt người lại, nghiêm mặt hỏi Phấn Đại: “Chị Phấn Đại có đi không? Chị đi nhé… em thích chị đi cùng em… nghe nói Bồ Tát ở miếu đó thiêng lắm! Có tâm sự gì chỉ cần nói với Bồ Tát thì sẽ sớm được toại nguyện thôi!”.
Phấn Đại muốn nói với cô, Bồ Tát trước giờ đâu có lo gì việc thị phi ở đời. Chẳng qua đó là một loại tín ngưỡng, một chỗ dựa tinh thần mà thôi.
Nhưng nhìn đôi mắt trong veo của Nghễ Nhi, nàng lại chỉ cười, chẳng phải đã nhiều lần, nàng cũng từng như cô ấy, tin tưởng vào thần linh, tin tưởng Bồ Tát, tin vào vận mệnh, tin rằng Tây phương có Phật đấy sao?
Giờ đây, nàng chỉ còn biết tin vào chính mình mà thôi.
“Em mặc kệ, em muốn chị đi, em muốn chị đi cơ…” Nghễ Nhi níu tay áo nàng nũng nịu, Phấn Đại khó lòng mà từ chối nổi, đành gật đầu đồng ý.
“Các con gái của ta, cuộc vui đã xem hết rồi mà vẫn còn nói chuyện gì mãi thế? Chuyện có lớn bằng trời thì cũng để mai hẵng nói tiếp nhé, mau xuống lầu chuẩn bị tiếp khác đi thôi!” Tần ma ma vắt chéo hai tay, chạy lên lầu lùa các cô gái xuống, các cô tựa như bầy hoàng anh ríu rít chen chân ùa cả xuống lầu.
“Phấn Đại về phòng trước đi con nhé. Trang điểm cho thật đẹp vào!” Như mọi ngày, Tần ma ma cứ phải cất giấu bảo bối của mình cho thật kĩ, những khách làng chơi hạng thường đến tìm, tuyệt đối không dễ dàng cho Phấn Đại ra gặp mặt được.
Mà Hoa khôi Phấn Đại, cả vùng Tô Châu này xa gần đều nức tiếng, vẻ đẹp kỳ bí của nàng càng lúc càng thu hút cánh đàn ông lui tới.
Màn đêm sắp buông xuống, những chiếc đèn lồng chốn thanh lâu đã bắt đầu tỏa ra từng quần ánh sáng lờ mờ, cả Tô Châu như chìm ngập trong hương phấn mùi son dìu dập.
“Ôi chao! Lưu đại quan nhân! Ngài hôm nay mới có thời giờ rảnh rỗi đến chơi ư! Mấy ngày ngài vắng mặt, các cô nương ở Ngọc Hương Lầu đều nhớ ngài lắm… Phấn Đại ư? Phấn Đại cô nương đi vắng rồi…”
“Ôi, vị công tử này, trông mặt thì rõ là người mới rồi, lần đầu đến đây à, Ngọc Hương Lầu chúng tôi sẽ ưu tiên hầu hạ ngài! Để tôi lựa một em thật xinh xắn đến hầu hạ ngài nhé… cô nương Phấn Đại? Ha ha, Thiếu gia ngài quả đã nể tình em Phấn Đại chỗ chúng tôi! Ai dà, nhưng thật không may, Phấn Đại đang bị chút phong hàn, mấy bữa nay đều không tiếp khách, đợi cô ấy khá hơn tôi sẽ đích thân gọi cô ấy đến để đền tội với ngài!”
“Hát ư? Phấn Đại khản giọng mấy bữa nay rồi, chẳng phải ngài cũng biết đấy thôi… Ấy, coi ngài nói kìa! Cái gì mà “lần nào ngài muốn thì cũng khản giọng”, khản thật, khản thật mà… Để tôi tìm cho ngài một em thật đẹp, các cô nương chỗ tôi cô nào chẳng đẹp tựa chim sa cá lặn, mà cầm kỳ thi họa ngón nghề nào cũng tinh thông cả!”
“Phấn Đại cô nương đang bận tiếp một vị khách quan trọng… Ai da, gọi ra ư? Ngài xem ngài nói kìa, thế chẳng phải làm khó cho chúng tôi sao? Chi bằng, mời ngài lần sau đến sớm hơn một chút, giờ để tôi lựa cho ngài một em tươi tắn nõn nà nhé!”
…
Tần ma ma đã có thâm niên hơn hai mươi năm làm nghề này, đã tôi luyện được miệng lưỡi trơn tru đến nhường ấy, lớp phấn son dày cũng không thể che đậy được vết hằn thời gian, trên khuôn mặt đầy đặn của bà, hai mươi năm nay luôn thường trực nụ cười cầu tài. Phấn Đại về phòng và ngồi xuống, cảm nhận về chốn trăng hoa trụy lạc này rõ đến nỗi nếu có nhắm mắt lại, nàng cũng vẫn mường tượng ra rõ mồn một. Trong mớ âm thanh ồn ào, hỗn tạp đó, tiếng Tần ma ma mượt như nhung chốc chốc lại xướng tên Phấn Đại, thật cao quý, đáng giá xiết bao.
Phấn Đại ngắm mình trong gương, điềm tĩnh nở một nụ cười.
Đêm sắp khuya, Tần ma ma dẫn vào phòng Phấn Đại một người đàn ông tuổi chừng dưới ba mươi lăm.
“Đấy, ngài xem, Phấn Đại chẳng phải đang ngoan ngoãn chời ngài đến để hầu hạ cho tốt hay sao.” Vừa nói, Tần ma ma vừa khẽ véo một cái đầy ngụ ý vào đùi ông ta. Gã đàn ông tựa con sói ác, từ khi bước chân vào cửa, đôi mắt chưa hề rời khỏi thân hình Phấn Đại. Hắn khẽ cười, vệt ria ở hai bên mép khẽ rung rung. Ánh nhìn ti tiện cứ rà soát đi lại trên mình Phấn Đại, sốt sắng gật đầu với Tần ma ma.
Tần ma ma đi đến bên Phấn Đại, cúi người xuống, khe khẽ nói: “Con gái ngoan, đây là một nhân vật lớn, đại thần triều đình đấy, con chớ có lơ là. Số bạc ông ta trả đủ để bao con suốt một tháng trời đấy!”.
Phấn Đại ngoan ngoãn gật đầu, rồi đứng lên, hệt như một cô gái con nhà tử tề, nàng chắp tay hành lễ rồi hào phóng gửi đến người đàn ông này một nụ cười mê hồn.
Gã đàn ông chỉ mong sớm đuổi Tần ma ma phiền phức kia ra ngoài, Tần ma ma đương nhiên hiểu được ý tứ đó, lập tức lui ra, đóng cửa lại cẩn thận. Chỉ còn lại một nam một nữ: một con sói đói đang giơ nah khoe vuốt, một sắc nước hương trời yểu điệu thướt tha. Gà nhìn Phấn Đại, hơi thở đã bắt đầu gấp gáp loạn nhịp. Trong phòng phảng phất một mùi thơm dìu dịu.
“Đại nhân, để tiện thiếp hát cho ngài nghe một bài nhé?” Phấn Đại khẽ cười nhạt, khéo léo dò thử thái độ. Nàng từng bước tiến đến gần người đàn ông.
“Ừm… được! À, không được…” Gã lim dim đôi mắt háo hức nhìn chằm chặp vào Phấn Đại, nói năng lộn xộn, lúc này, hắn ta nào còn tâm trí đâu mà nghe hát nữa, có bao nhiêu tâm tình đểu đang dính chặt cả trên tấm thân thoang thoảng hương thơm của Phấn Đại.
“Hi hi” Phấn Đại khẽ che miệng cười, e ấp mà hồn nhiên liếc nhìn hắn ta, phong tình dào dạt. “Cái gì mà được, lại không được thế ạ? Vậy quan lớn uống mấy ly nhé! Để tiện thiếp rót hầu ngài.” Nói rồi, nàng bắt đầu bận rộn như chú bướm vàng nhỏ, bay tới bay lui.
Gã đàn ông nhìn đôi tay mềm mại của nàng, thực sự không thể kìm lòng thêm được nữa, vội chụp lấy tay nàng, nói vội qua hơi thở gấp gáp: “Ông lớn giờ không cần gì hết, đêm nay ông lớn chỉ muốn ăn cô em thôi!” Nói rồi, không chút thương hoa tiếc ngọc, ôm riết lấy nàng, ném lên giường.
Hai người bọn họ quấn lấy nhau mà lăn vào tận góc trong cùng, ở dưới đất, ngoài áo váy của Phấn Đại, còn có cả những e ấp ngại ngùng của thời con gái mà nàng từng nâng niu, quý trọng.
Sau cuộc mây mưa, gã đàn ông ngoảnh đầu sang một phía mà ngủ.
Đàn ông đều giống hệt như nhau!
Phấn Đại thu lại nụ cười, mặt không hề có chút biểu cảm nào, nàng trở dậy, chầm chậm mặc áo váy vào, tựa hồ đang sáng tạo một công trình nghệ thuật cao quý vậy.
Nếu không có gã đàn ông ninh ních những thịt nằm ở kia, lại thêm tiếng ngáy như kéo bễ lò rèn, có lẽ không ai có thể đoán biết nàng là một gái làng chơi, mà lại vừa tiếp khách xong.
Ánh trăng mơn man trên khuôn mặt kiều diễm của nàng, vẫn trong trẻo và thuần khiết như thế.
Nàng chưa từng ngủ qua đêm với bất cứ khách làng chơi nào, khi xong việc rồi lại khẽ khàng rời khỏi phòng.
Khi ra khỏi phòng, nàng không hề quay lại nhìn hắn ta.
Từ một thiếu nữ nết na con nhà gia giáo đến một gái làng chơi, nàng cũng không giày vò day dứt quá nhiều.
Khi nàng vẫn còn là một thiếu nữ e ấp, phẩm hạnh và cả tình yêu trung thành mà nàng dày công vun đắp đã bị thời gian gặm nhấm, cho tận tời khi chết đi rồi.
Khi nàng thành một kĩ nữ, học cách nhìn đời bằng con mắt của kĩ nữ, phát hiện ra mọi thứ tựa hồ đều trở nên đơn giản, lại đã có thứ tự cả rồi.
Anh có tiền, tôi bằng lòng, anh sẽ là người đàn ông của tôi. Ngược lại, tôi không bằng lòng, anh có tiền cũng chớ có lại gần. Bỗng cảm thấy cuộc đời kĩ nữ quả là sung sướng hơn trước, ít nhất cô ta được lựa chọn quyền lợi cho mình, ít nhất cô ta cũng kiếm được chút bình đẳng tương đối.
Đương nhiên, gái làng chơi dù qua tay bao nhiêu đàn ông thì vẫn vô liêm sỉ như vậy thôi. Nhưng nàng vẫn còn nhớ rất rõ rằng, khi nàng là một phụ nữ lương thiện trung trinh, cũng chẳng được tôn trọng hơn là bao.
Hồng trần biết mấy lúc nổi trôi, nàng đã tê dại rồi, trơ lì với thân phận gái làng chơi, hoặc giả nàng đã trơ lì với xã hội rồi.