Đọc truyện Phấn Hoa Lầu Xanh – Tào Đình – Chương 11Mười một
Mẹ dặn tôi, buổi tối đến phòng khách để cùng mọi người dùng cơm. Tôi không hiểu ẩn ý của mẹ, do dự một lát, cuối cùng tôi cũng đồng ý.
Tôi còn nhớ rõ buổi tối hôm đó, khi cơn mưa chiều vừa dứt, bầu trời như vừa được gột rửa, ánh trăng sáng trong tuyệt đẹp.
Trong nhà có hai vị khách, tôi hành lễ xong vẫn cúi đầu mãi, phấp phỏng lo lắng.
“Em họ?” Một giọng nói vang lên, vẫn trầm ấm như bốn năm về trước.
Tôi thảng thốt như vừa bị điện giật, ngẩng đầu lên nhìn liền bắt gặp đôi mắt ấy.
Chủ nhân của đôi mắt ấy là người đàn ông mà tôi đã từng ngày đêm nhớ mong, tôi vẫn còn nhớ như in bốn năm về trước, chính chàng là người đã dạy cho tôi biết thế nào là tình yêu.
Vì quá bất ngờ, lại là lần gặp mặt sau bao năm xa cách, tôi quên hết cả lễ giáo, cứ ngây ra nhìn chàng.
Bốn năm rồi, nhưng thời gian dường như không để lại dấu tích gì trên con người chàng, vẫn là đôi mắt biết cười, vẫn lịch lãm, phong độ muôn phần.
Còn người đang ngồi trước mặt chàng đây, lại đã từ một thiếu nữ ngây thơ trở thành một người vợ bị ruồng bỏ.
Khi đem so sánh hai than phận ấy với nhau, tôi lại không thể chịu đựng được cái nhìn ấy, đành cúi gằm mặt xuống. Trước ánh nhìn trân trối của chàng, tôi cảm thấy vô cùng tự ti.
Tôi thầm trách mẹ, sao mẹ lại gọi tôi tới gặp mặt, mà lại gặp đúng anh họ, người mà tôi không thể thanh thản nhận mình là một người vợ bị ruồng bỏ. tôi thà rằng vĩnh viễn không được gặp lại anh họ nữa, như vậy, ấn tượng về tôi trong tâm trí chàng vẫn là một thiếu nữ ngây thơ, trong sáng.
“Là em họ Sở Sở đây ư? Đúng là con gái lớn lên thay đổi nhiều quá, suýt nữa thì ta cũng không nhận ra!” Anh họ thốt lên, dường như chàng cũng không giấu nổi cảm xúc của mình, sao giọng nói, “Ta nhớ bốn năm về trước, em họ đã mười lăm tuổi rồi đúng không? Ta cứ nghĩ rằng, cô em họ xinh đẹp có một không hai này đã sớm được gả cho người ta rồi cơ chứ! Không ngờ còn được gặp lại tại đây! Em họ chần chừ chưa muốn được gả đi, phải chăng còn đang kén chọn, chưa tìm được chàng trai nào ưng ý?”
Sau những câu nói của anh họ, mọi người trong nhà quay sang nhìn nhau, không biết phải trả lời như thế nào.
Cha lại thở dài, sắc mặt u ám hơn, tự tay nâng cốc lên uống một mình. Em trai cười nhạt một tiếng, cũng không buồn giải thích, chỉ chú ý vào mấy món ăn. Mẹ quay mặt đi, dường như đang muốn giấu những giọt nước mắt.
Anh họ nhìn thấy nét mặt của mọi người trong nhà thay đổi, một người thông minh như chàng đã hiểu rõ chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó, thế là chàng bèn tự hóa giải bầu không khí u ám đó: “hẳn là em họ Sở Sở đang chờ tại hạ đến cầu hôn đây”. Nói xong liền cất giọng cười vang.
“Xoảng…” một tiếng, bát của tôi rơi xuống nền nhà, vỡ vụn. Tiếng bát vỡ rạch ngang bầu không khí, giòn tan, ngân nga.
Anh họ vẫy vùng bên ngoài đã bao nhiêu năm nay, chắc cũng đã học được nhiều điều. Nhưng sao chàng có thể ngờ được rằng, câu nói vừa rồi của chàng như một mũi kim nhọn, đâm thẳng vào trái tim đã tan nát vì đau khổ của tôi.
“Mẹ, Sở Sở hơi đau đầu.” Tôi đau khổ nói với mẹ.
“Ờ, ờ! Vậy con mau về phòng nghỉ ngơi đi!”, nói xong, mẹ đỡ tôi đứng dậy, “Con bé từ nhỏ đã nhiều bệnh, mấy hôm trước còn bị nhiễm lạnh vẫn chưa khỏi hẳn. Để tôi đưa con bé về nghỉ ngơi. Đã làm mọi người mất hứng, xin được lượng thứ”.
Mẹ đỡ tôi bước ra ngoài. Tôi cố gắng né tránh ánh nhìn quan tâm của anh họ.
Đôi tay tôi lạnh giá, mẹ dùng tay của mẹ để ủ ấm nhưng vẫn không thể sưởi ấm trái tim đang bị đóng băng của tôi.
Mẹ là một người phụ nữ nhanh ý, mẹ biết rằng điều tôi sợ nhất lúc này là những lời an ủi sáo rỗng, thế nên mẹ chỉ đỡ tôi đi, không hề nói một câu nào.
Đêm hôm đó, mặt trăng tròn giống như một cốc nước đầy, những chuyện đã qua như nước đang tràn ra khỏi miệng cốc.
Nỗi niềm thương cảm của tôi cuối cùng chỉ có thể chôn chặt trong lòng.
Một đêm không ngủ.
Lần này anh họ bận đi làm ăn, tiện thể trên đường ghé thăm nhà tôi. Sáng sớm hôm sau đã vội vàng từ biệt.
Lại một thời gian nữa trôi qua, đúng vào tiết tháng Ba, hoa đào nở rộ trong nắng xuân, từng đóa hoa đua nhau khoe sắc. Mỗi khi có cơn gió thổi qua, những cánh hoa đào phớt hồng lả lơi bay theo làn gió, thật là một khung cảnh nên thơ.
Tôi cao hứng mang theo đàn vào vườn đào, gảy khúc Tứ Trương Cơ, một khúc nhạc vừa đẹp đẽ vừa bi ai. Đẹp đẽ thì có tên, bi ai lại không tên.
Con đường nhỏ trong vườn không có ai, hoa đào đang kì nở rộ, vài cánh hoa phất phơ bay theo gió rồi rơi xuống.
Một mình ngồi đàn, đắm chìm trong cảnh sắc, tôi dường như quên hết đau khổ, quên cả bản thân mình.
Không biết bao lâu sau đó, khi vô tình ngẩng đầu lên, tôi lại nhìn thấy chàng!
Chàng đang đi về phía tôi với những bước đi đầy tự tin. Tôi thoáng giật mình, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng.
Tôi vội vàng đứng dậy, cảm thấy mình như là khách còn chủ nhân của khu vườn là người đang bước tới kia.
Tôi đứng dậy, cúi mình hành lễ chào anh họ với một tâm trạng bất an.
“Là do tiếng đàn đã gọi ta tới đây. Không muốn làm mất nhã hứng của em họ. Em họ đừng dừng lại, cứ chơi đàn tiếp đi. Cứ coi như ta không có mặt ở đây. Từ trước tới giờ, ta chưa được nghe một tiếng đàn nào hay như vậy.” Chàng cười nói, sau đó quả nhiên ngồi xuống. Tôi liếc trộm anh họ, đôi mắt chàng như bầu trời quang đãng vừa được một trận mưa gột rửa, nó trong suốt và sáng lấp lánh. Anh họ rất hay cười, cũng giống như cơn gió, khiến người ta cảm thấy thoải mái nhưng lại không thể nắm giữ trong tay.
Tính cách của tướng công và anh họ hoàn toàn trái ngược nhau. Tướng công vừa lạnh lùng lại kiệm lời.
Nghĩ đến tướng công, tôi lại cảm thấy buồn, không còn tâm trạng nào để chơi đàn được nữa.
“Em họ, tiểu sinh mặc dù không hiểu âm luật”, chàng bỗng nhiên mở lời, khi nói, mắt chàng nhìn về phía xa, dường như tôi đang ở một nơi nào đó xa xôi lắm, “nhưng thực sự lại cảm thấy rằng, những âm thanh này chỉ ở trên trời mới có. Nếu có lời hát, em họ có thể hát một khúc được không, tiểu sinh sẽ cảm thấy đã không uổng công sống trên cõi đời này”.
Hai má tôi đỏ ửng lên, tôi cúi đầu thật thấp. Sau khi đã lấy lại tinh thần, tôi bắt đầu vừa đàn vừa hát.
Nhất trương cơ, lưu hà khuynh tận nhiễu xuân đê. U lan giáng thảo phương trạch lý. Băng cơ ngọc cốt, yên chi thúy đại, tương đối dục hồng y.
Nhị trương cơ, mấn hương khinh tản mộc tiên tư. Tu trì tịch tí yểu dung lệ. Hồi mấu tiếu ngũ, nhân ôn nghi vụ, thiển họa tự y y.
Tam trương cơ, mộ hàn do xuyết liễu phương chi. Tinh nông nguyệt thiểm hoa nghi lệ. Hàm tình tuyển vĩnh, uyên ương minh triết, tối thị lưỡng tâm tri.
Tứ trương cơ, hoa khai hoa tạ ảnh song phi. Xuân phong bất giải sầu tư vị. Thanh tôn tố tửu, triện hương nhược tự, vĩnh dạ luyến si mê.
Ngũ trương cơ, triều triều mộ mộ vũ phi phi. Đào hoa kết tử thừa an dật. Sơn lâm mộng viễn, quỳnh hồ xao tận, cầm tự trữ toàn cơ.
Lục trương cơ, ngân hà hoạch đoạn lưỡng tình si. Minh loan tâm tại thường tương ức. Phồn hoa đãi tiễn, sơ chung thôi hiểu, cơ độ ký tương tư.
Thất trương cơ, sầu trường thí tửu vãn lai trì. Thiều thiều tiêu hán chung vô kế. Họa lầu vân vũ. Lương tiếu kim cô, nhất mộng đoạn trần ni.
Bát trương cơ, mộng lam tương kiến phán xuân quy. Tân tranh điều trụ thanh như lập. Cung thương nan lý, huyền âm như mộng, hà xứ mịch linh tê?
Cửu trương cơ, tiểu thư cầm tự triện thanh trì. Hiên song u ám hoa chi bích. Lưu vân túy hoán, quỳnh khôi ám tín, vô nại lưỡng bồi hồi.
Kết thúc một khúc hát, khi ngẩng đầu lên, tôi lại bắt gặp ánh nhìn đắm đuối của anh họ. Tôi vừa xấu hổ vừa lúng túng, khe khẽ nói câu cáo từ rồi đứng dậy toan quay bước ra về.
“Đợi đã.” Anh họ vội vàng gọi tôi, khuôn mặt đầy căng thẳng.
Tôi tò mò nhìn chàng, chờ đợi câu nói tiếp theo.
“Em họ”, chàng mỉm cười ngượng ngùng, “thực ra, ta cũng không biết mình gọi nàng lại để làm gì. Chỉ có điều, ta không muốn nàng ra về. Ban nãy, em họ ngồi đây đánh đàn, trông thật giống như một tiên nữ gián trần!”.
“Anh họ chế nhạo tiểu muội rồi.” Miệng tôi thốt ra như vậy nhưng trong lòng lại thấy rất vui.
“Thật vậy đó!” Anh họ không cười nữa, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.
“Vậy anh họ đã bao lần nhìn thấy tiên nữ rồi, tiên nữ trông như thế nào?” Tôi cười nhạt, nghiêng đầu hỏi chàng.
“Tiểu sinh chưa có diễm phúc được nhìn thấy tiên nữ, nhưng nét đẹp nghiêng nước khuynh thành của nàng, e rằng ngay cả tiên nữ giáng trần cũng không thể sánh bằng.”
Anh họ nói những câu ấy với một thái độ tự nhiên, mặc dù cách nói hơi khoa trương nhưng nghe xong, tôi cũng không nén nổi sự vui sướng trong lòng. Dù vậy, tôi vẫn phải từ tốn nói: “Anh họ lại nói đùa rồi”.
“Em họ, ta rất muốn được ở bên em họ lâu hơn. Nàng đừng rời khỏi đây, hãy hát thêm vài khúc nữa cho ta nghe đi!” Anh họ cất giọng cầu khẩn, giọng điệu hồn nhiên như người lớn đang dùng kẹo để dỗ dành trẻ con vậy.
Tôi bỗng nhiên mạnh bạo nhìn thẳng vào chàng, chàng cũng đang đưa mắt nhìn tôi. Khi hai ánh mắt giao nhau, chúng tôi cũng kịp trao nhau một nụ cười nhẹ, giống như chú chim yến bay lướt qua mặt nước hồ vậy.
Tôi mỉm cười và bắt đầu ngồi xuống.
Tôi hát cả một buổi chiều, anh họ cũng ở bên tôi cả một buổi chiều. Môi khi kết thúc một khúc nhạc, anh họ lại khẩn khoản yêu cầu thêm một khúc hát nữa. Tôi thường chỉ mỉm cười, không tiện từ chối.
Tôi làm sao có thể từ chối được đây, làm sao có thể từ chối một người đàn ông đã giúp tôi hiểu được những cảm xúc đầu đời. Chàng chính là bí mật sâu kín nhất trong lòng tôi, không ai biết được rằng, bốn năm trước, sau khi chàng đi rồi, giấc mơ của tôi đã bị nghiền nát.
Thế là, trong một buổi chiều xuân, khi ánh nắng chan hòa nơi nơi, gió xuân khe khẽ thổi, anh họ lại xuất hiện và hoa đào trên đầu đang đua nhau khoe sắc.
Tôi còn nhớ rất rõ, hôm đó, chúng tôi đã ở lại trong vườn đào rất lâu.
Cho tận tới khi màn đêm đã dần dần buông xuống, cho tới khi mặt trời đã khuất sau những rặng núi xa xa, cho đến khi những giọt mưa đêm nhè nhẹ rơi xuống.
Bốn năm trước, có một người đàn ông đã hái một bông hoa đào, cài lên bím tóc của tôi. Và những cánh hoa đào ấy đã nhẹ nhàng len lỏi trong những ngóc ngách sâu thẳm nhất trong tâm hồn tôi.