Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 95: Tg4_18
Quả nhiên Angelo hộ tống cô tới nơi.
Song, Angelo khẽ mỉm cười: “A Thấm, ngay đằng trước đấy.”
“Đa tạ ngài thánh tử.” Trần Nhữ Tâm vuốt cằm.
Nhìn thấy nữ tu sĩ Melia tiến lại gần, cô đi theo cô ta.
Dõi mắt nhìn cô rời đi, lúc này Angelo mới xoay người bước về chỗ giáo hoàng.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh sặc sỡ, rọi lên mặt đất.
Angelo nhìn nơi ở của giáo hoàng, đáy mắt bỗng thoáng vẻ trào phúng khó phát hiện rồi lập tức trở về bộ dạng thành kính.
Đi qua hành lang nguy nga, Angelo quỳ gối bên chân giáo hoàng.
“Chúc một ngày tốt lành, Nghê Hạ.”
“Angelo.” Giáo hoàng tuổi cao mở to cặp mắt đục ngầu nhìn anh ta.
Giọng nói già nua nghe thật hiền từ: “Thời gian của ta không còn nhiều nữa.
Con bảo tìm vật chứa cho Alice thay ta.
Năm năm rồi, con tìm được chưa?”
Nhưng lời nói ấy lại khác hoàn toàn với vẻ hiền từ.
Angelo gục đầu, kính cẩn đáp: “Nhanh thôi.
Trong nhóm lần này có một nữ tu sĩ sở hữu nguồn năng lượng đặc biệt thuần khiết.
Hẳn cô ta có thể tiếp nhận được linh hồn của thánh nữ Alice.”
“Ai?”
“Nữ tu sĩ A Thấm.”
Trong cặp mắt đục ngầu già nua chợt loé lên vài tia sáng rồi lại lập tức ảm đạm.
Lão nói: “Nếu lần này còn thất bại nữa…”
“Thì con nguyện dùng sinh mệnh của con để thề.
Tuyệt đối sẽ không thất bại.”
“Tốt lắm.
Lần này ta tin con.” Giọng nói già nua của giáo hoàng hàm chứa sát ý.
Lão già này đã cầm đầu giáo hội vài chục năm nên có khí thế không giận mà uy.
Sát ý đó khiến Angelo phải liều mạng ngăn cản thì mới không lộ lá bài tẩy của mình.
Rời khỏi đại điện, Angelo chậm rãi thở ra một hơi.
Đồng tử màu lam dịu dàng dần dần vẩn đục.
Anh ta liếc thoáng ánh nắng chiếu qua cửa sổ thuỷ tinh sặc sỡ.
Cặp mắt khẽ nheo lại.
“Thời gian…trôi nhanh thật.”
Ngoài cửa sổ có chú chim bồ câu trắng bay ngang.
Vài cành tường vi sinh trưởng dọc theo vách tường.
Tường vi trắng đung đua trước gió.
Nhìn mọi thứ thật bình yên.
Chẳng ai biết có một bụi gai ẩn núp dưới bóng râm.
Ở một nơi khác trong giáo đường, mùi thơm của vườn hoa hồng xộc vào mũi.
Xa xa, Trần Nhữ Tâm nghe thấy tiếng ngâm thơ của nhóm nữ tu sĩ xinh đẹp.
Tiếng hát êm tai làm tâm trạng người ta vui vẻ.
Chim trắng trên cành lá nghiêng đầu quan sát Trần Nhữ Tâm.
Lúc Trần Nhữ Tâm liếc qua, chúng giương cánh bay đi.
“Hôm nay là ngày tuyển người được thánh nữ đề cử, tìm ra nhân tố hợp ý thông qua manh mối của thần linh.” Nữ tu sĩ Melia vừa cười vừa nói, “Vận may của cô tốt thật đấy.
Đến ngay ngày manh mối.”
“Được chọn trúng thì sao?”
Thấy Trần Nhữ Tâm hỏi, Melia trả lời: “Thì dĩ nhiên sẽ trở thành thánh nữ giáo đình dưới một người trên vạn người, phụng dưỡng thần linh cùng thánh tử, truyền đạt mong muốn của thần linh.”
“Vậy nếu như không được chọn trúng?”
Melia liếc cô một cái.
Chắc cảm thấy kì lạ vì câu nói ấy nên bảo: “Thì bị thần quan lôi đi khỏi thánh địa.”
“…Thế à?”
Nhìn sắc mặt của cô hơi nhợt nhạt, Melia đành hỏi: “Nữ tu sĩ A Thấm, kể cả khi không được chọn thì bước chân vào thánh địa chính là niềm may mắn to lớn của chúng ta rồi.”
“Ừ.” Trần Nhữ Tâm gật đầu.
Không phải cô đang lo lắng, mà là…
Gió thổi lật tung cổ áo cô, im hơi lặng tiếng.
Tất cả các nữ tu sĩ đều mặc hoa phục màu trắng.
Tường vi nở rộ một bên.
Gió thổi mang theo cánh hoa bay lả tả, hệt như một buổi vũ hội long trọng.
Giữa khóm hoa sừng sững một bức tượng đá, một người phụ nữ cực kì xinh đẹp mặc trang phục giống các nữ tu sĩ.
Ánh mắt Trần Nhữ Tâm rơi trên mặt tượng thần.
Cô không khỏi ngẩn ngơ.
“Nữ tu sĩ A Thấm…lần đầu nhìn thấy Người sao?” Melia giơ tay vén sợi tóc bị gió thổi bay, đến bên cạnh cô.
Trần Nhữ Tâm thu hồi tầm mắt, đáp: “Từng thấy trong tranh một lần?”
“Tranh?” Melia cười: “Vậy chắc là sách cổ quý giá rồi.
Hiện giờ chỉ thánh địa mới giữ lại bức tranh của nàng Alice thôi.”
Chẳng biết Trần Nhữ Tâm vừa nhớ ra điều gì.
Cô nghiêng đầu hỏi Melia: “Thân phận của nàng Alice này…là thánh nữ ư?”
“Đương nhiên.
Là người đảm nhận chức thánh nữ đầu tiên của giáo đình đấy.” Melia ngước nhìn bức tượng đá kia, mắt lộ vẻ buồn bã, “Tiếc rằng sau khi cướp mất Alice, thuỷ tổ ma cà rồng đã sát hại Người…”
Trần Nhữ Tâm đưa tay xoa lên cổ áo mình, hơi giữ chặt con dơi nhỏ đang động đậy.
Cô rũ mắt: “Thì ra là vậy.”
“Giáo hoàng Nghê Hạ xuống.”
Khoảnh khắc đó, bốn bề lại yên tĩnh, chỉ thoáng nghe được tiếng gió phất qua hoa lá.
Thoạt nhìn giáo hoàng là một ông già hiền từ.
Thánh tử Angelo và vài vị đại giáo chủ đứng bên cạnh lão ta.
Bầu không khí trở nên trang nghiêm hẳn.
Trần Nhữ Tâm nhìn quyển trục* cổ trong tay Angelo.
Anh ta mở quyển trục ra, tiến hành nghi thức cầu nguyện dài đằng đẵng.
*: Thời xưa, sách vở thường cuốn lại thành trục, nên gọi là “quyển trục” 卷軸.
Sách vở giấy tờ ( Thời xưa thường cuốn lại, nên mới gọi là Trục ).
(Theo thivien.net)
Tất cả các nữ tu sĩ chắp tay, thành kính nhắm mắt lắng nghe.
Trần Nhữ Tâm cũng học theo bọn họ.
Không biết qua bao lâu, tiếng cầu nguyện của thánh tử Angelo ngừng lại.
Trần Nhữ Tâm mở mắt.
Cuốn sách cổ mở ra trong tay Angelo.
Anh ta nhìn về phía đám tu nữ, giọng nói vang lên lanh lảnh: “Theo ý của thần, nữ tu sĩ Melia và nữ tu sĩ A Thấm được chọn.”
“…” Trần Nhữ Tâm nhìn vẻ mặt kích động của nữ tu sĩ Melia.
Cánh hoa trắng bay theo gió, rơi trên mặt cô ấy, thật đẹp, nhưng cũng mang một cảm giác quái dị khó nói nên lời.
Cuối cùng, Melia và Trần Nhữ Tâm ở lại.
Giáo hoàng lễ xong, bọn họ lập tức được thần quan đưa đi.
Trước khi đi, Trần Nhữ Tâm liếc thoáng qua Angelo.
Hình như Angelo cảm giác được.
Anh ta ngoảnh đầu cười dịu dàng với cô.
Nụ cười không chạm đến đáy mắt.
Sâu trong đồng tử màu lam chỉ có sự lạnh lẽo, mờ mịt.
Hẳn có thể xem như ánh mắt của loài rắn độc.
Họ được nhóm thần quan đưa đến một nơi ở xa hoa.
Trước khi đi, thần quan nói với bọn họ: “Nữ tu sĩ Melia, nữ tu sĩ A Thấm, tạm thời các cô sẽ ở đây.
Ba ngày tới các cô cần cấm thực.
Sau ba ngày sẽ cử hành nghi thức thánh tuyển, chọn ra thánh nữ thật sự giữa các cô.”
Dõi mắt nhìn thần quan rời đi, mặt Melia đỏ ửng, đó là niềm phấn khích kìm nén.
“A Thấm, chúng ta được chọn rồi!”
Trần Nhữ Tâm thờ ơ đáp: “Ừ.”
“Chẳng lẽ A Thấm không vui sao?”
“Vui chứ.” Trần Nhữ Tâm nhìn cô ấy, “Nhưng chỉ một người trong số chúng ta mới có thể trở thành thánh nữ thôi.”
“Tôi biết mà.” Melia tiến lên ôm lấy cô, “Nhưng có thể trở thành người được tuyển thì tôi đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.”
“…Ừm.”
Toà nhà màu trắng, cao cao, sừng sững dưới ánh mặt trời.
Trong phòng được trang trí cực kì lộng lẫy.
Trần Nhữ Tâm kéo rèm cửa sổ, ngăn ánh sáng bên ngoài rọi vào trong.
Căn phòng bỗng chốc tối sầm.
Trần Nhữ Tâm mới vừa ngồi xuống ghế thì con dơi nhỏ đã chui ra từ cổ áo cô.
Lúc đáp đất, nó hoá thành một người đàn ông.
“Chester, rốt cục là thế nào?”
Chester đứng trước mặt cô.
Anh nhìn cô từ trên cao, “Sợ ư?”
“Đâu có.” Trần Nhữ Tâm ngửa đầu nhìn anh, “Ngài muốn em gϊếŧ người kia, là Alice đảm nhiệm chức thánh nữ đầu tiên của giáo đình.
Nhưng mấy trăm năm trước cô ấy đã chết rồi…tại sao ngài vẫn muốn gϊếŧ cô ấy?”
Chester lặng thinh.
Một quyển sách cổ bằng da dê xuất hiện trong tay.
Anh đưa nó cho cô.
“Cái gì đây?” Trần Nhữ Tâm nhìn anh.
Ánh mắt rơi trên quyển sách cổ bằng da dê trong tay anh.
Đôi mắt đỏ ngầu của Chester phản chiếu hình bóng cô, “Chẳng phải em muốn biết rõ chân tướng sao?”
Trần Nhữ Tâm khựng một chút rồi duỗi tay nhận lấy.
Mở quyển sách da dê, hàng chữ viết bên trên đặc biệt cổ xưa.
Nửa đọc nửa đoán, Trần Nhữ Tâm đoán được đại khái.
Alice quả thật là người đảm nhận chức thánh nữ đầu tiên của giáo đình, linh lực cực mạnh, được mọi người tôn kính và yêu mến, giữ thế cân bằng giữa ma cà rồng và con người.
Thuỷ tổ ma cà rồng đã sinh lòng yêu mến vị thánh nữ loài người xinh đẹp này.
Nhưng bởi vì vinh quang và địa vị được giao phó nên Alice không thể ở bên cạnh hắn, dù cho cô ta cũng yêu thuỷ tổ.
Thời gian dần trôi, Alice phát hiện dung nhan của mình bắt đầu thay đổi.
Cô ta sợ hãi, sợ phải chết.
Vì không muốn dung mạo già đi nên cuối cùng cô ta đã được thuỷ tổ chuyển hoá thành ma cà rồng, khi ấy cũng là đứa con nối dõi duy nhất của thuỷ tổ, công chúa huyết tộc.
Sau khi chuyển hoá thành ma cà rồng, quả nhiên Alice được sở hữu dung mạo trẻ mãi không già.
Nhưng chính vì thế mà cô ta đã phải ngủ say vĩnh viễn, ngay cả linh hồn cũng bị giam cầm trong thân xác ma cà rồng trẻ mãi không già kia.
Như một sự trừng phạt vì cô ta đã ruồng bỏ tín ngưỡng của chính mình.
Tưởng rằng Alice bị thuỷ tổ cướp mất nên mới thành ra như vậy, sau này, kị sĩ giáo đình đoạt quan tài của Alice về, đặt tại cung điện dưới lòng đất thánh địa.
Kị sĩ giáo đình có thể dễ dàng đoạt được Alice là do thuỷ tổ đã kiệt sức.
Vì muốn Alice tỉnh lại, hắn đã sử dụng pháp trận lấy mạng đổi mạng nhưng vẫn vô dụng.
Trước đó hắn đã để lại huyết mạch của mình và phương pháp cứu sống Alice.
Chính tâm phúc đã thi hành di mệnh của hắn.
Huyết mạch để lại nhằm hồi sinh Alice.
Nhưng về sau, những huyết mạch đó lại chết một cách khó hiểu.
Mà dòng họ Kline, chỉ còn lại một huyết mạch duy nhất.
Vậy…người nhà của Chester…
Trần Nhữ Tâm nín thở.
Cô tiếp tục nhìn xuống.
Sau khi phát hiện huyết tế không thể hồi sinh Alice, tâm phúc của thuỷ tổ lập tức tiết lộ cách hồi sinh Alice cho giáo hội.
Nhưng nào ai biết, mặc dù đang ngủ say nhưng linh hồn Alice vẫn có thể cảm giác được thế giới bên ngoài.
Tuổi thọ vô tận đã làm hao mòn bản tính lương thiện trong cô ta.
Cô ta sử dụng ma thuật hắc ám đầu độc giáo hoàng, để lão tìm kiếm cơ thể mới cho mình.
Kế đến, vô số thiếu nữ sở hữu linh lực bị giáo hội gom lại.
Mỗi đêm rằm sẽ tiến hành nghi thức hồi sinh.
Rất nhiều thiếu nữ đã phải bỏ mạng trong nghi thức như vậy.
Bởi vì cơ thể không chứa nổi linh hồn của Alice.
Linh hồn chính họ cũng không được yên ổn mà bị Alice thôn tính.
Khó trách khi ấy Chester đã dẫn cô tới trấn nhỏ có người.
Chỉ cần giáo hội ở nơi đó phát hiện ra linh lực trong cơ thể cô thì họ sẽ đem cô đến thánh địa.
Vốn dĩ chẳng ai quan tâm tới thân phận của cô.
Thứ đám giáo đình quan tâm là tìm được vật chứa thích hợp cho linh hồn Alice.
Để thánh nữ của bọn họ sống lại.
“Ba ngày sau, em có thể trông thấy cô ta.” Trần Nhữ Tâm ngẩng đầu nhìn anh, nói, “Em sẽ gϊếŧ cô ta.”
Lần đầu tiên Chester bắt gặp vẻ kiên định dịu dàng và sự phẫn nộ âm ỉ bên trong đôi mắt đen láy của cô.
Vì mình sao?
“Em đang giận hả?”
Giọng nói trầm khàn vang vọng bên tai, bàn tay lạnh lẽo áp lên gò má cô.
Ánh mắt Trần Nhữ Tâm đụng phải cặp ngươi đỏ long lanh kia.
Cô nhất thời đã quên đáp lại anh.
Chester chưa bắt cô phải trả lời.
Anh gạt sợi tóc trên gáy cô ra, cúi đầu rồi cắn một ngụm.
“A ưʍ…” Vết cắn bất ngờ khiến Trần Nhữ Tâm rên khẽ.
Động tác bên gáy lập tức dịu đi không ít.
Anh chưa đói bụng.
Nhưng khoảnh khắc ấy, anh chỉ muốn làm thế này mà thôi…
Nghĩ đến dấu ấn mình đã để lại trên người cô, và cả khát vọng khó kiểm soát với máu của cô nữa.
Rốt cuộc cảm giác này…là gì đây?.