Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 88: Tg4_11
“Thả tay ngươi ra!”
Bị giọng nói đánh thức, Trần Nhữ Tâm vừa mở mắt đã trông thấy dáng vẻ thẹn quá hoá giận của Chester.
Trong lúc ngẩn ngơ, cô lập tức nhìn thứ đang trỗi dậy mà tay mình vừa nắm, rồi: “…Xin lỗi.” Sau đó buông lỏng tay ra.
Chẳng qua vì động tác của cô quá mau nên đã bất cẩn đụng đến thắt lưng.
Cảm giác nhoi nhói khiến cô hít sâu một hơi, thân thể mềm oặt trực tiếp nằm lên người anh, giữ chặt cái vật cứng kia…
Rõ ràng Chester cứng đơ.
Đôi mắt đỏ tươi nhìn cô chằm chằm.
Bởi vì đụng đến thắt lưng, lúc này Trần Nhữ Tâm hoàn toàn không cựa quậy được.
Cô chỉ dời tay đi, chậm rãi nói: “Có thể đỡ em một cái không?”
Chester thấy mặt cô tái mét, bờ môi trắng bệch, không giống vẻ giả vờ.
Chợt nghĩ tới tối qua khi cô nhích gần mình, nếu tấn công cô lúc đã tự do hành động thì ma cà rồng cũng chẳng chịu tổn thương gì, nhưng với con người thì có lẽ sẽ thành trọng thương.
Ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này, cách xa xa có thể bắt gặp trấn nhỏ của con người.
Bây giờ anh đã không còn sức để dịch chuyển tức thời, cơ thể cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi.
Cứ coi như cô đang làm lương thực dự trữ đi, nhưng hiện tại anh không thể để cô chết được.
Chester duỗi tay nhấc cô dậy, sau đó đặt cô nằm ngang xuống đất.
Thấy quần áo trên người cô hơi kì quặc vì khó cởi, anh cũng chẳng quan tâm, tay vừa cử động thì lập tức áo cưới trên người Trần Nhữ Tâm đã rách thành mảnh nhỏ.
Trần Nhữ Tâm lơ mơ, mà đối phương cũng không cho cô cơ hội mở lời.
Cơ thể bị lật úp lại.
Những mảnh vải vụn vừa vặn lót dưới người cô.
Bàn tay lạnh buốt của Chester vuốt ngang vết thương trên eo cô.
Cảm giác vốn nóng bỏng như kim châm tức thì giảm bớt hơn bao nhiêu.
Rất nhanh, Trần Nhữ Tâm nhận ra cơn đau phần eo đã không còn dày vò mình nữa.
Bàn tay lạnh buốt kia rời đi, không cử chỉ dư thừa.
Trần Nhữ Tâm ngồi dậy.
Lúc này trên người cô chỉ còn sót lại đồ lót, chẳng có bất cứ động tác che chắn nào trước mặt anh, dáng vẻ cực kì thong thả điềm tĩnh.
Đôi mắt đỏ tươi của Chester nhìn cô hồi lâu, lập tức ném áo khoác cho cô.
Trần Nhữ Tâm không hề từ chối với hành động ấy, mặc vào người.
Tuy nhiên, dù áo khoác hơi lớn khi mặc lên người Trần Nhữ Tâm, nhưng phải khó khăn lắm vạt áo mới che được hết mắt cá chân.
Bấy giờ sắc mặt Trần Nhữ Tâm đã khá hơn nhiều so với lúc trước, không còn bộ dạng tái nhợt sắp chết nữa.
Có điều vì thiếu nước nên môi hơi khô.
Chester ngó lơ cô, nhắm mắt nghỉ ngơi tiếp, đợi ban đêm phủ xuống.
Dù chưa đứng dưới ánh nắng chói chang, chưa bị tổn thương và hoá thành tro bụi, nhưng bản năng của ma cà rồng cũng khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trần Nhữ Tâm dựa vào vách tường điều hoà hô hấp, dùng một ít linh lực trong cơ thể nguyên chủ mới bắt đầu giảm bớt cái khó chịu trên người mình.
Nguyên chủ không phải là nữ tu sĩ trong tổ chức, chẳng qua thân thể cực kì phù hợp với nguồn linh lực thuần khiết nên đã được thủ lĩnh của mình dạy bảo.
Tuy nhiên nguồn linh lực đó cũng không dễ luyện, dù tài năng của nguyên chủ hiếm có.
Trần Nhữ Tâm điều khiển cụm sáng trắng yếu ớt trong tiềm thức.
Cụm sáng trắng rất nhỏ bé, nhưng lại vô cùng hài hoà với tiềm thức của cô.
Đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Chester bỗng mở đôi mắt đỏ tươi đầy cảnh giác.
Nguồn năng lực đáng ghét trong cơ thể cô càng ngày càng rõ ràng.
Nếu nói lúc trước là một giọt nước thì bây giờ là một khe suối.
Rốt cuộc cô gái này là ai? Chester nguy hiểm nheo mắt lại, tự nhủ sẽ giết cô để diệt trừ hậu hoạ.
Dường như cảm nhận được suy nghĩ trong lòng anh, Trần Nhữ Tâm mở mắt đúng lúc.
Khoảnh khắc ấy, tiềm thức của cô chợt chìm đắm vào biển máu đỏ ngầu bên trong con ngươi kia…
Trần Nhữ Tâm thừa biết đó là năng lực ma cà rồng.
Mặc dù cơ thể không bị khống chế nhưng cũng chẳng còn sức phản kháng.
“Ngươi là ai?”
“…Cô dâu…của ngài.”
“…” Đáp án đó khiến Chester ngẩn ngơ, anh dám chắc ý thức của cô đã bị mình khống chế, bởi không người nào có thể thoát khỏi sự khống chế của mình.
Anh lại hỏi: “Ai cho ngươi làm vậy?”
“Chester Kline.”
Chester nhíu mày.
Anh chọn con người làm cô dâu của mình từ bao giờ? Nhưng rõ ràng cô chưa hề nói láo.
Ý thức không còn bị ảnh hưởng, hai mắt Trần Nhữ Tâm sáng ngời.
Đối diện với con ngươi đỏ tươi và nửa bên mặt hỏng của Chester, nhìn ở khoảng cách gần cô vẫn hơi sợ.
Bắt gặp bộ dạng mình trong đồng tử của cô, Chester thoáng ghét bỏ, lập tức dời mắt đi.
Tuy nhiên sát ý làm người ta sợ hãi càng thêm rõ ràng.
Có lẽ anh chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ lâm vào bước đường này.
Những kẻ cùng tộc đã tính kế phản bội anh và cả nữ tu sĩ tự xưng là thánh khiết kia nữa, anh sẽ xử hết.
Trần Nhữ Tâm nhẹ giọng nói: “Mặt ngài, sẽ ổn thôi.” Dù sao thì khi đó cô chưa thấy mặt Chester có dấu vết này.
Vậy nên việc chữa khỏi là đúng.
Bấy giờ Trần Nhữ Tâm không hề biết rốt cục vết thương ở mặt anh từ đâu mà ra, cũng không hề biết rốt cục thứ gì đã có thể gây tổn thương, khiến ma cà rồng không dùng năng lực tự chữa lành được.
Vì thế, ngay lúc ấy, ánh mắt Chester khi nhìn về phía cô thoáng lộ chút sát ý.
Cổ bị bóp chặt.
Trần Nhữ Tâm khó thở, duỗi tay vịn lấy cổ tay lạnh buốt của anh, “…Em không hề, lừa ngài.”
Chester chạm phải ánh mắt bình tĩnh kia, buông lỏng tay ra.
“Khụ khụ…” Trần Nhữ Tâm ho khan.
Cổ họng bị kíƈɦ ṭɦíƈɦ khiến cô ho sặc sụa, mất hồi lâu mới đỡ hơn.
Chester lạnh lùng nhìn cô, không nổi ý giết người nữa.
Có lẽ chính anh cũng ghét cay ghét đắng gương mặt xấu xí.
Nhưng anh lại chưa hề tìm ra sự sợ hãi và né tránh trong ánh mắt cô, như thể cô không thấy mặt anh bị huỷ vậy.
Dấu ấn nhục nhã làm Chester nhất thời không khống chế nổi sát ý của mình.
Nhưng thật khó hiểu.
Trong con ngươi bình thản kia lại dần dần tĩnh lặng.
Lần này, Chester lại nhắm mắt.
Trần Nhữ Tâm sờ sờ cổ mình.
Mặc dù hơi khó chịu nhưng cũng chưa tổn thương tới cổ họng.
Cô chẳng để ý nữa, tiếp tục triệu tập những cụm sáng trắng kia.
Lạ lùng là Trần Nhữ Tâm cảm giác những thứ này rất quan trọng đối với mình.
Khoảnh khắc khi cô trở về một nghìn năm trước, hệ thống không còn xuất hiện nữa.
Dù trong tiềm thức Trần Nhữ Tâm có gọi thế nào thì hệ thống cũng không trả lời cô.
Trước kia chưa bao giờ xuất hiện tình huống như thế.
Nhưng hiện tại chỉ có thể giải thích rằng hệ thống đã rời khỏi người cô.
Vậy nên, lần này cô phải dựa hết vào bản thân mình.
Thời gian nhiệm vụ mà hệ thống truyền tống là một ngàn năm trước.
Thế thì chẳng lẽ cô trở lại một ngàn năm trước để chứng kiến lịch sử ư? Hay là…để trải qua tất cả những chuyện vốn đã từng xảy ra rồi…
Trần Nhữ Tâm thầm nghĩ, đây mới là nguyên nhân hệ thống không cho cô bất kì gợi ý gì sao?
Sợ cô phá hỏng thế cân bằng của nguyên tác.
Hoặc trực tiếp sửa quỹ đạo lịch sử ở một mức độ nào đó mà nó đã khiến nhiệm vụ còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc.
Nương theo trực giác, Trần Nhữ Tâm đã lập ra một mối quan hệ tương đối gắn bó với những điểm sáng trắng kia.
Những điểm sáng trắng ấy chính là năng lượng nữ tu sĩ có thể sử dụng.
Với ma cà rồng, thứ này còn gây tổn thương nặng hơn cả ánh mặt trời.
Kẻ đối đầu Chester không phải một tên ma cà rồng, mà là viện trưởng lão đứng sau lưng huyết tộc và giáo hội huyết săn giả, trong đó bao gồm cả nữ tu sĩ sở hữu linh lực.
Trần Nhữ Tâm dễ dàng dùng năng lực này để giúp anh, đây chỉ là điều đầu tiên.
Cô bỗng nhớ đến gã ma cà rồng đã hao tổn tâm trí đoạt mạng mình tên là Edwin Dylan.
Tên hỗn huyết đó cũng sống rất lâu.
Có lẽ một nghìn năm trước hắn đã từng gặp mình.
Hắn kiêng dè mình như vậy, dù có tan thành mây khói cũng muốn giết chết mình.
Hẳn hắn biết rất nhiều thứ.
Hơn nữa…Trần Nhữ Tâm có dự cảm rằng mình sẽ còn gặp lại gã ma cà rồng Edwin Dylan kia.
Chẳng biết thời gian đã trôi bao lâu, cụm sáng càng tụ càng nhiều.
Chúng nó quấn quýt bay vòng quanh Trần Nhữ Tâm và càng lúc càng lớn.
Lâu dần, Trần Nhữ Tâm từ từ cảm thấy tinh thần hơi mệt mỏi nên không câu thông với cụm sáng nữa, để chúng nó tự động tản đi.
Như hiểu ý Trần Nhữ Tâm, những cụm sáng kia bịn rịn cọ xát vào cô rồi biến mất.
Trần Nhữ Tâm vừa mở mắt thì trông thấy Chester đang nhắm mắt ngồi tựa lưng vào tường, không có hơi thở bất ổn.
Trần Nhữ Tâm nhìn anh, nghĩ ngợi một chút rồi đến bên cạnh anh.
Mặc dù cô không đụng vào anh nhưng khoảng cách lại rất gần, gần tới mức có thể cảm nhận được hơi thở lạnh buốt trên người anh.
Cô vừa nhắm mắt lại thì cơn buồn ngủ ập đến.
Trong lúc vô tình, cô ngoẹo đầu dựa vào vai anh, nhanh chóng tìm được một tư thế thoải mái để tiếp tục ngủ.
Sao Chester lại không phát hiện ra động tĩnh này được? Chẳng qua lần này anh không mở mắt, cũng không quan tâm cô gái đang tựa trên vai mình nữa.
Mặt trời lặn về tây.
Hoàng hôn bao trùm.
Chester mở mắt ra.
Anh liếc thoáng qua Trần Nhữ Tâm vẫn còn đang ngủ, lặng lẽ chuyển cô dựa vào vách tường.
Nhưng khi Chester đứng dậy cũng là lúc Trần Nhữ Tâm tỉnh lại.
“…Ngài muốn đi ư?” Vì ngủ hơi lâu nên giọng Trần Nhữ Tâm khàn khàn.
Cô đứng lên bước qua chỗ anh, nhưng vì ánh sáng trong phòng hơi tối, không thấy rõ dưới chân nên đã vấp phải tảng đá, cơ thể loạng choạng trực tiếp nhào vào người anh.
Chester lạnh lùng nhìn cô gái đang ôm ấp mình, “Ôm đủ chưa?”
“…Ừm.” Quả thực người anh rất thoải mái, Trần Nhữ Tâm đứng vững, hỏi: “Ta đi đâu?”
Hoàng hôn buông xuống, trong một góc mờ tối.
Chester nhìn cô, chẳng biết nhớ đến điều gì mà anh bỗng nở nụ cười.
Dưới ánh sáng lờ mờ, gương mặt như vậy càng thêm âm u đáng sợ.
Anh vuốt ve dấu ấn ở cổ cô.
Giọng nói trầm ấm nhưng cũng khiến người ta không rét mà run: “Chẳng phải ngươi đã nói muốn trở thành công cụ báo thù của ta sao?”
Trần Nhữ Tâm chậm rãi gật đầu.
“Vậy thì…” Trong màn đêm, mắt Chester càng long lanh hơn, “Giờ ta cần ngươi…”.