Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 78: Tg4_thế Giới Thứ Tư 1
“Chúc mừng kí chủ.
Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành ~”
Lúc tiếng hệ thống đang nhắc nhở Trần Nhữ Tâm thì thế giới trước đã kết thúc, đây là nhiệm vụ thế giới mới.
Đợi khi thần hồn hoàn toàn liên kết với cơ thể này, Trần Nhữ Tâm mới chậm rãi mở mắt ra.
Đây là một căn phòng được trang hoàng vô cùng nguy nga tráng lệ.
Bốn thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp đang ngồi bên cạnh cô.
Bọn họ mặc lễ phục rực rỡ đắt tiền, khoảng mười bảy mười tám gì đó.
Tinh thần vốn nên phấn chấn, nhưng bấy giờ mặt mày lại đầy sợ hãi và bất lực, thậm chí còn chết lặng.
Trần Nhữ Tâm nhìn trang phục của bọn họ, lại cúi đầu nhìn sườn xám màu lam trên người mình, cộng thêm chiếc vòng ngọc bích đắt tiền ở cổ tay.
Trong này tựa như một cái lồng sắt nuôi dưỡng chim hoàng yến vậy.
Nhắm mắt lại, Trần Nhữ Tâm bắt đầu liên kết với kí ức của thân thể.
Thân thể cũng tên là “Trần Nhữ Tâm”.
Do bối cảnh trưởng thành nên nhân cách khiếm khuyết, cực đoan dễ nóng, không người thân bạn bè, nhưng lại trổ hết tài năng trong một đợt huấn luyện đặc biệt, gia nhập tổ chức với tư cách thành viên chính thức.
Về sau, cô ta làm việc theo lệnh của tổ chức.
…
“Kí chủ, bây giờ tôi sẽ gửi tài liệu về thế giới này cho cô nhé ~”
Hệ thống vừa dứt lời, lượng thông tin hỗn loạn đã lũ lượt kéo đến.
Trần Nhữ Tâm tựa lưng vào ghế sô pha mềm mại, bắt đầu sửa sang lại tin tức về nhiệm vụ ở thế giới.
Tại đây, con người và ma cà rồng cùng chung sống dưới một bầu trời.
Mới đầu, hai bên đã kí kết hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau, đảm bảo mỗi người có thể tự do sinh hoạt mà chẳng cần đắn đo điều gì.
Rất nhiều người chỉ từng nghe tin đồn về ma cà rồng qua hình tượng trong tiểu thuyết.
Nhưng thật sự cũng từng có người trông thấy chủng tộc thần bí ấy.
Vậy nên con người hoài nghi và mơ ước trước sự tồn tại của họ.
Bề ngoài ma cà rồng chẳng khác mấy so với con người.
Vì không thể sống dưới ánh mặt trời nên bóng đêm sẽ bảo vệ bọn họ tốt nhất.
Bọn họ sở hữu dung nhan không lão hoá, năng lực mạnh mẽ và tài năng vô kể.
Bọn họ có thể dựa theo mong muốn và khẩu vị để chọn mua máu người, hoặc thức ăn thay máu.
Ma cà rồng chung sống hoà bình cùng một thế giới với con người, không can thiệp lẫn nhau, không xâm phạm lẫn nhau.
Những tưởng sự bình yên này sẽ là mãi mãi, thế nhưng một chuyện khó hiểu đã phá vỡ mối quan hệ nhìn như vững vàng kia.
Ngày đó, quý tộc thuần huyết Chester Kline ngủ say ngàn năm bỗng dưng thức tỉnh.
Khi ấy, hắn không hề quan tâm hiệp ước giữa con người với ma cà rồng.
Hắn trực tiếp hút máu người, thậm chí còn công khai nuôi nhốt huyết bộc*.
*: Nuôi nô ɭệ để lấy máu.
Cả tộc ma cà rồng không ai dám dị nghị những hành vi này của hắn.
Cũng chính vì hành động đó, cả bộ tộc hút máu người dần dần bị ảnh hưởng.
Với họ, đây là việc ăn cơm bình thường.
Nhưng hiệp ước duy trì mấy trăm năm đã bị phá vỡ, mang đến cho người ta sự sợ hãi và chết chóc.
Bọn họ buôn người, tuyển chọn nguồn máu mới mà mình thích, thậm chí có thể đấu giá ngầm tuỳ theo sở thích.
Thế nhưng, thân phận của nguyên chủ cũng chẳng đơn giản.
Vì cô ta đã tốn khá nhiều sức để lẫn vào đám “hàng hoá”.
Thân phận của nguyên chủ là thợ săn ma cà rồng.
Vì nhiệm vụ lần này có liên quan đến ma cà rồng nên tổ chức đã phái cô lẻn vào nội bộ ma cà rồng, tới thời cơ sẽ nội ứng ngoại hợp thắt cổ Chester Kline.
Đáng tiếc, mục đích của nguyên chủ cũng chẳng đơn thuần.
Cô muốn lấy được máu từ tên quý tộc thuần huyết kia để chuyển đổi, muốn lấy được dung nhan không lão hoá, dẫu có vĩnh viễn phải sống trong bóng tối.
Thế nhưng thật không may, kiếp sống gián điệp chẳng lâu dài.
Thậm chí rất nhanh thôi, cô đã bị Chester Kline phát hiện.
Tính tình tên quý tộc thuần huyết này vô cùng độc ác, hơn nữa hắn còn am hiểu mánh khoé giễu cợt lòng người nhất.
Hắn biết thừa nguyên chủ muốn cái gì, cũng coi đây là mồi nhử để trêu chọc đối phương, đồng thời khinh thường, chóng chán, máu cũng trở nên khó uống, vì vậy đem thưởng cho thuộc hạ.
Không biết bắt nguồn từ đâu, nguyên chủ đã dần sinh lòng ngưỡng mộ với gã thuần huyết đó.
Có lẽ do đối phương mạnh mẽ, có lẽ do dung mạo bên ngoài và tài năng.
Nhưng những chuyện này cũng chẳng quan trọng bởi hắn đã chán.
Còn đối với nguyên chủ, đây chắc chắn là vỡ mộng!
Cô ta quỳ trước người gã quý tộc thuần huyết kia, cầu xin hắn đừng vứt bỏ mình, ném hết tôn nghiêm con người xuống mặt đất, mặc gã chà đạp.
Thấy vị đại nhân đó không hợp tác, cuối cùng nguyên chủ đành tung một tin tức nặng ký.
“Bọn họ muốn giết ngài!”
Quả thật tin tức này đã hấp dẫn Chester Kline.
Hắn ung dung thong thả xoay người liếc cô ta.
Đáy mắt thoáng vẻ hứng thú xen lẫn trào phúng: “Hả?”
Không thể không nói, không hổ là ma cà rồng được chăm sóc bởi một tay của thượng đế.
Mặc dù ngũ quan tuấn mỹ nhìn yếu ớt, nhưng lại được trao cho khí chất đặc biệt thần bí.
Nhất là lúc hắn nhìn đối phương bằng đôi mắt thâm thuý như biển sâu thăm thẳm, chân thành thâm tình, lại khiến người ta ảo tưởng được hắn yêu sâu đậm.
“Bọn họ ẩn núp ở thành của ngài.
Thợ săn ma cà rồng.
Rất nhiều thợ săn ma cà rồng.
Còn có huyết bộc của ngài nữa…”
Chester Kline mất kiên nhẫn ngắt lời cô ta, giọng nói trầm thấp làm thần hồn điên đảo, “Kể cả ngươi ư?”
“Không! Em yêu ngài!” Nguyên chủ bổ nhào dưới chân hắn, “Xin hãy để em đi theo ngài!”
Chester Kline nhíu mày ghét bỏ: “Thật chướng mắt!”
Dứt lời, hắn nói với những cấp dưới: “Xử lí ả đàn bà này đi.
Và xử lí hết những con sâu trong toà thành nữa nhé.”
“Dạ, đại nhân.”
“Không – -! Ngài không thể đối xử với em như thế được!” Dĩ nhiên nguyên chủ đã bị kíƈɦ ṭɦíƈɦ, nhưng dù cô ta có cầu xin cỡ nào cũng vô ích.
Đúng lúc đó, nguyên chủ né tên ma cà rồng đương muốn bắt mình, rút một con dao găm bằng bạc nhắm vào tim Chester Kline – –
Thế nhưng, còn chưa kịp chạm phải vạt áo Chester Kline thì hai phần thân thể của cô ta đã đổ trên mặt đất.
Từ đầu đến cuối, Chester Kline đều không quay đầu lại.
Mà kẻ giết người, cũng là hắn.
Hôm đó, trong thành bị xử lí hết một lượt, vì thế nên không ít người vô tội đã phải chết.
Còn Kỷ Lâm Gia lại tránh được một kiếp do nguỵ trang thành ma cà rồng.
Kỷ Lâm Gia, cũng chính là đứa con số mệnh của thế giới này.
Anh ta sở hữu khuôn mặt nửa tây nhờ xuất thân con lai.
Anh ta nhận được tin tức, một tập đoàn làm ăn phi pháp đã bị cảnh sát hình sự quốc tế tập trung điều tra.
Mà bản thân tổng tài của tập đoàn này cũng là ma cà rồng.
Sau khi báo tin về tổng bộ, Kỷ Lâm Gia càng cẩn thận hơn.
Anh ta muốn tìm bằng được thông tin về vị hôn thê đã mất liên lạc nửa năm trời.
Đáng tiếc, một tháng sau, anh ta biết đích xác vị hôn thê của mình đã chết trên tay ma cà rồng nào đó.
Đau khổ, tuyệt vọng, và cả phẫn nộ.
Cũng chính lúc ấy, thế giới ma cà rồng đã không còn trật tự và hiệp ước.
Bọn họ dễ dàng có thêm rất nhiều bạn tình cho mình, cũng không phải là dùng cách chuyển thành huyết tộc, mà là định ép loài người thành ma cà rồng cấp thấp, không biết suy nghĩ, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh.
Sự cuồng hoan của ma cà rồng lập tức khiến loài người bị khủng hoảng.
Quân đội cũng bắt đầu vây quét ma cà rồng.
Hệt như ngày tận thế vậy.
Khoảnh khắc trước khi nhận được chỉ thị rút lui, Kỷ Lâm Gia đã bị Chester Kline nhắm trúng.
Hắn không hề buông tha cho tên loài người nằm vùng này mà giết chết một cách tàn nhẫn.
Đứa con số mệnh chết làm tăng tỉ lệ diệt vong ở thế giới.
Cuối cùng, loài người càng ngày càng ít đi.
Vì tranh giành thức ăn, ma cà rồng đã tự giết hại lẫn nhau.
Cho đến một ngày, mặt trời chiếu xuống mặt đất, đêm tối không còn bao trùm nữa, đây như là sự trừng phạt đối với lũ ma cà rồng, vì loài người đã tuyệt chủng.
Rốt cục, ma cà rồng bị hoá thành tro bụi hết.
Chester Kline lựa chọn tiếp tục ngủ say.
Tuy nhiên hắn không còn tỉnh lại nữa.
…
Sau khi sửa sang xong mớ tin tức này, Trần Nhữ Tâm chậm rãi mở mắt ra.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy cô đang hé mắt nghỉ ngơi một lát.
Còn bản thân Trần Nhữ Tâm cũng chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Cô liếc thoáng đồng hồ treo trên vách tường, thì ra đã qua mười phút rồi.
“Hệ thống, tại sao Chester Kline lại ngủ say nghìn năm?” Trong tiềm thức, Trần Nhữ Tâm bày tỏ niềm nghi hoặc từ tận đáy lòng, “Nghìn năm trước đã xảy ra chuyện gì?”
“Không biết nha~” Hệ thống nói rất tỉnh bơ: “Kí chủ có thể hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới trước, hẳn thế giới này cũng vậy! Kí chủ, tôi rất có lòng tin đối với cô đấy ~”
“…” Trần Nhữ Tâm mím chặt môi.
Hình như nhận ra kí chủ nhà mình hơi cụt hứng, hệ thống lập tức sợ sệt: “Kí chủ ~ đừng giận nhó ~ Cô cứ hỏi ngài phản diện, chắc chắn anh ta biết!”
Trần Nhữ Tâm: “…”
May mắn duy nhất của cô bây giờ là tới tuyến thời gian bắt đầu quyển truyện.
Đúng lúc này, tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền tới.
Kế đến, cửa được mở ra.
Chỉ thấy vài người đàn ông mặc chế phục đi qua.
Da dẻ bọn họ lộ vẻ yếu ớt bất bình thường.
Ngũ quan lập thể thâm thuý có phần nghiêm túc.
Trên thân mang hơi thở nguy hiểm bức người.
Chúng là ma cà rồng.
Khi mấy đứa bé gái thấy bọn chúng, thân thể bắt đầu run lên vì sợ.
Trong ánh mắt đều chất chứa sự sợ hãi, và cả bất lực.
Thế nhưng những gã ma cà rồng này cũng sẽ chẳng thương hương tiếc ngọc.
Đối với chúng, mấy đứa bé ấy chỉ là hàng hoá mà thôi.
Thấy họ run lẩy bẩy, không muốn đứng lên, chúng đã trực tiếp xốc bọn họ dậy, ép ra ngoài.
Ngay khi ma cà rồng sắp chạm vào mình, Trần Nhữ Tâm đứng dậy, thản nhiên nói: “Tự đi được.”
Nghe thế, gã ma cà rồng kia liếc cô một cái, nét mặt lạnh lùng, nhưng không chạm vào cô.
Đi qua dãy hàng lang nguy nga tráng lệ mà ảm đạm, Trần Nhữ Tâm bước lên bục sáng mờ.
Đây là một căn phòng đấu giá dưới lòng đất có diện tích cực kì rộng.
Rất yên tĩnh.
Trần Nhữ Tâm chưa nhìn kĩ những người kia, chỉ quét mắt.
Dù những người đang ngồi là nam hay nữ thì trên mặt đều đeo mặt nạ lộng lẫy, không thể phân biệt được sự khác nhau giữa con người và ma cà rồng.
Đám Trần Nhữ Tâm bị nhốt trong lồng.
Chỉ có một cụm sáng mờ chiếu vào bục để người ngồi trông thấy bộ dạng của hàng hoá.
Hơi thở không thoải mái làm Trần Nhữ Tâm thấy hơi khó chịu.
Mà trái lại, đôi mắt mấy đứa bé gái thật vô hồn, sắc mặt trắng bệch.
Trần Nhữ Tâm cúi đầu, tránh để mình biểu hiện quá kì lạ.
Theo tiếng của người bán đấu giá, mấy đứa bé gái lần lượt bị mang đi.
Trên đài chỉ còn lại mỗi Trần Nhữ Tâm.
Đúng lúc này, một bóng người cao ngất lặng lẽ xuất hiện trên bục.
Khoảnh khắc ấy, Trần Nhữ Tâm nghe thấy một đợt hít khí lạnh, như kinh ngạc, như sợ hãi.
“Ta muốn…cô gái này.”
Giọng nói kia thật tao nhã và dễ nghe vô cùng, khiến cho người ta cảm giác như thể anh rất dịu dàng.
Anh nói với cô: “Ngẩng đầu lên nào.”.