Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 45: Tg2_20
Trần Nhữ Tâm lại lắc đầu lần nữa, sẽ không rời xa mà.
Chỉ là lần này, cô chần chừ lâu hơn so với lúc trước.
Có được đáp án từ cô, hơi thở trên người Trần Linh Thiệu mới không còn bức bách nữa.
Ôm lấy thân thể lạnh toát của cô, bấy giờ trên mặt Trần Linh Thiệu hơi thả lỏng.
Dù sự âm u trong đáy mắt vẫn nồng đậm không thể tan đi được, nhưng giọng nói luôn cực kì bình thản: “Thà rằng em chẳng nhớ gì cả, có vậy em sẽ không phải rời xa tôi.”
Anh không muốn bị cô nhìn bằng ánh mắt chán ghét, không muốn sau khi hồi phục kí ức cô sẽ rời mình mà đi, cũng không muốn thấy bộ dạng cô bài xích mình.
Trần Nhữ Tâm mặc cho anh ôm.
Cô chưa thể dung hợp với kí ức của nguyên chủ nên vốn chẳng có chuyện khôi phục kí ức như anh vừa nói.
Lần đó vì cơ may trong tiến độ nhiệm vụ nên cô có được mảnh vụn kí ức của nguyên chủ.
Lúc ấy không tính.
Mấy ngày nay, hệ thống cũng rất ít khi cung cấp gợi ý.
Đoán chừng thời gian kết thúc nhiệm vụ không còn xa nữa.
Hồi lâu, Trần Linh Thiệu buông cô ra, sau đó bước đến trước bàn điều khiển, ấn xuống.
Ước chừng mười mấy phút sau, thế mà điện đóm trong phòng lại khôi phục.
Ánh sáng trên đỉnh đầu cũng không quá chói do đã được Trần Linh Thiệu điều hành chế độ tiết kiệm năng lượng.
“Đây là nguồn điện dự trữ của sở nghiên cứu, dùng được mấy tháng cũng chẳng có gì bất ngờ.” Trần Linh Thiệu mở một cái ngăn tủ, cầm bộ áo khoác trắng chưa xé bao bì rồi mặc vào, nói: “Vừa khéo đủ thời gian, tôi cần một chút thuốc để áp chế dị năng khó kiềm trong cơ thể.”
Trần Nhữ Tâm đứng tại chỗ, nhìn anh bắt đầu loay hoay những dụng cụ phức tạp trên bục thí nghiệm.
Mà những loại thuốc thu về trước kia cũng được anh lôi ra, xé nhãn.
Liệu cô có nên tránh hay không nhỉ, đỡ quấy rầy đến anh?
“Bên kia có cái ghế đấy.
Em ngồi nghỉ ngơi chút đi.” Trần Linh Thiệu chỉ nói mà không ngẩng đầu, hiển nhiên chưa có ý để cô rời đi vào lúc này.
Trần Nhữ Tâm liếc cái ghế trước bục thí nghiệm kia, bước qua, ngồi xuống.
Mặc dù cô không cần nghỉ ngơi, nhưng tri giác từng thuộc về loài người đã nói cho cô biết, ngồi lúc nào cũng tốt hơn so với đứng.
Trần Linh Thiệu đeo khẩu trang.
Những dụng cụ phức tạp kia cũng phát huy công dụng của chính nó.
Động tác anh rất tao nhã, độ thuần thục với những thứ này đã sớm khắc sâu vào xương tuỷ.
Chẳng biết đã qua bao lâu, rốt cục Trần Linh Thiệu cũng buông đồ trong tay, ngoảnh đầu nhìn thoáng qua.
Bấy giờ Trần Nhữ Tâm nhắm mắt tựa vào bục thí nghiệm, nằm xấp, đầu gối lên cánh tay hệt như đang ngủ.
Rõ ràng thây ma không có thói quen ngủ, nhưng dáng vẻ khi cô nhắm mắt lại cực giống lúc ngủ.
Trần Linh Thiệu không khỏi đi về phía cô.
Phát hiện bên cạnh có người, Trần Nhữ Tâm vừa mở mắt đã đối diện ngay với con ngươi của Trần Linh Thiệu.
“Mệt sao?” Trần Linh Thiệu tựa hồ bâng quơ hỏi một câu.
Trần Nhữ Tâm không thấy mệt, chỉ là sức mạnh quái dị trước kia đã làm cô hơi khó chịu nên vừa rồi mới chữa trị tinh hạch mà thôi.
Vì thế đối mặt với vấn đề của Trần Linh Thiệu, Trần Nhữ Tâm chỉ lắc đầu.
Hơi suy tư, Trần Linh Thiệu cầm một ít tinh hạch thây ma cấp cao đưa cho cô.
Số lượng không nhiều nhưng từng cái đều là tinh hạch cấp sáu khó kiếm được.
Trần Nhữ Tâm chẳng từ chối, nhận lấy.
“Tôi còn cần chút thời gian.
Đợi tôi nhé.”
Trần Nhữ Tâm gật đầu.
Kế tiếp, dường như Trần Linh Thiệu không ngủ không nghỉ đứng trước những dụng cụ kia.
Trên mặt bàn bày biện rất nhiều thuốc thử bỏ đi và các loại tài liệu, thậm chí anh còn chẳng có thời gian vứt mấy thứ này.
Rốt cục, sau giai đoạn tiến hành đầu tiên, Trần Linh Thiệu ngừng lại.
Bấy giờ đã 20 tiếng anh chưa nghỉ ngơi, trực tiếp ngồi trên ghế, tựa vào bục thí nghiệm nghỉ ngơi trong chốc lát.
Bên tai Trần Nhữ Tâm đã không còn nghe thấy tiếng dụng cụ va chạm vào nhau nữa.
Cô mở mắt ra, thế mà lại trông thấy Trần Linh Thiệu cứ ngủ như vậy nên không khỏi đứng dậy, cởϊ áσ khoác trên người mình rồi nhẹ nhàng đắp lên người anh.
Có lẽ vì quá mệt mỏi nên Trần Linh Thiệu vẫn không bị đánh thức bởi động tĩnh nhỏ ấy, hô hấp đều đều, tim vẫn đập thong thả, không hề giống với cái tuổi chẳng lăn qua lăn lại được nữa…
Trần Nhữ Tâm đứng hồi lâu, cố nén cảm giác bị năng lực quái dị triệu hồi, lại bắt đầu rồi…Đó là cảm giác mà phương hướng của cô bị cưỡng chế, cực kì khó chịu, thế mà cô lại không hề có tí phản ứng kháng cự nào.
Con mắt đỏ in sâu dáng vẻ sau khi anh ngủ say.
Trần Nhữ Tâm giơ tay, nhẹ nhàng chạm lên gò má anh một cái, chậm rãi nói trong lòng: Thật xin lỗi.
Làm ơn hãy đợi tôi quay về nha.
Trần Nhữ Tâm chẳng bộc lộ quá nhiều tâm tư.
Xác định anh sẽ không bị tấn công khi ở chỗ này, bấy giờ cô mới xoay người rời đi.
Ban đầu Trần Nhữ Tâm đã nhớ kĩ địa hình nên cô không mất quá nhiều thời gian để thuận lợi ra ngoài.
Nhìn thấy cửa đã đóng, Trần Nhữ Tâm lựa chọn rời đi bằng cống thoát nước ngầm.
Cả cống thoát nước của sở nghiên cứu dưới lòng đất toàn là thi thể mục rữa xen lẫn với mùi thuốc, vô cùng khó ngửi.
Trần Nhữ Tâm đi rất nhanh.
Dù từ đầu gối trở xuống bị nguồn nước ô nhiễm bao quanh nhưng cũng chẳng ảnh hưởng chút nào đến tốc độ của cô.
Rất mau, cô đẩy nắp cống đã bị hỏng, chui ra ngoài.
Bầu trời bên ngoài vẫn tối mờ như cũ, không thể phân biệt rốt cục là sáng sớm hay ban đêm.
Trần Nhữ Tâm đậy nắp cống vào chỗ cũ, nguỵ trang tứ phía.
Cho tới khi không còn nhìn ra dấu vết đụng chạm của con người, lúc này cô mới rời đi.
Vì đáy lòng đã sớm có mục đích nên Trần Nhữ Tâm chỉ đi về hướng kia.
Để tránh bị người ta sinh nghi, Trần Nhữ Tâm không đi nhanh nữa.
Cô đi rất xa, ngoảnh đầu lại nhìn thoáng qua ngọn tháp đã thành một điểm nhọn trong võng mạc, rồi cứ thế đi mà chẳng hề quay đầu lại.
Trên đường, gặp phải người sinh sống trong căn cứ, Trần Nhữ Tâm không sán lại gần, chỉ đi đường vòng.
Nhưng đám người kia đã sớm phát hiện ra cô, họ hơi kinh ngạc.
Lúc này quả thật Trần Nhữ Tâm chưa nguỵ trang để giấu bộ dạng thây ma nên từ đôi mắt khác hẳn loài người và móng tay đen sì, chỉ một điểm thôi cũng đủ khiến cô bị nhận ra là thây ma, đẳng cấp còn không thấp.
Mà trước kia Trần Nhữ Tâm đúng lúc bắt gặp mấy người này, chính họ đã đổi vài túi nước cho cô.
“Lão đại, liệu tôi có hoa mắt không?” Một người đàn ông liếc qua bóng lưng Trần Nhữ Tâm đã đi xa, vỗ đùi một cái nói với người phụ nữ trước mặt mình: “Nhất định là tôi hoa mắt phải không!”
“Đần độn.” Người đàn ông khác mang tính cách lạnh lùng nhả ra hai chữ này.
Dĩ nhiên anh ta cũng đánh hơi được.
Đôi môi khô nứt của người phụ nữ cầm đầu kia khẽ mím lại.
Nét mặt càng nghiêm túc hơn, cô ta thản nhiên nói: “Thảo nào hôm đó tôi cảm thấy hơi thở trên người cô ấy rất kì lạ.”
“Muốn đuổi theo không?”
“Không cần.” Người phụ nữ nhìn nơi xa đầy cát vàng, đã chẳng còn trông thấy bóng dáng kia nữa, nói: “Trở về báo cáo cho thủ lĩnh.
Nếu tương lai mọi thây ma đều có trí tuệ như vậy thì chỉ e ngày tận thế của nhân loại cũng sắp đến rồi.”
Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng lay động, đáp: “Được.”
Vì thế, nghề nghiệp người này trên tấm thẻ da, chuẩn bị trở về căn cứ bằng lối cũ.
Mà hoàn toàn không hề biết trong tương lai, mình sẽ mang đến ảnh hưởng gì cho Trần Nhữ Tâm vừa rời khỏi thành thị, đi về phía toà thành thị tiếp theo.
Mặt trời mọc, mặt trời lặn, ban ngày luân phiên nhau, đảo mắt đã qua ba hôm.
Rốt cục cô cũng đạt được mục đích.
Trần Nhữ Tâm đứng trên mỏm đá ở vách núi, hấp thu toàn bộ những miếng tinh hạch mà Trần Linh Thiệu đã đưa cho mình.
Tro bụi thuận theo gió rơi xuống biển.
Sau mạt thế, sắc biển không còn thuần khiết nữa.
Nó gần như biến thành màu xanh trầm.
Vách núi cao lởm chởm đá nhọn.
Chỗ cô đứng cách mặt biển hơn sáu trăm mét.
Tiếng sóng vỗ vào nham thạch cực kì rõ ràng, một trận rồi một trận, liên hồi.
Trần Nhữ Tâm không đợi quá lâu.
Cô vốn đã đoán được thời cơ xuất hiện của đối phương nên thời gian rất vừa vặn.
“Chỉ mình cô sao?” Mục Chước đứng xa xa lên tiếng.
Xem ra hơi thở của gã nguy hiểm hơn trước, giữa lông mày cũng có màu đen mơ hồ.
Chỉ e đối với gã mà nói, việc bắt cô hướng theo là điều không hề dễ dàng.
Nếu khi ấy cô không đi vào sở nghiên cứu dưới lòng đất thì cảm giác bất thường kia cũng sẽ chẳng bị gián đoạn.
Mặc dù thời gian gián đoạn không lâu nhưng nó đã gián tiếp giải thích rõ gã đã tiêu hao khá nhiều.
Đôi mắt đỏ của Trần Nhữ Tâm không có bất cứ tâm tình gì.
Cô chỉ đứng ở nơi đó, cảm giác đáng sợ mơ hồ quanh quẩn bên thân khiến chẳng ai dám khinh thường cô.
Đó là kiểu điềm tĩnh thong thả như rong trong biển.
Không phải cô đang cố giả vờ để nguỵ trang mà là khí chất từ tận xương tuỷ đã đủ kinh người rồi.
Vào khoảnh khắc đó, Mục Chước vô thức nhăn mày.
Cảm giác này…khiến gã bỗng chốc thu lại tâm lí coi khinh đối phương.
Nhưng sự chán ghét theo bản năng vẫn làm gã không nhịn được mà châm chọc: “Sao đây? Bây giờ Trần Linh Thiệu lại để đàn bà tới bảo vệ mình hả? Cô nói coi…Nếu tôi cầm thủ cấp của cô đi gặp nó thì chắc nó sẽ bị đả kích tới độ nói không ra lời nhỉ?”
Đếch bao giờ để anh có cơ hội này đâu.
Trần Nhữ Tâm im lặng nhìn gã, nửa điểm dao động cũng không có.
Cô tuyệt đối sẽ không để nhiệm vụ thất bại, cũng tuyệt đối sẽ không để Trần Linh Thiệu thấy cô chết, bởi vì cô sẽ sống sót và trở về gặp người đàn ông kia.
“Cô biến thành thây ma rồi.
Chắc hẳn cũng chẳng nhớ rõ chuyện đã qua nhỉ.” Mục Chước nhìn cô, đáy mắt mang hàm ý châm chọc mà ngoài mặt không nói, “Chị em mến nhau là lσạи ɭυâи.
Cũng đúng.
Nó đã bị xoá hết kí ức nên không nhớ cô là chị nó.
Nhưng cứ coi như nó chưa bị xoá kí ức đi, vậy nó vẫn sẽ thích chị mình ư? Dẫu sao thì bản chất của nó chính là một kẻ biến thái đáng ghê tởm.”
Cặp mắt đỏ của Trần Nhữ Tâm chằm chằm nhìn gã, đáng sợ tới độ làm người ta sợ hãi.
Lời nói không dao động được cô.
Lẽ nào ngày đó thật sự chỉ là ảo giác của mình sao? Mục Chước cũng bắt đầu hoài nghi suy đoán trong lòng.
Rõ ràng nữ thây ma này cực giống con người, bất kể là phương diện nào.
Lấy sự quan tâm của Trần Linh Thiệu giành cho cô thì việc chặt chân tay cô rồi đưa cho Trần Linh Thiệu cũng đủ khiến anh phải nếm trải cảm giác thi thể người thương yêu nhất là như thế nào.
Đó ắt hẳn sẽ làm lòng người hả hê!
Có lẽ vừa suy nghĩ tới điều gì, sát ý nơi đáy mắt Mục Chước bắt đầu mất khống chế, khuếch tán ra ngoài.
Trần Nhữ Tâm vẫn chưa động đậy.
Chỉ nháy mắt, hướng gió thay đổi, Mục Chước vung trường đao trong tay, thoáng chốc đã vụt qua bên cạnh Trần Nhữ Tâm.
Chuôi đao kia giáng thẳng vào đầu cô bằng sức lực không thể chống cự!
Cuối cùng Trần Nhữ Tâm cũng động.
Cô không có vũ khí.
Thứ duy nhất có thể xem như vũ khí là hai tay của cô.
Cô cũng chẳng chần chừ.
Ngay vào lúc thoát được trường đao kia, năm ngón tay cô loé lên ánh sáng lạnh màu đen đâm thẳng vào trái tim Mục Chước – –
Đao trong tay Mục Chước lập tức đổi hướng chém qua tay cô! Trần Nhữ Tâm lanh lẹ linh hoạt lui về phía sau một bước.
Kế đó bóng hình quỷ dị vòng qua đằng sau gã, đầu ngón tay đánh úp vào cổ Mục Chước.
Nhưng giữa đường cô lại đổi hướng, trực tiếp quét qua cánh tay gã, để lại năm vết máu thật sâu…
Cùng lúc ấy, trường đao trong tay Mục Chước cũng thuận thế đánh bên hông cô.
Chỉ nháy mắt khoảng cách giữa đôi bên kéo ra hai mét, đấu mắt lẫn nhau.
Mục Chước liếc cánh tay mình đang chảy máu đầm đìa, cười lạnh nhìn Trần Nhữ Tâm: “Tôi cũng muốn xem xem cô có thể kiên trì được bao lâu!”
Sức mạnh vô hình trói chặt Trần Nhữ Tâm, đó là hệ tinh thần và không gian chất chồng lên nhau.
Dù Trần Linh Thiệu thường xuyên dùng dị năng hệ tinh thần để chế trụ cô nhưng anh chưa từng dừng lại quá lâu.
Chỉ nháy mắt khi cô né được đòn tấn công từ trường đao bọc ánh chớp kia thì – – đồng thời cô không lùi mà tiến, năm ngón tay đâm xuyên vị trí xương sườn trước ngực Mục Chước, chỉ kém một chút nữa thôi là cô có thể chạm được vào tim gã rồi!
Bị trường đao chém đứt một cánh tay, Trần Nhữ Tâm cũng chẳng bị ảnh hưởng.
Cô không thèm ngó cánh tay rơi trên đất một cái, mà dồn hết sự chú ý lên người Mục Chước.
“Không ngờ mày còn che giấu thực lực.” Sắc mặt Mục Chước vô cùng khó coi.
Nếu chớp mắt vừa rồi gã không kịp né đi thì trái tim chắc chắn sẽ bị đâm thủng!
Cô cũng chưa hề có bí quyết thâm tàng bất lộ, chỉ là bình thường Trần Linh Thiệu thích dùng tinh thần lực để bao vây cô, trong lúc vô tình sẽ khiến năng lượng tinh hạch mất khống chế, dần dần tự nhiên thành thói quen.
Hiện tại đối với cô mà nói, dị năng trói buộc và trấn áp cũng không còn là ảnh hưởng lớn nữa.
Thây ma lấy móng nhọn và sóng âm đặc thù làm vũ khí.
Mà đẳng cấp của Trần Nhữ Tâm không thấp.
Hai điểm này dĩ nhiên rõ ràng có ưu thế hơn so với thây ma bình thường.
Nhưng rốt cục cô vẫn mất đi một cánh tay.
Trước nay cô rất hiếm khi phát ra âm thanh.
Bởi vì những kí ức từ thế giới trước lúc nào cũng khiến hành vi của cô càng giống một người.
Trần Nhữ Tâm đứng ở rìa vách núi.
Cơn lốc phía dưới hất tung vạt áo cô.
Cánh tay phải đứt lìa bị chém cực kì nhanh gọn nên chẳng còn ống tay áo nữa.
Mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa phất qua gương mặt mang đường cong xinh đẹp.
Sau lưng cô là mặt trời đang lặn xuống, nhìn hoàn hảo đến cực độ.
Khuôn mặt cô hết sức mỹ miều, chỉ là trong linh hồn kia, liệu hình dáng ban đầu sau khi khôi phục sẽ ra sao nhỉ?
Cặp mắt đỏ kiên định mà bình tĩnh.
Rõ ràng thân thể bị khiếm khuyết, mất đi ưu thế của thây ma, nhưng cô luôn luôn duy trì bộ dạng điềm tĩnh tự nhiên, dẫu là ai cũng không thể lay chuyển được cô dù chỉ một chút.
Mục Chước không hề có ý định hao phí ở đây với cô.
Gã chỉ muốn mau chóng lấy mạng cô, cầm thủ cấp của cô đi gặp Trần Linh Thiệu.
Đến lúc chưa đợi mình đi tìm, Trần Linh Thiệu tự khắc sẽ chui đầu vào lưới!
Có điều nữ thây ma trước mặt xem ra cũng khó đối phó, chẳng có một tí dáng vẻ mà thây ma nên có.
Ý nghĩ này chỉ mới loé lên trong đầu, Mục Chước từng bước từng bước đi tới chỗ cô.
Đáy mắt cùng bộ dạng âm lãnh, vũ khí trên tay đặt lên ánh chớp đánh về phía cô – –
Thân thể Trần Nhữ Tâm ngả ra sau, một chân quặp vào chân gã, đồng thời tay không tiếp lấy trường đao gã vừa chém xuống.
Chỉ nháy mắt cả cánh tay bị cháy đen thui, nhưng Trần Nhữ Tâm lại không hề bị ảnh hưởng.
Cổ họng cô phát ra một đợt sóng âm chói tai trực tiếp công kích tinh thần – –
Lập tức, sắc mặt Mục Chước biến đổi.
Gã muốn buông cô ra nhưng đã không kịp nữa rồi!
Trần Nhữ Tâm kéo lấy hắn trực tiếp nhảy xuống vách núi hơn sáu trăm thước.
Dù thế nào Mục Chước cũng không ngờ nữ thây ma này lại chọn cách đồng quy vu tận.
Gã muốn dùng dị năng để thoát khỏi cô.
Thế nhưng việc bị sóng âm tấn công đã khiến cơ thể gã chậm đi không ít.
Mà cơn lốc phía dưới cộng thêm vách đá trơn nhẵn làm gã chẳng thể tìm được một chỗ mượn lực hay dừng chân nào.
Thời điểm con người đối diện với cái chết, họ lúc nào cũng sợ hãi theo bản năng, mặc kệ là tự tử.
Tốc độ rơi xuống cực kì nhanh.
Vì hướng cơn lốc vô cớ chếch đi nên Trần Nhữ Tâm đành trực tiếp kéo gã đập vào vách đá.
Rơi như thế, dù Mục Chước có lợi hại hơn nữa cũng sẽ không còn cơ may sống sót.
Bởi bên dưới không phải là biển nữa, mà là mỏm núi và đá ngầm.
Còn cô…Trần Nhữ Tâm vẫn trông mong chính cơ thể đã được Trần Linh Thiệu đồng hoá này, dẫu sao cô nhất định phải trở về gặp anh.
“Buông ra!!!”
Đối mặt với Mục Chước đang cố gắng giãy giụa, Trần Nhữ Tâm trực tiếp chẳng thèm quan tâm.
Cánh tay còn lại cũng bị sét đánh đen thui.
Dù đã không còn dùng tốt như trước nữa, thế nhưng vẫn đủ để kìm chặt Mục Chước đương vùng vẫy giẫy chết.
Nhận thấy biển rộng nước tanh mang một mùi hôi thối, Trần Nhữ Tâm đổi tư thế với người đang chộp trong tay.
Chỉ nháy mắt, lúc rơi xuống đất đã nghe được tiếng hét thảm cùng tiếng kêu rên, mùi máu tanh lập tức kéo theo những sinh vật biển ăn thịt người tới.
Mục Chước đã tắt thở.
Trần Nhữ Tâm nằm trên vách đá ngầm.
Thân thể Mục Chước bị cô ấn xuống dưới đã máu thịt lẫn lộn, máu thuận theo đá ngầm chảy ra biển.
Trong khoảnh khắc, vô số loài cá săn thịt người bò lên bờ.
Chúng nó chẳng thèm đếm xỉa đến thân thây ma của Trần Nhữ Tâm, cùng lắm chỉ mất một lát đã xé nát và ăn hết thi thể Mục Chước, cả xương cốt cũng không buông tha.
Vài lũ kiếm ăn này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Màn đêm hạ xuống, chỉ còn lại Trần Nhữ Tâm nằm trên đá ngầm.
Rốt cục cô đã đánh giá quá cao thân thể này rồi.
Trần Nhữ Tâm nhận ra gân cốt toàn thân vỡ hết, cũng may trong nháy mắt khi rơi xuống, bản năng thây ma buộc cô ôm lấy đầu mình.
Thân là thây ma, vốn nên chết rồi, mà cô vẫn còn giữ lại cảm giác đau.
Cánh tay đứt lìa đã có kí sinh trùng đóng quân.
Cơ thể vỡ thành mảnh nhỏ.
Thỉnh thoảng nước biển dạt qua cơ thể cô, ngay cả việc đứng lên để di chuyển vị trí cô cũng không làm được.
Thời gian trở nên dài đằng đẵng.
Chỉ trông cậy vào tinh hạch thì cô mới chậm rãi chữa trị được thân thể này.
Nhưng điều mà cô không ngờ là, lúc tinh hạch đang chữa trị cho cô, nước biển đồng thời cũng đang ăn mòn cô…
– – Nhất định phải trở về, quay về bên cạnh Trần Linh Thiệu.
Thế nhưng, cô lại không biết sự mất tích đột ngột của cô đã đả kích Trần Linh Thiệu như thế nào.
Ở nơi cách chỗ này rất xa, một người đàn ông đi về hướng vô định.
Bước chân anh rất chậm, cũng rất kiên định.
Phỏng chừng đã đi mệt, anh đứng dưới thân cây thở phì phò, mang ra một túi nước uống vài ngụm, sau đó lại chuẩn bị di chuyển.
Trên đường, anh bắt gặp một người sinh sống trong căn cứ.
Có lẽ màu tóc và màu mắt quá rõ ràng nên rất nhanh anh đã bị người ta nhận ra.
Đám người kia nhìn về phía anh bằng ánh mắt khác thường và xa cách, cũng chẳng muốn nhiều chuyện.
Dẫu sao người này trông vậy nhưng mà lại là đầu sỏ tạo nên mạt thế, nhớ về người thân bạn bè và người mình yêu đã từng chết đi, tất cả đều không thể tha thứ cho gã đàn ông này!
Trái lại, đằng sau có người mang thân thể bình thường nhưng thần sắc lại trắng bệch bước lên đáp lời anh.
Đó là một cô bé mười ba tuổi.
Phỏng chừng được người nhà bảo vệ quá tốt nên anh không hề nhìn thấy vẻ chết lặng và hờ hững thường thấy trên khuôn mặt cô.
Hơi thở của cô dù tràn trề sức sống nhưng cô vẫn hiểu được cách thức sinh tồn trong mạt thế, chỉ là sơ tâm vẫn ở đây.
“Anh giai, anh đi đâu vậy?”
“Tìm người.” Thế mà người đàn ông lại bất ngờ trả lời cô, giọng nói còn rất ôn hoà.
Cô bé thuận miệng hỏi: “Tìm ai ạ?”
Trên mặt người đàn ông vẫn giữ nguyên cái vẻ thân thiện, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa một mảng sương lạnh hệt như tầng tầng lớp lớp mây mù.
Môi mỏng anh câu lên đường cong tà mị: “Tìm một nhỏ lừa đảo.
Tôi muốn tìm cô ấy, đeo xiềng xích lên cổ cô ấy để cô ấy không còn cách nào rời xa tôi nửa bước…” Âm cuối của anh mang theo sự lạnh lẽo làm người ta sợ hãi, tựa như ác ma đang thầm thì bên tai, âm trầm đáng sợ.
Mặt thiếu nữ đầy hoang mang: “Anh giai, anh muốn tìm thú cưng sao?”
“Không…” Người đàn ông hít sâu một hơi, hơi thở đi kèm sự run rẩy rất nhỏ, còn có cả hơi thở tăm tối khiến người khác sợ hãi, “Tôi muốn tìm…chị của tôi…”.