Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 4: Tg1_mặt Nạ Máu Tanh 4
Sau khi cúp điện thoại, Trần Nhữ Tâm nhéo nhéo ấn đường nhức mỏi vì nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trong thời gian dài, cầm lấy chìa khóa xoay người ra cửa.
Vừa xuống lầu, cô đã bắt gặp một bóng dáng không hề xa lạ đang đứng bên ngoài cổng bảo vệ.
“Nhữ Tâm, lâu rồi không gặp.” Tiết Minh Huyên ngẩng đầu nhìn về phía Trần Nhữ Tâm, tác phong nhanh nhẹn mỉm cười với cô, “Mấy năm nay em vẫn ổn phải không?”
“…Không sai.” Trần Nhữ Tâm nhìn bóng dáng cao ngất của người thanh niên trước mặt, ước chừng vài năm trong quân đội đã đặc biệt gột rửa sạch sẽ khí chất đại công tử lông bông lỗ mãng trên người đối phương, thay vào đó là vài phần tuấn tú cường tráng, đem so với bốn năm trước thì nhìn thuận mắt hơn rất nhiều.
Tiết Minh Huyên tâm lí dời bước, ngăn hơn nửa ánh nắng mặt trời chói chang đang rọi trên mặt Trần Nhữ Tâm.
Anh ta cười: “Vậy là tốt rồi.” Nói xong đưa túi giấy cho cô, “Ông ngoại nhờ tôi đưa cho em.”
“Cảm ơn.” Trần Nhữ Tâm nhận lấy túi giấy, cũng không để ý cử chỉ anh ta.
Lúc này, hệ thống yên tĩnh vài năm như gà bỗng cất giọng trong đầu cô: “Nam chính xuất hiện, cơ hội gặp mặt nhân vật phản diện còn xa sao?”
“…” Trần Nhữ Tâm nghĩ đến người này là cháu ngoại của thầy mình, nói nằm trong dự tính là không thể, bởi dù sao tài liệu mà con gà hệ thống kia đưa cho cô có hạn, trong đó không bao gồm thông tin ấy.
Nhưng cũng chẳng thể đứng ở đây, Trần Nhữ Tâm đành mở miệng: “Không bằng tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện?”
“Rất vinh hạnh.”
Tiết Minh Huyên lái xe tới.
Sau khi lên xe, hai người đến một quán cà phê có không gian tao nhã, Tiết Minh Huyên bày vẻ thân sĩ kéo ghế thay cho Trần Nhữ Tâm, đợi cô ngồi xuống rồi mới ngồi đối diện cô.
Lúc này, bồi bàn tuấn tú đi đến: “Xin hỏi hai vị muốn dùng gì ạ?”
Trần Nhữ Tâm vừa lấy khăn lau tay vừa nói: “Cho tôi xin một ly cà phê Blue Mountain.”
“Cubita, cảm ơn.” Tiết Minh Huyên tiếp lời.
“Được, hai vị xin chờ một lát.” Bồi bàn khom người rồi lui đi.
Không gian cực kì yên tĩnh khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, tự nhiên thả lỏng tâm trạng, là một nơi đặc biệt thích hợp để tán gẫu.
Tiết Minh Huyên nhìn cô bạn gái đã bốn năm không gặp, đẹp hoàn hảo.
Ngũ quan xinh đẹp bộc lộ rõ khí chất đầy quyến rũ, lúc vô tình lại khiến người ta có cảm giác an tâm.
“Em thường đến đây sao?” Tiết Minh Huyên lên tiếng đánh tan bầu không khí im lặng, “Có vẻ nơi này quen thuộc với em.”
“Từng đến một lần, bởi vì trời mưa mà quên mang ô.”
“À…” Thấy cô thẳng thắn, Tiết Minh Huyên không khỏi cười lên, “Về sau ở đây chờ tạnh mưa?”
“Đâu có, tôi lấy tài liệu cho thầy, sợ lỡ mất thời gian nên rời đi.”
“Xem ra ông ngoại rất nghiêm khắc.” Anh ta dùng câu trần thuật.
Trần Nhữ Tâm nhìn cực kì bình thản, ngữ điệu cũng làm người ta thả lỏng, cô nói: “Tiếp xúc với thầy nhẹ nhàng lắm.”
“Tôi thì ngược lại.” Tiết Minh Huyên nở nụ cười, vẻ tuấn lãng trên mặt lúc cười rộ lên như ánh ban mai, hormone nam tính vẫn công kích khiến cho vài vị khách nữ gần đó vờ như vô tình mà liên tục liếc qua bên đây.
Lúc này, bồi bàn đã đưa cà phê lên cho hai người, nói: “Mời dùng thong thả.”
Trần Nhữ Tâm cũng không thích uống cà phê, chỉ cảm thấy nơi này vô cùng phù hợp để nói chuyện phiếm, lại nghĩ, phải chăng có thể kiếm được chút thông tin nào có lợi cho nhiệm vụ nên mới lựa chọn vào đây.
Nhấp ngụm cà phê, cô hỏi: “Trước mắt anh có dự tính gì không?”
“Em…chỉ vì sự nghiệp…” Tiết Minh Huyên kéo dài ngữ điệu, miệng hơi nhếch: “Hay vẫn là…tình yêu?”
Trần Nhữ Tâm ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của anh ta, bình tĩnh nói: “Anh chỉ cần trả lời thôi.”
Không thể bắt được cảm xúc như dự đoán, Tiết Minh Huyên hơi thất vọng, nhưng anh ta rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm tình, nói: “Có thể tôi sẽ nhậm chức ở đội cảnh sát hình sự, chờ lý lịch thông qua, được điều đi nơi khác càng tốt.”
“Ừ.” Trần Nhữ Tâm khẽ vuốt cằm, tin này cũng khớp với tài liệu mà hệ thống cung cấp cho cô.
Theo hướng chuyện trước kia, nguyên chủ lựa chọn con đường giống với nam chính Tiết Minh Huyên, nhậm chức ở đội cảnh sát hình sự.
Nhiều năm sau, vì triệt phá được một tổ chức lớn chuyên buôn bán thuốc phiện nên Tiết Minh Huyên được điều vào trụ sở.
Cũng chính vào lúc ấy, trụ sở đang rất quan tâm tới một vụ án giết người liên hoàn mang tính ác liệt.
Khi đó người cũng chịu trách nhiệm cho vụ án kia là nguyên chủ.
Lần này với nguyên tác đã không còn giống nhau nữa, Trần Nhữ Tâm đổi chuyên ngành đại học, lại chọn học nghiên cứu.
Lẽ nào, vẫn giống với nội dung cuốn tiểu thuyết kia sao?
“Xem ra em đang có tâm sự?”
Tiết Minh Huyên lên tiếng cắt đứt vẻ thất thần của Trần Nhữ Tâm, cô lắc đầu: “Anh ở đội cảnh sát hình sự cũng vất vả lắm nhỉ?”
Tiết Minh Huyên vui vẻ nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch, “Nếu như em đồng ý tới công tác ở đội cảnh sát hình sự, tôi sẽ không thấy vất vả nữa.”
“Không được.” Trần Nhữ Tâm từ chối thẳng thừng, nếu thật sự đến chỗ kia thì hướng đi ấy có khác gì với nguyên tác đâu?
Tiết Minh Huyên bị từ chối cũng không ủ rũ, chuyện cô đùa giỡn anh ta lúc trước vẫn chẳng thể xóa nhòa, hiện tại đã vài năm trôi đi, đối với chuyện cũ anh ta cũng chỉ cười cười rồi cho qua.
Tuy nhiên, cũng vì thế nên anh ta mới thấy rõ, cô gái trước mắt căn bản chưa hề thích mình, chỉ khó hiểu vì sao lúc trước cô lại đưa ra yêu cầu làm thân.
Lẽ nào cô chỉ nổi hứng nhất thời, hoặc cũng bởi vì thằng chó đen đủi kia…À, Hình Dã?
Không thể không nói, làm được cái chức cảnh sát hình sự thì khả năng nhạy cảm của mấy người này quả thật rất kinh khủng.
Đến cùng, Tiết Minh Huyên vẫn không thể nói rõ giữa anh ta với cô gái trước mặt đang là tình cảm gì.
Chẳng phải bọn họ còn chưa chia tay sao?
Trần Nhữ Tâm hoàn toàn không biết đối phương đang nghĩ gì, cô nhìn đồng hồ rồi ngẩng đầu nói: “Tôi muộn giờ dạy thay cho đàn anh rồi, có thời gian sẽ gặp lại.”
“Được.” Tiết Minh Huyên cười đáp, sau đó vươn tay, “Cho tôi mượn di động một chút.”
Trần Nhữ Tâm không nghĩ nhiều đưa điện thoại cho anh ta.
Tiết Minh Huyên nhận lấy, lưu số di động của mình vào, sau đó trả lại cô: “Tôi sẽ thường xuyên tới thành phố S, chúng ta còn gặp nhau chứ?”
“Dĩ nhiên.” Trần Nhữ Tâm gật đầu, e rằng hướng đi trong tương lai sẽ không tránh khỏi dính líu tới nam chính Tiết Minh Huyên, chẳng qua là chuyện tốt hay chuyện xấu vẫn chưa biết.
Có lẽ đúng như hệ thống từng nói…
Nam chính xuất hiện, ngày gặp nhân vật phản diện còn xa sao?
Sau khi đưa Trần Nhữ Tâm về khu nghiên cứu sinh, Tiết Minh Huyên thấy cô đã lên lầu, lúc này mới rời đi.
Trở lại ký túc xá, Trần Nhữ Tâm mở tài liệu của thầy giáo, sau đó tiếp tục ngồi trước máy tính làm luận văn.
Đến ba giờ, Trần Nhữ Tâm đã sớm chuẩn bị tốt cho buổi dạy thay để dạy đàn em khóa dưới.
Lúc trước đàn anh của Trần Nhữ Tâm vừa mới đạt được học vị bác sĩ, lựa chọn lưu hiệu, hiện tại lại đang ở nhà chờ vợ sinh con.
Anh ta đích xác là một người yêu thương lo lắng cho vợ, vậy nên đã xin nghỉ từ sớm.
Thân là sư muội ruột thịt của anh ta, Trần Nhữ Tâm đương nhiên sẽ chia sẻ với anh ta không ít.
Cái tên Trần Nhữ Tâm đối với sinh viên năm hai như sấm rền bên tai, bây giờ bọn họ khó tránh khỏi có chút hưng phấn.
Thứ nhất, cô thỉnh thoảng xuất hiện trên báo chí, không đi làm minh tinh thì quá lãng phí.
Thứ hai, luận văn của cô cũng có tầm ảnh hưởng nhất định ở quốc tế, tồn tại như một truyền kỳ, khó tránh khỏi khiến người khác tò mò liệu rằng cô có dễ tiếp xúc hay không.
Dù sao thì vị học tỷ này ít khi xuất hiện, làm người ta chỉ nghe danh chứ chưa từng thấy người.
…
Cứ như thế, Trần Nhữ Tâm luôn luôn lên lớp.
Nửa tháng sau, đàn anh yêu vợ của cô cuối cùng đã trở về.
Nói tới đàn anh, anh ta cũng là một người tài ba.
Ở trong trường học vài năm, ngoại trừ người thầy là giáo sư Đàm cùng vợ mình thì có lẽ chẳng nhớ được mặt ai, mù mặt tới nỗi Trần Nhữ Tâm cũng chẳng thèm nói gì.
Vị đàn anh này có vóc người đoan chính, lúc cười rộ lên thì hơi xấu xa, khiến người ta không có hảo cảm.
Vì thế nên đàn chị đã không ít lần nói với Trần Nhữ Tâm rằng anh ta chính là kiểu bên ngoài lưu manh, bên trong nho nhã, không rõ trước kia đã lãng phí bao nhiêu thiếu niên thiếu nữ có lòng.
Trần Nhữ Tâm còn tưởng rằng mình nghe lầm: “Còn có nam á?”
“Đúng vậy!” Khi ấy sư tỷ đặc biệt không giữ hình tượng mà liếc mắt: “Nào ai biết sau khi kết hôn lại đổi tính biến thành thê nô đâu…”
Đúng vậy, thế sự khó lường…
Trần Nhữ Tâm nhớ lại như vậy.
Đột nhiên nghe có tiếng bước chân, cô vừa nhấc mi mắt thì Tào Tháo đã tới…
“Hì…Thời gian qua chị út vất vả rồi, cái này là quà vợ anh đưa cho em.” Người kia cẩn thận đẩy cửa đi vào phòng làm việc, mặt cười như thằng ngốc: “Giỏ trái cây bự này là anh thêm vào đấy, vui đi?”
“…” Ở lâu như thế mà đến tên cô cũng không nhớ, Trần Nhữ Tâm còn nói được gì?
“Phụt…” Hệ thống không nhịn cười nổi rồi nghẹn ra đúng một từ: “Đần.”
Lần đầu tiên Trần Nhữ Tâm không phản bác hệ thống, bởi cô cũng cực kì tán thành với câu nói của nó.
Đàn anh tài ba, đàn chị lạnh lùng giỏi giang, xem chừng chỉ có Trần Nhữ Tâm là vẫn ở phạm vi của người bình thường.
Nhấc theo giỏ trái cây, cầm quà chị dâu đưa cho mình, Trần Nhữ Tâm trở lại kí túc xá.
Ngồi trên ghế sa lon vải nhuyễn mềm mại, mặt mày cô giãn ra, cuối cùng cũng không phải lên lớp.
Tự rót cho mình cốc trà, thả một ít lá trà vào trong, sau đó Trần Nhữ Tâm thoải mái ngồi trên ghế sofa, cầm điều khiển từ xa mở TV.
Bây giờ là tầm chiều, Trần Nhữ Tâm theo thói quen cũ mở kênh thời sự, ngửi mùi trà, nghe người dẫn chương trình của đài phát thanh trình bày tin tức gần nhất.
Dài đằng đẵng, Trần Nhữ Tâm đương muốn đổi kênh thì nghe tiếng di động của mình vang lên.
Lấy di động, thấy tên hiện ra, Trần Nhữ Tâm tiếp máy: “Chào.”
“Nhữ Tâm, làm phiền em không?”
“Không có đâu, việc gì sao?”
“A, không có việc thì không thể tìm em à?” Tiết Minh Huyên nửa đùa nửa thật: “Tôi thăng chức, có tính là việc không?”
“…” Không biết cô đang nghĩ gì, môi khẽ mím lại: “Chúc mừng.”
“Sao nghe được câu chúc mừng từ miệng em, tôi lại có cảm giác thoải mái thế nhỉ.” Giọng Tiết Minh Huyên nghe hơi mỏi mệt, anh ta thở dài, nói tiếp: “Nếu như không phải tình huống không cho phép, tôi còn muốn mời em ăn bữa cơm mừng tôi thăng chức đấy.”
Trần Nhữ Tâm thuận miệng hỏi: “Công tác vất vả lắm à?”
“Thật sự là sứt đầu mẻ trán.” Có lẽ vì đối diện với cô nên hàm ý của Tiết Minh Huyên mới lồ lộ một chút: “Mặc dù coi như tôi thăng chức, nhưng án mạng kia đã cả tháng không tra được tí manh mối nào.”
“Nghi án?”
“Đối phương không phải tội phạm giết người bình thường, năng lực phản điều tra đến đáng sợ, đội của tôi dường như cạn lời luôn.”
Trần Nhữ Tâm nhìn thoáng qua bảng thông báo tin tức lớn, hỏi: “Tại sao lại chưa có thông tin gì?”
“…” Đối với vấn đề của Trần Nhữ Tâm, Tiết Minh Huyên hơi khựng lại, ngữ điệu chỉ bất đắc dĩ: “Vụ án không có tiến triển, tên sát nhân điên cuồng kia vẫn còn đang lẩn khuất trong đám người.
Nếu báo ra, chỉ sợ toàn xã hội sẽ lâm vào tình trạng khủng hoảng bất an.”
“Ra vậy.” Ngón tay Trần Nhữ Tâm khẽ miết miệng cốc, đột nhiên nói ngay vào trọng tâm: “Vậy thì…tìm tôi có chuyện gì?”
Thật lâu sau, Tiết Minh Huyên bên đối diện thở dài.
Anh ta cười nói: “Vậy tôi cứ nói thẳng nhé, tôi đang cần một người cố vấn tâm lý học, ông ngoại tôi đề cử em.”
“Nếu như nói tôi có thể giúp được.” Cô nói.
“Tất nhiên có thể rồi, tôi tin tưởng vào mắt nhìn của ông ngoại, cũng tin tưởng vào năng lực của em.”
“Anh muốn tôi làm gì?”
“Phân tích vụ án, thu hẹp phạm vi đối tượng tình nghi, tra được manh mối liên quan, tranh thủ nhanh chóng phá án.”
“Ừ, tôi sẽ cố.”
“Nhữ Tâm, tình hình cụ thể chúng ta nên gặp nhau nói chuyện, tôi sửa sang lại hồ sơ rồi gửi vào hòm thư cho em.
Em cứ xem trước một chút.”
“Được.” Nghe thấy âm thanh gõ bàn phím từ bên kia, Trần Nhữ Tâm cũng mở laptop của mình, chỉ trong chốc lát hòm thư gợi ý đã có bưu kiện mới.
Thuận tay mở bưu kiện, đập vào mắt cô là tường trình án kiện rõ ràng, chuyển chuột kéo xuống dưới thì phát hiện mấy tờ án có hàng loạt ảnh chụp, người bị hại máu thịt lẫn lộn dường như không rõ mặt, từ dấu vết hiện trường có thể suy ra được nạn nhân trước khi chết có phản kháng kịch liệt, chịu sự hành hạ quá lớn.
Tổng cộng năm bức, Trần Nhữ Tâm trầm mặc nhìn xuống: “Năm vụ?”
“Phải.” Ngữ khí của Tiết Minh Huyên hơi nghiêm trọng, “Sau khi xem xong nhớ xóa bưu kiện đi.”
Trần Nhữ Tâm đáp: “Được.”
“Ok, trong đó còn một nạn nhân trước khi chết có đeo chiếc mặt nạ dính máu, khi ấy mặt nạ theo nạn nhân rơi xuống từ tầng 27, lúc đội tôi tìm được thì mặt nạ đã vỡ rồi.
Qua vài ngày khôi phục cũng chỉ có thể nắm được hình dạng đại khái thôi.” Nói xong, Tiết Minh Huyên tìm thấy tấm hình kia, gửi cho Trần Nhữ Tâm, “Chính là cái này.”
Trần Nhữ Tâm nhấp mở, nhìn chằm chằm tấm hình kia rất lâu.
Cô khẽ nhắm mắt, một hồi mới mở lời: “Tôi sẽ cố hết sức.”
Nghe được giọng nói không dao động của cô từ trước tới nay bỗng dưng thay đổi, Tiết Minh Huyên chỉ cho rằng cô đang phẫn nộ vì thủ đoạn giết người của tội phạm tình nghi quá tàn nhẫn, nên nói: “Em nghỉ ngơi cho tốt vào.
Mai tôi sẽ điều người tới đón em.”
Cúp điện thoại, Trần Nhữ Tâm nhìn bức ảnh phóng đại trên màn hình.
Đó là một chiếc mặt nạ đã bị phá nát, toàn thân màu trắng, hốc mắt màu đen, môi tô màu hồng tựa như bông hoa anh túc diễm lệ yêu dã.
Hốc mắt của mặt nạ còn có vết máu.
Dù cho có bị nghiền nát thì vẫn thấy rõ chiếc mặt nạ cười như không cười, làm người ta không rét mà run..