Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 39: Tg2_14
“Nhưng.” Trong chớp mắt giọng Trần Linh Thiệu thay đổi.
Tính công kích quanh thân trở nên đáng sợ làm lòng người kinh hãi.
Ngón tay thon dài của anh xoa lên cổ cô, giọng hơi trầm xuống: “Nhưng em phải đền bù tổn thất cho tôi.”
“…” Trần Nhữ Tâm bị hơi thở của anh bao trùm, đó là năng lượng bất ổn từ người có dị năng, hệt như chiếc lưới rậm rạp chằng chịt buộc cô không còn chỗ nào để tránh né…
Trần Linh Thiệu đang say đắm ngửi hơi thở trên cổ cô, tựa hồ dã thú đang xác nhận hơi thở trên người bạn tình.
Anh vừa liếm vừa hôn cần cổ cô, hướng một đường từ cổ lên trên.
Môi cô vẫn lạnh buốt như xưa, dù thân thể không có nhiệt độ con người nhưng lại khiến tinh thần anh nghiện mất rồi, không thể kìm chế nổi.
Anh hôn cẩn thận mà thăm dò, nhưng cũng kèm theo sự cưỡng bức mạnh mẽ và dịu dàng.
Trần Nhữ Tâm cắn chặt răng không cho anh đưa đầu lưỡi vào bên trong.
Nhưng hiển nhiên đối phương chẳng có ý định ngừng lại, vì vậy Trần Nhữ Tâm vạn bất đắc dĩ khẽ nhếch môi để lưỡi anh tiến vào.
Chiếc lưỡi ấm áp gần như muốn hâm nóng cô.
Trần Nhữ Tâm không có hô hấp, cũng không đáp lại nụ hôn của anh, chỉ cứng đờ mặc anh muốn làm gì thì làm.
Trần Nhữ Tâm dĩ nhiên hiểu rõ cơ thể mình.
Viên tinh hạch trong đầu kia bất thường vô duyên vô cớ.
Thân thể cô không giống thây ma mà càng giống con quỷ hút máu như trong sách mô tả hơn.
Răng nanh của cô chứa RFD-z1, sợ rằng cái người tuỳ tiện này sẽ đụng phải răng nanh mình, rách da rồi bị nhiễm.
Nhưng mỗi lần như vậy Trần Linh Thiệu đều tránh răng nanh của cô đi, lưỡi vẫn triền miên dây dưa với cô…
Rốt cục một nụ hôn kết thúc, buông cô ra, Trần Linh Thiệu còn không quên hôn lên đôi môi ướt át của cô.
Sau đó đôi mắt thâm trầm nhìn cô, khàn giọng nói: “Lần sau không được phép từ chối tôi.”
“…” Trần Nhữ Tâm lẳng lặng nhìn anh.
Áp xuống hơi thở thuộc về dị năng cấp cao đang bao trùm quanh người, lúc này cơ thể Trần Nhữ Tâm mới động đậy được.
Trần Linh Thiệu thức tỉnh đầy đủ dị năng, tốc độ thân thể anh suy kiệt rất nhanh, không thể gánh nổi dị năng quá mạnh.
Nhưng dù vậy cũng đủ nghiền ép hết những kẻ có dị năng.
Chỉ là cơ thể ấy khiến anh không thể chống đỡ được lâu.
Nếu không gánh nổi dị năng quá mạnh thì anh sẽ gục ngã.
Trần Nhữ Tâm cầm tay anh, ý bảo anh nên rời khỏi đây thôi.
Nhưng bấy giờ cả trong lòng lẫn ngoài mặt Trần Linh Thiệu đều là cô.
Đối với Trần Linh Thiệu mà nói, chỉ cần cô ở bên cạnh thì dù đi đâu cũng như nhau hết.
…
Tựa hồ nhận ra anh không chịu hợp tác, Trần Nhữ Tâm hơi dùng sức kéo tay anh.
Trần Linh Thiệu nhịn không nổi cười một tiếng.
Mặt mày vốn đã tuấn mỹ nay lại càng buộc người ta không thể dời mắt.
Ánh mắt anh thâm trầm nhìn cô, sau đó nâng tay cô, hôn lên đầu ngón tay cô.
Tức thì Trần Nhữ Tâm rùng mình, cô muốn rút tay ra nhưng lại bị nắm chặt.
Anh không buông tha dù cô có giãy giụa thế nào.
Trần Linh Thiệu đưa đầu lưỡi mềm mại liếm móng tay sắc bén màu đen của cô…Hình ảnh này đánh vào thị giác là cực kì khủng bố, cả người Trần Nhữ Tâm đều dại ra.
Cảm thụ sự bất ổn từ dị năng trong cơ thể cô, Trần Linh Thiệu hài lòng cong khoé môi lên, nhìn vào mắt cô rồi liếm ướt ngón tay cô.
Anh nhận ra cô đang sợ làm mình bị thương nên sẽ không chống cự, vì thế anh chẳng hề kiêng nể gì, muốn ngắm xem tâm trạng của cô vì mình mà bất ổn như thế nào.
Cho dù từng chút từng chút một cũng tốt.
Trần Linh Thiệu cũng cảm thấy kinh ngạc với ham muốn níu giữ của chính anh.
Nhưng cảm giác ấy lại khiến anh vô cùng thoả mãn.
Chỗ thiếu thốn được bù đắp, nội tâm sẽ cảm thấy hân hoan tung tăng như con chim sẻ.
Anh chưa bao giờ như thế này, không thể tự điều khiển tâm trạng của mình.
Hơn nữa, anh đã dần dần nghiện mất rồi…Cũng chẳng muốn từ bỏ luôn.
Ánh mắt Trần Nhữ Tâm dời đi không nhìn anh nữa.
Móng tay sắc bén là vũ khí của cô, tiện tay vẽ một cái đã có thể lấy mạng người ta.
Không phải gã đàn ông này không biết, nhưng lại làm động tác như thế, đích xác…Không phù hợp với tính cách anh.
“A…” Trần Linh Thiệu lấy lòng khi thấy cô trốn tránh, nhẹ nhàng kéo tay cô, khiến cô không thể không ngã lên người anh – –
Cánh môi bị đôi môi ấm áp ngậm lấy.
Cả người Trần Nhữ Tâm bị anh chống lên tường, thậm chí còn dùng dị năng để áp chế cô.
Dẫu sao, Trần Linh Thiệu là đàn ông trưởng thành, nên cứ cho rằng dựa vào lúc dùng sức cũng đủ làm Trần Nhữ Tâm không thể thoát ra được.
Cô cùng lắm chỉ phân tâm như thế, môi thì bị anh cạy ra.
Trần Nhữ Tâm đang có cảm giác.
Chẳng qua vì lí do cơ thể nên cô sẽ không xuất hiện phản ứng thở gấp theo bản năng của con người.
Nhưng sự bất ổn từ tinh hạch trong đầu lại bộc lộ lúc cô không hợp tác.
Loại dị năng này khiến Trần Nhữ Tâm vô thức cảm thấy nguy hiểm, hệt như chúng chẳng chịu sự khống chế của cô vậy.
Thậm chí cô còn cảm nhận được tinh hạch trong cơ thể đang toát ra vui sướng và xao động.
Lần đầu tiên Trần Nhữ Tâm sinh ra cảm giác đồng tình khi được cùng anh phóng thích dị năng như thế.
Kiểu đồng tình này làm toàn thân Trần Nhữ Tâm bất lực, bên hông bị hai bàn tay trụ vững nên cô mới chưa trực tiếp trượt xuống mặt đất.
Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, rốt cục Trần Linh Thiệu cũng tình nguyện buông cô ra, đôi mắt híp lại nhìn Trần Nhữ Tâm lúc bấy giờ, tựa như vừa mới uống rượu vậy, toàn thân vô lực dựa vào người anh.
Đột nhiên Trần Linh Thiệu phóng dị năng tinh thần đang bao phủ cô, quả nhiên thấy cô động đậy.
Song con mắt màu đỏ kia tựa hồ phủ lên một lớp sáng dịu dàng.
Cô lắc đầu với anh…
Hô hấp Trần Linh Thiệu hơi ngừng lại, càng lẳng lặng nhìn vào ánh mắt cô thì càng muốn hung hăn bắt nạt cô hơn, ngắm dáng vẻ quyến rũ của cô khi bị mình cưỡng bức.
Anh hít một hơi thật sâu, tốt quá hoá dở, đằng nào thì người này từ đầu đến chân đều là của mình mà!
Một ý cười hiện lên trên khuôn mặt tuấn mĩ khiến dung mạo như tiên giáng trần của anh điểm thêm vài phần gian manh khó nói thành lời.
Trần Linh Thiệu cúi đầu hôn cô một cái, sau đó thu hồi dị năng phóng thích của mình.
Hơi thở bao trùm quanh thân biến mất cũng là lúc sự bất thường từ dị năng trong cơ thể Trần Nhữ Tâm kết thúc, trên người dần dần hồi phục như bình thường.
Cô ngẩng đầu nhìn anh thâm thuý, không thể giải thích tâm trạng này là gì.
Tại sao dị năng đó và năng lượng tinh hạch trong cơ thể mình lại nảy sinh đồng cảm chứ? Tình huống như vậy hẳn là chưa từng xảy ra.
Cơ mà Trần Nhữ Tâm cũng chẳng mở miệng hỏi câu ấy, chỉ hi vọng về sau người này sẽ không dốc sức làm như thế nữa…Cảm giác lực bất tòng tâm…Rất kì lạ.
Nhưng dù có vậy thì cô cũng phát hiện đáy lòng mình không hề ghét cảm giác này, cái loại cảm giác phiêu du như tiên đó còn xen lẫn với sự vui vẻ thoả mãn, mặc dù nó khiến cô kinh ngạc và khó kiểu nhưng bản năng lại không ghét…
Chẳng qua, nó buộc sự hoài nghi trong lòng Trần Nhữ Tâm càng sâu hơn.
Hệ thống nói tinh hạch của cô bất thường, vốn thuộc về sức mạnh mà cô có, nhưng lại nảy sinh đồng cảm với Trần Linh Thiệu…Mơ hồ quá! Hình như cô đã chạm đến ranh giới của chân tướng rồi mà vẫn không sao lí giải được.
Mắt bị một bàn tay to che đi, bên tai nghe thấy tiếng cười từ trong cổ họng.
Anh cúi đầu: “Em còn nhìn tôi như vậy nữa thì tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
“…” Một lát sau, anh gỡ bàn tay đang che mắt cô ra, Trần Nhữ Tâm gật đầu.
“Chúng ta đi thôi.” Trần Linh Thiệu kéo tay cô.
Trần Nhữ Tâm gật gật đầu.
Cô chẳng muốn ở lại nơi này một chút nào.
Đi khỏi trạm xăng dầu bỏ hoang, sắc trời bên ngoài vẫn chưa tối lắm, đã chạng vạng rồi.
Chưa có dự tính gì, Trần Linh Thiệu híp mắt hơi suy tư, quyết định tìm một chỗ có thể trú chân.
Vùng phụ cận này đã trở thành bãi hoang phế, đám thây ma cũng bị các căn cứ của con người ở lân cận săn giết.
Đối với bọn họ bây giờ mà nói thì đây không phải là lựa chọn khá khẩm gì cho cam.
Nhưng rất nhanh, Trần Linh Thiệu nhớ tới một nơi rất thích hợp.
Anh không định lêu lổng tứ phương mà muốn yên ổn sinh sống cùng cô.
Anh biết rõ thời gian của mình không còn nhiều, nhưng chính vì vậy anh mới càng thêm trân trọng khoảng thời gian ít ỏi ấy.
Lúc trước, anh coi thường tính mạng, không e sợ cái chết và chẳng thèm quan tâm mạng mình ra sao.
Hiện tại, bởi vì vẫn còn lưu luyến với thế giới này nên anh đang khẩn cầu thời gian chậm lại một chút, vậy mới có thể giúp cô ngắm nhìn thế giới này nhiều hơn.
Điều anh muốn cũng không phải là thế giới, mà là được ở bên cạnh người đó.
Lúc màn đêm buông xuống, Trần Linh Thiệu mang cô tới nóc nhà của một toà cao ốc bỏ hoang.
Trước khi mạt thế ập đến, nơi đây từng là tổng công ty văn phòng cao ốc.
Sau mạt thế, nơi này trở thành môi trường thích hợp với thây ma.
Anh đã từng vào đây, hơn nữa còn dẫn Chu Cẩm Dung rời khỏi nơi này.
Chu Cẩm Dung từng là nhân viên ở trong này, còn tựa tựa như chức quản lí gì đó.
Dăm ba thứ ấy trước kia Trần Linh Thiệu cũng chẳng để ý lắm, mà vì năng lực làm việc của người kia rất khá nên anh luôn luôn giữ bên cạnh.
Tuy nhiên, bởi thế nên anh biết rõ chỗ này vẫn còn nơi có thể ẩn náu tạm thời.
Tay Trần Nhữ Tâm bị anh kéo.
Hai người đi cầu thang lên trên.
Ước chừng khoảng hai mươi phút sau, phát hiện hô hấp của anh hơi rối loạn, nhịp tim cũng mất đi sự cân bằng nên cô ngừng bước.
“Sao thế?” Trần Linh Thiệu ngoảnh đầu nhìn cô, hỏi.
Trần Nhữ Tâm đành kéo tay cả hai, viết lên lòng bàn tay anh: (Nghỉ ngơi một chút đi.)
Mất hồi lâu, Trần Linh Thiệu cúi đầu cười ra tiếng: “Em đang lo cho tôi đấy hả?”
(Thân thể anh sẽ chịu không nổi đâu.)
“Ừ, nghe em hết.” Trần Linh Thiệu tựa đầu lên vai cô, hơi thở không yên, chứng tỏ lúc trước vẫn luôn nhẫn nhịn.
Anh không muốn để bất cứ ai nhìn thấy bản thân yếu đuối.
Ở căn cứ Thương Vân, chưa một kẻ nào biết thân thể anh đã đứng ở ranh giới chuẩn bị sụp đổ, tất cả mọi người đều e sợ sức mạnh của anh.
Hiện tại, vậy mà anh có thể nghỉ ngơi trước mặt cô.
Cảm giác bình yên này chẳng ai mang lại được cho anh.
Anh không khỏi ôm lấy eo cô, ham muốn níu giữ khỏi nói cũng biết.
Anh đang lấy một loại thất thế bất khả tư nghị.
Thậm chí anh còn không dám nghĩ nếu mình mất đi cô thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Việc mất kí ức không còn quan trọng đối với anh nữa, nếu như dùng việc mất đi cô để đổi lấy lời nói thì chẳng thà anh không muốn còn hơn.
Ước chừng rất lâu sau, Trần Linh Thiệu dắt tay cô đi về phía cuối hành lang.
Đẩy cánh cửa kia ra, là một gian đại sảnh màu vàng kim.
Mặc dù dính rất nhiều vết máu và hài cốt nhưng vẫn nhận ra được gian đại sảnh này lúc trước xanh vàng rực rỡ như thế nào.
Trần Linh Thiệu đi đến góc tường, tay vẽ nhẹ nhàng lên đó một cái.
Mặt tường kia nứt ra xuất hiện một cánh cửa cực kì vững chắc.
Nhưng chỉ chớp mắt, cánh cửa ấy đã hóa thành mảnh vụn trong tay anh.
Trần Linh Thiệu nghiêng đầu nói với cô: “Đứng tại chỗ đợi tôi nhé.
Tôi đi lấy ít đồ.”
Trần Nhữ Tâm gật gật đầu.
Buông tay cô ra, Trần Linh Thiệu bước vào.
Phỏng chừng mười lăm phút sau, Trần Nhữ Tâm đã trông thấy Trần Linh Thiệu đi ra.
Chẳng qua nhìn sắc mặt anh cũng không khá cho lắm, chứng tỏ anh rất mệt mỏi.
Do sử dụng dị năng sao?
Trần Nhữ Tâm tiến lên đỡ lấy anh, mặt khác viết vào lòng bàn tay anh: (Anh không sao chứ?)
“Đừng lo lắng, chỉ hơi mệt chút thôi.” Trần Linh Thiệu ôm cô, cười, “Để tôi ôm em thì tôi sẽ ổn hơn nhiều đấy.”
“…” Thế là Trần Nhữ Tâm mặc cho anh ôm.
Ước chừng rất lâu sau, Trần Linh Thiệu buông cô ra rồi nói: “Đêm nay nghỉ ngơi ở chỗ này.
Bình minh chúng ta lại rời đi.”
Trần Nhữ Tâm gật gật đầu.
Biết anh thích sạch sẽ nên Trần Nhữ Tâm nhìn thoáng qua chiếc ghế bành bằng gỗ bên cạnh, phủ lên một tấm rèm cửa sổ rồi vỗ vỗ, ý bảo anh ngồi xuống nghỉ ngơi.
Theo thường lệ, chắc chắn Trần Linh Thiệu chẳng muốn ngồi đâu, nhưng lần này anh không nói gì cả mà ngồi xuống luôn.
“Em đừng đi.” Nói xong câu ấy, rất nhanh, Trần Linh Thiệu đã rơi vào giấc nồng.
Thấy anh thật sự quá mệt mỏi, Trần Nhữ Tâm không khỏi liếc cánh cửa đã hóa thành mảnh vụn kia.
Bên trong chứa đồ gì nhỉ? Nhưng dẫu sao lòng hiếu kì của cô cũng chưa lớn tới vậy, cô yên lặng chờ người này tỉnh lại.
Sau khi trời sáng, Trần Linh Thiệu âm thầm tỉnh dậy, mắt vừa mở đã nhìn thấy Trần Nhữ Tâm đứng bên cạnh mình, đang thất thần trông ra ngoài cửa sổ.
Tư thế giống y đúc với lần anh nhìn thấy bữa trước, nửa bước cũng không dời…Trong lòng Trần Linh Thiệu nổi lên cảm xúc khó nói thành lời, trái tim nặng trịch như vừa bị rót đầy một thứ gì đó, không đau, nhưng lại vừa như được ngâm mình trong bể nước ấm áp.
Phát hiện anh đã tỉnh, Trần Nhữ Tâm vừa cúi đầu thì lập tức đụng phải ánh mắt anh.
Cô tiến lên cầm tay anh: (Ổn chưa?)
“Ừm, ngủ một giấc đã thấy khá hơn nhiều rồi.” Trần Linh Thiệu mượn lực từ tay cô, nhổm dậy, “Cả đêm em cứ đứng vậy đấy hả?”
(Tôi chẳng cảm thấy gì đâu.)
Trần Linh Thiệu đứng lên ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: “Tuy vậy, tôi vẫn thấy xót.”
Cứ để anh ôm như thế, Trần Nhữ Tâm bị hấp dẫn bởi hơi thở trên người anh.
Cô tựa như hơi đói…đập vào mắt là chiếc cổ yếu ớt của Trần Linh Thiệu.
Sự bất cẩn này lộ rõ trước mắt cô, thật sự là khảo nghiệm về bản năng máu thịt của thây ma.
Cơ hồ bị dụ dỗ.
Trần Nhữ Tâm ghé sát vào cổ anh.
Mùi vị ngọt ngào, dễ ngửi luẩn quẩn chóp mũi, rất muốn cắn một ngụm lên đó…Không được, Trần Nhữ Tâm vừa lấy lại tinh thần trong nháy mắt mới chợt nhận ra mình suýt chút nữa đã làm gì.
Cô vội vươn tay nhẹ nhàng đẩy Trần Linh Thiệu.
Tình huống mới rồi có gì đó không đúng.
Thần trí của cô hệt như bị mê hoặc khiến cô trở nên ngây dại, bắt đầu nghe theo bản năng thây ma với máu thịt.
Trần Linh Thiệu bị đẩy hơi khó hiểu nhìn cô, “Sao thế?”
(Đừng gần tôi quá.
Tôi sợ sẽ không khống chế được bản năng.) Rốt cục Trần Nhữ Tâm lựa chọn thẳng thắn.
Cô sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì rồi bị đối phương hiểu lầm thì không tốt lắm.
Nhớ lại trong thế giới nào đó, lúc nhiệm vụ sắp kết thúc, hệ thống từng nói đạo trời sẽ dùng mọi thủ đoạn để ngăn cản cô hoàn thành nhiệm vụ…
Trần Nhữ Tâm không thể không nghĩ nhiều..