Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 130: Tg6_9
Trần Nhữ Tâm ngừng bước nhưng không dừng lại, chạm mặt thoáng qua.
Như người dưng vậy.
Cô đi chưa được bao xa.
Sau lưng, một mũi kiếm sắc bén lao tới.
Trần Nhữ Tâm xoay người chặn mũi kiếm kia.
Ánh mắt cũng đụng phải cặp mắt lạnh lùng ẩn nhẫn.
Trần Nhữ Tâm đờ đẫn rồi ngừng lại.
Mũi kiếm kia xẹt qua gáy cô.
Da rỉ máu, để lại một vết thương nhẹ trên cần cổ trắng nõn yếu ớt.
Cô lau máu như không có việc gì, nhìn Ôn Đạm Dung đã không còn sợ uy áp của mình nữa, chậm rãi mở lời: “Ý gì đây?”
Giọng cô dịu dàng nhưng lại tựa tà âm, khiến người ta muốn ngừng mà chẳng được.
Ôn Đạm Dung cho rằng mình đã có thể buông bỏ chuyện hai trăm năm trước.
Nhưng khoảnh khắc khi cô xuất hiện trước mặt mình, mọi thứ mà y “cho rằng” đều hóa thành hư vô.
Tất cả sự kiên định trong nội tâm lập tức sụp đổ hết.
Còn người này lại làm như chưa bao giờ quen mình vậy, lạnh lùng, xa cách.
Thật muốn phá nát vẻ bình tĩnh của nàng ấy, để nàng ấy cũng phải tự trải qua sự dày vò từ tận đáy lòng mình.
Ôn Đạm Dung hoàn toàn không biết bản thân muốn làm cái gì.
Y chỉ kiếm về phía Trần Nhữ Tâm, “Luận bàn cùng Dục Ma Sứ một phen thôi, chẳng biết Dục Ma Sứ có nguyện đồng ý không?”
Câu trần thuật, vốn không phải đang hỏi thăm.
Trần Nhữ Tâm lập tức cảm thấy hơi đau đầu.
Cô là pháp tu.
Mặc dù tu vi cao nhất cảnh giới so với y, nhưng suốt hai trăm năm, Trần Nhữ Tâm chỉ chữa thương.
Tu vi không tiến mà lùi, từ hậu kỳ nguyên anh tụt xuống kỳ nguyên anh.
Muốn tiến thêm một cấp e là rất khó.
Trừ phi có cơ duyên trời ban.
Ngẫm lại nhiệm vụ thế giới đó giờ, đại cơ duyên thì cô chẳng cần, chỉ cần thiên đạo hạ thủ lưu tình là Trần Nhữ Tâm đã thỏa mãn lắm rồi.
“Đợi tỷ thí xong đi.”
Dứt lời, Trần Nhữ Tâm quay lưng rời khỏi chốn thị phi này.
Nhìn bóng lưng cô bỗng chốc biến mất, Ôn Đạm Dung siết chặt kiếm, xoay người vào đại điện.
Dĩ nhiên cuộc đụng độ của đôi bên cũng lọt vào mắt mấy người trong đại điện.
Thần thức của tu sĩ mạnh mẽ nên biết rõ chuyện xảy ra ngoài điện.
Thấy không đánh nhau thật, đám người trong đại điện đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có Ảnh Ma Sử liếc Ôn Đạm Dung như có điều suy nghĩ.
Tu sĩ đạo môn này…có hơi thở của Dục Ma Sứ.
Ôn Đạm Dung hành lễ với chưởng môn Huyền Quang Tông rồi đứng kế bên, mặt không chút thay đổi.
Đám tỷ thí kia chia làm kỳ trúc cơ và kỳ kim đan.
Mà trùng hợp Ôn Đạm Dung thuộc nhóm kỳ kim đan.
Mỗi kiếm tu chỉ tu một kiếm.
Thực lực mạnh hơn rất nhiều so với pháp tu.
Thậm chí có thể đấu vượt cấp.
Vậy nên, trước mắt thực lực của Ôn Đạm Dung cũng là người tỷ thí mạnh nhất trong đạo môn lần này, đánh một trận cùng kỳ nguyên anh không hẳn là không thể.
Trần Nhữ Tâm tới chợ tu chân một mình, chưa rõ mục đích.
Bỗng một con thỏ tuyết linh xà vào cô.
Đó là một loại linh thú.
Vì dáng vẻ đáng yêu nên rất được nữ tu sĩ yêu thích.
Chẳng qua số lượng thỏ tuyết linh ít ỏi, không dễ có được, mặc dù chẳng sở hữu bất kì năng lực công kích nào, nhưng giá cả lại đắt đỏ.
Thỏ tuyết linh dừng trước mặt cô.
Miệng nhả ra một phong thư giấy.
Cho mình sao? Trần Nhữ Tâm duỗi tay nhận lấy, lật qua đằng sau, đầu đề là (Mạnh Thiên Hạo).
Trần Nhữ Tâm mở bức thư.
Trên đó là một dòng thư tình.
Chẳng trách tại sao cô lại nhận ra thư tình vì ai ai trong thế giới nào đấy cũng biết đến bài thơ này.
Liếc thoáng qua bài thơ kia, Trần Nhữ Tâm nhìn hàng chữ cuối cùng.
(Nhiều năm không gặp, liệu có bình an hay không? Trong lòng nhớ nhung, mong gặp ở Vân Mộng lâu.)
Vân Mộng lâu?
Trần Nhữ Tâm suy tư một lát.
Con thỏ tuyết linh nâng chân trước trỏ trỏ về hướng nào đó rồi dẫn đường cho cô.
Vì Mạnh Thiên Hạo muốn bản (Đông Cực kiếm đồ) kia sao?
Mặc kệ thế nào, giờ cô chưa thể đưa (Đông Cực kiếm đồ) cho hắn.
Lí do khó nói, chẳng qua vì bản năng cảm thấy điều đó là đúng đắn thôi.
Đi theo thỏ tuyết linh, thoáng chốc Trần Nhữ Tâm đã bắt gặp tòa Vân Mộng lâu.
Đó là một kiến trúc giống với khách sạn.
Trần Nhữ Tâm vừa bước vào cửa thì một nữ tu sơ kỳ kim đan cung kính chào đón, nói: “Chủ nhân nhà ta đang chờ tiền bối ở trên lầu.”
“Dẫn đường.”
Bên trong dùng trận pháp không gian, nhìn rất rộng rãi và xa hoa.
Linh khí cũng nồng đậm hơn nhiều so với bên ngoài.
Nhưng phong cách kiến trúc lại cực giống hiện đại khiến Trần Nhữ Tâm bỗng có cảm giác được quay trở về.
Trần Nhữ Tâm thôi nghĩ ngợi.
Chủ nhân trong miệng nữ tu kim đan kia hẳn là Mạnh Thiên Hạo nhỉ.
Rất nhanh, lên lầu, quả nhiên gặp Mạnh Thiên Hạo.
Thấy Trần Nhữ Tâm, hắn đứng dậy chào đón, cười: “Ta đợi nàng mãi.”
Trần Nhữ Tâm ngồi xuống ghế sofa, “Chuyện gì?”
Bấy giờ tu vi của Mạnh Thiên Hạo đã là sơ kỳ nguyên anh, không cần xưng Trần Nhữ Tâm là tiền bối.
“Một trăm năm trước, ta đã từng đi tìm nàng, nghe nói nàng đang bế quan nên chưa quấy rầy.” Mạnh Thiên Hạo rót trà cho cô, “Chuyến hành trình tiên phủ Hạo Nguyên có thu hoạch được không?”
Trần Nhữ Tâm nhận lấy chén trà, khẽ nhấp một ngụm: “Ngươi xem có không?”
Dĩ nhiên ngay từ ban đầu Mạnh Thiên Hạo vừa nhìn là biết tu vi của Trần Nhữ Tâm lúc này đã tụt một cấp cảnh giới nhỏ, mặc dù là một cảnh giới nhỏ thôi, nhưng muốn tu vi quay về thì e…sẽ phải tốn nhiều thời gian hơn.
Mạnh Thiên Hạo trầm tư một hồi rồi lấy chiếc hộp ngọc tử từ nhẫn trữ vật của mình, đưa cho Trần Nhữ Tâm, nói: “Cái này chính là chu quả.
Không chỉ bài trừ được nội thương ở đan điền, mà còn tăng tu vi lên một bậc.
Mong nàng nhận lấy.”
Đây là thứ chỉ nhìn mà chẳng cầu nổi trong giới tu chân.
Thậm chí cường giả hóa thần cũng có thể gϊếŧ người cướp của vì nó.
Quý giá như thế nhưng Mạnh Thiên Hạo lại lấy không chớp mắt.
Hắn muốn cái gì từ mình chăng?
…(Đông Cực kiếm đồ)?
Dẫu ai nấy trong giới tu chân cũng muốn chu quả, nhưng phản ứng của người trước mắt lại vô cùng bình thản.
Đây không phải kiểu cố ra vẻ tính táo, mà là chưa bao giờ mơ ước hoặc động lòng với chu quả.
Trong truyền thuyết, thất sử ma môn Dục Ma Sứ tính tình lạnh lùng quái gở, lại gϊếŧ người như ngóe…nhưng theo góc nhìn của hắn, so với đạo môn, ham muốn của người này còn mỏng hơn tình.
Cũng chính vì vậy nên Mạnh Thiên Hạo mới lấy thứ này ra.
Hắn muốn khiến cô mang ơn mình.
Một khi đã mang ơn thì sau này…điều mình muốn sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Ngặt nỗi, Dục Ma Sứ rất đẹp.
Vẻ đẹp thoát tục.
Thậm chí có đôi khi hắn quên mất đối phương là người Ma môn.
Không phải cá tính riêng.
Đó là một cảm giác làm cho ai ai cũng phải cung phụng…Cảm giác này quá quái dị.
Mạnh Thiên Hạo thầm sực tỉnh.
Cảm giác này mau chóng tan biến.
…Phương pháp đầu độc?
Không, không phải.
Cô chưa dùng mị thuật, dựa vào tu vi của mình, dĩ nhiên hắn sẽ không bị ảnh hưởng.
Thế thì…là gì đây?
Mạnh Thiên Hạo thầm hỏi han thần khí khí linh, nhưng cũng nhận được đáp án tương tự.
Đối phương không sử dụng mị thuật hoặc kỹ thuật nào, thậm chí còn có thế áp chế (Thiên Dục Quyết) vốn luôn ảnh hưởng đến người khác.
Thấy cô thất thần nhìn nước trà trong chén, Mạnh Thiên Hạo khẽ gọi tên cô: “Nhữ Tâm?”
“Hử?” Trần Nhữ Tâm vô thức đáp lời.
Cô ngẩng đầu lên, đối diện với cặp mắt ẩn giấu ý cười của hắn rồi lập tức hoàn hồn, thản nhiên nói: “Sao?”
“Miếng chu quả này…”
“Không cần.” Trần Nhữ Tâm đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: “Đa tạ ý tốt của đạo hữu.
Vật này quý giá, không dưng thì đừng lấy ra để tránh mang họa sát thân vào mình.”
Nghe vậy, lòng Mạnh Thiên Hạo càng mừng rỡ hơn.
Hắn nói: “Ta đã có duyên cướp được miếng chu quả này.
Mãi ta chưa dùng tới.
Tuy nó quý giá nhưng cũng nên để người thích hợp dùng nó thì mới tốt.”
“Vật này chẳng tác dụng mấy đối với ta.” Trần Nhữ Tâm đứng dậy, thản nhiên nói: “Nếu không còn chuyện gì khác thì ta cáo từ.”
Mạnh Thiên Hạo cũng đứng lên, hỏi: “Liệu nàng có thể nói cho ta biết nàng cần gì không? Ta sẽ cố gắng tìm cho nàng.”
“Sao ngươi lại làm như vậy?”
Trần Nhữ Tâm hơi khó hiểu.
Người này không đơn giản chỉ muốn lấy được (Đông Cực kiếm đồ), vậy còn gì nữa?
“Ta chỉ…” Bỗng dưng, Mạnh Thiên Hạo tạm ngừng, rồi nói: “Để hôm khác nói sau.
Tóm lại ta không có ý gì cả.
Bữa khác lại tìm nàng được không?”
“Ừm.”
Thấy cô đồng ý, Mạnh Thiên Hạo cất chu quả, sau đó gỡ cấm chế trong phòng, nói với nữ tu đứng ngoài cửa: “Chiêu đãi khách quý thật tốt nhé.”
Nữ tu khẽ hành lễ: “Dạ, chủ nhân.”
Trước lúc đi, Mạnh Thiên Hạo nhìn cô đầy dịu dàng trìu mến: “Nhữ Tâm, ta có việc phải đi trước.
Ngày tỷ thí nàng sẽ tới chứ?”
Trần Nhữ Tâm hơi nhíu mày, nhưng vẫn nói: “Sẽ.”
“Vậy thì tốt rồi.” Nói xong, bóng Mạnh Thiên Hạo liền biến mất trong phòng.
Trần Nhữ Tâm đứng dậy rời đi, bước thơ thẩn một lát lại nhớ đến điện Kim Tiêu.
Thấy cô trở về, Ảnh Ma Sử dựa lưng vào cột đá, “Tên tiểu tử kia cứ đợi ngươi ở cửa điện mãi.”
Nghe thế, Trần Nhữ Tâm ngẩn ra, lập tức thản nhiên nói: “Kệ hắn.”
“Nếu ngươi ưng hắn thì trực tiếp bắt hắn về Thiên Ma Tông là được.
Có ma tôn chống lưng cho ngươi, tất nhiên người sẽ không cần phải lo đám đạo môn kia tìm tới rồi.” Ảnh Ma Sử khép hai tay vào tay áo, chậm rãi nói: “Dù phương pháp thái bổ thuộc về đạo thiên môn, nhưng đối với ngươi, cơ thể thuần dương sẽ thích hợp hơn…Ngươi tự giải quyết cho tốt đi.
Thất sử ma môn Dục Ma Sứ lúc nào cũng thích nghi nhanh.
Ta không muốn ngươi…”
Ảnh Ma Sử không nói ra lời cuối.
Dĩ nhiên Trần Nhữ Tâm hiểu hàm ý của Ảnh Ma Sử.
Nhưng…chung quy có một số thứ không thể thay đổi bằng sức người.
Nhìn bóng Ảnh Ma Sử biến mất, Trần Nhữ Tâm về phòng.
Sau khi lập cấm chế, cô không tĩnh tọa tu luyện mà tựa trước cửa sổ trầm tư.
Chẳng thể tu luyện (Thiên Dục Quyết) tiếp, hoặc tán công trùng tu, hoặc dừng bước tại đây.
Cơ mà, nhiệm vụ của cô chỉ là ngăn cản Ôn Đạm Dung nhập ma hắc hóa và phá hủy thế giới này.
Trần Nhữ Tâm chỉ đang nghĩ rằng liệu cô có đủ thời gian cho tu vi nguyên anh hay không.
Thứ Mạnh Thiên Hạo muốn là phi thăng thượng giới.
Mà phi thăng thượng giới thì cần (Đông Cực Kiếm Đồ).
Nếu Mạnh Thiên Hạo phi thăng thượng giới sớm, liệu có ngăn được kết cục Ôn Đạm Dung hắc hóa rồi gϊếŧ chết đứa con số mệnh hay không?
Nhưng…Trần Nhữ Tâm vẫn thoáng bất an.
Sự bất an này bắt nguồn từ chính mưu kế của thiên đạo.
Coi như phương pháp ấy là một lựa chọn.
Trăng vô tình lên đỉnh đầu.
Đột nhiên, ngoài cửa sổ có tiếng động, không sát ý và địch ý.
Trần Nhữ Tâm vừa mở cấm chế đã thấy thỏ tuyết linh nằm sấp trước cửa sổ.
Mạnh Thiên Hạo?
Quả nhiên, thỏ tuyết linh kia đưa một phong thư giấy cho cô.
Nhận lấy bức thư, mở ra.
(Ta đợi nàng ở rừng trúc.)
Trần Nhữ Tâm thiêu hủy bức thư, giương mắt nhìn ánh trăng vằng vặc bên ngoài cửa sổ, đứng dậy rời đi.
Điện Kim Tiêu nằm trong Huyền Quang Tông.
Rừng trúc cũng cách khá gần nơi đó.
Chỉ mất một lúc, Trần Nhữ Tâm đã tới rừng trúc mà Mạnh Thiên Hạo nói.
Không có hơi thở của ai.
Thỏ tuyết linh luôn đi theo bên cạnh cô.
Ngay lúc Trần Nhữ Tâm chuẩn bị đi khỏi thì bỗng vô số đom đóm xuất hiện giữa rừng trúc.
Những con đom đóm vờn quanh cô rồi lại tản ra, như một dải ngân hà vậy, đẹp đến mức khiến người ta khó dời mắt nổi.
Đồng thời, Mạnh Thiên Hạo bước ra.
Hắn mặc trang phục lộng lẫy, phong lưu lỗi lạc, có ngạo khí của tu sĩ, cũng có phong thái của công tử thế gia.
Hắn chậm rãi đi về phía cô.
Trần Nhữ Tâm ngẩn tò te.
Cô cũng hiểu được đôi chút.
Thế nhưng, Mạnh Thiên Hạo quỳ trước mặt Trần Nhữ Tâm, dâng một thứ như chiếc nhẫn, nhìn cô chân thành, nói: “Nhữ Tâm, nàng đồng ý trở thành bạn tình song tu với ta không?”
Trần Nhữ Tâm: “…”
Gió thổi qua rừng trúc.
Sát ý lạnh lẽo từ xa xa truyền tới.
Mạnh Thiên Hạo đang quỳ một chân đột nhiên đứng dậy, bảo vệ Trần Nhữ Tâm sau lưng rồi lạnh lùng nói: “Ai?!”
Người kia chậm rãi bước tới, nét mặt bất biến lại lạnh lẽo chẳng khác gì ánh trăng.
.