Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta

Chương 121: Tg5_hết


Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 121: Tg5_hết


Vân Hề bẻ vài cành mai hồng rực rỡ vẫn ánh màu sương buổi sớm rồi quay trở về.

Khi ấy, ở hoàng cung Hạ Quốc, cô luôn thích ngắm cây mai hồng bên hồ rất lâu.
Chẳng biết hoa mai này có khiến cô vui vẻ không nữa?
Vài ngày trước lúc nào cô cũng trằn trọc như thể gắng chịu sự đau đớn.

Dù ngoài mặt thì cười nhưng nhìn vẫn xót xa.
Y nghĩ, nếu có thể hoán đổi, để y chịu đựng cơn đau như vậy thì tốt biết bao nhiêu.
Bây giờ là đầu mùa xuân, dọc đường nức mùi hoa.
Sương sớm trên lá vẫn chưa bị bốc hơi bởi mặt trời, óng ánh trong suốt.

Chỉ khi vạt áo của người đi qua bất cẩn quệt phải mới lập tức tan đi, để lại mặt đất bùn hơi ẩm ướt.
Vân Hề bước rất chậm, như không muốn sương sớm trên hoa mai bay mất.
Tử Vi Cung nằm ở nơi cao nhất của đỉnh núi, đối lập với màu xanh tươi và hoa trắng khắp núi đồi.

Sương trắng bao phủ quanh năm, không giống quang cảnh trần gian.
Vân Hề đẩy nhẹ cửa, cắm cành mai hồng mới bẻ vào bình sứ màu trắng rồi bước vào phòng.
Dường như người trên giường vẫn đang trong giấc mơ.

Nét mặt khi ngủ điềm tĩnh.

Y đi tới, đặt mai hồng lên bàn.
Nếu làm thế thì lúc tỉnh dậy cô sẽ trông thấy.
Khoảng trưa, người luôn hôn mê trên giường có động tĩnh.
Vân Hề túc trực bên giường cô.

Nhận ra động tĩnh rất nhỏ ấy, lòng y lập tức mất bình tĩnh.

Song, lông mi khẽ run như lông vũ vậy, chậm rãi hé mở…
“Nàng sao rồi?” Vân Hề nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô, “Hôm nay còn đau không?”
Người trên giường ngủ hơi lâu.

Nhất thời tròng mắt chưa có phản ứng, mãi sau mới sực tỉnh.

Cô nhìn y.

Dường như cô muốn nở nụ cười thoải mái nhưng cuối cùng chỉ nhỏ giọng đáp: “Không đau như hôm qua.


Chắc ít lâu nữa sẽ tốt thôi.”
Nàng đã ngủ hai ngày hai đêm rồi đấy.

Vân Hề nhét một viên thuốc đỏ vào miệng cô như thường lệ, không cần nuốt, để thuốc hoàn toàn tan ra.
Giờ cô không ăn được cơm.

Vân Hề chẳng biết cô còn thời gian bao lâu nữa, nhưng mỗi một giây nhìn thấy cô đều trở nên quý giá.
Thời gian, liệu có thể ngừng lại, để nàng mãi bên ta hay không.
Ta tình nguyện hiến dâng mọi thứ, cho dù là tính mạng hoặc linh hồn.
Vân Hề đã âm thầm thành kính cầu xin vô số lần.
“Hôm nay trời có ấm hơn không?” Người trên giường nhìn y bằng đôi mắt hơi thất thần, “Ta ngửi thấy mùi hoa thơm.

Mùi thơm của hoa sen…Mùi này, hơi quen quen.”
“Là hoa mai.

Hoa mai giữa sườn núi nở hết rồi.”
“Ừm…không phải hoa mai.”
“…Đó là hoa sen.”
Vân Hề nghiêng người che cành mai hồng còn vương sương sớm trên bàn.
“Nhưng giờ chưa đến mùa hoa sen.” Dường như cô rất cố chấp về vấn đề này, tinh thần nom khá hơn nhiều so với lúc trước, “Trước cũng ngửi mùi hương này ở đâu đó rồi…Khi ta đến thế giới này, ừm, hình như là trên đường hòa thân sang Hạ Quốc, từng được ngửi qua.”
Vân Hề như nhớ ra điều gì, nhưng chỉ dịu dàng hỏi: “Nàng thích mùi này sao?”
“Ừ…thích.” Cô khép hờ mắt, cười tủm tỉm, “Nó khiến ta cảm thấy thả lỏng, người không còn đau nữa…”
“Giờ vết thương vẫn đau sao?”
“Không đau lắm.

Chẳng qua tạm thời cơ thể không làm được gì cả.”
“Muốn đứng dậy à?”
“Không phải.” Cô than nhẹ một tiếng, “Đừng lo lắng.

Vết thương sẽ khá lên và ta sẽ khỏi sớm thôi mà.

Chàng xem, giờ ta không còn đau nữa rồi, vì thế chắc chắn không sao cả.”
Vết thương của nàng ấy sẽ khỏi, và nàng sẽ mãi ở bên mình.

Vân Hề dần dần tin tưởng lời nói dối vụng về này.

Y mong một ngày nào đó cô có thể khỏe mạnh, cùng y du sơn ngoạn thủy, gặp lại những người mà cô nhớ nhung.
Y sẽ trân trọng mọi thứ thuộc về cô, suốt đời…

Thời gian trôi.
Tháng ba hoa đào nở.

Gió thổi nhẹ.

Cánh hoa hồng phấn rơi lả tả đầy đất.

Chỗ đất nơi anh đào rơi trải một màu tươi, vừa nhìn đã khiến người ta phấn khởi.
Gió xuân mang theo hơi ẩm.

Vẫn sáng sớm.
Trần Nhữ Tâm ngồi trên giường đọc sách, ngẩng đầu thấy y qua đây, cô bèn đặt quyển sách xuống rồi bước về phía đối phương, cười nhìn y: “Chàng về rồi.”
“Sao nàng lại đứng dậy?” Vân Hề giật mình tại chỗ, dè dặt không dám chạm vào cô, “Vết thương…khỏi rồi ư?”
“Đúng vậy, khỏi rồi.” Cô mặc áo lụa màu hồng cánh sen, vui vẻ xoay một vòng trước mặt y, “Nhìn đi.

Đã không sao rồi nhé.”
Lục lạc vàng bên cổ chân cô phát ra tiếng kêu lanh lảnh.

Vân Hề im lặng, đi tới bế cô lên, giọng nói hơi bất đắc dĩ: “Đã nói bao lần rồi.

Đừng dẫm chân trần trên đất.

Trong núi độ ẩm cao, bị cảm thì làm sao bây giờ?”
“Chẳng phải có chàng bên cạnh ta sao?” Trần Nhữ Tâm duỗi tay ôm cổ y, cười: “Sẽ không lạnh nữa.”
Y dịu dàng đặt cô lên giường, choàng áo khoác của mình cho cô, cuối cùng nửa quỳ trước người cô, nắm bàn chân trần trụi trắng nõn mà lạnh buốt, cũng chẳng biết ủ lạnh bao lâu rồi.
Y xoa nắn lòng bàn chân ấy để làm ấm.
“Ha ha…đừng chạm nữa, ngứa…” Trần Nhữ Tâm vô tình giãy mạnh, không để y chạm vào chân mình.

Chẳng hiểu sao dù Vân Hề không nắm chặt nhưng cô vẫn khó mà tránh được.
“Trời vẫn sớm.

Nếu nàng cứ như này.” Vân Hề lạnh nhạt trách móc: “Khí lạnh sẽ thấm vào cơ thể.

Đổ bệnh thì làm sao đây?”
“Ưʍ…Không đâu.


Chàng buông ta ra trước đã.

Ngứa quá.”
Thấy cô ngả người về sau, muốn tránh nhưng không được, mặt ửng hồng, y phục hơi xộc xệch, ngón chân mềm trắng hồng cũng khẽ cuộn lại, đặc biệt quyến rũ…khiến người ta bất giác có ý đồ xấu.
Vân Hề thầm dao động, buông bàn chân không còn lạnh buốt kia nữa rồi đứng lên, định duỗi tay nâng cô dậy, bỗng khựng lại.
Đôi mắt trong veo kia phản chiếu hình bóng y, dường như ánh mắt ấy chỉ chất chứa một người.
Cảm giác này, thật tốt.
Nếu cứ vĩnh viễn như vậy thì tốt quá.
Tại sao phải dùng chữ “Nếu”?
Bấy giờ Vân Hề chẳng muốn nghĩ ngợi, chỉ ôm cô vào lòng, khẽ ngửi hương thơm nhàn nhạt trên cổ đối phương.
“Chàng sao thế?” Trần Nhữ Tâm cũng duỗi tay ôm y, ngoan ngoãn dựa sát vào lòng y, nhẹ giọng nói:
“Nhìn cứ như có tâm sự gì ấy.”
Vân Hề ôm eo cô, chậm rãi mở miệng: “Ngày mai là…”
Sực tỉnh.

Trong lòng không một bóng người.

Căn phòng tĩnh mịch trống rỗng.
Vừa rồi…là mơ sao? Vân Hề liếc vò rượu trống không trên bàn, vuốt vuốt huyệt thái dương hơi nhức, đi ra khỏi phòng và xuống chân núi.
Hoa trên núi rực rỡ.

Mùi thơm nức mũi…
Vân Hề cũng vô tình bước vào sương mù.
Sương trắng tràn ngập tựa như tiên cảnh.

Dần dần y không còn thấy rõ đường phía trước, chỉ bước đi theo cảm giác.

Chẳng biết đã qua bao lâu, đập vào mắt y là Mạn Châu Sa Hoa đỏ tươi diễm lệ nở hai bên đường.

Mặc sương trắng bao phủ nhưng chúng vẫn nở rộ tựa ngọn lửa xinh đẹp, như thể soi sáng cả con đường…
Tiếng gió trong rừng mơ hồ thổi qua bên tai, yên tĩnh như chốn không người.
Rõ ràng y đã đi con đường này biết bao nhiêu lần, vì sao bây giờ lại cảm thấy xa lạ thế nhỉ?
Lạ thật.

Lẽ ra y phải xuống núi chứ.
Cô nói sẽ đợi y ở Trần Quốc.

Chẳng qua là…tại sao y không nhớ ra cô đã rời khỏi Tử Vi Cung từ khi nào?
Có lẽ, cứ gặp nàng ấy rồi sẽ biết thôi.
Cuối đường có một bóng người, đi tới thì thấy một nữ tử mặc cung trang đang đứng đó.

Vân Hề bước lên, nom rõ người kia.
“Đã lâu không gặp.” Bấy giờ Vân Hề không đeo mặt nạ, khí chất thoát tục như tiên giáng trần.


Y mỉm cười nói: “Công chúa nhà ngươi có khỏe không?”
Anh Lạc xoay lại, hành lễ rồi cũng mỉm cười đáp: “Mười năm trước công chúa đã được Vân Hề đại nhân đưa đến hoàng cung Trần Quốc.

Giờ công chúa nhà ta đang ở trong hoàng lăng.”
“!” Con ngươi của Vân Hề co lại, như đòn cảnh tỉnh khiến y đột nhiên ý thức được…
Đúng vậy.

Nàng ấy chết rồi.
Rõ ràng mình cũng tham gia tang lễ hôm đó.

Nàng ấy đã chết trong lòng mình, ngay sau khi sư phụ rời đi.
Cơn tỉnh táo đột ngột khiến Vân Hề khẽ run rẩy.

Y gắng gượng thoát khỏi giấc mơ, ho khan kịch liệt.

Ống tay áo màu trắng dính vài vết đỏ nhức mắt.
Hoàng hôn, tiếng mưa rơi tí tách thấm vào đất.

Rõ ràng là giữa hè, nhưng y lại cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Y đứng dậy, không khoác áo choàng, bước ra bên ngoài.
Mưa táp lên lá chuối.

Giọt nước trên lá chuối rơi xuống bùn tạo thành những hố nông.
Tiếng mưa rơi cũng nện từng hồi vào tim y, đau nhói.
Y sắp quên dáng vẻ của nàng ấy rồi.
Không ngờ rằng, giấc mơ lần này lại gặp được nàng ấy.

Dù chỉ là mơ, nhưng cảm giác đau đớn càng thêm mãnh liệt.
“Sư phụ, người muốn xuống núi sao?” Thiếu niên trẻ tuổi khoác áo bào trắng, ống tay thêu hình kì lân vàng kim cung kính dâng ô lên, “Chi bằng đệ tử đưa người tới Trần Quốc nhé?”
“Không cần.” Giọng y khản đặc, “Nếu thiên hạ không đại loạn thì chủ nhân Tử Vi Cung chẳng thể can dự vào.”
Thiếu niên trẻ tuổi quỳ xuống: “Phục Kỳ xin tuân theo lời dạy của sư phụ.”
Nhìn bóng dáng lều khều dần dần biến mất, chủ nhân tân nhiệm Tử Vi Cung khẽ thở dài một tiếng.
…Vì ngày giỗ của vị kia sao?
Mười năm, thật sự nhoáng cái đã qua.
Hồi mới gặp, sư phụ tuấn mỹ không mưu mô, vậy mà giờ đầu đầy tóc trắng, như tiên nhân xuống nhầm phàm trần.
Trong mắt tiên nhân đã không còn cảm xúc con người và nỗi trăn trở phàm tục, dường như chỉ muốn hoàn thành lời hứa với một người.

Mưa ngớt dần.
Vân Hề lặng lẽ vào hoàng lăng của Trần Quốc.

Lối vào chong đèn khiến người ta vô tình sinh ra ảo giác.
Đi về phía người mà mình hằng đêm mong nhớ, khuôn mặt lộ rõ nụ cười, nhìn y, như thể cô vốn luôn đợi y ở chỗ này.
“Nhữ Tâm, rốt cục nàng đã bằng lòng gặp ta sao?” Vân Hề chậm rãi bước đến, ôm cô vào lòng rồi thì thầm: “Ta nhớ nàng lắm đấy.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.