Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 116: Tg5_15
Trần Nhữ Tâm không chút hoang mang, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Hạ Đế điều cấm vệ quân đến đây bắt cô thì chứng tỏ việc mình làm lúc trước không hề lãng phí.
Cấm vệ quân tiến lên bắt lấy Trần Nhữ Tâm.
Dường như Chu Triều Khanh đã linh cảm từ trước.
Y ngăn trước mặt Trần Nhữ Tâm.
Y khẽ hành lễ, hỏi: “Vương thống lĩnh, các ngươi làm cái gì vậy?”
“Thái tử phi phản quốc tư thông với địch.
Chứng cớ vô cùng xác thực.
Đừng kháng cự vô ích.”
Lúc này, Trần Nhữ Tâm thờ ơ lên tiếng: “Lui ra.”
Khoảnh khắc ấy, bóng lưng Chu Triều Khanh hơi cứng đờ.
Y lựa chọn lui xuống.
Mắt thấy cấm vệ quân định ra tay, Trần Nhữ Tâm liếc nhìn bọn họ: “Bổn cung tự đi.”
Đám cấm vệ quân cũng biết thừa cô hết khả năng chống cự nên không bắt ép nữa.
Người này có thân phận đặc biệt.
Thánh thượng cũng chưa nói xử tử nàng ta hay không.
Từ xưa đến nay, công chúa hòa thân cùng lắm là quân cờ đặt đâu nằm đó.
Nhưng giờ chiến sự căng thẳng, bệ hạ sẽ không manh động với trưởng công chúa Trần Quốc.
Ra khỏi Thái Cùng Điện, Hạ Hầu Phỉ Nhiên nhìn cô bằng vẻ mặt đầy phức tạp.
Trần Nhữ Tâm nở nụ cười thản nhiên, lọt vào mắt Hạ Hầu Phỉ Nhiên lại biến thành sự khiêu khích trần trụi!
Thấy thái tử, đám Vương thống lĩnh ngừng lại, hành lễ với vị thái tử mặc triều phục tứ trảo kim long.
“Ty chức tham kiến thái tử điện hạ.”
“Cô có vài lời muốn nói cùng thái tử phi.”
Mặt Vương thống lĩnh lộ vẻ khó xử, nhưng vẫn cúi đầu nói: “Thánh thượng vẫn đang chờ trong điện.
Thái tử điện hạ hãy nhanh chút ạ.”
“Cô biết rồi.”
Đợi sau khi đám người kia lui ra.
Hạ Hầu Phỉ Nhiên nhìn ả đàn bà mà mình chưa bao giờ thấu hiểu, lạnh giọng: “Thái tử phi của cô thật sự có khả năng thông thiên nhỉ, thế mà lại…”
“Thế mà lại phát hiện ra ngươi diễn trò xiếc cầu hôn trước mặt phụ vương ta?” Lúc này Trần Nhữ Tâm vẫn không hề yếu thế một chút nào.
Nhìn Hạ Hầu Phỉ Nhiên như muốn chặt mình làm tám khúc, cô vẫn duy trì dáng vẻ tôn quý của công chúa một nước, vui vẻ nhẹ nhàng: “Đáp lễ thôi, thái tử điện hạ.
Ngươi cho rằng…ngươi còn thờ ơ được nữa hay sao?”
Lời nói sau cùng rất nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ có mình Hạ Hầu Phỉ Nhiên nghe rõ.
Hắn căm tức nhìn ả đàn bà đáng hận này.
Quả thực hắn không quan tâm.
Trước kia, việc cầu hôn công chúa Thái An là chủ ý của hắn, được phụ hoàng chấp thuận như dự liệu.
Nhưng hôm nay lại thành khiêng đá đập vào chân mình.
Sao Hạ Hầu Phỉ Nhiên có thể nhẫn nhịn cái giọng điệu đó được?!
Mọi thứ, đều tại ả đàn bà này…Ngẫm lại từ hôm vào cung tới nay, nàng ta chưa từng thân mật với hắn.
Ban đầu tỏ ra yếu thế, nhưng về sau lại cố tình chọc giận mình…
Từ lúc nào?
Biết từ bao giờ, làm sao mà biết?
Hạ Hầu Phỉ Nhiên không hề biết gì cả.
Vì muốn củng cố thế lực của mình nên hai tháng nay hắn rất ít khi bước vào Thái Cùng Điện.
Hắn chỉ muốn sau khi Trần Quốc diệt vong sẽ nhìn thật kĩ thái tử phi biểu lộ những gì rồi từ từ làm nhục nàng ta!
Nhưng hai ngày trước, hắn nhận được một mật thư.
Mật thám mà Hạ Quốc hao phí tâm cơ gài vào Trần Quốc đã không rõ sống chết.
Còn Tả Thiên Dụ lại trực tiếp chém chết tướng quân hộ quốc của nước Hạ ngay dưới móng ngựa!
Sĩ khí Hạ Quốc tổn thương nặng nề, toàn quân bị diệt rất nhanh.
Không ngờ Tả Thiên Dụ lại bí mật bày thiên la địa võng, chỉ chực chờ một lưới bắt hết bọn họ!
Hiện tại, Tả Thiên Dụ chẳng những không chết, mà ngược lại còn mang ba mươi vạn binh lính tấn công thẳng vào kinh đô Hạ Quốc!
Giờ đây, Hạ Quốc có điều viện quân cũng chẳng kịp…
Mọi thứ, đều do ả đàn bà này!
Chắc chắn phụ hoàng sẽ hoài nghi hắn là người tiết lộ quân cơ.
Nhưng hắn lại hết đường chối cãi…
Buổi lâm triều hôm nay, ánh mắt phụ hoàng nhìn mình, suýt thì trực tiếp phế ngôi thái tử của hắn ngay trên đại điện!
“Ngươi…rốt cục làm sao ngươi biết?!” Dù có thế nào thì Hạ Hầu Phỉ Nhiên cũng nghĩ không ra, cõng cái nồi đó hết lần này tới lần khác.
Trần Nhữ Tâm đi lướt qua bên cạnh hắn.
Giọng nói thờ ơ nhẹ nhàng truyền đến: “Ngươi đoán xem?”
“…Ngươi!” Hạ Hầu Phỉ Nhiên tức sùi bọt mép, hận không thể chém nữ nhân này ngay tại chỗ!
Bấy giờ, thấy tình hình không ổn, Vương thống lĩnh bước tới: “Thái tử điện hạ bớt giận.
Thánh thượng vẫn đang chờ ty chức.”
Trần Nhữ Tâm bước về phía trước.
Ngự hoa viên bên cạnh trăm hoa đua nở, nhưng lại vắng người ngắm hoa…
Đám phi tần hậu cung hẳn đã hay tin rồi chăng?
Trần Nhữ Tâm nhìn những khóm mẫu đơn yêu kiều nở rộ, quả là quốc sắc thiên hương.
Khác với Trần Nhữ Tâm còn rảnh rỗi ngắm hoa, thì Chu Triều Khanh đang không thể theo kịp lại hơi lo lắng cho cô…
Nay hai nước giao chiến.
Tình hình chiến đấu ở Hạ Quốc gặp bất lợi.
Dĩ nhiên làm sao hoàng đế Hạ Quốc dám xử lí trưởng công chúa Trần Quốc cho được, nhưng không có nghĩa là cô sẽ an nhàn hơn.
Chu Triều Khanh nhìn hướng cô rời đi.
Ống tay áo rộng thùng thình hơi nhăn nhúm.
Y xoay lưng trở về.
Quay về Thái Cùng Điện, đầu tiên Chu Triều Khanh dặn dò Anh Lạc đang bất an, sau đó lặng lẽ rời khỏi hoàng cung…
Còn bên kia, Trần Nhữ Tâm tới đại điện dát vàng.
Ấy vậy mà hoàng hậu lại ở đây, nhưng hình như sắc mặt hơi khó coi.
Phải thôi, dù sao coi như cô cũng là con dâu của hoàng hậu, nói gì thì lúc khó khăn dễ vướng dây mơ rễ má…
Trần Nhữ Tâm hành lễ: “Thái An tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Trong đại điện trống trải vang vọng giọng nói uy nghiêm của hoàng đế: “Ngươi biết tội ngươi không?!”
“Thái An chưa biết.”
“Tả Thiên Dụ thống lĩnh ba mươi vạn đại quân sắp tràn vào kinh đô của trẫm, chẳng lẽ trưởng công chúa không biết sao?”
“Quả thật Thái An không biết.” Trần Nhữ Tâm khẽ đưa tay, nhìn về phía Hạ Đế đang ngồi, “Xin bệ hạ minh xét.”
“Dẫn người tới!”
“Truyền Nguyệt Dung vào điện…”
Lát sau, Trần Nhữ Tâm trông thấy một nữ nhân hơi khác lạ bị người ta dẫn vào.
“Còn nhớ cung nữ này không?”
Không nhận diện rõ khuôn mặt, Trần Nhữ Tâm lắc đầu: “Thái An không nhớ.”
“Hoàng hậu!”
Nghe giọng hoàng đế, hoàng hậu quỳ rạp trên đất: “Bẩm hoàng thượng, trước kia nữ tử này là nô tì trong cung của thiếp, thấy Thái An vào cung có ít cung nhân bên cạnh nên đã giao Nguyệt Dung cho Thái An…Nhưng hôm nay, nô tì trong cung thiếp lại ra nông nỗi này…”
“Hi hi hi hi…” Người đàn bà mất trí, thêm cả chứng bệnh điên điên khùng khùng, phát ra những tiếng kỳ quái, sau đó lại kinh hãi kêu toáng lên: “Ngựa – – ngựa kìa! Cứu, cứu mạng với!”
Hạ Đế giận ra mặt: “Kéo xuống chém cho trẫm!”
“Dạ!” Tức thì có vài người đi qua bịt miệng nàng ta, tránh quấy nhiễu hoàng thượng.
Rất nhanh, Nguyệt Dung vẫn đang giãy giụa bị kéo xuống.
Chẳng hỏi han được gì, Hạ Đế lộ vẻ hung dữ nhưng lại miễn cưỡng nhẫn nhịn, giờ chưa phải lúc.
Công chúa Thái An còn giá trị lợi dụng.
Sở dĩ Tả Thiên Dụ vội vàng đánh vào hoàng cung như vậy, âu cũng vì nàng ta!
“Người đâu, giải thái tử phi vào đại lao!”
“Dạ!”
Lập tức, hai người một trái một phải áp Trần Nhữ Tâm rời khỏi đại điện.
Trần Nhữ Tâm đi khá chật vật.
Nhưng Vương thống lĩnh sau lưng cô đã nhìn ra chút ý đồ trong mắt hoàng đế, vậy nên không quá thô bạo, chỉ giả vờ giải cô đi.
Bây giờ vẫn là tháng ba.
Không khí rất ẩm ướt.
Đại lao có phần lạnh lẽo.
Độ ẩm thì cao.
Xiêm y trên người Trần Nhữ Tâm không dày lắm, hơi lạnh.
Vương thống lĩnh mở cửa lao ra.
Trần Nhữ Tâm bước vào.
Sau đó có người đeo xiềng xích bằng sắt cho cô, rồi khóa cửa.
Đại lao rất yên tĩnh.
Trước lúc vào, dọc đường Trần Nhữ Tâm cũng hiếm khi thấy người.
Cô bị nhốt một mình bên trong.
Trần lao ẩm ướt.
Xiềng xích trên tay hơi nặng, chạm vào da thì lạnh thấu xương, đặc biệt là lúc đi đi lại lại, cô thấy hơi khó chịu.
Trần Nhữ Tâm tới bên cạnh rơm rạ hẻo lánh.
Một thứ mùi khó ngửi làm cô váng đầu.
…Thiên lao, chẳng biết phải đợi mấy ngày nữa đây, hẳn Chu Triều Khanh sẽ lo lắm nhỉ.
Đi nhanh quá nên chưa kịp nói với y cái gì.
Không phải Trần Nhữ Tâm giấu giếm, mà là nếu y biết chuyện này thì chỉ có một con đường chết.
Vậy nên, Trần Nhữ Tâm luôn giữ bí mật về kế hoạch của mình với y.
Cô sẽ không ngồi thiên lao quá lâu.
Chắc Chu Triều Khanh sẽ có ít tay trong ở hoàng cung.
Nhưng Trần Nhữ Tâm vẫn không muốn y mạo hiểm như thế…Dẫu sao, lọt vào mắt hoàng đế sẽ là hành vi phản quốc.
Trước mắt, Trần Nhữ Tâm chỉ bị hạn chế tự do vài ngày.
Nhưng đối với Chu Triều Khanh lại là trọng tội mất đầu.
Giống Nguyệt Dung lúc trước.
Thế giới này, mạng người như rơm rác.
Cô chẳng hy vọng Chu Triều Khanh sẽ mạo hiểm vì mình…Ngộ nhỡ, y thật sự xảy ra chuyện gì.
Thậm chí Trần Nhữ Tâm còn không dám đảm bảo rằng mình còn giữ tỉnh táo để hoàn thành nhiệm vụ hay không.
…Chu Triều Khanh.
Càng nghĩ, Trần Nhữ Tâm càng khó an lòng.
Trong lao khó phân biệt sắc trời, rất tối tăm.
Chẳng biết đã qua bao lâu, giữa lao tù mờ tối có ánh lửa xuất hiện ở xa xa.
Đó là nơi tra khảo tội phạm, bàn ủi hơ lửa.
Đứng lâu nên hai chân bắt đầu tê dại.
Xiềng xích trên cổ tay rất nặng.
Trần Nhữ Tâm ngồi xuống cạnh góc tường.
Không khí lành lạnh, nhưng vẫn có thể chịu được.
Chẳng qua cô đang thầm lo lắng cho Chu Triều Khanh…
“Hệ thống, giờ Chu Triều Khanh sao rồi?”
Một sự im lặng.
Ngay lúc Trần Nhữ Tâm tưởng rằng hệ thống làm thinh thì giọng nói của nó vang lên trong tiềm thức cô: “Hắn chưa sao cả.
Trái lại là cô đấy kí chủ…Cố gắng đừng ngủ trong này, bằng không thì…”
Nghe tin Chu Triều Khanh bình an, nỗi thấp thỏm cũng dần dần lắng xuống.
Thay vào đó là cơn buồn ngủ vô tận…Buồn ngủ quá…Thậm chí cô còn chẳng nghe rõ hệ thống đang nói cái gì…
“…Hiện tại cơ thể cô có chịu hành hạ được không đấy, kí chủ?” Hệ thống thoáng thấy điềm, vội vàng hô to: “Kí chủ! Cô không thể ngủ ở đây đâu! Kí chủ…”
Nhưng một người đã mất ý thức chẳng thể nghe hệ thống nói gì.
Vì lạnh nên cơ thể co ro.
Làn da đỏ ửng bất thường, nóng rẫy người.
…
Sáng canh năm, các đại thần lục tục vào cung lâm triều.
Trong đó có một người đặc biệt cao gầy, mặc trường bào màu trắng.
Ống tay áo thêu kim vân chìm, thoáng nhìn ra được là dáng của kì lân.
Y còn đeo một chiếc mặt nạ che kín dung mạo.
Đó là..
Những trọng thần triều đình bất giác tránh đường để nhường y đi qua..