Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 109: Tg5_8
Dĩ nhiên kế tiếp chuyển sang cảnh nguyên chủ bị tước mất cái danh thái tử phi và hình ảnh bị mang đến tiểu viện hoang vu lạnh lẽo xử lí.
Trần Nhữ Tâm vẫn vội vàng bám theo.
Cô đáp trên cây táo tàu rậm rạp duy nhất trong tiểu viện.
Suốt ba ngày ba đêm, nguyên chủ không ăn không uống, cả người nom tiều tụy đi rất nhiều.
Mà khoảng thời gian ấy, người áo đen chưa xuất hiện.
Như thể…bị vướng việc gấp gì đó.
Trần Nhữ tâm lại nhìn người đàn bà như u hồn dã quỷ dưới kia.
Nếu cứ vậy nữa thì chỉ e sẽ không chống đỡ được cho tới khi y trở về.
Lòng nàng đã không thể chứa đựng tình yêu, bi thương đến chết lặng.
Nước mất nhà tan, sự phản bội của Hạ Hầu Phỉ Nhiên đã chặt đứt cọng rơm cuối cùng của nàng.
Nàng bất giác xoa xoa bụng mình.
Nước mắt trượt xuống trên gương mặt đầy bất lực.
Miệng nàng lẩm bẩm: “Con ơi, thật xin lỗi…”
Trần Nhữ Tâm đang ngồi trên cây táo hơi đứng hình, con ư?
Nàng ấy mang thai?!
Thế nhưng, Trần Nhữ Tâm còn chưa kịp kinh ngạc thì rốt cục có một người đã chịu đặt chân đến tiểu viện hoang vắng này.
Trần Nhữ Tâm nhìn người vừa đến, đúng là Nguyệt Dung luôn hầu hạ bên cạnh mình.
Nàng ta đi tới, cầm theo một hộp cơm kiểu dáng cầu kì.
Thứ nàng ta đang khoác trên người không phải trang phục trước kia của cung nữ, mà là y phục lộng lẫy hơn.
Mặt mũi yêu kiều, hơi khác so với thường ngày.
Hẳn đã trở thành hầu thiếp của Hạ Hầu Phỉ Nhiên.
“Tỷ tỷ đừng trách điện hạ.
Điện hạ cũng có nỗi khổ riêng mà.
Thấy tỷ tỷ như vậy, muội muội cũng khổ sở lắm.” Khi nói chuyện, Nguyệt Dung vẫn dịu dàng như cũ.
Nhưng khi nhướng mày lại kèm theo vài phần trào phúng.
“…Ngươi…đến làm cái gì?” Đã lâu không nói chuyện, cũng chưa ăn uống, nên giọng nguyên chủ rất yếu ớt.
Nguyệt Dung mở hộp cơm rồi lấy ra một bát cháo, nói: “Đây là cháo tổ yến muội muội đã cố ý mang cho tỷ tỷ.
Tỷ tỷ ăn chút đi.”
Bấy giờ, dường như nguyên chủ mới phản ứng với từ “tỷ tỷ” trong miệng nàng ta.
Nàng nhìn y phục lộng lẫy đắt tiền trên người Nguyệt Dung, như hiểu ra điều gì, “Hạ Hầu Phỉ Nhiên…hắn ta nạp ngươi làm hầu thiếp?”
“Đúng vậy, suýt chút nữa đã quên nói vụ này cho tỷ tỷ.” Nguyệt Dung khẽ mỉm cười, “Rốt cục ta cũng có thể thật sự phụng dưỡng bên cạnh điện hạ.”
Hai mắt nguyên chủ vô hồn: “…Chúc mừng ngươi đạt được tâm nguyện.”
“Nhờ phúc của tỷ tỷ.”
Câu nói ấy đặc biệt châm chọc khi lọt vào tai nguyên chủ lúc này.
Nhưng nàng không phản ứng lại.
“Tỷ tỷ nhớ uống cháo nhé.
Trên đường hoàng tuyền cũng sẽ không đói bụng nữa.” Nguyệt Dung đóng hộp cơm, ưu nhã đứng dậy.
Trước khi đi nàng ta nhẹ nhàng nói một câu: “Chúc tỷ tỷ thượng lộ bình an.”
Nguyên chủ mắt điếc tai ngơ.
Cho đến khi Nguyệt Dung đi khỏi, nàng cũng chưa lấy lại tinh thần.
Tận lúc thái giám bên cạnh hoàng hậu cầm xấp lụa cuộn tròn bằng tơ tằm, sau lưng còn dẫn thêm hai tên tiểu thái giám.
“Thái thiếp say rượu, không biết lễ nghĩa, bỏ thái tử cấu kết với nam nhân bên ngoài, lỡ mang thai, nay ban thưởng một ly rượu độc, mong ngươi thành tâm hối cải.” Tuyên đọc hết ý chỉ của hoàng hậu, thái giám khép lại, “Đưa ả lên đường đi.”
Hai thái giám theo sau một trái một phải đè thân thể đang bất lực giãy giụa.
Ly rượu độc kia bị ép rót vào miệng nàng.
Trần Nhữ Tâm đứng bên cạnh bọn họ trơ mắt nhìn mọi chuyện, nhưng lại không thể ngăn cản.
Rất nhanh, rượu độc đã phát huy tác dụng.
Nguyên chủ không ngừng ho ra máu.
“…Tại sao…Hạ Hầu Phỉ Nhiên…Hổ dữ còn chẳng ăn thịt con.
Ngươi không bằng súc sinh…khụ khụ…”
“Láo toét! Sao có thể cho phép ngươi vu oan thái tử điện hạ như vậy hả?!” Nghe nàng nói thế, tên tiểu thái giám kia muốn tiến lên nhưng lại bị đại thái giám ngăn cản.
Hắn ta khẽ cúi người hành lễ, thưa: “Thái An công chúa, trên đường hoàng tuyền, thượng lộ bình an.”
Tận khi nguyên chủ hít một hơi cuối cùng, những người đó mới rời đi.
Trong sân nhỏ hoang vu hẻo lánh, bụi cỏ dại mọc đầy rẫy, một chút hồng hào cuối cùng trên mặt nàng đã vơi, chỉ còn lại màu trắng bệch của người chết.
Chẳng mấy chốc đã có người đến mang thi thể nàng đi.
Trần Nhữ Tâm bám theo cả đoạn đường, ra khỏi hoàng cung, tới một nơi đất đá đổ nát vắng người ở.
Bọn họ ném bừa chiếc chiếu quấn thi thể nguyên chủ vào đống đổ nát.
Chiếu mở ra.
Thi thể phơi dưới ánh mặt trời.
Những người kia rời đi.
Trưởng công chúa một nước, thân phận tôn quý nhường nào, giờ lại rơi vào kết cục như vậy…Thật khiến cho ai ai cũng phải phẫn hận.
Trần Nhữ Tâm hơi tiến gần, nhưng cô vẫn không thể chạm vào nàng.
Lúc hoàng hôn.
Trần Nhữ Tâm vẫn chưa rời khỏi.
Giấc mơ lần này hơi dài.
Sắc trời bắt đầu sẩm tối.
Trong mơ hồ, Trần Nhữ Tâm trông thấy một bóng người tiến lại gần về phía bên này.
Nhìn kĩ thì quả nhiên là người áo đen kia.
Nom đối phương có vẻ không vui.
Y vượt lên Trần Nhữ Tâm chỉ trong vòng vài nhịp thở.
Sau đó, y đứng trước thi thể lạnh băng.
Y lặng lẽ đứng bên cạnh cái xác rất lâu, rất lâu.
Tấm lưng ấy làm trái tim Trần Nhữ Tâm loạn nhịp một cách khó hiểu.
Cô muốn đến gần, nhưng chợt nhận ra rằng, dù có thế nào thì cô cũng không thể đến gần y.
Chỉ có thể, chứng kiến mọi thứ như một khán giả.
Người đàn ông áo đen…là ai vậy?
Khoảnh khắc ấy, Trần Nhữ Tâm hơi rối bời.
Nhưng lí trí nói cho cô biết, hắc y nhân đã âm thầm bảo vệ nguyên chủ từ đầu chí cuối, chính là Vân Hề.
Mà không phải Chu Triều Khanh.
Nghĩ thông suốt xong, lòng Trần Nhữ Tâm lắng xuống.
Đúng lúc này, cảnh tượng xung quanh cũng thay đổi.
Đợi khi lấy lại tinh thần, cô hơi mở mắt, nhìn thấy Chu Triều Khanh cầm áo choàng nhẹ nhàng đắp lên người cô.
Nhận ra cô đã tỉnh, Chu Triều Khanh khựng một chút.
Tức thì chiếc áo choàng trượt xuống đất vì cử động của cô.
Một giây sau, cô cầm lấy tay y.
Lòng bàn tay cô toát kha khá mồ hôi nên hơi lạnh.
“Thái tử phi nương nương?” Chu Triều Khanh vừa mới lên tiếng thì đã bị cô ôm eo.
Vì không quen thân cận với người khoác, khoảnh khắc ấy Chu Triều Khanh vô thức muốn tránh ra.
Trần Nhữ Tâm chậm rãi nói: “Đừng nhúc nhích.”
Chu Triều Khanh ngừng lại, không kháng cự nữa.
Y cúi thấp người để cô ôm dễ hơn.
Mất hồi lâu, hông được buông ra.
Bấy giờ Chu Triều Khanh mới thẳng lưng, nói: “Thái tử phi nương nương, cần thêm chút lửa than trong phòng không ạ?”
Trần Nhữ Tâm nhìn y, lắc đầu.
“Vậy nô tài đi lấy ít nước ấm.” Chu Triều Khanh nhét lò sưởi tay vào tay cô, “Đừng để bị cảm ạ.”
“Ừ, đi đi.”
Đợi khi Chu Triều Khanh rời khỏi phòng, Trần Nhữ Tâm thất thần nhìn lò sưởi trong tay mình.
Gã Hạ Hầu Phỉ Nhiên này, cô nhất định sẽ không dễ dàng buông tha.
Hắn nợ nguyên chủ, kể cả có trả bằng cái mạng bỉ ổi của hắn cũng còn chẳng hết.
Đối phó với loại người này thì phải khiến hắn mất đi thứ mà hắn coi trọng nhất, còn hơn cả sinh mệnh hắn nữa.
Ví dụ như, quyền thế: hoặc, tôn vinh của thái tử.
Mất những thứ này mới có thể khiến hắn đau đến nỗi muốn chết quách đi.
Đối với cô, người trong hoàng cung Hạ Quốc đều không lương thiện.
Nhớ lại tấm áo choàng bạch hồ kia.
Người duy nhất mà Trần Nhữ Tâm tin được trong cung chỉ có dưỡng nữ của Tả tướng quân.
Tuy nhiên, mặc dù võ công của Anh Lạc không tồi, nhưng tính tình lại rất đơn thuần.
Nàng ta cũng chẳng phải cung nữ ở bên nguyên chủ ngay từ đầu, mà là sau khi quốc quân Trần Quốc đồng ý với Hạ Quốc chuyện cầu thân thì nàng ta mới được tả tướng quân đưa đến bên cạnh nguyên chủ để bảo vệ an toàn cho nguyên chủ.
Tuy nhiên trong kết cục nguyên tác, Anh Lạc đã bị hại chết từ lâu rồi.
Có đôi khi, võ công cũng không thể sống sót trong thâm cung này.
Trái lại nữ nhân trông xinh đẹp nhu nhược mới là người thắng cuối cùng.
Nghĩ đến ánh mắt Nguyệt Dung nhìn nguyên chủ trong mơ, ác ý từng bị chôn sâu hiện lên rõ rệt.
Đương lúc Trần Nhữ Tâm vẫn đang trầm tư thì Chu Triều Khanh đã ở ngoài cửa.
Chu Triều Khanh quỳ trước người cô, vắt khô khăn tay rồi dịu dàng lau chùi tay cô.
Cái cảm giác này như sợi lông vũ nhẹ nhàng phất qua đầu quả tim.
Ngứa và tê dại, Trần Nhữ Tâm hơi co ngón tay, nhất thời quên dặn y đừng quỳ.
“Thái tử phi, nô tài mạnh quá ạ?”
Nghe vậy, Trần Nhữ Tâm ngẩng đầu lên nhìn Chu Triều Khanh, sau đó lại cúi đầu nhìn bàn tay mảnh khảnh của y.
“Không.” Trần Nhữ Tâm nói.
Cô mở lòng bàn tay trước mặt y.
Hành động ấy khiến Chu Triều Khanh giật mình.
Y đã lau qua rồi mà.
Thấy y bất động, Trần Nhữ Tâm đành lên tiếng hỏi: “Sao thế?”
Chu Triều Khanh lau lòng bàn tay cô một lần nữa, nói: “Thân thể thái tử phi nương nương gầy yếu, sau này cần uống nhiều thuốc bổ.”
“Ừ.” Trần Nhữ Tâm gật đầu, “Nghe ngươi.”
“Thái tử phi nương nương làm nô tài ngại quá…”
“Ta nghiêm túc đấy.” Trần Nhữ Tâm hơi ngồi thẳng người, đỡ y đứng dậy.
Đối diện với hai tròng mắt đen như mực kia, Trần Nhữ Tâm thả lỏng hơn hẳn, “Về sau đừng hở tí lại quỳ.
Nói thế này có lẽ hơi đường đột với ngươi, nhưng rốt cục ta cảm thấy ta đã từng gặp ngươi.
Ngươi mang cho ta một cảm giác rất quen thuộc.”
Không ngờ, lời nói vô tình của Trần Nhữ Tâm đã dấy lên sự rung động khó hiểu trong lòng Chu Triều Khanh.
Trần Nhữ Tâm không đỡ y bằng một tay nữa mà đỡ cả hai tay.
Cùng lúc đó, Chu Triều Khanh tự đứng dậy, nhưng Trần Nhữ Tâm đã trực tiếp ngã vào người y theo quán tính.
Bị cô đè dưới thân, Chu Triều Khanh cũng ngơ ngẩn.
Bốn mắt giao nhau.
Thời gian như ngừng lại.
Hình ảnh bất động.
Tuy nhiên, đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân của một đám người.
Kế đến, giọng nói lanh lảnh của thái giám ngân dài: “Thái tử giá lâm – -“.