Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta

Chương 107: Tg5_6


Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 107: Tg5_6


Môi bị cạy ra.

Mùi vị đắng ngắt làm cô bất giác muốn khước từ.

Nhưng xúc cảm mềm mại lạnh buốt lại khiến cô muốn nhiều hơn…
Vì cô cử động trong vô thức nên cơ thể Chu Triều Khanh hơi khựng lại.

Y ngăn chiếc lưỡi đang đảo loạn để cô nuốt xuống, sau đó rời môi cô ra.
Nhiệt độ thân thể của cô rất cao.

Bộ đồ ướt thấy rõ.

Ánh mắt Chu Triều Khanh rơi trên chén thuốc trong tay, còn một nửa nữa thôi.
Chu Triều Khanh lại ngậm thuốc, véo nhẹ cằm làm cô mở miệng rồi mớm cho cô.
Đương sốt đến mê man, Trần Nhữ Tâm chỉ thấy xúc cảm trơn trượt lành lạnh kia rất thoải mái.

Cô nắm chặt tà áo y.

Nhưng một cảm giác mệt mỏi ập tới.

Cô lại rơi vào bóng đêm lần nữa.
Tuy nhiên, lần này cô ngủ vô cùng thoải mái.
Trong thuốc chứa thành phần an thần, có thể khiến cô ngủ ngon một chút.
Chu Triều Khanh nhẹ nhàng đỡ lưng cô, vận chuyển chân khí trong người theo vòng chu thiên, loại trừ mồ hôi trên người cô, rồi để cô nằm xuống.

Song y nhìn ánh trăng sáng vằng vặc bên ngoài, đứng dậy.
Đứng cạnh giường cô, ngắm dáng vẻ ngủ say ấy, chẳng biết nhớ ra điều gì, một cảm xúc bỗng thoáng qua đáy mắt đen láy của Chu Triều Khanh mà đến chính y cũng không phát hiện được.
Rất nhiều năm về trước, nàng đã cứu y ngay lúc y đang chật vật khó khăn nhất.
Nhưng chân tướng diệt tộc luôn nhắc nhở y rằng, nữ nhân này chính là kẻ thù.

Tuy nhiên, cho tới khi biết nàng sống không quá mười sáu tuổi, y lúc nào cũng quan tâm tới tin tức của nàng.
Biết quốc quân Trần Quốc đưa nàng sang Hạ Quốc hoà thân, quả thật y đã nhúng tay, thậm chí còn ở lại trong hoàng cung này.
Ân oán đời trước vốn chẳng liên quan đến nàng.

Nhưng….Đáy mắt Chu Triều Khanh nổi lên sự trầm uất.
Sư phụ đã dạy, không sinh chấp niệm, mới có thể bình tĩnh cả đời.
Buông bỏ thù hận là điều không thể đối với y.

Kẻ năm đó xui Trần đế, vu oan hãm hại gia tộc đã bị đích thân y gϊếŧ chết, gϊếŧ toàn tộc chỉ trong một đêm.
Vốn dĩ muốn mượn tay Hạ đế diệt Trần Quốc, nhưng mỗi lần định hành động, gương mặt đó cứ thoáng qua trước mắt y khiến y phải tạm gác lại kế hoạch.
Vận mệnh của công chúa vong quốc sẽ đi về đâu, hẳn không mấy tốt hơn bản thân mình khi đó.

Y thì may mắn, đương lúc sống chết lại gặp nàng và sư phụ.
Mà nàng thậm chí còn chẳng biết linh hồn mình không nguyên vẹn, yểu mệnh.
Chu Triều Khanh đến bên cạnh cô, cầm khăn tay lau lớp mồ hôi mỏng trên trán cô.

Lúc này, tiếng vang rất nhỏ truyền tới từ bên ngoài.
Chu Triều Khanh cất khăn tay, lặng lẽ rời đi như lúc vừa đến.
Nguyệt Dung vừa bước vào thì trông thấy Anh Lạc đang hôn mê và thái tử phi bất động trên giường.
Nàng ta đi tới trước giường Trần Nhữ Tâm rồi đánh thức Anh Lạc đang nằm trên mặt đất.
Anh Lạc mơ màng mở mắt.

Nhìn Nguyệt Dung, nàng ta giật bắn mình, vội hỏi: “Nguyệt Dung cô cô, người về rồi, thái y đâu?”
Nguyệt Dung nâng nàng ta dậy, nói: “Đang đứng bên ngoài.”
“Mau để ngự y vào đi.” Anh Lạc thả mành xuống.
Nguyệt Dung gọi với ra cửa: “Trương ngự y, vào đi.”
Chỉ chốc lát, một ông lão râu dài hơn năm mươi tuổi bước tới.
Ông ta vào, khẽ cúi người hành lễ: “Thần tham kiến thái tử phi nương nương.”
“Đêm qua thái tử phi bất tỉnh, liên tục sốt cao…” Nguyệt Dung đứng một bên nói, “Cứ xem trước một chút coi bây giờ thái tử phi thế nào.”
“Dạ.”
Anh Lạc đặt tay Trần Nhữ Tâm lên gối, đắp một cái chăn ở trên để thái y khám bệnh.
Trương thái y xem mạch một lát, hỏi: “Mạch tượng của thái tử phi nương nương bình thường.

Hơi tổn hại tí thôi.

Liệu đã từng dùng thuốc hay chưa?”
“Chưa.” Anh Lạc bỗng nhớ ra điều gì, đáp: “Trước kia thái tử phi nương nương ra nhiều mồ hôi lắm.

Nhưng nương nương lại nói lạnh.”
“Hiện giờ thái tử phi nương nương đã không còn đáng lo nữa.

Tĩnh dưỡng mấy ngày là được.

Cựu thần sẽ viết phương thuốc.

Bốc ba chặp thuốc để sắc là ổn.” Nói xong, Trương thái y viết phương thuốc lên giấy, đưa cho cung nữ sau lưng.
Anh Lạc dè dặt cất đi, “Đa tạ Trương thái y.”
“Đây là việc lão phu nên làm.

Cô nương đừng khách khí.”
“Phiền ông đi chuyến này rồi.” Nguyệt Dung khẽ hành lễ, đưa Trương thái y ra khỏi Thái Cùng điện.
Đến cửa, khi không còn người nào khác.
Trương thái y nhìn Nguyệt Dung một cái, nói vẩn vơ: “Nguyệt Dung cô cô là tâm phúc trước mặt hoàng hậu nương nương.

Lão phu cũng muốn trông cậy vào cô nương nhiều hơn.”
“Trương thái y khách khí.” Dù ngoài mặt Nguyệt Dung vô cảm, nhưng lại âm thầm lộ vẻ lạnh lùng.
“Có lẽ lúc trước thái tử phi đã toát mồ hôi nên nói chung là không đáng lo ngại.” Dứt lời, Trương thái y đưa cho nàng ta một bình sứ nhỏ, “Thuốc này, xin hãy dùng cẩn thận.”
Nguyệt Dung lấy ra mấy cái lá vàng từ trong tay áo, dúi cho ông ta, nói: “Trương thái y đi thong thả.”
Cảnh tượng này vừa vặn rơi vào mắt người khác.
Y nhìn vài dòng chữ to thiếp vàng trên cửa đại điện Thái Cùng, khẽ thở dài một hơi.
Tức thì, xoay người rời đi.
Bên trong cung Thái Cung.

“Nguyệt Dung cô cô, nhờ có người mời được thái y.” Anh Lạc thì thầm với nàng ta: “Khi còn bé công chúa đã vô tình rơi xuống hồ lúc trời giá rét.

Sức khoẻ thất thường.

Tối hôm qua hù chết nô tỳ luôn rồi.”
“Ừ, cũng may thái tử phi nương nương không sao.” Nguyệt Dung hơi mỉm cười trên khuôn mặt sáng sủa, “Ra ngoài nói chuyện.

Đừng nên quấy rầy thái tử phi nương nương nghỉ ngơi.”
Anh Lạc dè dặt bụm miệng, gật gật.
Trăng lên đỉnh đầu.

Thái Cùng Điện càng toát vẻ thanh nhã mà lạnh lẽo.
Rõ ràng mới tân hôn nhưng bầu không khí không hề phấn khởi, ngược lại còn ảm đạm.
Dù tin tức thái tử phi bị bệnh đã truyền ra, nhưng chưa một ai dám chống lại mệnh lệnh của thái tử để tới đây dò la tình hình.

Đám cung nữ thái giám Thái Cùng Điện lại thích ra ngoài thay vì ở nơi vắng tanh này.

Hôm nay, trời trong xanh.
Trần Nhữ Tâm đang nằm trên giường.

Lông mi khẽ run.

Cô chậm rãi mở mắt ra.
Đầu hơi đau.

Trần Nhữ Tâm gắng gượng ngồi dậy.
Bấy giờ, nghe thấy tiếng động, Anh Lạc lập tức đi đến, tiến lên đỡ cô dậy, “Công chúa, người đừng đứng lên.

Cơ thể người vẫn chưa nhanh nhẹn đâu.”
Trần Nhữ Tâm duỗi tay xoa nhẹ huyệt thái dương nhưng nhức, hỏi bằng giọng khàn khàn: “Tối hôm qua có ai tới không?”
“…Chỉ có Trương thái y thôi ạ.” Sợ cô đau lòng nên giọng Anh Lạc lí nhí.

Nhưng dĩ nhiên Trần Nhữ Tâm vẫn nghe thấy được.
Cô nhìn Anh Lạc tất bật hầu hạ bên cạnh mình, “Không còn ai khác sao?”
Anh Lạc chẳng dám nói dối, đành phải kể: “Tối hôm qua, chỉ có em, Nguyệt Dung cô cô và cả Trương thái y thôi ạ.”
“Vậy ư?”
Trần Nhữ Tâm hơi cau mày, lẽ nào…là mơ?
Bất giác, cô khẽ vuốt môi mình.

Nhưng cái cảm giác đó, thực sự không giống…
“Công chúa?” Thấy chủ tử nhà mình như đang thất thần, thuận theo ánh mắt cô là khóm mai hồng bên ngoài cửa sổ.

Anh Lạc vội vàng nói: “Ngoài trời rét mướt.


Người phải chăm sóc tốt cho cơ thể mới được.”
Trần Nhữ Tâm thả tay xuống, bảo: “Chuẩn bị nước.

Bổn cung muốn tắm rửa thay quần áo.”
“Nhưng người vừa khỏi ốm mà…”
“Không sao.”
“…Dạ, nô tỳ sẽ đi chuẩn bị ngay.”
Huyệt thái dương Trần Nhữ Tâm hơi đau.
E là (địa tạng kinh) không xong được, cũng chẳng biết hoàng hậu còn chiêu gì nữa.
Ba tháng sau, Trần Quốc toang, nàng công chúa vong quốc như cô nên sinh tồn trong hoàng cung Hạ Quốc thế nào mới là chuyện khó.
Xem ra, đây là thời điểm tốt để chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Trần Nhữ Tâm nằm trong thùng tắm bốc hơi nóng.

Cô nhắm mắt, rồi lại mở ra.

Làn khói mỏng mờ mịt.

Dung nhan của cô dần dần mơ hồ.
Cô ở lại hoàng cung Hạ Quốc vì muốn xem liệu có thể nắm được thông tin về Tử Vi Cung hay không.

Nhưng dạo gần đây, dường như người trong cung đều không bàn luận bất cứ điều gì về Tử Vi Cung.
Hoặc là, chờ ba tháng sau, cô sẽ nghĩ cách tiếp cận đối tượng nhiệm vụ của mình.
Trong kí ức nguyên chủ, Vân Hề chỉ xuất hiện vào cuộc gặp gỡ đầu tiên rất nhiều năm về trước.
Vẻ đẹp đáng kinh ngạc.

Dù khắc khổ nhưng dung mạo trời ban vẫn khiến người ta thảng thốt.
Lúc ấy, Vân Hề cùng lắm chỉ mười mấy tuổi, còn thiếu niên.
Giờ khi đã trưởng thành, e là ngũ quan vẫn mang đâu đó hình bóng mơ hồ thời niên thiếu.

Biết hắn thì sẽ nhận ra được.

Khó ở chỗ tiếp cận thế nào mà thôi…
Trần Nhữ Tâm khẽ thở hắt ra, đứng dậy khỏi thùng tắm.
Anh Lạc lấy khăn sạch lau khô người cho cô rồi giúp cô mặc quần áo, cuối cùng vấn cao tóc, cài trâm, bôi chút son phấn.

Trông khí sắc ổn hơn nhiều.
Bấy giờ, Nguyệt Dung bưng tới một chén thuốc vừa mới sắc.
Từ xa đã ngửi thấy mùi thuốc đắng, Trần Nhữ Tâm vô thức cau mày.

Dường như cơ thể này cực kì khó chịu với mùi thuốc…Lại nghĩ khi ở hoàng cung Trần Quốc, ngày nào thái y cũng luẩn quẩn bên cạnh nguyên chủ, hẳn không khó để lý giải.
“Thái tử phi nương nương, đây là phương thuốc thái y kê.

Nô tỳ chuẩn bị mứt hoa quả cho người.” Dứt lời, Nguyệt Dung đặt bát thuốc còn ấm và một ít mứt hoa quả trước mặt Trần Nhữ Tâm.
Trần Nhữ Tâm cầm chén thuốc, uống một hơi cạn sạch, sau cùng chỉ súc miệng bằng nước trà.
Song, lúc này Nguyệt Dung mới sai người mang đồ ăn sáng lên.

Vì không đói bụng nên chỉ gắp vài đũa Trần Nhữ Tâm đã no.
Trần Nhữ Tâm lại ngồi trong thư phòng.
Hôm đó vẫn chưa chép xong (địa tạng kinh), vẫn phải chép tiếp.
Anh Lạc để ý, xót xa cho chủ tử nhà mình.

Nhưng nàng ta chẳng thay đổi được hiện trạng này mà chỉ có thể ở bên cạnh Trần Nhữ Tâm.

Đến ngày hoàng hậu ra hạn, Trần Nhữ Tâm lại tới Cảnh Dương Điện nhưng không trông thấy hoàng hậu nương nương, chỉ có một thái giám trong cung hoàng hậu đi ra lấy bản chép kinh của cô.
Sau nửa canh giờ, tên thái giám kia trở về.
“Truyền khẩu dụ của hoàng hậu nương nương, niệm tình thân thể thái tử phi mang bệnh nhẹ nên không cần chép hết chỗ kinh còn dư nữa, mà quỳ ở Phật từ hai canh giờ đi.”
“Nhi thần tạ ơn mẫu hậu.”
Tên thái giám kia liếc Trần Nhữ Tâm một cái, lẳng lặng đưa cô đến Phật từ trong cung.
Cơ thể Trần Nhữ Tâm vừa mới bình phục kha khá.

Nhưng cô cũng không thể chống đối sự trách phạt của người đứng đầu hậu cung.

Do vậy, Trần Nhữ Tâm quỳ đàng hoàng trước tượng Phật.

Bị lấy đệm cói, cô chỉ có thể quỳ trên mặt đất lạnh lẽo.
Khí lạnh ngấm vào cơ thể.

Cơ thể nguyên chủ vốn đã yếu sẵn.

Một cơn đau nhói truyền đến từ đầu gối.

Sắc mặt Trần Nhữ Tâm cũng tái đi.

Thân hình hơi nghiêng nghiêng.
Hai canh giờ nói dài không dài, nói ngắn chẳng ngắn.
Khi thái giám báo hết giờ, Trần Nhữ Tâm chỉ cảm thấy hai chân mất tri giác.

Cô thậm chí còn chẳng thể tự đứng lên được.
Lúc này, cửa bên ngoài mở ra, ánh sáng chói mắt làm Trần Nhữ Tâm vô thức duỗi tay chắn.
Một bóng dáng ập vào, quỳ trên mặt đất.

Giọng nói kèm tiếng khóc nức nở: “Công chúa, người không sao chứ?”
“Nín đi.” Lời Trần Nhữ Tâm nói không nghiêm khắc nhưng lại khiến Anh Lạc giật mình tại chỗ.

Quả nhiên nàng ta nín hẳn.
Trần Nhữ Tâm thở dài, bấy giờ mới bảo: “Đỡ ta dậy trước đã.”
“Dạ.” Anh Lạc đỡ cô dậy.
Trước khi đi, Trần Nhữ Tâm vẫn không quên tới thỉnh tội hoàng hậu nương nương.
Chờ hoàng hậu nương nương gật đầu xong, Trần Nhữ Tâm mới rời khỏi Cảnh Dương Điện.
Trở lại cung Thái Cùng, Trần Nhữ Tâm ngồi trên giường thấp để Anh Lạc mát xa cặp chân cứng đờ của mình.
Lúc này, một tên tiểu thái giám từ ngoài đi vào.

Đối phương cúi gằm mặt.

Trần Nhữ Tâm cũng gục đầu mà chẳng để ý.
“Thái tử phi nương nương, nô tài từng học chút thuật xoa bóp.

Hai chân của người cần phải xoa bóp mới giảm bớt được đau đớn…”
Y chưa kịp dứt lời thì Trần Nhữ Tâm đã ngẩng đầu lên, nói giọng kinh ngạc: “Sao ngươi lại ở đây?” Còn mặc trang phục thái giám cấp thấp.
“Tối hôm qua thái tử say rượu cắm đầu rơi xuống nước.

Nô tài cứu chủ bất thành.

Thánh thượng giận ra mặt, niệm tình nô tài hầu hạ bên thái tử từ nhỏ nên đã miễn tội chết cho…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.