Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 105: Tg5_4
“Thái tử phi nương nương, tuyết rơi đường trơn.
Người hãy bảo trọng quý thể.”
Bàn tay kia vội buông eo cô ra.
Trần Nhữ Tâm đứng tại chỗ nhìn y, mất hồi lâu mới lấy lại tinh thần: “Ngươi tên gì?”
“Nô tài Chu Triều Khanh.”
Giọng y hơi lanh lảnh.
Đầu cúi thấp.
Vẻ mặt cung kính, không một chút thất lễ.
Nhìn thấy dáng vẻ này của y, Trần Nhữ Tâm khó thể diễn tả cảm xúc, chỉ nói: “Ngươi không cần cúi đầu.”
“Lễ tiết trong cung không bỏ được.
Nô tài tạ ơn thái tử phi nương nương.”
Thấy y muốn quỳ xuống, Trần Nhữ Tâm tiến lên đỡ tay y dậy.
Nhưng Chu Triều Khanh lại lui một bước, “Nô tài không dám.”
“…” Trần Nhữ Tâm lẳng lặng nhìn y.
Có khi nào người này thay da đổi thịt rồi không?
Thế nhưng, Trần Nhữ Tâm khẳng định mình không hề nhận sai.
Y, chính là người mà mình muốn tìm.
“Ngươi là người theo hầu thái tử điện hạ?” Trần Nhữ Tâm nhìn bộ dạng vâng lời của y.
Quả thực hơi lạ lẫm, nhưng cô không nói, chỉ bảo: “Về sau ngươi có đồng ý ở bên cạnh ta không?”
Chu Triều Khanh chẳng biết cô đang cố tình thăm dò hay là đầu óc vô tri.
Y cung kính trả lời: “Đa tạ thái tử phi nương nương đã để mắt tới nô tài.
Nhưng nô tài là người ti tiện, không có quyền lựa chọn nơi mình thuộc về.”
“Ngươi chỉ cần trả lời ta đồng ý hay không thôi.”
Trước mặt y, Trần Nhữ Tâm không tự xưng “bổn cung”.
Hiển nhiên Chu Triều Khanh cũng phát hiện ra điều này.
Trong lòng chỉ kinh ngạc vì sao nàng ấy lại như vậy…Lẽ nào, nàng ấy nhận ra mình?
Không…không thể đâu.
Thuật dịch dung của y xưng thứ hai thiên hạ thì không ai dám xưng thứ nhất.
Huống hồ, “Chu Triều Khanh” thật sự vốn là người Tử Vi Cung.
Thói quen và cử chỉ chưa hề sơ xảy.
Ngay cả Hạ Hầu Phỉ Nhiên cũng chẳng bao giờ sinh nghi.
Cớ sao người trước mắt lại phát hiện ra?
Bấy giờ y không biết, người đứng trước mặt mình vốn không phán đoán qua vẻ bề ngoài mà dựa vào cảm giác có được theo từng thế giới.
Ngay cả hệ thống cũng chẳng thể phân biệt, nhưng cô thì có.
Tình ý tuỳ tâm sinh.
Cảm xúc huyễn hoặc khó hiểu ấy lúc nào cũng khiến người ta sợ hãi.
Hoặc là, ngay từ đầu thứ cảm xúc đó đã tồn tại ở sâu trong linh hồn cô.
Dù thời gian có biến đổi, bãi bể nương dâu*, thì cũng vẫn y nguyên.
*: Thành ngữ “bãi bể nương dâu”, hoặc nói tắt là “bể dâu” để chỉ những sự biến đổi thăng trầm của cuộc đời
Chu Triều Khanh rũ mắt.
Chỉ ngắn ngủi mấy giây mà tâm tư thay đổi liên tục.
Cuối cùng, y khom lưng, nói: “Toàn bộ cứ theo thái tử điện hạ cùng thái tử phi nương nương ạ.”
Đây là…từ chối sao?
Đầu quả tim nhoi nhói khó hiểu.
Cảm giác này như lá thu rơi trên mặt hồ, tạo rung động rất nhỏ và có phần hiu quạnh.
“Ta biết rồi.” Trần Nhữ Tâm thản nhiên nói.
Rốt cục cô vẫn nghe theo ý kiến của y.
Y không hề nhớ gì…
…Ba tháng hơi ngắn.
Trần Nhữ Tâm vô cảm, xoay người trở về cung điện của mình.
Bây giờ cô là thái tử phi của Hạ Hầu Phỉ Nhiên.
Nơi cung điện được mệnh danh là “Thái Cùng Điện”, rõ ràng lấy từ phong hào của cô để mệnh danh.
Xem ra Hạ Quốc đặc biệt yêu thích nàng công chúa Trần Quốc này.
Chẳng biết sao, ai mà nghĩ được “Thái Cùng Điện” chỉ tồn tại ba tháng ngắn ngủi?
Trần Nhữ Tâm trở lại cung điện.
Chu Triều Khanh hành lễ thưa: “Thái tử phi nương nương, nô tài cáo lui.”
“Đi thong thả.”
Đến tận khi bóng lưng Trần Nhữ Tâm khuất nấp ở bức tường kia, bấy giờ Chu Triều Khanh mới xoay người rời đi.
Lúc xoay người, mặc dù thần sắc của y không thay đổi, nhưng đáy mắt lại hoá từ trong trẻo sang lạnh lùng và ngạo nghễ.
Thần thái này nào giống công công trong thâm cung đâu?
Sau khi Chu Triều Khanh đi, Trần Nhữ Tâm được cung nữ hầu ăn điểm tâm, nói rằng hoàng hậu nương nương đã cố ý sai ngự thiện phòng làm cho cô.
Trần Nhữ Tâm không hề từ chối mà ăn ngay.
Tạo hình điểm tâm đáng yêu.
Mặt trên dùng mai hồng để làm đẹp, rất khả ái.
Ăn xong, Trần Nhữ Tâm được cung nữ hầu hạ chuẩn bị ngủ trưa.
Ngoại trừ mấy cung nữ hồi môn từ Trần Quốc trong Thái Cùng Điện ra thì còn có đại cung nữ do hoàng hậu nương nương ban thưởng.
Vì tránh phiền toái, Trần Nhữ Tâm đối xử với bọn họ như nhau.
Trần Nhữ Tâm ngủ thẳng đến hoàng hôn.
Mở mắt ra.
Sắc trời bên ngoài đã sẩm tối.
Trong phòng thắp nến lên.
Sau khi cô tỉnh lại, Anh Lạc bèn đi tới, hành lễ rồi đỡ cô đứng dậy từ trên phản.
Một cung nữ khác, hình như tên Nguyệt Dung, đại cung nữ từng hầu hạ hoàng hậu, chỉ ngắn ngủi một ngày đã an trí cung nữ thái giám trong Thái Cùng Điện thật thoả đáng.
Thậm chí, người hầu hạ thân cận vẫn là Anh Lạc.
Điều đó đủ chứng minh rằng người này làm việc ổn thoả, cũng không hổ danh đại cung nữ bên cạnh hoàng hậu.
Tắm rửa thay quần áo xong, Trần Nhữ Tâm nằm nghiêng trên giường thấp, tiếp tục híp mắt ngủ gật.
Trong phòng toả mùi địa long.
Hệ thống sưởi ấm đầy đủ.
Nên cô bất giác trở nên lười biếng.
Áo tới duỗi tay cơm tới há mồm, hình dung cuộc sống như thế thật chẳng khoa trương chút nào.
Mà nguyên chủ cũng sống an nhàn suиɠ sướиɠ thành thói, mười ngón tay như măng mới lột, làm việc một tí đã đỏ hết cả lên.
Vì nhàm chán, Trần Nhữ Tâm đành luyện viết một lát.
Ngón tay cầm bút lông đỏ tấy, còn đau nhức.
Cho nên người ngoài nói Thái An công chúa không tinh thông cầm kì thi hoạ, quả thật không phải nói bừa.
Thực ra Trần Nhữ Tâm cũng chẳng để ý lắm.
Chỉ là từ xa xỉ qua tằn tiện thì khó, mà từ tiết kiệm qua xa xỉ thì dễ.
E rằng những ngày tháng nhàn nhã này không duy trì được lâu.
Giờ tuất, nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài.
Ngay sau đó, cung nữ thái giám đang hầu hạ trong phòng quỳ đầy đất: “Khấu kiến thái tử điện hạ.
Thái tử điện hạ vạn an.”
“Tất cả đứng lên.”
“Tạ thái tử điện hạ.”
Trần Nhữ Tâm mở mắt ra, đương định đứng dậy từ trên phản thì lại bị Hạ Hầu Phỉ Nhiên kìm chặt: “Ái phi cứ nằm tiếp đi.
Không cần đứng dậy chào.”
“Đa tạ thái tử điện hạ.” Trần Nhữ Tâm không muốn dậy nên thuận thế nằm ườn ra.
“Thái tử điện hạ ăn tối chưa?” Trần Nhữ Tâm nhàn nhạt mở miệng.
Hạ Hầu Phỉ Nhiên ngồi bên cạnh cô.
Ngón giữa chạm qua sợi tóc cô.
Khoảnh khắc ấy Trần Nhữ Tâm bất giác muốn tránh, nhưng vẫn nhịn.
“Chưa, muốn tới ăn cùng ái phi.” Khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Hầu Phỉ Nhiên nở nụ cười.
Trần Nhữ Tâm đứng dậy, nói với Nguyệt Dung: “Bày thức ăn lên.”
Nguyệt Dung hành lễ: “Dạ, thái tử phi nương nương.”
Chỉ lát sau, đám cung nữ lối đuôi nhau vào.
Trần Nhữ Tâm cũng đứng lên, cách xa hắn một chút.
“Thái tử điện hạ, mời dùng bữa.”
Hạ Hầu Phỉ Nhiên vốn từ chỗ Liễu Uyển Dung qua đây.
Trên người còn dính nhang hương hoa mai.
Nhưng chẳng hiểu tại sao lại đến Thái Cùng Điện của cô.
Sau khi ngồi xuống, Hạ Hầu Phỉ Nhiên chỉ động đũa vài lần, không ăn cơm.
Vì đã dùng cơm xong ở chỗ Uyển Dung nên dĩ nhiên hắn không muốn ăn nhiều, đỡ phải bỏ ăn ban đêm.
Trần Nhữ Tâm ăn khá ít nên đặt đũa xuống rất nhanh.
Cung nữ tiến lên dọn dẹp và bưng trà.
Trần Nhữ Tâm nhận lấy chén trà súc miệng, rồi cầm khăn ướt từ cung nữ để lau tay.
Ánh mắt Hạ Hầu Phỉ Nhiên luôn dán chặt trên người cô.
Vì tối hôm qua uống rượu say, cảm giác thiếu thiếu.
Nóng ruột, vốn định qua đêm ở chỗ Uyển Dung, nhưng hắn vẫn lựa chọn đến Thái Cùng Điện.
Trần Nhữ Tâm chưa hề thả lỏng.
Cô không thể công khai đuổi Hạ Hầu Phỉ Nhiên đi, và không phải lần nào cũng có người thần bí hỗ trợ làm hắn bất tỉnh được.
Nghĩ vậy, Trần Nhữ Tâm thoáng rơi vào trầm tư.
Vốn định khuấy động hậu viện đông cung, thế nhưng hoàng hậu nương nương đã âm thầm quản lí thoả đáng.
Trong lúc nhất thời, căn bản Trần Nhữ Tâm không có biện pháp ra tay.
Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên mờ ám.
Đám cung nữ thức thời lui ra.
Phòng chỉ còn lại hai người.
“Ái phi, chúng ta đi ngủ thôi.”
Hai bàn tay kia vịn chặt bên hông.
Trần Nhữ Tâm khẽ cau mày lại.
Ba tháng sau, Hạ Quốc sẽ tiến công Trần Quốc.
Đây là sự thật không thay đổi.
Mà tác dụng của cô chỉ là dùng để mê hoặc quốc quân Trần Quốc.
Hay nói ngược lại, ngay cả khi nổi giận thì Hạ Hầu Phỉ Nhiên sẽ không gϊếŧ cô.
Còn ba tháng sau, dù cô có hiền lương thục đức đến thế nào thì chắc chắn kết cục vẫn là cái chết.
Vậy…
Lúc hồi thần, quần áo trên người Trần Nhữ Tâm đã bị cởi, chừa mỗi đồ lót.
Nửa người bị đè lên giường.
Trần Nhữ Tâm không hề tỏ ra hoảng loạn.
Đáy mắt như hơi nước nhàn nhạt, nhìn gã nam nhân bằng vẻ mặt áy náy.
Cô run rẩy mở miệng: “Thái tử điện hạ…”
“Ái phi sao thế?”
Trần Nhữ Tâm xấu hổ, “Nô tì đã lừa gạt thái tử điện hạ một chuyện…thẹn trong lòng…”
Mỹ nhân rơi lệ vẫn là băng mỹ nhân.
Hạ Hầu Phỉ Nhiên khó dằn nổi, cởϊ áσ bào ra.
Trần Nhữ Tâm nhẫn nhịn diễn tiếp: “Hy vọng thái tử điện hạ có thể bỏ qua cho nô tì.”
Giọng nói khàn khàn của Hạ Hầu Phỉ Nhiên tràn trề du͙ƈ vọиɠ: “Ái phi cứ nói đi.
Cô tha thứ hết cho ái phi…”
Trần Nhữ Tâm rơi nước mắt, hỏi: “Thật ư?”
“Dĩ nhiên là thật.”
Trần Nhữ Tâm rũ mắt rồi chìa ngón trỏ ra trước mặt hắn, nói: “Thái tử điện hạ, thú thật hôm nay, vết đỏ trên khăn hỉ kia là máu đầu ngón tay nô tì dính vào.
Nô tì tự biết mình…” Nói đến đây, cô còn nghẹn ngào, “Thực xin lỗi thái tử điện hạ.
Trong lòng nô tì cảm thấy nghiệp chướng của mình quá nặng nề…và dối trá…”
Người phía trên ngừng động tác.
Giọng nói bất giác trầm xuống: “Ái phi đang nói lung tung cái gì vậy?”
“…Xin thái tử điện hạ thứ tội.
Nô tì, nô tì…”
Bỗng, cổ bị hai bàn tay bóp chặt.
Ngay sau đó cô phải đối diện với cặp mắt ửng đỏ đầy tức giận của Hạ Hầu Phỉ Nhiên: “Ngươi nói cái gì?!”
“…Thái tử, điện hạ, thứ tội…”
Mọi sự xao xuyến như bị tạt một gáo nước lạnh.
Hạ Hầu Phỉ Nhiên hung dữ nhìn nàng công chúa Trần Quốc này.
Một ngọn lửa vô danh dâng lên trong lòng.
Thật muốn bóp chết nàng ta quá! Thế mà…lại dám!
“Ả dâm phụ này!” Rốt cục Hạ Hầu Phỉ Nhiên vẫn không muốn phá hỏng kế hoạch của phụ hoàng.
Chờ ba tháng sau, dĩ nhiên hắn sẽ khiến cô chết một cách thầm lặng để không ai biết chuyện ngày hôm nay!
Hạ Hầu Phỉ Nhiên cũng chẳng thể nói cho hạ nhân biết thái tử phi của mình đã sớm không còn trong trắng nữa.
Sao hắn dằn nổi cơn giận này đây! Mấy vị huynh đệ kia sẽ nhìn hắn như thế nào!
Hạ Hầu Phỉ Nhiên sầm mặt, đằng đằng sát khí nhìn Trần Nhữ Tâm giàn giụa nước mắt.
Hắn cảm thấy cổ họng như nuốt phải ruồi bọ, đầy chán ghét.
“Thái tử phi của cô, khá lắm!” Hạ Hầu Phỉ Nhiên phất tay áo đứng dậy, trán nổi gân xanh, cả giận nói: “Ngươi cứ ở lại Thái Cùng Điện, đến chết cũng không được phép rời đi nửa bước!”
Trần Nhữ Tâm dõi mắt nhìn hắn bỏ đi.
Sắc mặt cực kì lạnh nhạt.
Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, không thể tốt hơn.
Cung nữ thái giám ngoài cửa vẫn chưa biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy thái tử điện hạ nổi giận thì thầm lo lắng cho tình cảnh của thái tử phi.
Anh Lạc thầm lo cho chủ tử nhà mình.
Vừa bước vào đã chứng kiến Trần Nhữ Tâm đang ho khan.
Nàng ta vội vàng bưng nước trà tới mà sốt ruột quên đổi xưng hô, “Công chúa, người sao vậy?”
“Không sao.” Trần Nhữ Tâm nhàn nhạt mở miệng.
Giọng nói hơi khàn, nhưng cũng chẳng đáng lo ngại.
Lấy nước từ tay nàng ta để nhuận họng, bấy giờ cô mới khá hơn.
Đêm nay chuyện thái tử phẫn nộ rời cung Thái Cùng, chỉ nửa canh giờ đã truyền khắp hậu cung.
Hoàng hậu lập tức truyền Nguyệt Dung đến hỏi.
Lát sau, Chu Triều Khanh cũng tới.
“Nô tài đến truyền đạt khẩu dụ của thái tử.”
Trần Nhữ Tâm nhìn Anh Lạc, nói: “Ngươi lui xuống trước đi.”
Anh Lạc thầm lo lắng nhưng không dám cãi lệnh, “Dạ.” rồi lui ra.
Trong phòng chỉ có hai người.
Trần Nhữ Tâm khoác áo ngoài, nên trong chỉ mặc y phục mỏng.
Sợi lắc đỏ buộc mắt cá chân thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu lảnh lót.
Lặng lẽ gõ vào đầu quả tim của một người..