Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta

Chương 102: Tg5_thế Giới Cổ Đại 1


Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 102: Tg5_thế Giới Cổ Đại 1


Tiếng chiêng trống nổi lên.
Trần Nhữ Tâm chậm rãi mở mắt ra.

Lúc này cô đang ngồi giữa kiệu hoa đỏ thẫm, đội mũ phượng lộng lẫy nặng nề và trùm khăn hỉ.
Đây là…hôn lễ thời cổ ư?
Trần Nhữ Tâm nhắm mắt lại, bắt đầu dung hợp với kí ức của thân thể này.
Nguyên chủ là trưởng công chúa Trần Quốc, phong hào Thái An công chúa.
Mẫu phi qua đời khi nguyên chủ bảy tuổi.

Nàng luôn được hoàng hậu nuôi bên cạnh.

Mặc dù không có nhiều sủng ái nhưng nàng vẫn bình yên lớn lên trong chốn thâm cung.
Sau này, Hạ Quốc đến cầu hôn và kí kết hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau.
Vui vì việc thành, quốc quân Trần Quốc đã lập tức để nữ nhi vừa cập kê hòa thân sang Hạ Quốc.

Bấy giờ mới có sự việc thức tỉnh này.
Sau khi dung hợp kí ức của nguyên chủ, dường như cơn đau liên tục quấy rầy Trần Nhữ Tâm đã giảm đi rất nhiều.

Cơn đau từ chính linh hồn ấy không còn khiến cô bất động như trước đó nữa.
Đúng lúc này, “Kí chủ, hiện tại cô đang trên đường hòa thân sang Hạ Quốc – “
Giọng hệ thống vang vọng.

Một trang giấy đung đưa rơi xuống trước mặt Trần Nhữ Tâm.

Trần Nhữ Tâm duỗi tay cầm lấy.
Giấy nhẹ tênh.

Trần Nhữ Tâm vén khăn hỉ, bắt đầu tìm hiểu tin tức về nhiệm vụ thế giới.
Mảnh đất này chia làm năm nước: Ngụy Quốc, Trần Quốc, Hạ Quốc, Vu Hàm Quốc và Câu Anh Quốc.

Năm nước này tạo thế cân bằng.

Lúc có xô xát, chiến tranh lớn không hề nổ ra.
Trong đó, nước nào càng ở đại mạc thì dân nước ấy càng hung hãn, quốc quân tài đức sáng suốt; ba nước Ngụy, Trần, Hạ ở Trung Nguyên, tập tục gần.

Trong đó Hạ Quốc nắm nền kinh tế mạnh mẽ nhất.

Còn Câu Anh Quốc nằm trên hải đảo.

Nơi đó chướng khí vờn quanh.

Người bình thường vốn không thể đi vào.

Trong năm nước, Hạ Quốc cũng có dã tâm bừng bừng vì muốn thống nhất toàn bộ.
Chẳng hiểu sao không ai có ý nghĩ này ngoài quốc quân Hạ Quốc.

Nhưng hiện giờ Trung Nguyên tạo thế chân vạc, kiềm chế lẫn nhau.

Không ai dễ dàng phá vỡ được sự cân bằng này để người khác “Ngư ông đắc lợi”.
Đứa con số mệnh của thế giới là thái tử Hạ Hầu Phỉ Nhiên, cũng chính là đối tượng mà nguyên chủ hòa thân.
Nhưng, vì chỉ làm đối tượng hòa thân nên kết cục của nguyên chủ chắc chắn sẽ trở thành vật hi sinh trên đài chính trị.

Trong lòng Hạ Hầu Phỉ Nhiên đã sớm yêu say đắm một người, đó là con gái thừa tướng Hạ Quốc Liễu Uyển Dung, đứa con số mệnh khác của thế giới này.
Việc Hạ Hầu Phỉ Nhiên đón nguyên chủ làm dâu không rõ hàm ý.

Nói vì củng cố địa vị, có lẽ không hẳn vậy.

Bây giờ hắn là thái tử cao quý, bên cạnh đã có một trắc phi Liễu Uyển Dung.

Nay lại đón công chúa nước khác làm dâu, điều này khiến người ta không rõ ý đồ.
Nhưng những chuyện đó cũng chẳng quan trọng.

Ánh mắt Trần Nhữ Tâm rơi xuống hàng chữ trên tờ giấy màu vàng.
Không biết thầy cô nào đã dạy chữ cho hệ thống.

Nói chuyện không có trọng điểm đã đành, nói nhăng nói cuội còn lắm.
Trần Nhữ Tâm nhìn tiếp xuống dưới.
Nguyên chủ gả vào Hạ Quốc, nắm trong tay ấn tín đông cung, loan phụng hòa minh* với thái tử Hạ Hầu Phỉ Nhiên, ghen chết người khác.
*: Cảnh xum vầy, hoà thuận và hạnh phúc của vợ chồng
Hoàn toàn không giống một công chúa hòa thân.
Tuy nhiên, sự tình cũng chẳng hề đơn giản như vậy.
Mùa xuân năm thứ hai khi nguyên chủ gả cho Hạ Hầu Phỉ Nhiên, hắn đã cầm đầu và phát động cuộc xâm chiến Trần Quốc.
Quốc quân Trần Quốc bị đánh trở tay không kịp.

Vì lần này mà Hạ quốc đã chuẩn bị hai năm.

Thế như chẻ tre, rất nhanh đã đánh vào kinh đô.
Thấy đại thế đã mất, quốc quân Trần Quốc đành dẫn dân chúng ra đầu hàng để đổi lấy một đường sống.
Cũng chính vào lúc ấy, nguyên chủ bị phế phong hào thái tử phi.

Địa vị còn không bằng một cung nữ bình thường.

Cuối cùng nàng thắt cổ bỏ mình.

Cũng có người nghi là mưu hại, nhưng chẳng ai thật lòng để ý đến sự sống chết của một công chúa vong quốc.

Hậu viện đông cung không thể vô chủ.

Liễu Uyển Dung thăng từ trắc phi lên chính phi.

Mọi thứ đều quá đỗi tự nhiên, như thể đã từng diễn tập trước đó vậy.
Thế nhưng, cũng chính vào khi ấy, quốc sư Hạ Quốc, Vân Hề, trước giờ chưa từng tham chính lại xuất hiện trong triều đình.
Lần lượt, phế thái tử, khởi binh thay vương, khơi dậy cuộc nổi loạn trong nước, đằng sau mọi chuyện đều có tay Vân Hề nhúng vào.
Vân Hề này như bug của thế giới.

Hai đứa con số mệnh cũng chịu ảnh hưởng theo.

Cuối cùng Hạ Hầu Phỉ Nhiên chết trong tay Vân Hề.

Ngũ mã phanh thây, chết kiểu đó rất tàn nhẫn.
Hạ Hầu Phỉ Nhiên thân là con trưởng quốc quân mà lại bị kết cục này, vốn không nên.
Nhưng kết cục chính là như vậy.
Mất đi đứa con số mệnh, làm sao thế giới vận hành tiếp được?
Các thiên tai lũ lượt kéo tới.

Không ngoài dự liệu, thế giới này đi đến diệt vong.
Trần Nhữ Tâm khẽ nhăn mi.
Dường như mọi chuyện…chẳng liên quan gì tới nguyên chủ cả?
“Chưa chắc đâu nha ~” Hệ thống vừa dứt lời, tờ giấy kia đã phát ra vầng sáng nhạt rồi tự đổi một vòng.
Thì ra, phụ hoàng của nguyên chủ, quốc quân Trần Quốc, từng âm thầm phái người diệt toàn tộc Vân Hề.
Thời khắc diệt tộc, Vân Hề được tộc trưởng đưa sang sơn cốc, sau lại bị bọn buôn nô ɭệ bắt đi và bị ấn dấu nô ɭệ.

Có lẽ vì tướng mạo không tầm thường nên y bị người ta mua với giá cao.
Lần đầu nhìn thấy Vân Hề là lúc nguyên chủ đang trên đường hồi cung cùng ma ma.

Khi ấy nguyên chủ mới chín tuổi.
Hôm đó, giữa tiết đông, trời mưa rất to.
“Ma ma, phía trước có người hả?”
“Công chúa, người đừng xuống.

Bên ngoài lạnh lắm.

Lão nô sẽ đi qua xem một chút…Công chúa, người cẩn thận dưới chân!”
Lúc ấy Vân Hề thương tích đầy mình, áo rách quần manh, cơ thể gầy trơ như một con chuột nhỏ.
Nguyên chủ lớn lên trong hoàng cung từ bé.


Nàng chưa từng thấy tình cảnh này.

Nhất thời nàng hơi khiếp đảm, nhưng cũng chưa hề lùi bước.
“Nè, ngươi còn sống không đấy?” Nàng ngồi xổm trước người y, chỉ dám chọc chọc lên gò má vô cùng bẩn thỉu và lạnh buốt kia.
Cặp ngươi ảm đạm phản chiếu hình bóng nàng, không nhúc nhích.
Ma ma cầm ô vội vã đuổi tới: “Công chúa, người lá ngọc cành vàng, đừng làm dơ tay mình.”
Trong lúc vô tình, nguyên chủ bắt gặp ấn kí nô ɭệ bên hông y.

Như hiểu ra điều gì, nàng không đứng dậy mà phân phó: “Ma ma, có vẻ hắn sắp chết rồi.

Chúng ta đưa hắn đi thôi.”
“Tên này không rõ lai lịch.

Nếu như rắp tâm hại người thì nô tì nên bẩm báo với nương nương thế nào đây?” Ma ma liến thoắng, “Công chúa, người vào xe ngựa trước đi.

Bên ngoài lạnh lắm.

Người đừng để bị cảm.

Cứ giao cho lão nô xử lí tên này nhé?”
“Ma ma, lời bổn công chúa nói người cũng muốn phản kháng hay sao?” Tuy còn nhỏ tuổi nhưng sự uy nghi của hoàng thất lại khiến người ta không dám trái lệnh.
Tức thì, cả thị vệ lẫn các ma ma đều quỳ phịch gối trước một đứa bé gái chín tuổi, ấn trán xuống mặt đường ướt lạnh như băng, “Lão nô không dám.

Xin công chúa thứ tội!”
“Đừng quỳ nữa.

Đứng hết lên đi.

Và nhớ đem cả người này theo nữa.”
“Vâng, thưa công chúa.”
Vì vậy, Vân Hề luẩn quẩn ở quỷ môn quan đã được cứu.
Do bệnh tình không dứt nên hễ khi nào trời trở lạnh là y ho khan dữ dội, ho như muốn nổ phổi.
Đây là sau này.
Hay tin, hoàng hậu phái người truyền đạt khẩu dụ.

Vân Hề không thể đi theo nguyên chủ tiến cung nên phải ở lại.
Sau khi công chúa hồi cung, Vân Hề bị người của hoàng hậu âm thầm ám sát và được một người thần bí cứu đi.
Người bí ẩn là chủ nhân Tử Vi Cung của Hạ Quốc, cũng nhiều lần đảm nhiệm chức quốc sư Hạ Quốc.

Còn Vân Hề thì trở thành đệ tử thân truyền của quốc sư, cũng là đệ tử duy nhất.
Nhiều năm sau, Vân Hề cai quản Tử Vi Cung, trở thành quốc sư tân nhiệm của Hạ Quốc.
Trong hoàng thất Hạ Quốc, Tử Vi Cung có vị thế cao và rất ít can thiệp vào chính sự.

Chỉ khi tân hoàng Hạ Quốc đăng cơ hoặc lúc nguy cấp thì mới ra mặt.

Nhưng Vân Hề lại phá vỡ nguyên tắc này, khiến thế giới bị huỷ diệt.
…Thoạt nhìn, vẫn chẳng có liên quan gì quá lớn với nguyên chủ.
Mặc dù nguyên chủ gặp y khi còn bé, nhưng nàng không hề biết tên đối phương.


Nếu hệ thống không cung cấp tài liệu thì Trần Nhữ Tâm cũng chẳng lần ra đoạn kí ức mơ hồ trong trí nhớ của nguyên chủ.
Nhưng dẫu có thế nào, bây giờ cô vẫn là thái tử phi gả cho nam chính Hạ Hầu Phỉ Nhiên, rồi luôn ở hậu viện đông cung và sẽ không có bất cứ tiếp xúc gì với người của Tử Vi Cung.
Lẽ nào, muốn cô lựa thời cơ đào hôn sao?
Không, không thể được.
Chưa nói việc này có khả năng gây ra chiến tranh giữa hai nước, mà chính cô thoát được hay không cũng là vấn đề.
Thân thể này sống an nhàn suиɠ sướиɠ.

Hơn nữa mặc dù linh hồn cô bây giờ không còn đau đớn khó chịu như thế giới trước, nhưng cô cũng không thể phát huy mười phần thực lực trước kia.
Chi bằng tạm thời cứ thuận theo tự nhiên đi.
Nếu có thể gặp đối tượng nhiệm vụ của thế giới này sớm thì tốt biết mấy…
Sau khi Trần Nhữ Tâm xem xong, tờ giấy biến mất.
“Kí chủ, cô mau trùm khăn hỉ lên.

Có người đến.”
Hệ thống vừa dứt lời, Trần Nhữ Tâm lại trùm khăn hỉ lên.
Song, giọng một phụ nhân truyền tới: “Công chúa, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này.

Lão nô đỡ người xuống nhé.”
Nhìn bàn tay được chăm sóc kĩ càng, Trần Nhữ Tâm duỗi tay mình ra.
Tới hành cung cơm nước xong xuôi, Trần Nhữ Tâm được đưa đến tẩm điện.

Trong phòng, trừ ma ma, còn có hai cung nữ hồi môn.
“Công chúa, người hãy nghỉ ngơi sớm.” Ma ma hầu hạ nguyên chủ từ nhỏ gỡ mào đầu nặng nề trên người Trần Nhữ Tâm xuống, “Sáng mai chúng ta sẽ rời khỏi lãnh thổ Trần Quốc.

Nghe nói thái tử Hạ Quốc là một nhân vật oai phong tuấn tú.

Lấy được công chúa tài mạo là trai tài gái sắc, cực kì xứng đôi.”
Công chúa hoà thân sẽ có kết cục tốt sao? Huống hồ, trong lòng Hạ Hầu Phỉ Nhiên đã sớm yêu rồi.

Nếu Trần Nhữ Tâm đoán không sai thì mục đích của Hạ Hầu Phỉ Nhiên hẳn là dùng thủ đoạn hoà thân để mê hoặc quốc quân Trần Quốc theo ý hoàng đế Hạ Quốc mà thôi.
Lời ma ma nói cùng lắm chỉ đang an ủi nguyên chủ im lặng hậm hực suốt một quãng đường.
Trần Nhữ Tâm cúi đầu xuống, ngẫm xem rốt cục nhiệm vụ lần này phải làm thế nào mới tốt.
Ma ma đứng một bên lại nói tiếp: “Nghe bảo thái tử Hạ Quốc đã chờ người ở biên cảnh.

Chắc ngày mai sẽ có thể nhìn thấy vị điện hạ này.”
Trần Nhữ Tâm thờ ơ gật đầu, đáp: “Ừ.”
Ma ma rót đầy bình nước nóng rồi nhét vào trong chăn đệm, sau đó tắt nến, chỉ để lại một ngọn.
“Công chúa, người nên nghỉ ngơi thôi.”
Ban đêm, Trần Nhữ Tâm được cung nữ hầu hạ ngủ từ sớm.
Trong mơ, một đôi tay mạnh mẽ ôm ngang hông cô.

Thoáng chốc cô như ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của sen.
…Có người.

Không phải cung nữ.
Trần Nhữ Tâm mở mắt ra nhưng vẫn không nom rõ bóng người.
Chỉ cảm thấy ngón tay người nọ thả lỏng một chút, “Hỗn xược…ngươi, là ai…”
Giãy dụa vô dụng, rất nhanh tiềm thức của Trần Nhữ Tâm đã rơi vào đêm đen..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.