Đọc truyện Phấn Diện Độc Lang – Chương 9: Liều thân cứu mỹ nhân
Lâm Đoàn Nghĩa cố sức khống chế dục vọng của bản
thân, may mà sau khi luyện thành Cửu Dã Thần Công chàng có định lực rất
mạnh, cuối cùng ngồi xuống trước mặt hồng y thiếu nữ, đặt một tay lên
trán cô ta tay kia ép vào huyệt đan điền dùng nội lực bức độc ra ngoài.
Sau thời gian một tuần trà những vết đen trên mặt hồng y thiếu nữ mất dần từ đỉnh đầu khói đen dần dần tiết ra.
Lâm Đoàn Nghĩa vẫn tiếp tục truyền nội lực vào người đối phương bàn tay phải chuyển dần từ bụng lên ngực …
Khói đen bốc lên đỉnh đầu nhạt dần rồi mất hẳn, Lâm Đoàn Nghĩa thu tay về hồng y thiếu nữ liền ngã vào lòng chàng.
Lâm Đoàn Nghĩa cố sức kháng cự lại bản thân để khỏi ôm chặt lấy cô ta đặt nằm xuống đất.
Bấy giờ chàng mới nhận ra thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp trong đời chàng chưa bao giờ thấy nữ nhân nào đẹp đến thế.
Dán mắt vào khuôn mặt kiều diễm và bộ ngực mê ly của hồng y thiếu nữ một
lúc cuối cùng Lâm Đoàn Nghĩa lấy hết dũng khí dùng áo đắp lên người cô
ta rồi quay sang chữa trị cho Nhàn Vân.
Sau chừng hai khắc thì việc cứu trị cho Nhàn Vân hoàn thành Lâm Đoàn Nghĩa lại đặt cô ta nằm xuống lấy áo đắp lên người.
Chính lúc ấy thì Phi Vân tỉnh lại.
Thấy một nam nhân đang lóng ngóng trên tấm thân trần của nhị sư muội nàng tức giận quát to một tiếng vung chưởng đánh sang.
Lâm Đoàn Nghĩa thất kinh vội lướt người ra ngoài điện.
Phi Vân lao theo quát:
– Tên dâm tặc chạy đi đâu, bổn cô nương sẽ đánh chết ngươi.
Lâm Đoàn Nghĩa cười hổ nói:
– Cô nương tại hạ chỉ muốn cứu người …
Phi Vân rít lên:
– Chúng ta thà chết chớ quyết không để tấm thân bị hoen ố.
Bấy giờ hồng y thiếu nữ chợt đứng lên nói:
– Đại tỷ đừng trách oan hắn, tiểu muội tỉnh dậy đã lâu, nếu như hắn có hành vi dâm đãng thì muội đã đánh chết hắn rồi.
Lâm Đoàn Nghĩa kinh hãi nghĩ thầm:
– Tiện tì đó thật độc ác, cô ta đã tỉnh lại nhưng làm như đang hôn mê thì ra có ý đồ sát nhân.
Nghĩ thế chàng nhìn cô ta nhếch môi cười nhạt.
Hồng y thiếu nữ hiểu ngay nụ cười đó có ý gì quát lên:
– Ngươi dám cười Hồng Phong Nương Tử ta tâm địa độc ác chứ gì? Đừng ỷ vào việc cứu người mà ngạo ta, trêu vào Mi Hồng này ta sẽ lột da ngươi đấy.
Lâm Đoàn Nghĩa cười khảy nói:
– Nếu cô nương làm được việc đó thì tại hạ làm sao đủ sức cứu được các vị?
Đó là sự thực vì chỉ có những người công lực cao hơn thì mới có đủ sức bức được độc chất ra nhưng Hồng Phong Nương Tử chỉ hừ một tiếng.
Lâm Đoàn Nghĩa chưa thấy ai vong ân bội nghĩa như vậy.
Lẽ ra lúc này chàng có thể bỏ đi nhưng vì muốn hỏi dò tin tức về địch nhân nên cố bấm bụng nán lại.
Lúc này Khinh Vân và Nhàn Vân cũng lần lượt tỉnh dậy.
Lâm Đoàn Nghĩa quay ra cây tùng xách lấy bọc vải đựng đầu người rồi quay
vào điện chờ đối phương chỉnh trang lại y phục xong sẽ vào hỏi mấy câu.
Đứng trước hành lang chàng nghe tiếng Nhàn Vân nói từ trong bức bình phong:
– Thật xấu hổ quá, chổ nào cũng bị tiểu tử đó nhìn thấy cả rồi còn gì. Như thế chẳng thà chết đi cho xong.
Nói tới đó khóc rống lên tấm tức.
Hồng Phong Nương Tử cười nói:
– Cái đó có sao đâu chứ? Miễn sao tấm thân trinh bạch không bị phạm là
được, như tiểu muội đây đi đâu cũng bị người vu hãm, nói muội là nữ nhân dâm đãng nhưng điều đó có làm hoen ố sự thanh bạch của bổn cô nương
đâu?
Nhàn Vân vừa nói vừa khóc:
– Ai có khả năng nhẫn nhục được như ngươi chứ? Chẳng lẽ ngươi còn chưa biết giới luật của Thanh
Linh phái nghiêm khắc như thế nào?
Hồng Phong Nương Tử hừ một tiếng nói:
– Giới luật nghiêm thì sao chứ? Đây chỉ là chuyện bất đắc dĩ mà thôi. Mi
Hồng đa tạ ba vị xuất lực giải cứu mới thoát khỏi chết bởi tay bọn ác ma kia. Cho dù lão đạo cô biết chuyện vì muốn giữ sự thanh bạch giả tạo mà bắt ba vị chết đi thì tiểu muội sẽ đi theo ba vị không cần sống thừa
một mình đâu.
Lâm Đoàn Nghĩa thán phục nghĩ thầm:
– Thiếu
nữ này rất có chí khí, nghe cách nói thì hình như cô ta cũng là người
bết giữ gìn thanh bạch làm sao lạ bị người trong giang hồ cho là nữ nhân phóng đãng? Chẳng lẽ ai cũng vu oan giá hoạ cho cô ta?
Lại nghe Phi Vân nói tiếp:
– Hảo tâm đó của Hồng muội chúng tôi rất cảm kích nhưng chúng tôi phạm
vào giới luật có chết cũng không trả lại sự thanh bạch …
Hồng Phong Nương Tử ngắt lời:
– Thanh bạch ư? Cái gì là thanh bạch? Người tự xưng là chánh phái có phải ai cũng đều tốt cả không? Gia phụ trước đây thế nào? Còn bây giờ danh
tiếng của Mi Hồng này ra sao? Mấy năm nay danh tiếng của Mi Hồng này bị
người đời vu hãm, chẳng lẽ các vị cũng cho rằng tiểu muội không còn
thanh bạch?
Giọng cô ta càng nói càng phẫn uất.
Phi Vân lên giọng dàn hoà:
– Hồng muội thôi đi chúng ta đâu muốn làm mích lòng muội.
Khinh Vân láy sang chuyện khác:
– Tên ma đầu đó thật lợi hại. Tiểu muội bức độc cho Mi Hồng chẳng những
không được trái lại còn bị độc chất xâm hại, nếu không có Lâm Đoàn Nghĩa thì nhất định cả bốn chúng ta đều chết lâu rồi.
Lâm Đoàn Nghĩa nghe câu này trong bụng khen thầm:
– Nói như vậy mới công bằng chứ.
Nào ngờ Hồng Phong Nương Tử hừ một tiếng nói:
– Tỷ còn định trát vàng lên mặt tiểu tử đó sao?
Nhàn Vân cười hỏi:
– Người ta cứu mình theo muội không lẽ phải tẩn cho hắn một trận nên thân mới được chứ gì?
– Đương nhiên.
Lâm Đoàn Nghĩa rủa thầm:
– Nữ nhân đó chỉ được cái đẹp mặt còn lòng dạ thì ác độc như rắn rết.
Đột nhiên một cái đầu thò ra từ sau bức bình phong Lâm Đoàn Nghĩa nhận ra là Hồng Phong Nương Tử muốn lùi lại thì đã muộn.
Hồng Phong Nương Tử lao ra hành lang chỉ mặt Lâm Đoàn Nghĩa quát:
– Sao ngươi dám vào đây nghe trộm?
Lâm Đoàn Nghĩa tức giận hừ một tiếng nhưng không trả lời.
Thanh Linh Tứ Vân cùng rời miếu điện bước ra.
Nhàn Vân thấy tình trạng giữa Hồng Phong Nương Tử và Lâm Đoàn Nghĩa căng
thẳng như vậy liền đến trước Lâm Đoàn Nghĩa chắp tay hành lễ nói:
– Bốn thư muội chúng tôi được thiếu hiệp ra tay cứu mạng ân tình đó chúng tôi nhất định sẽ báo đáp. Nhưng cậy ân tình mà bức hiếp người khác thì
có đáng là chính nhân quân tử không?
Lâm Đoàn Nghĩa đỏ mặt lên xua tay đáp:
– Chút việc nhỏ không đáng nhắc đến càng không muốn các vị mang ơn, có đâu lại ỷ vào ân tình mà bức hiếp?
Hồng Phong Nương Tử hừ một tiếng nói:
– Cho dù ngươi không cậy ân mà lẻn vào nghe trộm cũng không đáng được coi là chính nhân quân tử.
Đối với nữ nhân này Lâm Đoàn Nghĩa đã tức lên tận cổ.
Nhưng bây giờ đã biết Hồi Long Bang chính thức đối địch với mình nên chàng đành nén giận.
Thanh Linh Tứ Vân và Hồng Phong Nương Tử vừa giao chiến với chúng bị thương, ở đây lại nằm trong phạm vi khống chế của địch nhân không hỏi bốn nữ nhân này thì biết hỏi ai?
Lâm Đoàn Nghĩa đành nốt giận làm lành nói:
– Vị thư thư này trách oan tại hạ rồi, tại hạ chỉ muốn hỏi các vị một vài tin tức, mới vào thì nghe chư vị nói chuyện nên không tiện làm phiền mà đứng chờ thật không có ý nghe trộm.
Nhàn Vân hỏi:
– Ngươi định hỏi tin tức gì?
Lâm Đoàn Nghĩa đáp:
– Tại hạ tin rằng các vị vừa giao chiến với người của Hồi Long Bang, tất
biết tổng đàn của chúng ở đâu và biết ít nhiều về Quỷ Quốc Thập Hùng.
Hồng Phong Nương Tử chợt quát lên:
– Ngươi và Hồi Long Bang có quan hệ gì?
Lâm Đoàn Nghĩa rất bực mình với thái độ thù địch của thiếu nữ này nhưng vẫn bình tĩnh đáp:
– Tại hạ chẳng có quan hệ gì với Hồi Long Bang cả nhưng Quỷ Quốc Thập
Hùng đối với tại hạ có một mối thâm cừu huyết hải nên mới tìm chúng để
trả thù.
Hồng Phong Nương Tử à một tiếng giọng trở nên dịu lại:
– Như thế là ta đã trách nhầm ngươi.
V tỏ ý quan tâm hỏi:
– Mối thù gì có thể cho biết không?
Mặt Lâm Đoàn Nghĩa sa sầm lại đáp:
– Thù sát phụ mẫu và ân sư …
Phi Vân tỏ ý thông cảm:
– Không ngờ ngươi còn ít tuổi mà phải chịu cánh tang thương như thế …
Nhàn Vân tiếp lời:
– Thiếu hiệp muốn hỏi gì?
– Trong bốn vị thư thư có ai biết Quỷ Quốc Thập Hùng ở đâu không?
Khinh Vân cười nói:
– Chúng ta có biết cũng không nói đâu.
Lâm Đoàn Nghĩa cho rằng đối phương chỉ đùa với mình liền đáp:
– Cho dù cô nương không nói thì tại hạ cũng sẽ tìm ra được chỉ chậm thêm một thời gian thôi.
Nhàn Vân cười nói:
– Ngươi khi gọi chúng ta là thư thư khi lại xưng là cô nương, vậy theo ngươi rút cuộc chúng ta là gì?
Lâm Đoàn Nghĩa thấy người trẻ nhất trong số bốn thiếu nữ là Hồng Phong
Nương Tử Mi Hồng và Khinh Vân cũng phải hơn mình một vài tuổi cười
ngượng nghịu đáp:
– Tiểu khả gọi các vị là thư thư vậy.
Phi Vân trừng mắt nhìn Nhàn Vân nói:
– Nha đầu ngươi thật lắm chuyện.
Rồi quay sang Lâm Đoàn Nghĩa nói:
– Tổng đàn Hồi Long Bang ở phía tây bắc cách đây chừng năm mươi dặm. Còn
Quỷ Quốc Thập Hùng thì chúng ta nghe mới nghe ngươi nói lần đầu làm sao
mà chỉ cho ngươi được?
Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ ngợi một lát rồi mở bọc vải ra đặt xuống hành lang.
Bốn thiếu nữ thấy ba chiếc đầu lâu bê bết máu hốt hoảng kêu lên rồi lùi lại mấy bước.
Lâm Đoàn Nghĩa không ngờ bốn nữ nhân này dám giết người mà thấy đầu lâu lại sợ như thế cười nói:
– Đây là ba tên trong Quỷ Quốc Thập Hùng, theo tại hạ biết thì chúng
luyện được một thứ chưởng phong âm độc. Người bị trúng chưởng của chúng
lưu lại dấu vết rất giống với nạn nhân của Ngũ Độc Truy Hồn Chưởng Mi Cổ Thương. Các vị nhìn xem có nhận ra ai trong số này chăng?
Nghe chàng nói đến Ngũ Độc Truy Hồn Chưởng Mi Cổ Thương mặt Hồng Phong Nương Tử bỗng biến sắc.
Thanh Linh Tứ Vân nhìn sang cô ta?
Trong ba cái đầu lâu thì đầu của một tên đã bị đồng bọn đập vỡ không phân
biệt được, Hồng Phong Nương Tử bước đến lật xem kỹ một chiếc nhíu mày
nói:
– Tên này dường như là Xích Long Tống Chiêu còn hai người khác không biết là ai.
Nhưng cô ta lại lắc đầu phủ định:
– Xích Long Tống Chiêu thân phận ngang với gia gia mình hành tích bất định chẳng lẽ đúng là hắn?
Lâm Đoàn Nghĩa vội hỏi:
– Thư thư xin hãy nói xem Xích Long Tống Chiêu là nhân vật như thế nào?
Hồng Phong Nương Tử Mi Hồng đưa mắt nhìn chàng lắc đầu:
– Ta chưa từng gặp Tống Chiêu, nhưng nghe gia gia nói lại thì võ nghệ hắn rất cao cường nhưng cao tới đâu thì ngay đến gia gia cũng không biết
rõ.
Phi Vân chen lời:
– Gia sư cũng có nói qua nhân vật
này theo lời lão nhân gia kể lại thì hắn luyện được một thứ chưởng phong gọi là Âm Phong chưởng nhưng Âm Phong chưởng lợi hại đến đâu thì chính
gia sư cũng không biết.
Lâm Đoàn Nghĩa chợt hỏi:
– Lệnh sư có nói qua Diêm Vương chưởng không?
Khinh Vân nói:
– Người ta đang nói tới Âm phong chưởng sao người hỏi về Diêm Vương Chưởng làm gì?
Lâm Đoàn Nghĩa không đáp lại gói ba chiếc thủ cấp lại.
Hồng Phong Nương Tử miệng cứ lẩm bẩm mấy tiếng Âm Phong chưởng rồi chợt à một tiếng nói:
– Nhị thư tối hôm qua tên bịt mặt đánh nhị thư một chưởng có cảm thấy khí âm hàn thâm nhập vào cơ thể không?
Nhàn Vân gật đầu đáp:
– Chính thế.
Hồng Phong Nương Tử trầm ngâm đáp:
– Chẳng lẽ đó chính là Âm Phong chưởng.
Lâm Đoàn Nghĩa đã biết rằng trong Hồi Long Bang có mấy tên bịt mặt đến trợ giúp cả mừng nói:
– Vậy thì đúng rồi, ba tên này trước khi bị tại hạ giết cũng đều bịt mặt ngoài ra còn một tên chạy thoát mất.
Khinh Vân cười nói:
– Chắc ba tên bị ngươi giết là ba tên đồ đệ của Tống Chiêu.
Lâm Đoàn Nghĩa nói:
– Là đồ đệ cũng tốt chính bản thân hắn thì càng tốt. Tất cả bọn bịt mặt đó đều đáng giết cả.
Nói xong quay người đi.
Hồng Phong Nương Tử nhảy ra ngăn lại:
– Khoan đã.
Lâm Đoàn Nghĩa dừng lại hỏi:
– Thư thư còn có gì chỉ giáo?
Hồng Phong Nương Tử hỏi:
– Ngươi định đi đâu?
Lâm Đoàn Nghĩa đáp:
– Tại hạ muốn đến tổng đàn Hồi Long Bang.
Hồng Phong Nương Tử chỉ vào bao đầu lâu hỏi:
– Còn thứ này ngươi giữ làm gì?
– Để tế vong hồn tiên phụ tiên sư và các vị võ lâm tiền bối đã bị chúng sát hại.
Hồng Phong Nương Tử lại hỏi:
– Lệnh tôn là ai?
– Vong phụ là Kim Đao Lâm Vỹ.
Thanh Linh Tam Vân cũng à một tiếng.
Lâm Đoàn Nghĩa nhìn ba người hỏi:
– Các vị cũng biết danh hiệu của tiên phụ nữa ư?
Thanh Linh Tam Vân cùng gật đầu.
Hồng Phong Nương Tử lại hỏi:
– Ngươi nói những vị võ lâm tiền bối nào bị chúng sát hại?
Lâm Đoàn Nghĩa đáp:
– Còn có gia sư Phục Ma kiếm khách gia sư thúc Thất Dương Đao Thạch Lục,
các vị Long Oải Bà Bà, Tề Đông Nhị Tẩu, Tương Giang đại hiệp, Đại Từ
Thần Ni, Thần Châu Nhất Cái …
Tất cả những nhân vật đó đều lừng danh giang hồ đã lâu đặc biệt nghe vị ỳ nhân Thần Châu Nhất Cái cũng bị chúng giết bốn thiếu nữ cùng thốt lên kinh hãi.
Thế mà thiếu niên tuấn tú này một lúc giết được cả ba tên, điều đó làm họ vô cùng thán phục.
Phi Vân thở dài nói:
– Đây quả là một đại nạn của võ lâm, nghe nói tam lão của Bích Hà Am Nhất Trần Tử của Hoàng Sơn mới đây cũng lần lượt bị giết. Không biết cái
chết của mấy vị đó có quan hệ tới mấy tên ma đầu này không?
Lâm Đoàn Nghĩa kinh dị hỏi:
– Nhất Trần đại sư cũng bị giết rồi sao?
Thanh Linh Tam Vân đáp:
– Tin tức đó là xác thực chúng ta nghe tin đó hôm qua.
Lâm Đoàn Nghĩa phẩn hận nói:
– Tại hạ tin rằng nhất định do bọn Quỷ Quốc Thập Hùng gây nên chớ không ai khác.
Hồng Phong Nương Tử tiếp lời:
– Vì tra xét được Diệu Chân đạo trưởng ở Chung Sơn bị Hồi Long Bang cậy
người ám toán nên mới tới đây trị tội bọn chúng, không ngờ Hồi Long Bang có tên trợ thủ lợi hại đến thế đến nổi không những mình bị thương mà
còn liên luỵ đến ba vị thư thư …
Lâm Đoàn Nghĩa thấy cô ta một mình mà dám tới đây gây sự với Hồi Long Bang để trả thù cho một vị tiền bối, thán phục nói:
– Thư thư trượng nghĩa mà bị thương tại hạ rất bái phục.
Chàng dừng lại một lúc nói tiếp:
– Hồi Long Bang đã dám lôi kéo trợ thủ đi ám toán các nhân vật trên võ
lâm chứng tỏ Khâu Tam Uý có tham vọng khó lường. Không biết các vị có
đồng ý với tại hạ xông vào tổng đàn cả chúng làm náo động một phen
chăng?
Hồng Phong Nương Tử nheo mắt nhìn Lâm Đoàn Nghĩa một lúc rồi nói:
– Ta thấy ngươi hơi đánh giá mình cao quá đấy.
Phi Vân sợ hai bên lại nảy sung xung khắc vội nói tiếp lời:
– Lâm thiếu hiệp võ nghệ cao cường hơn tỷ muội chúng ta nhưng Hồi Long
Bang cao thủ như mây, trong tổng đàn lại bố trí nhiều cơ quan hiểm ác
chỉ sợ không làm gì được chúng mà hãm vào cạm bẫy hại đến thân.
Hồng Phong Nương Tử nói:
– Không sai.
Lâm Đoàn Nghĩa nói:
– Nay biết cừu nhân đang ẩn nấp trong Hồi Long Bang tại hạ dù chết cũng phải tới đó.
Bốn vị thư thư cứ ở lại, xin cáo từ.
Dứt lời lướt đi.
Hồng Phong Nương Tử chợt quát lên:
– Quay lại.
Lâm Đoàn Nghĩa ngoái đầu hỏi:
– Thư thư còn gì chỉ giáo?
Hồng Phong Nương Tử nghiêm mặt nói:
– Ngươi cho rằng chúng ta đều là kẻ sợ chết cả hay sao? Cho ngươi biết
rằng phạm vi của tổng đàn Hồi Long Bang rất lớn, năm ba người không đủ
sức khống chế mà cho dù ngươi tới làm náo loạn gây cho chúng một số tổn
thất cũng chỉ làm chúng sây sát ngoài da mà thôi, có ích gì cho võ lâm
đâu?
Cô ta nói rất đúng tình hợp lý nhưng Lâm Đoàn Nghĩa đang nóng lòng muốn báo thù nên đâu chịu nghe lời.
Chàng chỉ nói một câu:
– Dù chỉ đốt một vài ngôi nhà của chúng rồi chết tại hạ cũng cứ làm.
Dứt lời băng đi.
Hồng Phong Nương Tử muốn chặn lại nhưng mới chớp mắt chàng đã lướt ra khỏi tường miếu quay lại nói với Thanh Linh Tam Vân:
– Tiểu tử này võ nghệ cao thâm khó lường nhưng lại ương bướng kiêu ngạo đến đáng ghét.
Nhàn Vân cười hỏi:
– Chẳng lẽ hắn không có nét đáng yêu nào?
Hồng Phong Nương Tử hừ một tiếng nói:
– Ngươi thì chỉ thấy hắn tuấn tú là mê tít mắt đi, còn biết phải trái gì nữa.
Nhàn Vân đỏ mặt ngúng nguẩy bỏ đi.
Phi Vân lên giọng dàn hoà:
– Thôi các người đừng tranh chấp nhau nữa. Người ta đối với mình có ân
nay một mình xông vào nguy hiểm chúng ta cũng nên trợ giúp một tay gọi
là báo ân cũng tốt.
Hồng Phong Nương Tử nói:
– Đại tỷ muốn báo ân thì mau đuổi theo hắn đi.
Phi Vân thản nhiên nói:
– Tất cả chúng ta đều chịu ân Lâm thiếu hiệp chứ không riêng gì ta. Ba muội ai thấy mình có trách nhiệm thì cứ theo ta.
Nói rồi băng mình ra khỏi miếu.
Hai vị sư tỷ lập tức chạy theo.
Hồng Phong Nương Tử đứng một lúc lẩm bẩm mấy tiếng rồi cũng lao theo Thanh Linh Tam Vân.
oo Lâm Đoàn Nghĩa lao khỏi Quan Đế miếu giống như mũi tên bật khỏi dây cung về hướng tây bắc.
Chỉ sau vài khắc chàng đã rời xa mười dặm tớ một khu rừng.
Qua khỏi rừng Lâm Đoàn Nghĩa thấy phía trước có một trang viện liền đến gần.
Tường viện chiếm một khu vực rộng nhưng trong tường chỉ có bốn năm dãy nhà.
Nơi này ở sâu trong rừng cách xa dân cư nên có vẻ như là nơi ẩn túc của nhân vật giang hồ nào đó …
Lâm Đoàn Nghĩa dừng lại nghĩ thầm:
– Trang viện này nhỏ hơn Tùng Vân Sơn Trang nhiều không lẽ đây là tổng đàn của Hồi Long Bang?
Nhưng nhìn quanh mười mấy dặm chẳng thấy nhà cửa gì chàng quyết định vào hỏi xem sao.
Nhưng mới rẽ theo con đường nhỏ vào trang viện qua một khúc cong Lâm Đoàn Nghĩa suýt đâm sầm vào một người.
Đó là một lão nhân tóc bạc tay chống gậy lưng còng gập xuống mặt tựa hồ không ngước lên nổi.
Lâm Đoàn Nghĩa dừng bước nói:
– Lão trượng cẩn thận một chút không thì bị người xô ngã đấy.
Lão nhân cố sức ngẩn mặt lên đưa đôi mắt đục lờ nhìn Lâm Đoàn Nghĩa ho mấy tiếng hục hục mới nói:
– Tiểu ca trai tráng khoẻ mạnh mới càng phải cẩn thận để hỏi xô vào người già cả chúng ta mà mang họa đấy.
Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ thầm:
– Lão già rồi mà đi không cẩn thận suýt đâm vào người ta bây giờ còn lên mặt dạy đời nữa.
Rồi chẳng cần chấp nhất tiếp tục bước đi.
Nhưng chàng mới vừa qua khỏi lão nhân thì cảm thấy có một luồng kình khí đánh tới hậu tâm.
Lâm Đoàn Nghĩa không chút đề phòng nhưng sau khi luyện thành Cửu Dã Thần
Công thì phản ứng vô cùng thần tốc kình phong vừa tới liền lướt đi mấy
trượng quay lại.
Lão nhân lưng còng vẫn đứng nguyên chổ cũ đưa mắt nhìn ngược nhìn xuôi, chẳng có vẻ gì là vừa xuất thủ cả.
Lâm Đoàn Nghĩa tin rằng lão nhân đó chẳng phải là thủ phạm cũng đưa mắt tìm kiếm nhưng ngoài lão nhân lưng còng đó ra xung quanh vắng lặng đâu có
bóng người nào.
Lâm Đoàn Nghĩa chợt thấy lão nhân này rất đáng ngờ.
Vừa rồi cho dù là lão ta không xuất thủ chăng, căn cứ vào phương hướng phát ra kình phong thì lão phải bị trước làm sao lão vẫn trụ vững?
Hơn nữa kình phong mang khí âm hàn rất có hả năng đó là loại Âm Phong chưởng mà Hồng Phong Nương Tử đã nói.
Chẳng lẽ lão gù này là một trong Quỷ Quốc Thập Hùng?
Chàng lướt tới hai bước nói:
– Ngươi giả bộ rất giống, hãy mau nói rõ chân tướng ra đi để thiếu gia khỏi phải động thủ.
Lão nhân lùi lại một bước sợ hãi nói:
– Tiểu ca … nói gì?
Lâm Đoàn Nghĩa gằn giọng:
– Đừng giảo hoạt nữa, thiếu gia cần thử xem ngươi bản lĩnh thế nào?
Dứt lời điểm ra một chỉ.
Tuy nhiên chàng chỉ hồ nghi nên chỉ ra sắp chạm mục tiêu thì thu hồi lại.
Cho dù thế lão nhân vẫn kêu một tiếng ngã ngửa ra chổng bốn vó lên trời miệng kêu la oai oái.
Lâm Đoàn Nghĩa vội đỡ lão ta lên, ân hận nói:
– Xin lão trượng thứ lỗi tiểu khả lỡ tay …
Vừa lúc đó trong rừng đột nhiên vang lên tiếng cười lạnh.
Tiếng cười đó Lâm Đoàn Nghĩa chẳng lạ gì bèn quát lớn:
– Quỷ Quốc Thập Hùng ra đây mà chịu chết.
Tiếng người trong rừng đáp:
– Tiểu bối ngươi tới số rồi.
Lâm Đoàn Nghĩa xác định phương hướng rồi đâm bổ vào rừng phát chưởng đánh vào một bụi cây nghi có đối phương ẩn nấp.
Bình một tiếng cả bụi cây bị đánh tan tác nhưng chẳng thấy bóng địch nhân
đâu trái lại giọng nói vẫn vang lên cách đó bảy tám trượng.
– Chưởng lực khá đấy.
Lâm Đoàn Nghĩa nổi giận treo bọc vải đựng đầu người lên một cành cây rồi lao về hướng đó …
Nhưng lạ thay khi đến nơi vẫn không thấy đối phương đâu.
Lâm Đoàn Nghĩa sục sạo một lúc vẫn không tìm ra chút tung tích gì, tiếng
nói của đối phương cũng không phát ra nữa, chàng đành hậm hực quay lại
chổ treo bọc đầu lâu.