Phấn Diện Độc Lang

Chương 51: Anh hùng thúc thủ


Đọc truyện Phấn Diện Độc Lang – Chương 51: Anh hùng thúc thủ

Minh Hoá Đại sư gọi Trí Nguyên hòa thượng vào dặn dò một vài việc trong tự rồi theo bọn Hà Hứa Nhân, Hồng Thần Vũ, Vô Hạnh,
Tống Công Đạt cùng hai vị Hồng Đức, Minh Hiển Đại sư ra khỏi miếu điện.

Nhưng vừa xuống khỏi thạch cấp thì có ba người lao tới quát to:

– Đứng lại!

Ba người đó chính là Lâm Đoàn Nghĩa, Thạch Giác và Phương Đạt.

Hồng Thần Vũ sững người lùi lại một bước, nhìn Thạch Giác nói:

– Tên họ Thạch! Thì ra là ngươi theo chúng ta từ Côn Minh tới đây! Dám đoán tiểu tử kia chính là Phấn Diện Độc Lang …

Hỏi chưa nói xong câu thì bất ngờ xoay sang vung trảo chộp vào hậu tâm Minh Hoá Đại sư, tay kia ấn lên Thiên linh cái của lão, quát to:

– Không được động!

Hắn xuất thủ quá bất ngờ không những làm Minh Hoá Đại sư không kịp phản ứng mà tất cả những người còn lại đều đứng ngây ra.

Tống Công Đạt hỏi:

– Hồng Thần Vũ! Ngươi làm thế có ý gì?

Tên này cười “hắc hắc” nói:

– Các ngươi đã liên kết với nhau để đối phó với chúng ta, làm sao qua được mắt lão phu?

Minh Hoá Đại sư hỏi:

– Căn cứ vào đâu mà chưởng môn nhân nói thế?

Hồng Thần Vũ nói:

– Ngươi muốn giữ mạng thì trước tiên bảo chúng lui ra ngoài năm trượng, nếu không …

Tống Công Đạt, hai vị trụ trì và Lâm Đoàn Nghĩa, Thạch Giác cùng Phương Đạt đành lui lại mấy bước.

Hồng Thần Vũ cười thâm hiểm nói:

– Các ngươi nghe rõ đây! Thứ nhất, khi chúng ta vào miếu điện đã phát
hiện được ngay ở đây vừa xảy ra giao chiến, và có không ít người bị giết chết. Đến khi nghe hỏi đến, Minh Hóa lão trọc trở nên lúng túng, đó là
một điều đáng ngờ. Thứ hai, các ngươi chậm ra tiếp khách, đó là hai điều đáng ngờ. Thứ ba, khi Hà Hứa Nhân lỡ miệng nói Tống Công Đạt không phải là đối thủ của Phấn Diện Độc Lang mà các ngươi không phản ứng gì, đó là ba điều đáng ngờ. Và cuối cùng …

Lão đưa mắt nhìn ba thiếu niên nói tiếp:

– Các ngươi được bố trí ở sau miếu điện để theo dõi, làm sao qua được mắt chúng ta chứ?

Như vậy rõ ràng đối phương cao tay ấn hơn, vì thế giành được chủ động. Nhưng bây giờ hối hận thì đã muộn.

Thế mới biết Tiên hạ thủ vi cường. Trong canh bạc này, quần ma đã chiếm được thượng phong.

Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:

– Các ngươi muốn gì?

Hồng Thần Vũ đáp:

– Nếu xảy ra động thủ thì vị tất các ngươi thắng được chúng ta, nhưng
chúng ta cũng không cầm chắc thắng được. Vì thế lão phu chọn cách này an toàn hơn. Nếu muốn động thủ, hãy nhận lấy tử thi Minh Hóa lão trọc
trước rồi chúng ta sẽ quyết chiến một phen, nhược bằng không thì Lâm
Đoàn Nghĩa ngươi hãy đi theo chúng ta.

Minh Hoá Đại sư chợt kêu lên:

– Lâm thí chủ! Không được …

Trong tay Hồng Thần Vũ chợt xuất hiện một ngọn chủy đao. Hắn ấn vào hậu tâm Minh Hoá Đại sư làm máu chảy ra quát:

– Lão trọc câm miệng! Xem Phấn Diện Độc Lang quyết định thế nào?

Thạch Giác chợt quát lên:

– Cẩu tặc! Ngươi dám …

Lâm Đoàn Nghĩa ngăn y lại, hỏi:

– Các ngươi không chế huyệt đạo bổn thiếu gia chứ?

Hồng Thần Vũ đáp:

– Khỏi cần. Vì chúng ta biết rằng nếu làm thế ngươi thà Minh Hóa bị giết
chứ không chấp nhận. Chỉ cần ngươi đi trước theo sự hướng dẫn của chúng
ta, nếu có hành động gì khác thường ta sẽ lấy mạng hắn ngay! Người xưa
có câu “Ta không giết bá nhân nhưng bá nhân đã vì ta mà chết”. Ngươi
không muốn vì mình mà Minh Hóa lão trọc bị thảm tử chứ?

Phương Đạt đưa mắt ra hiệu cho Lâm Đoàn Nghĩa.

Chàng nghĩ ngợi một lát rồi hỏi:


– Không cần nói cũng biết các ngươi đều là người của Long Tự Thập Tam Tôn. Bây giờ sẽ tới Tùng Vân Sơn Trang, đúng không?

Hồng Thần Vũ đáp:

– Ngươi rất thông minh! Nhưng đi đâu, sau này ngươi sẽ biết!

Minh Hoá Đại sư nói:

– Lâm thí chủ! Bần nạp thà chết …

Vị Đại sư chưa nói xong thì “Hự” một tiếng, bị Hồng Thần Vũ điểm vào Thùy huyệt ngất đi.

Hồng Thần Vũ nhìn Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:

– Thế nào?

Lâm Đoàn Nghĩa gật đầu:

– Được bổn thiếu gia chấp nhận!

Hồng Thần Vũ cười “hắc hắc” nói:

– Ta biết ngươi chấp nhận không phải vì ngươi cam nguyện khoanh tay chịu
chết mà hy vọng vào kỳ tích xuất hiện. Chúng ta sẽ xem vận khí của ngươi đến đâu!

Tới đó y cắp Minh Hoá Đại sư lên nói:

– Đi thôi! Chớ để đêm dài nhiều mộng! Ngươi hãy nhớ không được có bất cứ một ai
bám theo, và ngươi đi trước theo sự chỉ dẫn của chúng ta!

Lâm Đoàn Nghĩa đành quay người đi ra cổng.

Tiếp theo hắn là Vô Hạnh, tới Hồng Thần Vũ cắp theo Minh Hoá Đại sư, cuối cùng là bọn bốn tên Hà Hứa Nhân.

Hai vị Đại sư Minh Hiển, Hồng Đức ngây người nhìn theo, không biết phải làm gì.

Thạch Giác tức giận nghiến răng trợn mắt định lao theo nhưng bị Phương Đạt ngăn lại nói:

– Ngươi đừng lỗ mãng mà hỏng hết việc!

Tống Công Đạt tới gần hỏi:

– Phương điệt nữ! Chúng ta nên hành động thế nào?

Phương Đạt cười nói:

– Tống lão bá cứ yên tâm! Chúng không thoát được đâu! Nói xong thả hai con Anh Vũ.

Hai con chim lặng lẽ bay ra cổng.

Tống Công Đạt và Minh Hiển, Hồng Đức hai vị Đại sư nhìn theo đôi Anh Vũ vừa ngạc nhiên vừa hy vọng xen lẫn sự hoài nghi.

Phương Đạt hói:

– Chỉ cần nghe tiếng người thét là chúng ta lập tức nhanh chóng lao tới
theo phối hợp với Lâm sư huynh! Bây giờ thì thong thả tiến dần ra cổng!

Bốn người làm theo.

Chốc lát chợt vang lên một tiếng rú thảm thiết.

Năm người liền lao ra khỏi tự như tia chớp.

Lâm Đoàn Nghĩa đã được Phương Đạt ra hiệu, chàng đã phần nào đoán ra ý đồ của cô ta nên vừa đi vừa vận công sẵn sàng xuất thủ.

Mới ra khỏi cổng chừng ba chực trượng thì nghe phía sau vang lên tiếng rú thảm của Hồng Thần Vũ.

Lâm Đoàn Nghĩa biết rằng kế hoạch đã thành công liền quay lại.

Vô Hạnh cũng giật mình quay lại, thấy Hồng Thần Vũ bị hai con chim lăn xả
vào tấn công, hai mắt lòi ra, hai tay quờ quạng, miệng la hét như lợn bị chọc tiết.

Hai con chim tỏ ra rất lợi hại, bay lên vụt xuống không ngừng bổ vào bộ mặt nhoe nhoét máu của Hồng Thần Vũ.

Vô Hạnh biết kế hoạnh đã thất bại liền xông tới, vung chưởng nhằm vào Minh Hoá Đại sư nằm bất động bên chân Hồng Thần Vũ.

Nhưng chưa kịp phát chưởng thì hắn cảm thấy chưởng kình đánh tới hậu tâm đành lướt mình sang tả tránh, quay lại đánh trả lại một chiêu.

Cùng lúc ấy Thạch Giác lao ra nhằm vào lưng tên chạy cuối cùng là Hà Hứa Nhân đánh tới một chưởng.

– Bình!

Tên thị vệ giả mạo bị bắn tung lên không sáu bảy trượng, miệng rú lên thành vòi rơi xuống lùm cây bên đường.

Ba tên còn lại thấy đại thế đã mất nên ra sức chạy vào rừng nhưng không
thoát, hai tên trúng Gia Mộc Tiễn của Phương Đạt bỏ mạng, tên còn lại
chết dưới chưởng của Tống Công Đạt.

Minh Hiển hòa thượng lao tới giải khai huyệt đạo cho Minh Hoá Đại sư rồi đỡ vị phương trượng lên.


Đây nói về Lâm Đoàn Nghĩa đang giao phong với đạo nhân tự xưng là Vô Hạnh.

Chàng xuất một chiêu đánh lui địch nhân xong liền hỏi:

– Ma đầu! Ngươi biết Tuyệt Âm Thủ, chứng tỏ là người của Hàn Sơn phái, sao lại trở thành nanh vuốt của Long Tự Thập Tam Tôn?

Lão đạo “Hừ” một tiếng nói:

– Trong giang hồ đâu chỉ có Hàn Sơn phái mới biết Tuyệt Âm Thủ thôi sao?
Cho ngươi biết Cửu U Quỷ Mẫu cũng chỉ học lén của người khác thôi!

Rồi chợt hỏi:

– Ngươi làm sao mà giải được cho nha đầu đó? Hay là thêm một thê nhi nữa?

Lâm Đoàn Nghĩa cười nhạt đáp:

– Giải tà công đó khó gì?

– Nói xem!

– Chỉ cần điểm đồng thời vào hai huyệt Nhu Quan và Trung Cực là được, không sai chứ?

Lão đạo kinh ngạc hỏi:

– Làm sao ngươi biết được?

– Ngươi không cần biết vì sao. Cứ yên chí là từ này Tuyệt Âm Thủ không còn làm hại được ai, thế là đủ!

Tên ma đầu chợt hú dài một tiếng tung mình nhảy lên cao mười trượng lao đi.

Lâm Đoàn Nghĩa đã đề phòng tung mình lao theo đồng thời phát ra một chưởng, nhưng đối phương chao mình như con chim lớn, lại đảo mình mấy cái, biến mất vào bóng đêm.

Lâm Đoàn Nghĩa biết có đuổi theo cũng không kịp, đành hạ mình xuống.

Tống Công Đạt đến gần thở dài nói:

– Du Long Bát Biến! Chỉ e ngay cả thân pháp Cửu Dã Thần Công của lệnh sư cũng không hơn được!

Lâm Đoàn Nghĩa vội hỏi:

– Tiền bối có đoán ra được hắn là ai không?

Tống Công Đạt đáp:

– Chừng bảy tám mươi năm trước trong giang hồ có một môn phái gọi là Bát
Tú Tiên Cô, gồm tám phụ nhân, mỗi người có một loại khinh công thượng
thừa. Sau cả tám người này truyền cho một đệ tử độc nhất là Thần Ưng
Kiều Nữ Tống Châu Long. Nữ kiệt này không thu đồ đệ, có lẽ tên đó là nhi tử của bà ta.

Lâm Đoàn Nghĩa ngạc nhiên hỏi:

– Nghe nói
Thần Ưng Kiều Nữ Tống Châu Long là người chính phái, từ lâu ẩn tích
giang hồ, làm sao mà nhi tử của bà ấy lại trở thành tay chân của Long Tự Thập Tam Tôn được?

– Việc này thì lão phu không được rõ lắm,
nhưng có một dạo nghe giang hồ truyền ngôn rằng Bát Tú Tiên Cô có quy
định là đệ tử không được lấy chồng vì điều đó làm hạn chế thành tựu của
Du Long Bát Biến. Nhưng khi Thần Ưng Kiều Nữ Tống Châu Long ngoài ba
mươi tuổi thì không hiểu sao lại bén duyên cùng một quái kiệt tên là Hàn Nguyên Độ.

Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:

– Tiền bối, có phải Hàn Nguyên Độ là sư đệ của Đào Chân sao?

Tống Công Đạt gật đầu:

– Không sai!

– Vậy thì đúng rồi! Đương nhiên Hàn Trường Phong trở thành người của Long Tự Thập Tam Tôn.

Tống Công Đạt nói tiếp:

– Thực ra không phải vì Thần Ưng Kiều Nữ Tống Châu Long yêu đương gì Hàn
Nguyên Độ, mà kết quả sự kết hợp cũng có quan hệ tới Tuyệt Âm Thủ. Chỉ
biết sau khi Tống Châu Long mang thai thì tuyệt tích giang hồ, nay thấy
thân pháp của người này thì lão phu mới nhận ra Du Long Bát Biến mà
không thể khẳng định.

Lâm Đoàn Nghĩa nói:

– Nếu quả thật

tên đó đúng là nhi tử của Thần Ưng Kiều Nữ Tống tiền bối, lẽ ra phải căm hận kẻ đã dùng Tuyệt Âm Thủ đã làm hại mẫu thân mới đúng, sao hắn lại
dùng Tuyệt Âm Thủ để làm hại người khác?

Tống Công Đạt ngạc nhiên hỏi:

– Hắn cũng biết Tuyệt Âm Thủ hay sao?

Lâm Đoàn Nghĩa gật đầu:

– Vâng! Rằm tháng trước, sau sự kiện ở Vô Lượng Sơn, vãn bối đuổi theo
tên đó suốt một ngày vẫn không kịp, sau đó cả hai đều kiệt lực, hắn quay lại đấu một chưởng, kết quả thành lưỡng bại câu thương, được một tiểu
đồng cứu sống, hắn tỉnh lại dùng Tuyệt Âm Thủ khống chế thư thư của tiểu đồng đó để gây áp lực nên mới chạy thoát được.

Tống Công Đạt thở dài nói:

– Cũng có thể đúng mà cũng có thể không tin rằng Hàn Trường Phong được
Thần Ưng Kiều Nữ Tống nữ hiệp nuôi dưỡng thì không thể biến thành người
xấu, chỉ sợ rơi vào tay Hàn Nguyên Độ …

Bây giờ Hồng Thần Vũ đã nằm xuống lăn lộn trên mặt đất, tuyệt vọng vung chưởng đánh lại hai con Anh Vũ nhưng hai mắt đã bị mù, làm sao chống nỗi với thiên binh?

Mặt và cổ của hắn bị hai con chim xé nát làm máu thịt bầy nhấy nhìn vô cùng khủng khiếp!

Thạch Giác lao tới định kết liễu tên này thì bị Phương Đạt quát lên:

– Đừng giết hắn!

Thạch Giác thu chiêu lại, ngạc nhiên hỏi:

– Để làm gì?

Phương Đạt hướng sang Lâm Đoàn Nghĩa gọi to:

– Sư huynh! Mau đến đây tra khảo tên này!

Lâm Đoàn Nghĩa nói:

– Tiền bối! Chúng ta đến đó xem, nhất định sẽ biết được tên vừa rồi có đúng là Hàn Trường Phong hay không.

Tống Công Đạt gật đầu.

Hồng Thần Vũ mắt bị mổ lòi ra, mặt nhoe nhoét như tảng thịt đã ngất đi, không sao xác định được diện mạo nữa.

Lâm Đoàn Nghĩa điểm vào mấy chỗ huyệt đạo cho hắn tỉnh dậy rồi hỏi:

– Ngươi là ai?

Hồng Thần Vũ đáp:

– Bổn chưởng môn nhân …

Lâm Đoàn Nghĩa quát:

– Câm miệng!

Phương Đạt tiếp lời:

– Nếu ngươi không chịu nói thật, bổn cô nương sẽ thả hai con chim ra, cả bộ mặt ngươi sẽ bị rỉa trơ xương đấy!

Tên kia co rúm người lại.

Lâm Đoàn Nghĩa tra vấn:

– Tên mạo danh Vô Hạnh chính là Hàn Trường Phong, nhi tử của sư bá ngươi là Hàn Nguyên Độ, không sai chứ?

Hồng Thần Vũ gật nẩy mình, động đậy đôi tròng mắt đã lòi ra, thêu thào hỏi:

– Sao … ngươi biết?

Lâm Đoàn Nghĩa nói:

– Ta đã bắt được hắn, có gì mà không biết? Cả sư phụ ngươi …

Hồng Thần Vũ chợt nói:

– Lão nhân gia nói đi Tung Sơn, làm sao …

Nhưng mới nói giữa chừng, hắn biết mình đã lỡ lời nên im bặt.

Minh Hoá Đại sư giật mình hỏi:

– Sư phụ ngươi là ai? Đi Tung Sơn lúc nào?

Chợt thấy thân thể Hồng Thần Vũ giật mạnh một cái, thất khiếu trào máu, người nhũn đi.

Hiển nhiên hắn đã tự đoạn tâm mạch mà chết.

Minh Hoá Đại sư lo lắng nói:

– Tuy không biết sư phụ hắn là ai, nhưng đã là sư đệ của Hàn Nguyên Độ
tất bản lĩnh không tầm thưỡng, chúng đã có ý đồ tới Thiếu Lâm, nhất định sẽ mang theo lực lượng không ít, chỉ e …

Lâm Đoàn Nghĩa nhìn Tống Công Đạt hỏi:

– Tiền bối, trong số những người sáng lập Long Tự Thập Tam Tôn thì nay còn mấy người, tiền bối biết không?

Tống Công Đạt đáp:

– Ngày xưa mới thành lập thì gọi là Long Hổ Thập Tam Tôn, trong đó có Cửu Long Tứ Hổ. Nay Tứ Hổ gồm Hắc Hổ Bạch Ngọc Phán, Bạch Hổ Trương Minh,
lão phu và Hoàng Hổ Lạc Thiên Hoa, nay lão đại Bạch Ngọc Phán đã chết
chỉ còn ba vi. Cửu Long gồm Kim Long Đoạt Mệnh Thần Y Giang Chấn Thiên,
Mộc Long Hàn Nguyên Độ, Thủy Long Chu Bạch Phàm, Hỏa Long Hỏa Linh Quan
Hoàng Thừa Chân, Thổ Long Thiết Kiếm Thủ Thôi Hoàn, Hắc Long Thủy Ngưu

Khách Tôn Vinh, Hoàng Long Thần Đao Vô Địch Hứa Tĩnh, Phi Long Đào Chân, Xích Long Tần Phùng, sau này bổ sung thêm cho đủ Thập Tam Long gồm Bạch Long Trại Gia Cát Tôn Tỵ, Thanh Long Trương Hoàn, Độc Long Sưu Hồn
Chưởng Quách Tần, Hồng Long Hàn Đao Vô Địch Diệp Phi Diễn. Theo lão phu
biết thì nay chỉ còn sống Đoạt Mệnh Thần Y Giang Chấn Thiên, Hàn Nguyên
Độ, Hỏa Linh Quân Hoàng Thừa Chân, Đào Chân, Thủy Ngưu Khách Tôn Vinh,
Trại Gia Cát Tôn Tỵ, Sưu Hồn Chưởng Quách Tần, Hàn Đao Vô Địch Diệp Phi
Diễn, nếu Đào Chân đã bị thiếu hiệp đánh chết thì chỉ còn lại bảy người.

Lâm Đoàn Nghĩa trầm ngâm nói:

– Nếu vậy lần này đến Tung Sơn chắc không phải ít. Thiếu Lâm Tự là Bắc
đẩu của võ lâm, không thể xảy ra thảm biến, nhưng Quần Anh Đại Hội quan
hệ đến an nguy của toàn giang hồ, lực lượng chủ yếu của địch đều tập
trung ở đây, nếu chúng ta đến Tung Sơn rồi trở về sẽ chậm mất.

Minh Hoá Đại sư nói:

– Từ đây đến Tung Sơn tám trăm dặm, nếu có ngựa tốt chỉ cần một ngày là tới, như vậy sẽ còn quay về kịp …

Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:

– Trong quý tự có ngựa không?

– Không có. Nhưng bổn tự có quan hệ rất thân thiết với vị thí chủ họ
Đoàn, chủ trại ngựa nổi tiếng ở Nam Trịnh. Nếu bốn vị đồng ý giúp bổn
phái thoát khỏi huyết kiếp thì xin hãy vào tệ tự chợp mắt một lúc, bần
nạp sai người đi mượn ngựa tốt, chỉ sau một canh giờ là tới đâỵ chờ đến
mờ sáng sẽ lên đường, đến giờ thân là tới được Thiếu Thất Phong. May sự
biến còn chưa xảy ra thì chúng ta còn kịp ngăn chặn, ở lại Thiếu Lâm Tự
một đêm sáng hôm sau quay về, vẫn còn tới hai ba canh giờ mới tới thời
gian ấn định.

Lâm Đoàn Nghĩa nhìn Tống Công Đạt hỏi:

– Tiền bối thấy thế nào?

Tống Công Đạt cười đáp:

– Lão phu có mối giao tình với vị trưởng lão Viên Hoằng Đại sư, nghĩ không thể từ. Việc này do thiếu hiệp quyết định!

Lâm Đoàn Nghĩa nhìn sang Thạch Giác và Phương Đạt:

– Thạch huynh và sư muội thấy thế nào?

Thạch Giác khẳng khái đáp:

– Đệ đi đâu ta theo đấy. Hơn nữa biết chết mà không cứu thì sao đáng mặt trượng phu?

Tống Công Đạt thán phục nói:

– Rất khí khái!

Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:

– Còn sư muội?

Phương Đạt cười đáp:

– Tôi không biết cưỡi ngựa!

Lâm Đoàn Nghĩa “À” một tiếng nói:

– Ngu huynh quên mất! Muội chưa bao giờ rời Kình Sa Đảo, làm sao biết cưỡi ngựa được?

– Nhưng các người cứ yên tâm đi! Chắc bây giờ đại ca tôi đã tới Nam Trịnh rồi, tôi sẽ bảo huynh ấy đi cùng các vị!

– Nhưng sư huynh cũng không biết cưỡi ngựa mà!

– Huynh tưởng thế sao? Hồi nhỏ đại ca ở với nhị thúc, tới mười tuổi mới ra đảo. Mới bảy tuổi đại ca đã biết cưỡi ngựa rồi!

Lâm Đoàn Nghĩa hướng sang Minh Hoá Đại sư nói:

– Thế là tốt rồi! Đại sư, bây giờ vãn bối với Thạch huynh đưa sư muội về Nam Trịnh …

Phương Đạt “Hừ” một tiếng nói:

– Muội không có chân về một mình được sao?

– Đương nhiên là được, nhưng hành lý của ta để cả trong khách điếm, tiện thể đi với muội cho vui mà!

Phương Đạt cười nói:

– Chẳng thà nói thế!

Minh Hoá Đại sư hỏi:

– Hai vị thí chủ trú ở khách điếm nào, để mai bần tăng cho người mang ngựa tới đón?

Lâm Đoàn Nghĩa đáp:

– Ở Trúc Anh lão điếm.

Minh Hoá Đại sư gật đầu:

– Vậy thì tốt! Ngày mai vào đầu canh năm sẽ có người mang ngựa đến cho hai vị.

Tới đó ba người từ biệt Tống Công Đạt, Minh Hoá Đại sư và hai vị trụ trì còn theo tiễn một quãng xa mới trở lại.

Lâm Đoàn Nghĩa và Thạch Giác tiễn Phương Đạt đến Nghênh Tân khách điếm nơi
nàng nghỉ trọ rồi về tới Trúc Anh lão điếm thì đã quá nữa đêm.

Chợp mắt được hơn một canh giờ thì tên tiểu nhị đã nghe có tiếng đập cửa, và tiếng tên tiểu nhị gọi to:

– Hai vị đại gia!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.